Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Bên trong phòng vẽ tranh, Cố Hiểu Mộng cúi đầu, chăm chú phê duyệt bản nháp, trên mặt đất đã chất đầy các bản phác thảo, chỉ cần có đường cong không hợp ý cô hoặc thần thái có chút không đúng đều bị cô vứt bỏ không chút lưu tình. Chỉ có thứ tốt nhất mới xứng đáng với chị Ngọc của cô.

Tay của Diệp Trăn cầm một chiếc bút chì, xem từng bức phác thảo của Cố Hiểu Mộng. Cô vẽ đều là Lý Ninh Ngọc. Sau khi cô tả chỉnh sửa một vài đường cong, bỗng nhiên cơ mặt giãn ra: "Cố Hiểu Mộng, em cố ý."

Cố Hiểu Mộng cúi đầu, không trả lời, vẫn tập trung vẽ tranh. Lúc hoàn thành nét vẽ cuối cùng, cô nhích cơ thể ra xa một chút, quan sát, lập tức hài lòng gật đầu, lúc này mới quay đầu lại. Cô nhíu mày nhìn về phía Diệp Trăn: "Chị không phải sao? Chị biết rõ tôi ở cùng với chị ấy, mới cố tình gọi đến hai cuộc điện thoại kia."

"Nhưng em vẫn đến đây rồi." Diệp Trăn đặt bút xuống bàn, đối mắt với cô.

Cố Hiểu Mộng giơ tay chỉnh sửa lại từng bức phác họa, sau đó: "Bởi vì tôi muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện. Thứ tôi muốn nói không phải là những bức vẽ này, mà là tình cảm của chị dành cho tôi. Tôi muốn chị buông tha cho tôi."

"Cho nên... em đã sớm tính đến chuyện này? Từ giây phút nhìn thấy chị, em đã suy nghĩ làm sao để từ chối chị rồi, đúng không?" Diệp Trăn có chút không dám tin cô gái trước mắt là Cố Hiểu Mộng mà nhiều năm trước quấn lấy cô ta, kêu chị Trăn.

"Tôi không muốn làm tổn thương chị, chỉ là, chị không nên quấy rầy đến cuộc sống của chúng tôi." Giọng nói của Cố Hiểu Mộng bình tĩnh đến mức khiên cho Diệp Trăn hoảng sợ.

"Em thích cô ta như vậy sao?" Nước mắt của Diệp Trăn rơi xuống. Cô ta thậ chí còn không khống chế được, gào thét với Cố Hiểu Mộng.

"Tôi yêu chị ấy!" Cố Hiểu Mộng gõ ngón tay lên mặt bàn, phát ra tiếng vang "lộc cộc".

"Chị vẫn chưa nhìn rõ sao? Tôi kêu chị cho tôi mượn phòng tranh của chị, sửa tranh cho tôi, chính là muốn để cho chị hết hi vọng. Chị còn không rõ dụng ý của tôi sao?"

"Mỗi một nét bút của tôi đều là vẽ Lý Ninh Ngọc. Trong lòng tôi đã không còn chỗ cho bất cứ ai khác. Chuyện này không liên quan đến thời gian hay thứ tự. Chí vì là chị ấy nên tôi mới có thể yêu."

"Diệp Trăn, đừng chấp mê bất ngộ nữa được không?"

Hóa ra người ta tuyệt vọng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Diệp Trăn bỗng nhiên hiểu ra. Hôm đó, rốt cuộc cô ta nhìn thấy Cố Hiểu Mộng giống ai rồi. Cô cực kỳ giống với Lý Ninh Ngọc.

Đối với họ mà nói, ngoại trừ đối phương, bất cứ người nào khác đều không thể nào mở cửa được trái tim kia.

Cô ta nhìn chăm chú Cố Hiểu Mộng một lúc lâu. Cố Hiểu Mộng cũng không hề tránh né ánh mắt của cô ta, trái lại sự kiên định trong mắt ngày càng sâu hơn.

Cô ta đứng dậy, giơ tay lau nước mắt: "Bây giờ tổng giám đốc Cố, thật sự là một thương nhất rất giỏi rồi. Phần tính toán này, chị đã nhận được rồi."

Diệp Trăn dùng tất cả sự kiêu ngạo còn sót lại ngẩng cao đầu: "Chị sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa."

