Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Năm cũ sắp hết, năm mới đã đến.

Năm mới lần này trở nên có chút khác biệt. Bình thường, Cố Dân Chương sẽ ở nước ngoài làm ăn, thỉnh thoảng mới về nhà ăn tết.

Cho nên, những năm qua, gần như đều là dì giúp việc chuẩn bị cho Cố Hiểu Mộng và Cố Hi Nhiên một bàn cơm tất niên. Mặc dù phong phú, nhưng lại không tránh khỏi quạnh quẽ.

Dùng cách nói của Cố Hiểu Mộng, cô ghét nhất là ăn tết, chi bằng ở công ty làm chút việc có ý nghĩa hơn.

Nếu như nói điểm duy nhất giống nhau giữa Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đối với đêm Giao thừa thì chính là hai người chỉ có thể nhận điện thoại đường dài của người nhà, chỉ là những lời thăm hỏi ân cần cách xa ngàn dặm, từ đầu đến cuối đều không thể sưởi ấm cõi lòng.

So với tuổi tác của Cố Hiểu Mộng mà nói, Lý Ninh Ngọc lại càng quạnh quẽ hơn một chút. Sau khi nhận được điện thoại của anh hai, nàng có chút sợ hãi trời tối.

Bởi vì thành phố này có hàng trăm hàng ngàn ngọn đèn, nhưng lại không có chiếc nào sáng vì nàng.

Người kiên cường đến mấy cũng sẽ sợ cô đơn. Nàng luôn là nếm xong bánh sủi cảo đông lạnh thì sẽ ngắm nhìn khói lửa bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Sự yên tĩnh trong nhà khiến nàng hoảng hốt, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.

Nàng sẽ xem TV suốt đêm, cho dù không xem, cũng muốn dùng những âm thanh huyên náo kia để lấp đầy nội tâm của mình.

Cho nên năm, nàng cảm thấy hoảng hốt...

Cố Dân Chương vì chuyện của Cố Hiểu Mộng mà thời gian trước đã quay về nước, dứt khoát ở nhà đón tết...

DĨ nhiên Lý Ninh Ngọc cũng bị Cố Hiểu Mộng kéo về nhà cùng nhau ăn tết.

Trong sảnh chính của biệt thự nhà họ Cố đã rất lâu rồi chưa từng được náo nhiệt như thế này...

Buổi chiều, Cố Dân Chương ngồi trên ghế sô pha, có chút phấn khởi xem TV. Lý Ninh Ngọc và dì giúp việc ở trong phòng bếp cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên.

Nhiệm vụ của Cố Hiểu Mộng và Cố Hi Nhiên là đơn giản nhất, dán câu đối.

"Qua trái một chút, qua trái một chút."

"Nào... qua phải một chút..."

"Lệch rồi, lệch rồi!"

"Ây da, sao em lại ngốc như vậy chứ." Cố Hiểu Mộng chỉ huy thất bại, có chút tức thở hổn hổn mắng Cố Hi Nhiên.

Cố Hi Nhiên bất đắc dĩ nhảy xuống ghế, ném cho Cố Hiểu Mộng vẻ mặt "Chị giỏi chị lên làm đi."

Từ trước đến nay, Cố Hiểu Mộng không chịu nổi bị khiêu khích, lập tức xắn tay áo lên: "Chị làm thì chị làm!"

Cô leo lên ghế, thuần thục dán câu đối trên cửa chính.

Đợi khi cô leo xuống, thưởng thức kiệt tác của mình, biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ.

Không thể nói là quá lệch, chỉ có thể nói là, hơi lệch một chút...

Cố Hiểu Mộng cười khan mấy tiếng. Trời đất bao la, mặt mũi của Cố Hiểu Mộng lớn nhất. Cô híp mắt mỉm cười với Cố Hi Nhiên, vỗ nhẹ lên bả vai của cậu: "Cũng... không tệ nhỉ..."

Cố Hi Nhiên cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai của mình dần siết chặt, vội vàng liên tục gật đầu: "Không sai, không sai, quá là thẳng luôn."

Trước khi sủi cảo được bưng lên, Lý inh Ngọc nhíu mày từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "Câu đối trước cổng là ai dán vậy, lệch quá trời rồi."

"Cố Hi Nhiên!" Cố Hiểu Mộng thành thật khẳng định.

Cố Hi Nhiên bị chị hai ác độc tố cáo trước, một lúc sau mới ngậm miệng được...

Sủi cảo được bưng ra, hơi nóng tỏa lên, cuối năm đã đến.

Cố Dân Chương cười tủm tỉm, lấy trong túi áo ra ba chiếc bao lì xì, đưa cho ba người: "Tiền mừng tuổi năm nay, phát trước thời hạn vậy."

