Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Lý Ninh Ngọc ở trên máy bay thì bỗng suy nghĩ, lúc nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, bản thân nên nói gì đây?"

Có lẽ bản thân sẽ mang theo sự tức giận mà hỏi em ấy, tại sao bỗng dưng lại chạy đến một thành phố khác, ném bản thân đến một nơi không có nhà của em ấy. Rõ ràng Cố Hiểu Mộng biết, em ấy không ở bên cạnh thì nàng sẽ ngủ không ngon.

Cũng có thể, nàng sẽ chấp nhận nghe Cố Hiểu Mộng giải thích chi tiết, sau đó nhìn sâu vào mắt em ấy, dạy dỗ em ấy, nói với em ấy không cho phép có lần sau.

Rõ ràng mới chỉ có hai ngày không gặp, tại sao lại nhớ em ấy như vậy chứ...

Khi nàng thật sự xuống máy bay, một mình kéo vali đi trên hành lang đèn đóm sáng bừng của Lan San, nàng lại suy nghĩ khi gặp Cố Hiểu Mộng thì nên nói câu gì đầu tiên...

Hôm nay, thành phố của Cố Hiểu Mộng có mưa rơi lất phất, ẩm ướt lạnh lẽo. Lý Ninh Ngọc không thể không nắm chặt áo khoác, bước nhanh hơn.

Khi nàng đi đến hành lang của khách sạn, tóc và áo khoác đều bị mưa rào xối ẩm ướt. Nàng gõ cửa phòng của Cố Hiểu Mộng.

Trong khoảng khắc, tay có chút run rẩy.

Cửa được mở ra, có vẻ Cố Hiểu Mộng vừa mới tắm rửa, mặc áo choàng rộng của khách sạn, tóc vừa được sấy xõa trên vai, trông vừa dịu dàng, vừa thơm tho.

Thậm chí Cố Hiểu Mộng còn cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt rất không chân thực, nhưng Lý Ninh Ngọc thật sự đang đứng trước mặt cô.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Lý Ninh Ngọc hoàn toàn quên mất những lời mình định nói lúc trước. Nàng nhìn Cố Hiểu Mộng rất lâu, tận mắt nhìn thấy Cố Hiểu Mộng đỏ cả vành mắt.

Lý Ninh Ngọc cắn môi, cố gắng kéo ra một nụ cười. Nàng yên lặng duỗi hai cánh tay về phía Cố Hiểu Mộng. Giọng nói đã mang theo sự nghẹn ngào.

Rõ ràng lời nói của Lý Ninh Ngọc nhẹ như vậy, lại tùy tiện đâm vào lòng của Cố Hiểu Mộng.

Nàng nói: "Lạnh quá, đến ôm tôi được không..."

Sau đó, nàng bị Cố Hiểu Mộng kéo mạnh vào lòng. Cố Hiểu Mộng dùng cả cơ thế ấm áp bao trùm lấy nàng.

Xem ra, Lý Ninh Ngọc thật sự rất lạnh. Cho dù Cố Hiểu Mộng đang ôm chặt nàng vào lòng nhưng cô vẫn cảm thấy Lý Ninh Ngọc đang lạnh đến phát run.

Khi Cố Hiểu Mộng cảm giác có chất lỏng lạnh lẻo trượt qua làn da, cô mới chợt phát hiện chị Ngọc đang khóc...

Lý Ninh Ngọc khóc ẩn nhẫn lại kiềm chế, chỉ siết chặt vạt áo của Cố Hiểu Mộng, vùi đầu trong lồng ngực cô, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Sô với Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng lại giống như một đứa trẻ, cúi đầu đặt lên vai nàng, nước mắt chảy xuống, khóc thút thít.

Lúc Cố Hiểu Mộng khiến cho áo khoác lông màu xám nhạt của Lý Ninh Ngọc thấm ướt một mảng lớn thì mới nghẹn ngào nói xin lỗi: "Chị Ngọc... thật sự xin lỗi... nhưng em thật sự không có... thật sự không có như chị nghĩ đâu."

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo nước mắt. Nàng dịu dàng dùng ngón tay giúp Cố Hiểu Mộng lau nước mắt: "Được rồi, đừng khóc nữa Hiểu Mộng... Tôi ở đây. Chúng ta trò chuyện nghiêm túc được không?"

Cố Hiểu Mộng đau lòng nhìn Lý Ninh Ngọc. Là cô, khiến cho một Lý Ninh Ngọc kiêu ngạo, lí trí biến thành như thế này...

Cô có chút trách cứ, kéo Lý Ninh Ngọc vào phòng: "Trời bên ngoài còn đang mưa, sao không cho em đi đón chị chứ... Bị bệnh thì phải làm sao đây?"

