Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Cố Hiểu Mộng dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc công việc, dự định chuyến bay ngày mốt sẽ trở về.

Một đoàn người vừa tiếp đất, Cố Hiểu Mộng không kịp chờ đợi gọi điện thoại cho Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, em đến rồi, đợi sau khi công ty mở cuộc họp tổng kết thì em sẽ lập tức về nhà đón chị." Giọng nói của Cố Hiểu Mộng nhẹ nhõm vui sướng, cho dù đi cùng cấp dưới, cô cũng khó nén được ý cười.

"Đón tôi đi đâu?" Lý Ninh Ngọc hỏi.

"Chúng ta đi ăn cơm."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì... đi xem phim được không?"

"Sau đó nữa thì sao?"

"Sau đó nữa... đưa chị Ngọc đến một nơi."

"Đi đâu?" Lý Ninh Ngọc cúi đầu nín cười, nhìn bóng lưng của Cố Hiểu Mộng đang đi ở phía trước vẫn còn đang nghiêm túc nói chuyện với mình.

"Chuyện này thì, đợi nhìn thấy chị Ngọc rồi nói." Cố Hiểu Mộng ra vẻ thần bí.

"Vậy... bây giờ em có thể nói rồi." Lý Ninh Ngọc nói khẽ.

Lúc Cố Hiểu Mộng đang cảm thấy khó hiểu, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc cất cao tiếng nói, kêu tên cô.

Cố Hiểu Mộng nghe thấy câu này, bỗng ngẩng đầu, bắt đầu ngơ ngác tìm kiếm phía trước.

Tìm kiếm một vòng, Cố Hiểu Mộng không khỏi có chút thất vọng. Cô thở dài, tiếp tục nói điện thoại: "Còn tưởng rằng chị Ngọc đến đón em nữa chứ..."

"Cô Cố tìm người, trước giờ đều chỉ tìm phía trước mặt thôi à?" Giọng nói của Lý Ninh Ngọc vang lên từ phía sau.

Cố Hiểu Mộng xoay người một cái, lập tức nhìn thấy hình bóng của Lý Ninh Ngọc. Nàng đứng ở sau lưng cô, cách không xa, một tay cầm điện thoại, một tay dút vào túi áo khoác, đang mỉm cười nhìn cô.

"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng lập tức mỉm cười chào đón, lúc còn cách một khoảng, Lý Ninh Ngọc đã duỗi tay ra đợi cô đến nắm lấy.

Cô cầm tay Lý Ninh Ngọc, vui vẻ nói: "Chị Ngọc, đến sao không nói cho em biết?"

"Nếu như nói trước với em thì sao còn có thể nhìn thấy được vẻ mặt bây giờ của em chứ?" Lý Ninh Ngọc nhìn về phía trước, dừng chân nhìn mấy người xung quanh họ, rồi quay về phía Cố Hiểu Mộng: "Lát nữa đi họp trước đi, tôi đợi em trong phòng làm việc."

Cố Hiểu Mộng cười rạng rỡ: "Bây giờ thì sao, đương nhiên ở bên chị Ngọc mới là chuyện quan trọng nhất." Cô hào phóng nắm tay Lý Ninh Ngọc đi vào trong đám người.

Thư kí của Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc, cho nên lập tức mỉm cười gật đâu với nàng: "Chào cô Lý."

Lý Ninh Ngọc cũng cười, gật đầu chào hỏi họ.

Bởi vì ở bên cạnh Lý Ninh Ngọc, giọng nói của Cố Hiểu Mộng cũng trở nên dịu dàng. Cô quay về phía đám người: "Mọi người thấy đó. Bây giờ tôi có chút việc riêng, không thể tham gia buổi tiệc mừng công tối nay. Vậy, cuộc họp thường niên đổi sang sáng mai, về việc tiệc mừng công tối này..." Cô quay về phía trợ lí của mình: "Trừ việc ăn uống sẽ tính vào chi phí của công ty, nếu như mọi người muốn đi đâu, cứ xem như tôi thưởng cho mọi người vậy."

Cả đám trong nháy mắt đều bày ra biểu cảm hạnh phúc đến quá đột ngột.

Cố Hiểu Mộng nhận vali từ trong tay trợ lí, sau đó lễ phép gật đầu: "Mọi người chơi vui, chúng tôi đi trước đây." Sau đó cô mỉm cười lắc lắc tay Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, chúng ta đi thôi."

Hai người vừa đi ra được mấy bước, Cố Hiểu Mộng lại quay người, mặt giãn ra, nhìn về phía đám người: "Chúc mọi người trước, chơi vui."

Bởi vì quá vui vẻ, không biết ai không kiềm chế được tiếp lời: "Tổng giám đốc Cố cũng vậy nhé!"

