Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Sáng hôm sau, lúc Cố Hiểu Mộng đi làm, Lý Ninh Ngọc thường sẽ tiễn Cố Hiểu Mộng ra đến trước cửa, giúp cô sửa sang lại quần áo, dĩ nhiên sẽ hôn lên môi cô một cái. Đây là nụ hôn tạm biệt đã giao hẹn của hai người.

Chỉ là hôm nay có chút khác biệt, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa nghiêng người, hôn lên môi Cố Hiểu Mộng một nụ hôn thật dịu dàng.

Cố Hiểu Mộng có chút thụ sủng nhược kinh: "Sao hôm nay chị Ngọc lại tốt như vậy.

Lý Ninh Ngọc cười đáp: "Nụ hôn thứ nhất, là nói tạm biệt với Hiểu Mộng. Còn nụ hôn thứ hai, là để cho giữa trưa em có thể nhớ lại một chút."

Lúc Cố Hiểu Mộng cười hì hì, tiến lại gần muốn đòi nụ hôn thứ ba thì Lý Ninh Ngọc dịu dàng đặt tay lên vai cô, chỉ để lại cho cô một ánh mắt dịu dàng: "Được rồi, lái xe chú ý an toàn, về nhà sớm."

Lý Ninh Ngọc giơ tay đóng cửa lại.

Cố Hiểu Mộng cười, sờ lên vành tai đang nóng lên. Rõ ràng mỗi ánh mắt, nụ hôn của Lý Ninh Ngọc cũng đủ cung cấp đường cho cả ngày hôm nay của cô rồi.

Lý Ninh Ngọc rất cao tay. Nàng tính Cố Hiểu Mộng còn chính xác hơn bất cứ đề toán nào khác.

Khi Diệp Trăn một lần nữa đặt cơm trưa lên bàn làm việc của Cố Hiểu Mộng, cho dù Lý Ninh Ngọc chưa từng xuất hiện, nhưng trong đầu Cố Hiểu Mộng đều được lấp đầy bằng nụ hôn ngọt ngào lúc sáng Lý Ninh Ngọc dành cho cô.

"Hiểu Mộng, hôm nay chị mua đồ ăn ở nhà hàng lúc trước chúng ta thường hay đi, đều là món em thích ăn nhất." Diệp Trăn cười lấy lòng, mở thức ăn đặt lên bàn của Cố Hiểu Mộng.

"Chị không cần như vậy đâu." Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng vẫn đang dừng lại trên một tập tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên.

"Chị đã nói rồi, chị không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu." Diệp Trăn dứt khoát ngồi đối diện cô, nhìn thẳng về phía Cố Hiểu Mộng.

"Diệp Trăn, chị không cảm thấy như thế này quá ấu trĩ sao? Nếu như tất cả tình cảm trên thế giới đều có thể quay lại từ đầu, vậy thì có ai chịu ôm theo tiếc nuối chứ?" Cô đóng tài liệu lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào Diệp Trăn: "Hơn nữa, tôi đã nói, tôi đối với chị không có loại tình cảm kia."

Lần đầu tiên Diệp Trăn bị Cố Hiểu Mộng nhìn bằng loại ánh mắt nghiêm túc này. Cô ta có chút tỉnh hồn, lựa chọn né tránh ánh mắt của cô, thanh tuyến mềm mại như bị tắc nghẹn: "Hiểu Mộng, từ đầu đến cuối, chị đều cảm thấy, nếu như lúc đó chị không ra nước ngoài, chị chỉ cần dũng cảm thêm một chút, có lẽ người đứng bên cạnh em chính là chị."

Cố Hiểu Mộng lắc đầu nở nụ cười: "Chị cũng nói đó, có lẽ... chị Trăn, sự dũng cảm chấp nhận từ bỏ hết tất cả mọi thứ để ở lại bên cạnh một người kia, cả đời cũng chỉ có một lần. Mà phần của tôi, đã dành cho Lý Ninh Ngọc rồi."

"Chị biết cô ta trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chị luôn cảm thấy, đây không phải là nguyên nhân chị bại trong tay cô ta." Không biết từ lúc nào, trong mắt Diệp Trăn đã đầy nước mắt. Cô ta kinh ngạc nói ra câu này.

Cuối cùng, Cố Hiểu Mộng vẫn là không đành lòng, đưa hộp khăn giấy trên bàn cho cô ta: "Chị không thua vì vẻ ngoài hay khí chất của chị ấy. Chị chỉ thua vì, tôi yêu chị ấy."

Diệp Trăn quay đầu, rút một tờ khăn giấy lau nước mắt. Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm cổ tay của Cố Hiểu Mộng, dường như nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, trong mắt mang theo hi vọng. Cô ta điều chỉnh cảm xúc một chút: "Hiểu Mộng, tôi không có lái xe đến, có thể làm phiền em đưa tôi về công ty không?"

