Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Trên xe, là sự yên tĩnh đáng sợ.

"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Ninh Ngọc.

"Đừng tức giận mà... Em biết sai rồi, cho em một cơ hội được không? Em cũng không biết chị ấy quay về..." Cô lại một lần nữa dùng giọng điệu nũng nịu chuyên dùng cho Lý Ninh Ngọc.

"Không có tức giận." Lý Ninh Ngọc phủ nhận.

Lý Ninh Ngọc hờ hững liếc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái. Hôm nay, cô trang điểm tinh xảo, váy đỏ tôn lên nước da trắng trẻo, yêu mị.

Nàng lại nhớ đến ánh mắt và biểu cảm của Diệp Trăn lúc muốn khoác áo cho cô.

Nàng thầm cắn chặt môi, nói từng câu từng chữ: "Chiếc váy này, sau này không cho mặc lại nữa."

"Hả?" Cố Hiểu Mộng nhất thời không phản ứng kịp.

Mấy giây sau mới chợt nhận ra: "Hóa ra chị Ngọc không phải đang tức giận mà là đang ghen."

"Tôi không có..." Lý Ninh Ngọc bị đâm trúng tim đen, giọng nói đều mang theo sự chột dạ.

Cố Hiểu Mộng nhích lại gần một chút, nháy mắt với nàng, cưng chìu nói: "Được, được, được, chị Ngọc không có."

Lúc Cố Hiểu Mộng nhích lại gần, Lý Ninh Ngọc mới ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô còn kèm theo... chút mùi rượu.

"Em uống rượu?" Mắt Lý Ninh Ngọc nhìn thẳng phía trước, bình thản hỏi một câu.

Cố Hiểu Mộng nhìn biểu cảm trông có vẻ bình tĩnh của nàng, mới gật đầu: "Dù sao... em cũng là thọ tinh mà, cũng không thể không uống ngụm nào. Nhưng chị Ngọc cứ yên tâm, em có chừng mực."

"Vậy... em uống với cô ta à?" Lý Ninh Ngọc nhíu mày, giọng nói cũng nhẹ hơn.

"Ai?" Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu khó hiểu.

Sau đó ý vị sâu xa "à~" một tiếng, nhướng mày chọc ghẹo Lý Ninh Ngọc: "Chậc, còn nói không ghen, em đã ngửi được rồi... ngửi thấy một mùi chua."

Lý Ninh Ngọc trách cô một chút: "Ngồi yên, đừng làm phiền tôi lái xe..."

Cố Hiểu Mộng đành phải ngoan ngoãn ngồi yên.

Một lúc sau, cô bỗng nhiên khó hiểu "Hả?" một chút.

"Chị Ngọc, đây không phải đường về nhà mà."

Lý Ninh Ngọc chỉ cười không nói.

Xe dừng ở hội sở của Cố Hiểu Mộng. Lúc hai người đi lên lầu, đối diện với cánh cửa kia Cố Hiểu Mộng lại nhớ đến những lời nói nhàm chán ngày hôm đó của mình, có chút xấu hổ: "Chị Ngọc, nơi này không thích hợp để tổ chức tiệc sinh nhật đâu. Hay là chúng ta..."

"Xuỵt, nhắm mắt lại." Lý Ninh Ngọc dịu dàng cắt ngang lời cô.

Cố Hiểu Mộng nhắm mắt lại. Lý Ninh Ngọc lấy chìa khóa trong túi xách ra, mở cửa, nắm tay Cố Hiểu Mộng đi vào.

"Hiểu Mộng, đếm đến một mới cho phép mở mắt nhé."

Ba...

Hai...

Một...

Cố Hiểu Mộng vừa mới mở mắt thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, nhất thời giật mình.

Căn phòng được bố trí tỉ mỉ, trở nên ấm áp, sáng sủa, dùng hoa hồng và bong bóng để trang trí, còn có lòng bày trí ảnh chụp của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng cúi đầu cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói đã mang theo nghẹn ngào: "Những thứ này... đều là một mình chị Ngọc chuẩn bị cho em sao?"

Lý Ninh Ngọc mỉm cười gật đầu, đưa Cố Hiểu Mộng ngồi xuống ghế chính.

Trên bàn sớm đã chuẩn bị xong bánh ga tô và thức ăn.

Lý Ninh Ngọc ngồi xuống đối diện cô, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, trong mắt đều là sự dịu dàng: "Hiểu Mộng, em từng nói, nơi này là bóng tối trong lòng em. Mỗi lần trong lòng khổ sở, em đều sẽ đến đây, tôi rất đau lòng. Mặc dù lần trước em nói với tôi, sẽ không đến nơi này nữa. Nhưng mà, tôi không muốn trong lòng em lại bỗng nhiên trống đi một khoảng, không hoàn chỉnh như vậy."

Nàng vươn tay nắm tay Cố Hiểu Mộng: "Cho nên, bây giờ tôi biến nơi này thành ánh sáng của em. Tôi và em, đứng giữa ánh sáng này."

Trong mắt của Lý Ninh Ngọc cũng dâng lên nước mắt: "Chúng ta sau này, cũng sẽ không còn rơi vào trong bóng tối nữa. Bởi vì chúng ta mãi mãi có thể nương tựa lẫn nhau, truyền cho nhau ánh sáng và hơi ấm."

