Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Cố Hiểu Mộng lái xe đến nhà của Lý Ninh Ngọc. Vừa về đến nhà, cô lập tức hào hứng tuyên bố muốn đích thân xuống bếp, mà Lý Ninh Ngọc thì muốn lấy quần áo trong vali của Cố Hiểu Mộng ra treo vào tủ hoặc đem đi giặt. Cố Hiểu Mộng chỉ nghe thấy tiếng vali đặt xuống mặt đất, trong lòng có chút lo lắng, cầm cái nồi chạy ra khỏi phòng bếp.

May mắn, vali chỉ vừa mới bị mở ra. Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn dáng vẻ buồn cười của Cố Hiểu Mộng đang cầm nồi, vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía mình, không nén được bật cười: "Ờm... thì, em đã nấu xong mỳ ý rồi, không biết làm nước sốt, chị Ngọc đi làm đi..." Cố Hiểu Mộng cảm giác giờ phút này, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Được thôi." Lý Ninh Ngọc mỉm cười đồng ý, lấy tay ra khỏi chiếc vali của Cố Hiểu Mộng, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lúc này, Cố Hiểu Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến bên cạnh chiếc vali, giơ tay lấy ra hộp nhẫn đặt ở ngăn sâu nhất, sau đó đi đến phòng khách, lo lắng nhìn xung quanh, muốn tìm một nơi giấu tạm.

"Hiểu Mộng, giúp tôi lấy mấy cái dĩa." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc truyền đến từ phòng bếp.

"Biết rồi chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng vội vàng đáp lời, sau đó "lộp cộp", ném chiếc hộp đựng nhẫn vào trong chiếc bình sứ đặt trên giá trong phòng khách.

Lúc hai người ngồi xuống ăn cơm, Cố Hiểu Mộng cầm nĩa quấn sợi mì trong dĩa, ánh mắt luôn vô thức nhìn về phía chiếc bình sứ trong phòng khách.

"Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ thất thần của cô, khó hiểu kêu cô một tiếng.

Cố Hiểu Mộng nghe thấy tiếng kêu này, lập tức hoàn hồn, nhìn về phía Lý Ninh Ngọc: "Sao vậy chị Ngọc?"

"Có phải gần đây quá cực khổ không, ăn cơm cũng ngây người." Lý Ninh Ngọc đau lòng nhìn về phía cô.

Cố Hiểu Mộng lộ ra một nụ cười, lắc đầu giải thích: "Không có, không có, đang suy nghĩ sắp xếp sau bữa ăn."

"Muốn đi xem phim không?" Lý Ninh Ngọc cúi đầu, cuộn một nĩa mì ý và ăn, sau đó ngước mặt lên hỏi Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng chỉ lắc đầu, cười trộm.

Sau bữa ăn, Cố Hiểu Mộng đẩy Lý Ninh Ngọc vào phòng ngủ nghỉ ngơi, lúc đứng ở cửa, cô bỗng nhiên giữ chặt Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, hôm nay... không bận việc gì chứ?" Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, cẩn thận hỏi.

"Không phải tôi đã tan làm rồi sao, còn có thể bận việc gì chứ?" Lý Ninh Ngọc lại càng khó hiểu.

"Ý của em là... là..." Cố Hiểu Mộng sốt ruột, dùng răng cắn móng tay.

"Chuyện gì?" Lý Ninh Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của cô lại càng dấy lên nghi ngờ.

Cố Hiểu Mộng quyết định, thầm nghĩ "chết thì chết thôi", sau đó khẽ cắn môi, cúi đầu, chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, giọng nói của cô cực nhỏ: "Ý em là... hôm nay là ngày mười bảy, có lẽ... không phải trong chu kì của chị Ngọc, đúng không?"

Lý Ninh Ngọc ngơ ngác một chút, sau đó hai người mặt đối mặt, đều lập tức đỏ mặt. Lý Ninh Ngọc cắn môi một cái, gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Cố Hiểu Mộng lại từ từ quay đầu đi: "Vậy lát nữa, chúng ta có thể... phải không..."

"Cố Hiểu Mộng!" Lý Ninh Ngọc bị cô nói đến mức gương mặt đỏ bừng, cất cao giọng nói.