Cố Hiểu Mộng do dự một chút, ném chìa khóa xe của mình lên mặt bàn: "Chị lái xe của tôi đi, buổi chiều tôi lại kêu người đến lái xe về."

Tay của Diệp Trăn âm thầm siết chặt. Cô ta nửa đùa nửa thật nói: "Em không sợ, chị để lại son môi, hoặc phun một ít nước hoa trong xe của em sao? Với sự nhạy cảm của Lý Ninh Ngọc, sẽ không thể nào không phát hiện ra."

"Diệp Trăn!" Cố Hiểu Mộng có chút tức giận đứng lên.

"Chị vẫn không hiểu. Chị thật sự không hiểu chị ấy."

"Ừ, chị không hiểu." Vành mắt của Diệp Trăn đỏ lên, nhìn Cố Hiểu Mộng.

"Nếu như em thật sự buông xuống rồi, em không còn nhớ đến trước kia của chúng ta nữa thì tại sao vẫn còn đeo đồng hồ chị đưa cho em?"

"Cố Hiểu Mộng, rốt cuộc là tại sao vậy?" Diệp Trăn dần dần không kiềm chế được nỗi lòng.

"Lách cách", đồng hồ bị Cố Hiểu Mộng tháo ra.

"Trả lại cho chị." Cố Hiểu Mộng quả quyết nói.

Cô thấy Diệp Trăn chần chờ không chịu nhận, bất đắc dĩ đi qua, cầm tay cô ta lên, đặt đồng hồ vào bàn tay của cô ta, giọng nói cố gắng ôn hòa: "Chị Trăn, tôi cũng hi vọng chúng ta quay trở lại trước kia. Tôi xem chị là chị gái của tôi là được rồi. Về chuyện khác, tôi chưa từng nghĩ đến."

Cố Hiểu Mộng đặt ngón tay lên đồng hồ: "Bây giờ, tôi trả nó lại cho chị, cũng chính là trả lại cho chị khoảng thời gian kia, chị Trăn."

Diệp Trăn siết chặt đồng hồ trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng. Lần này, Cố Hiểu Mộng không trốn tránh, kiên định nhìn vào mắt của cô ta.

Thật lâu, Diệp Trăn cuối cùng cười một tiếng.

"Chị thua rồi." Cô ta thở dài: "Lý Ninh Ngọc thật sự rất hạnh phúc."

"Chỉ là, Hiểu Mộng à, để chị làm chút gì đó cho em đi, có lẽ sau khi có thể đền bù cho em thì tôi thật sự có thể nguôi ngoai rồi." Diệp Trăn chân thành nhìn Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng cúi đầu suy nghĩ một chút. Cô biết, câu nói này của Diệp Trăn chắc chắn là thật. Cô mỉm cười rạng rỡ: "Được, trước mắt thật sự có một việc, cần chị Trăn hỗ trợ."

"Chuyện gì?"

Cố Hiểu Mộng quay về ngồi xuống ghế, tay đặt lên mặt bàn, cười nhìn về phía Diệp Trăn: "Tôi nhớ chị Trăn vẽ rất đẹp..."

...

Hôm nay, lúc Cố Hiểu Mộng ra khỏi công ty, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng.

Lúc định lái xe, bỗng một tia sáng chiếu lên tay lái. Cô nhìn, tuy đang giữa ngày đông, nhưng ánh nắng hôm nay lại vô cùng ấm áp. Cảnh đẹp như vậy, thưởng thức một mình thật sự có chút đáng tiếc.

Thế là cô kéo cửa sổ xuống, chụp ánh nắng gửi cho Lý Ninh Ngọc xem.

Cố Hiểu Mộng đánh chữ.

"Ánh nắng rất ấm áp, muốn cho chị Ngọc xem."

"Nhìn thấy rồi, nhưng không cảm nhận được." Lý Ninh Ngọc trả lời rất nhanh.

Cố Hiểu Mộng khó hiểu, đặt ngón tay dừng lại trên bàn phím điện thoại, lúc này mới nhận được tin nhắn trả lời thứ hai của Lý Ninh Ngọc.

"Nếu như muốn tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp thì em phải mau quay về nhà thôi."

Cố Hiểu Mộng nhìn điện thoại, mỉm cười. Cô dường như nhìn thấy nét mặt mỉm cười dịu dàng bên kia màn hình điện thoại của Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng lái xe, không tự chủ đạp xe chạy nhanh hơn...

Quả nhiên, chỉ cần đi gặp chị, em đều không thể tự chủ mà tăng tốc bước chân.

Ô tô lao vùn vụt dưới ánh nắng hoàng hôn.

Cố Hiểu Mộng nghĩ: "Hoàng hôn phải xem với người yêu mới đẹp..."

------------------

Nếu có sai sót, hi vọng mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top