Lý Ninh Ngọc nói xong câu này, nước mắt lại không tự chủ trượt xuống. Nàng vội vàng dùng ống tay áo lau đi, đổi thành nụ cười nhẹ nhõm: "Được rồi, đói bụng chưa? Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

Cố Hiểu Mộng bĩu môi thở dài, hít hít mũi, cố gắng nở nụ cười: "Hôm nay chỗ này làm đồ ăn có hơi khác..."

Cô gắp thức ăn bỏ vào miệng, trong mắt lại bắt đầu ngậm nước: "Là chị Ngọc làm..."

"Làm từ sớm rồi, nhờ người hâm nóng lại một chút, bây giờ có lẽ hơi nguội rồi." Nàng cúi đầu gắp thức ăn cho Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng ở một bên cúi đầu ăn cơm, nước mắt rơi lộp bộp vào trong chén.

Lý Ninh Ngọc đứng dậy ngồi xuống cạnh cô, cố ý trêu đùa cô: "Sao vậy? Cảm thấy đồ ăn tôi làm nhạt nhẽo quá à? Nước mắt cứ rơi vào trong chén."

"Không... không phải."

Lý Ninh Ngọc chăm chú lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc mà, có món quà muốn tặng cho em."

"Cái gì vậy?" Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng mang theo chờ mong.

"Nhắm mắt lại." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng chỉ lên chóp mũi của cô.

Cố Hiểu Mộng lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt.

Cô nghe thấy có tiếng mở hộp. Hơi thở của Lý Ninh Ngọc đến gần.

Vòng tay lên cổ Cố Hiểu Mộng, tháo xuống sợi dây chuyền kia.

Tóc ở phần gáy được hất lên, một sợi dây chuyền mới đeo lên cổ Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc kéo giãn khoảng cách, hài lòng gật đầu một cái: "Được rồi."

Cố Hiểu Mộng mở mắt xem thử. Một sợi dây chuyền tinh xảo đeo trên cổ của mình, mang theo mặt dây chuyền hình mặt trời tinh xảo.

Lúc này, ánh đèn tối đi, Lý Ninh Ngọc nghiêng người thắp nến.

Nàng mỉm cười: "Sinh nhật vui vẻ, mặt trời nhỏ của tôi."

Cố Hiểu Mộng thành kính nhắm mắt cầu nguyện, sau đó thổi một hơi tắt nến.

Cười nhẹ nhàng: "Em ước rồi."

"Là điều ước gì vậy?" Lý Ninh Ngọc dịu dàng hỏi thăm.

Cố Hiểu Mộng kiên định lắc đầu: "Điều ước sinh nhật không thể nói ra."

"Được, được, được. Vậy em nhắm mắt lại, tôi tặng cho em món quà thứ ba."

Cố Hiểu Mộng lập tức nhắm mắt lại, còn ngẩng cổ lên, chờ mong một nụ hôn làm quà của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu cười khẽ, dùng đầu ngón tay quệt kem trên bánh ga tô, bôi lên chóp mũi của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng cảm nhận được chút trơn ướt, lập tức mở to mắt.

"Được lắm, chị Ngọc dám chọc ghẹo em." Cố Hiểu Mộng mỉm cười đứng lên, muốn quệt bơ bôi lên người Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc sớm đã có dự đoán trước, lập tức đứng lên tránh, nhưng vẫn bị Cố Hiểu Mộng nhanh nhẹn kéo vào lòng.

Nàng dứt khoát từ bỏ chống cự, mặc cho Cố Hiểu Mộng bôi kem lên mặt mình.

Hai người chơi đùa, bỗng nhiên bốn mắt nhìn nhau.

Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.

Cố Hiểu Mộng chậm rãi thu hồi nụ cười, chăm chú hôn lên đôi môi bị bôi kem của Lý Ninh Ngọc.

Cô đỏ mặt giải thích: "Em đang... ăn... ăn bánh ga tô..."

Lý Ninh Ngọc vòng tay quanh eo cô, đến gần sát gương mặt của cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao của cô: "Cô Cố thật sự chỉ muốn ăn bánh ga tô thôi sao?"

Nàng vừa dứt lời lập tức được Cố Hiểu Mộng hôn. So với nụ hôn dịu dàng lúc nãy, nụ hôn này rất dữ dội. Lý Ninh Ngọc dần dần thả lỏng, mặc cho tay của Cố Hiểu Mộng trượt vào áo của nàng, dần dần hướng lên.

"Chị Ngọc... có thể không?" Cố Hiểu Mộng thở hổn hển hỏi.

"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, đưa môi đến.

"Tôi là của em."

Câu nói này không thể nghi ngờ đã cho Cố Hiểu Mộng sự cổ vũ rất lớn. Cô ôm Lý Ninh Ngọc ngã lên chiếc giường trong phòng.

Lúc Cố Hiểu Mộng đang tập trung hôn, lại bị cổ của Lý Ninh Ngọc ép lên vai của mình, đầu của nàng dán sát bên tai Cố Hiểu Mộng.

Động tình nói: "Hiểu Mộng, em chỉ có thể là của tôi."

"Tuân lệnh." Cố Hiểu Mộng đáp lại nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top