"Chị Ngọc, em sai rồi! Em đi rửa chén, chị... nghỉ ngơi trước đi." Cố Hiểu Mộng vội vàng chạy khỏi phòng ngủ, cúi đầu đi đến phòng bếp rửa chén.

Sau khi rửa chén xong, Cố Hiểu Mộng giật một chiếc khăn tay trong phòng bếp để lau tay, sau đó mặt đầy ý cười chạy vào phòng ngủ.

Trong phòng, Lý Ninh Ngọc đã thay xong đồ ngủ, đang định ôm quần áo dơ của Cố Hiểu Mộng đi giặt, đúng lúc bị Cố Hiểu Mộng chặn ngay cửa.

Lý Ninh Ngọc muốn ra ngoài từ bên nào cũng đều bị Cố Hiểu Mộng di chuyển chặn lại.

Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười: "Nghe lời nào, tôi đi giặt quần áo cái đã."

"Không muốn chị đi." Cố Hiểu Mộng dùng cơ thể ép Lý Ninh Ngọc lùi về sau mấy bước, sau đó khóa cửa lại.

Cố Hiểu Mộng nhận lấy đống quần áo Lý Ninh Ngọc đang ôm, tiện tay ném vào lại trong vali: "Cái này để mai em giặt là được rồi, không cần khiến chị Ngọc mệt mỏi." Cô nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, nháy mắt: "Hơn nữa, chuyện chúng ta cần làm, quan trọng hơn chuyện giặt quần áo này nhiều."

"Hiểu..." Lý Ninh Ngọc vừa mới mở miệng thì đã bị Cố Hiểu Mộng hôn, lại lùi về giường ngủ.

Lúc Cố Hiểu Mộng đang ý loạn tình mê, Lý Ninh Ngọc dùng bàn tay đặt lên ngực cô, khẽ đẩy cô ra một chút. Nàng ngẩng đầu cười cợt, nói: "Sắp xếp của cô Cố sau bữa ăn, không phải là xem phim à?"

"Chị Ngọc, phim thì lúc nào xem chẳng được, nhưng hôn thì không thể bị cắt ngang..." Cố Hiểu Mộng chớp chớp mắt, bày ra dáng vẻ đáng yêu với Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc vỗ nhẹ vào vai trái của cô, đầy thâm ý "à" một tiếng, giọng nói cũng mang theo chút tủi thân: "Hóa ra em cũng biết, hôn không thể bị cắt ngang à..."

Cố Hiểu Mộng run lên một chút, bỗng nhiên nghĩ đến hai cuộc gọi lần trước của Diệp Trăn lúc hai người đang nồng nàn. Mặt của cô không khỏi giãn ra: "Hóa ra chị Ngọc cũng ghen bóng ghen gió..."

"Tôi không thèm..." Lý Ninh Ngọc có chút thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác.

"Được rồi, được rồi, chị Ngọc không có, em sai rồi, em xin lỗi chị Ngọc được không?" Cố hiểu Mộng cúi đầu vùi vào lòng Lý Ninh Ngọc, cọ lung tung, trong miệng còn nói chuyện hùng hồn, đầy lý lẽ: "Chị Ngọc tha thứ cho em nha..."

Lý Ninh Ngọc bị cô cọ, gương mặt ửng đỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể cười, vỗ nhẹ sau lưng cô một cái: "Được rồi, tha lỗi cho em."

Lúc này, Cố Hiểu Mộng mới ngẩng đầu lên, mỉm cười, hất mái tóc ra phía sau mấy cái, đứng dậy, cầm điện thoại trượt tắt máy, không chút do dự úp xuống tủ đầu giường, chân thành nói: "Lần này, chắc chắn chúng ta sẽ không bị quấy rầy nữa."

Lý Ninh Ngọc nằm trên giường, giơ tay nhìn đồng hồ một chút, sau đó chống đầu, hướng mặt về phía Cố Hiểu Mộng: "Em đã lãng phí ba phút."

Lúc Cố Hiểu Mộng dần nhích lại gần, Lý Ninh Ngọc lẳng lặng nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, đưa môi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top