Cố Hiểu Mộng bỗng giật mình, ý cười lập tức càng sâu hơn. Cô gật đầu một cái: "Cảm ơn, chắc chắn rồi."

Cố Hiểu Mộng xoay người, một tay cầm vali, một tay nắm tay Lý Ninh Ngọc, vừa cười vừa nói đi ra cổng.

Đám nhân viên nhìn theo bóng lưng của hai người, bây giờ đều đang cười hì hì tụ lại với nhau.

"Tôi nói rồi mà, có phải trông còn đẹp hơn cô Đổng vừa mới từ nước ngoài trở về của chủ tịch Đổng không? Khó trách tổng giám đốc Cố cứ muốn về nhà."

"Chậc, khó trách có theer khiến cho tổng giám đốc Cố có hứng thú như vậy, ngay cả họp cũng có thể đẩy lùi." Một cấp dưới híp mắt cảm thán.

Một người khác nhìn theo dáng vẻ nói chuyện thân mật với Lý Ninh Ngọc của Cố Hiểu Mộng, cười nói một câu: "Có chắc là chỉ cảm thấy hứng thú, chứ không phải... đã bị ăn sạch rồi không?"

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đi về phía bãi xe. Cố Hiểu Mộng nhướng mày với Lý Ninh Ngọc: "Có phải chị Ngọc quá nhớ em, một giây cũng không đợi được, cho nên mới cố ý tới đón em không?"

Lý Ninh Ngọc ra vẻ bình tĩnh cúi đầu: "Không phải, sau khi tan làm tôi ở nhà thấy hơi chán nên mới tiện đường đến đón em thôi."

"Thật sao?" Cố Hiểu Mộng giơ tay nàng lên, nhắm mắt ngửi nhẹ một hơi: "Xem ra kem dưỡng da tay của chị Ngọc chỉ vừa mới thoa thôi, vẫn còn mùi hương, chắc chắn sau khi tan học lập tức đi rửa tay, bôi kem dưỡng da, sau đó vội vã lái xe đến sân bay rồi."

Lý Ninh Ngọc nhướng mày, sau đó khẽ lắc lắc tay phải: "Hiểu Mộng chỉ dựa vào điều này đã xác định chắc chắn rồi, có phải có chút... qua loa rồi không?"

"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng cúi đầu nhìn về phía cổ áo bên trong áo khoác của Lý Ninh Ngọc một chút: "Áo sơ mi của chị Ngọc vẫn là chiếc áo lúc trưa video call với em. Nếu như chị đã về nhà, vậy tại sao lại không thay đồ? Hơn nữa, em biết, chiều nay chị có tiết." Cố Hiểu Mộng đến trước, nở nụ cười đầy tự tin.

"Gian xảo..." Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng trách cô một câu.

Cố Hiểu Mộng thở dài: "Em chỉ là muốn nghe chính miệng chị Ngọc thừa nhận nhớ em thôi mà."

Đợi khi Cố Hiểu Mộng muốn bỏ vali vào cốp xe, Lý Ninh Ngọc nhanh chóng hôn lên gò má của cô một cái, sau đó bình tĩnh đi vòng qua cô đến ghế lái phụ.

"Chị Ngọc... Sao tự nhiên chị lại hôn em vậy..." Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không còn dáng vẻ tràn đầy tự tin như lúc nãy nữa, trở nên thẹn thùng.

Lý Ninh Ngọc ở trước cửa xe, quay người, gương mặt vô tội nhìn cô: "Hiểu Mộng, không phải em nói, muốn... chính, miệng, thừa, nhận sao?"

Cố Hiểu Mộng vừa định nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng Lý Ninh Ngọc đóng cửa xe. Cô chỉ có thể cất vali vào cốp xe, sau đó lắc đầu cảm khái: "Xem ra, em còn có rất nhiều thứ cần phải học rồi..."

Trên đường, Cố Hiểu Mộng vừa lái xe, vừa hỏi thăm.

"Chị Ngọc, muốn ăn món gì?"

"Gì cũng được."

"Đi ăn món Tây được không? Đến nhà hàng chúng ta thường hay ăn ấy."

"Không muốn, ăn ngán rồi."

"Vậy... lẩu thì sao?"

"Hôm nay không muốn ăn lẩu."

"Vậy chị Ngọc muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được, em quyết định đi."

"..."

Cố Hiểu Mộng bị bác bỏ mấy lần. Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hiểu ra, nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc.

Vừa bất đắc dĩ, vừa cưng chiều, nói: "Nếu như chị Ngọc không thích ra ngoài ăn, vậy thì chi bằng chúng ta về nhà nấu cơm được không?"

"Nghe theo em." Lúc này, Lý Ninh Ngọc mới mang theo ý cười, lập tức đồng ý.

Cố Hiểu Mộng điều chỉnh tư thế ngồi, mắt nhìn phía trước lái xe: "Được, chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top