Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Sáng hôm sau, lúc Lý Ninh Ngọc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng giơ tay muốn ôm Cố Hiểu Mộng, tay sờ sờ mấy cái lại rơi vào khoảng không, Lý Ninh Ngọc nhíu nhíu mày, mở to mắt, tỉnh táo hơn một nửa.

"Hiểu Mộng, Hiểu Mộng?" Nàng đứng dậy, đi đến phòng khách kêu mấy tiếng, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc đang định bấm điện thoại, đúng lúc truyền đến tiếng mở khóa. Cố Hiểu Mộng vừa mới đến trước cửa đã ngọt ngào kêu: "Chị Ngọc."

Lý Ninh Ngọc đi về phía trước mấy bước, đã nhìn thấy Cố Hiểu Mộng mỉm cười nhìn về phía nàng, lộ ra bịch bữa sáng trong tay: "Chị Ngọc vừa thức dậy, mau đến ăn sáng đi. Em đã đi đến quán ăn mà chị Ngọc thích, xếp hàng rất lâu đó."

Lý Ninh Ngọc nhận lấy hộp cơm trong tay Cố Hiểu Mộng, đặt lên bàn, cúi đầu cười nhẹ: "Vốn dĩ tôi còn muốn làm bữa sáng cho em, không ngờ lại ngủ sâu như vậy, ngay cả tiếng đồng hồ báo thức cũng không nghe thấy."

"Đồng hồ báo thức à? Buổi sáng nhìn thấy chị Ngọc đang ngủ say, muốn chị ngủ thêm một lúc nữa nên đã tắt rồi." Cố Hiểu Mộng rửa tay, đẩy hộp đồ ăn về phía Lý Ninh Ngọc: "Bữa sáng, mua hay làm cũng như nhau thôi, chị Ngọc ngủ ngon mới có thể đi làm được chứ."

"Được rồi, cảm ơn Hiểu Mộng." Mặt của Lý Ninh Ngọc giãn ra: "Em ăn trước đi, tôi ddi rửa mặt thay đồ cái đã, lát nữa đi làm sẽ muộn mất."

"Ừm, chị Ngọc đi đi, lát nữa em đưa chị Ngọc đi làm." Cố Hiểu Mộng vừa ăn sáng vừa đánh chữ trả lời tin nhắn của ai đó.

Đợi khi Lý Ninh Ngọc đã thay đồ xong, ngồi xuống, Cố Hiểu Mộng lắc lắc điện thoại về phía nàng: "Chị Ngọc, buổi chiều có sắp xếp gì khác không? Em muốn đón chị đi ăn bữa cơm. Chị thấy đó, chính là hai anh em nhà họ Trần."

"À, là anh trai nói chuyện rất thú vị kia đúng không?" Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút, nhớ ra.

"Đúng vậy, từ nhỏ Trần Tầm đã thích nói chuyện, không giống như Tiểu Dữ, ôn hòa nhã nhặn." Cố Hiểu Mộng cắn một miếng sủi cảo, cười nói.

Lý Ninh Ngọc gật đầu, cúi đầu suy nghĩ một chút: "Chiều nay có lẽ tôi sẽ soạn bài. Em muốn thì đưa Hi Nhiên đi theo đi. Tôi thấy em ấy gần đây cứ ru rú trong nhà, sắp thi rồi, ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt.

"Ừm... Được thôi, vậy nếu như em dùng cơm xong, thời gian thích hợp, đợi chị Ngọc soạn bài xong thì em sẽ ở trước cổng trường chờ chị được không?" Cố Hiểu Mộng rút một tờ giấy lau miệng, hỏi Lý Ninh Ngọc.

"Được, vậy em ăn xong thì gọi điện thoại cho tôi nhé." Lý Ninh Ngọc đứng dậy, dọn dẹp đơn giản mặt bàn một chút, sau đó lại rút khăn giấy giúp Cố Hiểu Mộng lau miệng, mỉm cười trách cô: "Không biết năm nay cô Cố bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, như con nít vậy, ngay cả miệng của mình cũng lau không xong."

Cố Hiểu Mộng thì đầy vẻ hưởng thụ, nói: "Không sao, dù sao cũng chỉ giống con nít khi ở trước mặt chị Ngọc thôi. Em cảm thấy rất tốt."

Lý Ninh Ngọc không kiềm chế được, giơ tay vuốt tóc của Cố Hiểu Mộng, sau đó vỡ lên vai cô: "Được rồi, bạn học Cố, chúng ta phải đi làm thôi."

Cố Hiểu Mộng vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên mặc áo khoác, sau đó đứng sau lưng Lý Ninh Ngọc, hai tay đặt lên vai nàng, vừa đẩy nàng đi về phía trước, vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu thì thầm gì đó với nàng.

Khi đã đưa Lý Ninh Ngọc đến đầu đường trước trường học, Cố Hiểu Mộng vừa dừng xe lại, lập tức nhắm mắt, chỉ vào môi mình, đòi nụ hôn tạm biệt.

Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó tháo dây an toàn, nghiêng người hôn nhẹ một cái lên môi của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng mở to mắt, mím môi mấy cái, mỉm cười nói: "Nụ hôn hôm nay của chị Ngọc là vị bạc hà." Dứt lời, cô lấy trong túi xách của mình ra một thỏi son môi, đặt vào tay Lý Ninh Ngọc, nhướng mày: "Cái này cho chị Ngọc, chiều nay em muốn một... nụ hôn vị mật đào."

"Ấu trĩ." Lý Ninh Ngọc mỉm cười xuống xe, dặn dò Cố Hiểu Mộng "lái xe cẩn thận", sau đó mới đóng cửa xe lại, nhìn cô lái xe rời đi.

Mắt thấy xe của Cố Hiểu Mộng đã lái vào khúc cua, Lý Ninh Ngọc mới đầy ý cười, bỏ thỏi son của Cố Hiểu Mộng vào trong túi xách.

...

Buổi chiều, vì Lý Ninh Ngọc muốn soạn bài, Cố Hiểu Mộng vừa tan làm thì lập tức đón Cố Hi Nhiên đến một hội sở gần đó.

Đợi khi hai người ngồi vào chỗ, chọn thức ăn rượu ngon, cửa phòng được người ta đẩy vào.

Bước vào là hai người đàn ông tuấn lãng, cao ráo. Hai người đều mặc đồ vest vừa vặn, chỉ là người đàn ông đi trước cởi hai nút áo của chiếc sơ mi, lộ ra sự tùy ý. Còn người đàn ông phía sau lại cài nút vô cùng chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã.

Cố Hi Nhiên thấy hai người đi vào, mặt mày lập tức hớn hở chào đón: "Anh Trần Tầm, anh Trần Dữ."

Trần Tầm nhướng mày với Cố Hi Nhiên: "Hôm nay quỷ nhỏ không đi học à?" Sau đó, ánh mắt của anh ta chuyển về phía Cố Hiểu mộng, mang theo ý cười sâu xa, kéo ghế ngồi xuống: "Khó có dịp tổng giám đốc Cố chủ động hẹn người khác ha, sao vậy, hôm nay không cần ở bên cạnh người đẹp à?"

Trần Dữ thì lịch sự gật đầu, mỉm cười nói: "Chị Mộng, em Hi Nhiên, đã lâu không gặp."

Cố Hiểu Mộng cười, gật đầu với Trần Dữ một cái, sau đó quay về phía Trần Tầm, liếc anh ta một cái: "Cậu nới nhiều quá."

Cô giơ tay tự rót rượu vang cho hai người, sau đó mỉm cười nhìn họ: "Hôm nay chị Ngọc bận, cho nên đúng lúc có thêm Hi Nhiên, xin hai người đưa ra ý kiến giúp tôi."

Trần Tầm có chút hăng hái lắc lắc li rượu vang trong tay, cười với Cố Hiểu Mộng: "Nghĩ kế giúp cho tổng giám đốc Cố, có phải nên có chút... thù lao không?"

Cố Hiểu Mộng ra vẻ "tôi đã biết rồi", lấy một chiếc chìa khóa xe từ trong túi ra, đặt giữa bàn: "Đây, chiếc xe trong câu lạc bộ của tôi, không phải hai người đều muốn lái thử sao. Nếu như người nào có thể giúp tôi đưa ra được ý kiến hay thì cứ lấy nó lái đi."

Trần Tầm nhìn chiếc chìa khóa xe trên bàn, mới cười hì hì: "Nói đi, chuyện gì, tôi giúp cậu tham mưu một chút."

Trần Dữ thì mang theo vẻ mặt lo âu: "Chị Mộng, gặp phải chuyện phiền phức gì à?"

Còn chưa đợi Cố Hiểu Mộng trả lời, Trần Tầm đã khoác vai Trần Dữ, vỗ vỗ: "Em trai ngốc, ngay cả nhân vật như tổng giám đốc Tiểu Diệp mà cậu ấy còn có thể giải quyết tốt đẹp, một gậy đánh văng người ta trở về nước ngoài thì có thể có phiền phức nào mà cậu ấy không giải quyết được chứ?" Anh ta nâng li với Cố hiểu Mộng, ngửa đầu uống một ngụm: "Tôi đoán, là vì muốn lấy lòng người đẹp rồi."

Cố Hiểu Mộng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu: "Đúng vậy, nhưng cũng không chính xác hoàn toàn."

Cô ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói: "Tuần sau là sinh nhật của chị Ngọc. Tôi... dự định sẽ cầu hôn vào ngày đó."

"Cái gì?! Sao chị không nói cho em biết trước chứ??" Cố Hi Nhiên ngỡ ngàng, há hốc miệng nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top