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chăm chú Cố Hiểu Mộng, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Hiểu Mộng, nếu như tôi lại không đi gặp em thì tôi mới thật sự bị bệnh đó..."

Trong phòng là ánh sáng màu vàng cam ấm áp. Sau khi Lý Ninh Ngọc tắm rửa, mặc quần áo ngủ Cố Hiểu Mộng đem đến, Cố Hiểu Mộng ở bên cạnh nàng, nghiêm túc giúp nàng lau tóc.

"Hiểu Mộng, tôi có thể tự làm." Lý Ninh Ngọc giơ tay, nắm chặt khăn tay Cố Hiểu Mộng đang cầm.

"Không muốn..." Cố Hiểu Mộng tiếp tục cúi đầu nghiêm túc giúp nàng lau tóc.

Đợi khi Cố Hiểu Mộng ném chiếc khăn thứ hai lên bàn trà, chắc chắn tóc của Lý Ninh Ngọc đã khô được một nửa, mới mím môi ngồi bên cạnh nàng.

Cô kể lại từng chuyện một cho Lý Ninh Ngọc nghe. Cố Hiểu Mộng nói rất chậm, rất chậm, hận không thể kể ra hết từng nét vẽ của bức tranh đó.

Lý Ninh Ngọc chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Nàng đột nhiên cảm giác Cố Hiểu Mộng rất ngu ngốc. Rõ ràng cũng đang lo lắng, sợ hãi, còn dốc hết toàn lực muốn cho nàng chút cảm giác an toàn.

Dù dùng cách ngốc nghếch nhất, dù biết bản thân có thể sẽ bị hiểu lầm.

"Đồ ngốc..." Lý Ninh Ngọc nhíu mày nhìn về phía cô.

"Hửm?" Rõ ràng Cố Hiểu Mộng bị bất ngờ vì câu nói này.

"Hiểu Mộng, đối với tôi mà nói, tôi đau lòng cũng không phải là vì em ở sau lưng tôi đi gặp người nào đó, mà là em không cho tôi đứng bên cạnh em, cùng em đối diện với tất cả mọi chuyện. Tôi không cần được em bảo vệ, nên là được em tin tưởng và ỷ lại..."

"Chị Ngọc, em chỉ là muốn..."

"Được rồi, tôi đều biết cả." Trước khi cô giải thích, Lý Ninh Ngọc nắm lấy tay cô.

Mặt của Lý Ninh Ngọc giãn ra, tựa vào trán của Cố Hiểu Mộng, dịu dàng nói: "Bạn học Cố, nguyên tắc của tôi, là quá tam ba bận. Đây là lần thứ hai tôi nói chuyện này với em, không được nói dối tôi. Nếu như còn có lần sau, thật sự sẽ bị phạt đó."

"Dạ, dạ, dạ, tuyệt đối không có lần sau đâu chị Ngọc!" Cuối cùng Cố Hiểu Mộng cũng nở nụ cười, ôm lấy cánh tay Lý Ninh Ngọc.

Một lúc sau, cô bỗng nhiên khó hiểu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc: "Không đúng, chị Ngọc. Cố Hi Nhiên nói, nguyên tắc trước giờ của chị là... có sai phải sửa, sẽ không bỏ qua bất cứ lần nào mà."

Lý Ninh Ngọc ngây người, một lúc lâu mới đỏ mặt tránh khỏi tầm mắt của Cố Hiểu mộng, cúi đầu không chịu nhìn cô: "Đồ ngốc... nguyên tắc đối với em thì sao có thể giống nguyên tắc đối với người khác được..."

Cố Hiểu Mộng nhướng mày hiểu rõ: "À, nói như vậy, em là ngoại lệ rồi."

"Không có..." Lý Ninh Ngọc vẫn cứ mạnh miệng.

Cố Hiểu Mộng cúi đầu cười trộm, một lúc sau bỗng nghiêm túc vịn chặt cơ thể của Lý Ninh Ngọc, vẻ mặt chân thành: "Cô Lý, em có câu hỏi muốn được chỉ bảo."

Lý Ninh Ngọc tiếc nuối lắc đầu: "Nhưng mà... tôi là giáo viên toán, chưa chắc đã hiểu bảng báo cáo thương nghiệp của em..."

"Không phải vấn đề này."

"Vậy là..." Lý Ninh Ngọc còn chưa nói xong thì đã bị Cố Hiểu Mộng nghiêng người hôn, cho đến khi bị ép xuống giường, Cố Hiểu Mộng mới thỏa mãn liếm môi.

Cô cúi đầu, đối diện với ánh mắt nhu tình của Lý Ninh Ngọc: "Vấn đề này... cần phải bàn bạc kỹ càng hơn với chị Ngọc."

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ vẫn cứ rả rít, nhưng không hề ảnh hưởng đến đôi tình nhân triền miên, nóng bỏng bên trong căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top