Cố Hiểu Mộng lấy chìa khóa phòng tranh, đưa cho cô ta. Giọng nói của cô ta dịu lại: "Cho dù như thế nào, tôi đều rất biết ơn chị. Biết ơn khoảng thời gian trước kia, tôi cũng hi vọng chị có thể có được hạnh phúc của mình... chị Trăn."

Diệp Trăn thở dài, ngẩng đầu nở nụ cười: "Được rồi, chị không có yếu ớt như vậy đâu."

Cô ta nắm chặt tay Cố Hiểu Mộng, khẽ đẩy trở về: "Nơi này chị sẽ không đến nữa." Cô ta nở nụ cười dịu dàng: "Hơn nữa... tiền tổng giám đốc Cố cho chị, đủ để mua lại nơi này rồi."

Diệp Trăn xoay người sang chỗ khác, giọng nói nhẹ nhàng: "Hiểu Mộng, lần này... em đi trước đi được không? Để chị tiễn em một lần cuối cùng."

"Được." Cố Hiểu Mộng sảng khoái đồng ý.

Thế là hai người đi xuống lầu, cứ thế sóng vai xuất hiện trước mặt Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng đối diện với Diệp Trăn, nói gì đó. Lý Ninh Ngọc không nghe thấy, nhưng nàng nhìn thấy Cố Hiểu Mộng đang mỉm cười. Diệp Trăn cũng đang cười.

Cố Hiểu Mộng đang vui vẻ vì đã chào tạm biệt được quá khứ của mình. Cô cười là vì cuối cùng Diệp Trăn cũng chịu buông tha cho mình, chấp nhận chào tạm biệt với mình.

Nhưng vẻ mặt của hai người họ, đam vào mắt Lý Ninh Ngọc, khiến cho nàng đau nhức.

Cố Hiểu Mộng lái xe bỏ đi. Diệp Trăn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo Cố Hiểu Mộng, cho đến khi chiếc xe biến mất trong màn đêm, mới lái xe đi.

Sự quyến luyến và ý lại khi, trong mắt Lý Ninh Ngọc, giống hệt như bản thân nàng.

Kỳ lạ, lần này bản thân cũng không hề ghen tuông, chỉ cảm thấy đau lòng, giống như là bị ai đó bắn một phát vào tim, trong lòng mở ra một lỗ máu, máu chảy không ngừng.

Đây không phải là cảm giác về mặt tâm lý, là đau nhức thật sự. Đau đến mức khiên cho nàng không thể không nằm lên tay lái, dùng tay nắm chặt lấy vạt áo ngay tim mình.

Nàng ngay cả một giọt nước mắt cũng không hề rơi xuống. Nàng chỉ thở hổn hển khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Nàng quay xe, chậm rãi chạy chạy về nhà.

Điện thoại của Lý Ninh Ngọc vẫn luôn reo không ngừng. Nàng biết Cố Hiểu Mộng đã về đến nhà, nhưng nàng không nhận điện thoại, thậm chí lái xe ngày càng chậm hơn.

Cho đến khi xe dừng lại phía dưới lầu. Trong nháy mắt nàng bước xuống, mới cảm nhận được cơn gió đêm nay lạnh lẽo đến cỡ nào.

Khi nàng vừa mở cửa nhà ra, Cố Hiểu Mộng lo lắng chạy đến bên cạnh nàng: "Chị Ngọc, chị đi đâu vậy? Tại sao không nhận điện thoại của em? Lúc nãy sốt ruột chết em rồi."

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ân cần của Cố Hiểu Mộng. Lần đối mặt này khiến cho Cố Hiểu Mộng có chút hoảng hốt. Chị Ngọc chưa từng dùng ánh mắt cô đơn, thất vọng như thế này để nhìn mình...

"Chị Ngọc..."

"Em đã đi đâu vậy?" Lý Ninh Ngọc bình tĩnh hỏi ra câu này.

"Em..." Cố Hiểu Mộng nhất thời nghẹn lời.

"Hiểu Mộng, em lại muốn lừa dối tôi..." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc mang theo sự bi thương.

"Chị Ngọc, em không có! Em thật sự có việc... Lúc nãy em vừa... thật sự đi gặp một người bạn." Cố Hiểu Mộng hoảng hốt muốn giải thích.

"Bạn bè nào?" Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa sắc bén hỏi lại.

Cố Hiểu Mộng cúi đầu không nói nên lời. Lý Ninh Ngọc lại cười, nụ cười tái nhợt, bất lực.