Cố Hi Nhiên mở ra trước, sau đó vẻ mặt kinh ngạc: "Ba, sao của con ít quá vậy?"

Cố Dân Chương liếc cậu một cái: "Nhóc con, có cần tiêu tiền đâu chứ?"

"Đúng đó, trẻ con thì làm gì cần tiêu tiền." Cố Hiểu Mộng cười đệm theo, sau đó mở bao lì xì của mình.

Sắc mặt cô lập tức nghệch ra, lập tức nhìn về phía bao lì xì trong tay Lý Ninh Ngọc, sau khi so sánh đi so sánh lại, cô cũng biểu tình chung với Cố Hi Nhiên: "Ba, sao của con cũng ít như vậy chứ?"

Cố Dân Chương mỉm cười nhìn về phía Lý Ninh Ngọc: "Ninh Ngọc lần đầu đến nhà ăn tết, về tình về lý thì con bé đều nên nhận được bao lì xì nhiều nhất. Sao vậy? Hai đứa có ý kiến à?"

Cảm giác ấm áp đã lâu không có được lập tức dâng tràn trong lòng Lý Ninh Ngọc. Cảm giác người một nhà ngồi quanh bàn ăn ăn cơm này, đã rất lâu rồi nàng chưa từng có được.

...

Nàng biết ơn nhìn về phía Cố Dân Chương: "Cảm ơn bác..."

"Người một nhà nói cảm ơn gì chứ." Cố Hiểu Mộng cười, ôm lấy bả vai của nàng, ý cười đầy mặt, nhét bao lì xì của mình vào trong tay Lý Ninh Ngọc: "Của em chính là của chị Ngọc, em chủ động dâng nộp."

Lý Ninh Ngọc có chút thẹn thùng mắng cô một tiếng, nhưng vẫn cầm lấy bao lì xì.

Khi hai người ngọt ngào trao đổi ảnh mắt, Cố Hi Nhiên đã bắt đầu biến đau thương thành thức ăn.

Tiền mừng tuổi ít một chút cũng thôi đi, sủi cảo có tiền dù sao cũng phải ăn!

Cố Hi Nhiên áp dụng phương pháp lấy số lượng bù chất lượng, ăn nhiều thì cơ hội cũng lớn hơn!

Thế là trên bàn ăn xuất hiện cảnh tượng như thế này. Ba người khác vui vẻ ăn cơm, nói chuyện phiếm. Cố Hi Nhiên cắm đầu ăn lấy ăn để...

Khi dĩa sủi cảo của cậu chỉ còn lại một cái cuối cùng, Cố Hiểu Mộng như có dự cảm gì đó, cầm đũa gắp lấy, quả nhiên... đoán đúng rồi.

Rõ ràng Cố Hiểu Mộng càng thông minh hơn. Cô dùng phương pháp loại trừ, dùng Cố Hi Nhiên để loại trừ...

Cô cười khanh khách gắp sủi cảo vào chén của Lý Ninh Ngọc, vẻ mặt thần bí nói: "Chị Ngọc, ăn cái này đi."

Lý Ninh Ngọc khó hiểu cúi đầu cắn, quả nhiên cắn được một đồng xu. Nàng có chút cảm động ngẩng đầu: "Hiểu Mộng..."

Cố Hiểu Mộng ánh mắt cong cong: "Em dành hết may mắn trong năm mới của em trao hết cho chị Ngọc."

Đầu của Cố Hi Nhiên đầy dấu chấm hỏi.

Cố Dân Chương ra vẻ "Con gái lớn rồi không cần ba nữa. Tôi đã quá quen thuộc rồi."

Sau bữa cơm tối, Cố Dân Chương chọn lên lầu nghỉ ngơi.

Còn lại ba người ở phòng khách xem chương trình Xuân Vãn. Lúc chiếu đến bài hát, Cố Hi Nhiên cảm thấy nhàm chán, nên đề nghi đi vào vườn thả pháo hoa.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc mặt đối mặt, vui vẻ đồng ý.

Vườn nhà họ Cố rất rộng rãi, Cố Hi Nhiên ở xa một chút bày pháo hoa.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc trong lúc chờ đợi thì ngẩng đầu ngắm sao. Cố Hiểu Mộng quay người nhìn Lý Ninh Ngọc, nhướng mày: "Chị Ngọc, những ngôi sao xinh đẹp như vậy, em hái xuống cho chị, được không?"

Lý Ninh Ngọc bị sự ngây thơ của cô chọc cười, giả bộ nghiêm túc giơ ngón tay lên: "Được, vậy thì... ngôi sao kia đi."