"Hiểu Mộng, em không trả lời được, để tôi trả lời thay cho em, được không?"

"Em đi gặp Diệp Trăn." Lý Ninh Ngọc nói câu này, không nghe ra được cảm xúc, chỉ rất nhẹ rất nhẹ, giống như đang tự thuật.

Cố Hiểu Mộng khó tin, nhìn nàng: "Chị theo dõi em?"

"Phải." Lý Ninh Ngọc không chút do dự thừa nhận: "Tôi theo dõi em, cho nên tôi nhìn tận mắt hai người đi ra khỏi tòa cao ốc kia."

"Sao vậy?" Hốc mắt của Lý Ninh Ngọc đỏ lên: "Bây giờ, định dùng lý do gì để lừa gạt tôi nữa đây?"

So với "nói dối" mà nói, hai chữ "lừa gạt" này càng đâm sâu vào lòng Cố Hiểu Mộng. Giọng nói của cô có chút phát run: "Chị Ngọc... không tin tưởng em như vậy sao?"

Lý Ninh Ngọc quật cường cắn môi, kìm nén nước mắt: "Tôi tin tưởng em, nhưng đây là lần thứ hai em lừa gạt tôi. Cố Hiểu Mộng. Lần trước em gặp ai, em thật sư cho rằng tôi không phát hiện được sao?"

Không được tin tưởng, khổ sở và uất ức căng đầy trong từng dây thần kinh. Cô siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn mềm giọng, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc... chúng ta đừng cãi nhau được không? Em có thể giải thích cho chị nghe."

Sự dịu dàng của Cố Hiểu Mộng đã kích thích nước mắt của Lý Ninh Ngọc. Nàng cảm thấy phòng tuyến trong lòng sắp sụp đổ rồi. Nàng dùng sức lau nước mắt, giọng nói lạnh lùng, quyết tuyệt: "Cô Cố, mời cô đi khỏi đây. Tôi muốn yên tĩnh một chút."

"Chị Ngọc, chị đừng như vậy mà. Chị đừng đuổi em đi được không?" Cố Hiểu Mộng rơi lệ, nhỏ giọng cầu xin.

"Được, vậy tôi đi." Lúc Lý Ninh Ngọc xoay người thì bị Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay áo. Cô dùng sức gật đầu: "Chị Ngọc, em đi, em đi..."

Khi cửa bị đóng lại, Lý Ninh Ngọc không ngờ bản thân lại tỉnh táo như vậy. Nàng bước đến trước cửa, phòng bếp, phòng khách, phòng đọc sách, bật hết tất cả mọi ngọn đèn trong nhà, thậm chí còn rót cho bản thân một ly nước nóng. Nàng đặt ly nước nóng lên bàn ăn, sau đó thất thần.

Cho đến khi ly nước hoàn toàn nguội lạnh, nàng mới cầm lấy ly nước uống từng ngụm đến hết.

Nàng nhớ lại, lúc Cố Hiểu Mộng ở đây sẽ không cho phép nàng uống nước lạnh, thậm chí còn đựng nước nóng trong hai chiếc ly, đổ qua đổ lại cho đến khi nhiệt độ nguội bớt mới đưa cho Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc từng tò mò tại sao nàng không đổi thẳng thành nước lạnh.

Hôm đó, Cố Hiểu Mộng mỉm cười rất ngọt ngào. Cô nói với Lý Ninh Ngọc: "Bởi vì chỉ có như thế này... chị Ngọc mới có thể luôn nhìn em."

Lý Ninh Ngọc đứng dậy, nhìn chiếc áo khoác Cố Hiểu Mộng ném trên ghế sô pha. Hai hàng nước mắt rơi xuống.

Loại ý nghĩ chợt xuất hiện này khiến nàng cảm thấy buồn cười. Cho đến lúc này, nàng vẫn cứ đau lòng cho Cố Hiểu Mộng.

Lúc Hiểu Mộng ra đi, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc... Bên ngoài lạnh như vậy, chắc chắn em ấy đã bị đông cứng rồi...

Tất cả cảm xúc của Lý Ninh Ngọc hoàn toàn bộc phát trong lúc này. Uất ức, tức giận và không cam lòng. Nàng ôm áo khoác của Cố Hiểu Mộng vào lòng, dùng ống tay áo che mắt, nhỏ giọng nức nở.

Họ đều không ngờ sẽ có ngày hôm nay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top