Bàn tay của Cố Hiểu Mộng lặng lẽ lấy ra thứ gì đó, sau đó vô cùng đáng yêu hướng lên trời làm động tác bắt lấy. Khi mở tay ra, một vòng tay kim cương sáng lấp lánh lặng lẽ nằm trong tay cô.

Lý Ninh Ngọc có chút ngơ ngẩn, cảm xúc cảm động dần dâng lên, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Cố Hiểu Mộng chăm chú đeo chiếc vòng lên cổ tay của nàng, khen một câu: "Xem ra, ngôi sao cũng thua xa chị..."

Lý Ninh Ngọc nhìn vòng tay, bỗng nhiên giơ tay lau những giọt nước mắt vừa chảy xuống, vỗ nhẹ cô một cái, dịu dàng trách cô: "Miệng lưỡi trơn tru."

"Vậy thì... quà năm mới của em đâu?" Cố Hiểu Mộng nhích đầu lại gần, muốn một nụ hôn.

Điều khiến cho Cố Hiểu Mộng không ngờ chính là, Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút, quay người đi vào trong phòng.

Lúc Cố Hiểu Mộng đang cảm thấy khó hiểu thì Lý Ninh Ngọc cầm một chiếc hộp đi ra. Cô vừa cúi đầu mở hộp vừa nhỏ giọng giải thích: "Vốn dĩ định khuya nay mới đưa cho em."

Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo, đơn giản. Lý Ninh Ngọc giúp cô đeo lên: "Hiểu Mộng, tôi biết em có một chiếc đồng hồ đeo tay, vẫn luôn chưa từng tháo xuống. Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà em tháo chiếc đồng hồ kia xuống, tôi đều tin em đã suy nghĩ qua rồi. Chiếc đồng hồ này tôi tặng cho em, mặc dù không tinh xảo, quý giá như chiếc kia, nhưng là..." Lý Ninh Ngọc hơi kéo ống tay áo lên, lắc lắc cổ tay. Hai chiếc đồng hồ đặt chung với nhau. Nàng mỉm cười với Cố Hiểu Mộng: "Là một cặp với chiếc đồng hồ này của tôi..."

Cố Hiểu Mộng trở tay, cùng nàng mười ngón đan xen, cảm động nói: "Sau này, thời gian sinh mệnh của chúng ta, cũng sẽ đồng nhất."

Trong mắt Lý Ninh Ngọc có ánh sáng, mỉm cười nhìn cô, gật đầu.

Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu đến, khoảng cách giữa hai đôi môi ngày càng nhỏ...

"Chị ơi!" Cố Hi Nhiên sớm không kêu, chậm không kêu lại kêu ngay lúc này.

Hai người cùng lúc nhìn về phía cậu.

"Bịt tai, bịt tai lại!" Cố Hi Nhiên vừa kêu, vừa bịt tai chạy về phía bên này.

Kh tiếng pháo hoa vang lên, Cố Hiểu Mộng từ phía sau ôm lấy Lý Ninh Ngọc, giúp nàng bịt kín hai tai.

Khói lửa ngập trời, lộng lẫy rực rỡ.

Lý Ninh Ngọc tự nhiên dựa vào lòng Cố Hiểu Mộng, cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầu trời. Pháo hoa đang bung tỏa, tạo ra đủ loại màu sắc giữa bóng đêm.

Ba người đều mỉm cười.

Pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt của Lý Ninh Ngọc. Nàng bỗng nhiên hiểu ra cảm giác hạnh phúc giảng đơn của Cố Hiểu Mộng ở bờ sông ngày hôm đó.

Hàng trăm hàng ngàn ngọn đèn, cuối cùng cũng có một chiếc mãi mãi thắp sáng vì nàng.

Khi pháo hoa cuối cùng rơi xuống, Cố Hiểu Mộng nắm tay đang buông thõng của nàng, nhẹ nhàng nói với nàng.

"Chị Ngọc, chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới, Hiểu Mộng."

...

Hôm nay, trước khi ngủ, Lý Ninh Ngọc mới nhớ gọi điện thoại cho anh hai. Lúc Lý Ninh Ngọc gọi điện thoại, tuy có quay lứng đi, nhưng vẫn không có ý tránh mặt Cố Hiểu Mộng.

Câu nói kia cứ thế rơi vào lòng Cố Hiểu Mộng, khiến cô cảm thấy còn vui vẻ hơn cả những đóa pháo hoa lúc này.

Giọng nói dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút kiêu ngạo của Lý Ninh Ngọc vang lên: "Anh hai, anh không cần lo lắng cho em nữa. Em đã ở bên cạnh người em yêu rồi.. cùng nhau đón năm mới..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top