Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

Tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng ngủ. Lông mi của Cố Hiểu Mộng khẽ run, vô thức tóm lấy chiếc chăn muốn che mắt, lại nhích đến gần Lý Ninh Ngọc.

Trước giờ Lý Ninh Ngọc ngủ rất cạn. Cố Hiểu Mộng chỉ hơi động đậy một chút, nàng đã tỉnh lại. Nàng quay đầu nhìn Cố Hiểu Mộng đang nằm ngủ bên cạnh một chút, sau đó động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, bước xuống giường đi đến khép chặt rèm cửa một chút.

Không có ánh nắng chói mắt, Cố Hiểu Mộng điều chỉnh lại tư thế, muốn tìm một giấc mộng đẹp.

Lý Ninh Ngọc quay người, đúng lúc đối diện với dáng vẻ khi ngủ của Cố Hiểu Mộng, điềm tĩnh, xinh đẹp.

Gương mặt trắng nõn, không trang điểm, lại càng lộ ra vẻ thanh tú, tinh khiết. Gương mặt giãn ra, khóe miệng như ngậm ý cười.

Có lẽ lúc trước Lý Ninh Ngọc không tài nào nghĩ ra được, bản thân có một ngày chỉ cần nhìn dáng vẻ của một người khi ngủ thì sẽ cảm thấy an tâm và hạnh phúc...

Nàng không kiềm chế được đến gần Cố Hiểu Mộng, duỗi ngón tay ra sờ nhẹ lên chóp mũi của cô một chút, thấy Cố Hiểu Mộng không có phản ứng, vừa cười vừa cúi người nhìn cô, để cho mái tóc dài của mình rủ xuống, lòa xòa trên mặt Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng dường như đang nói mê, khẽ "ừm" một tiếng, nhíu mày xoay người.

Lý Ninh Ngọc có chút lo lắng quan sát một chút, thấy không có làm Cố Hiểu Mộng tỉnh giấc thì mới yên tâm. Nàng cười khẽ, cảm thấy dáng vẻ này của Cố Hiểu Mộng vô cùng đáng yêu, thế là dùng một tay vịn tóc, cúi người dịu dàng hôn lên má của Cố Hiểu Mộng một cái.

Sau khi hôn trộm, Lý Ninh Ngọc cũng đỏ mặt, sau khi rửa mặt đơn giản thì đi ra khỏi phòng ngủ, không hề chú ý ở trên giường, vành tai của Cố Hiểu Mộng cũng lặng lẽ ửng đỏ...

Khi Cố Hiểu Mộng thay quần áo xong, vui mừng phấn khích đi ra khỏi phòng ngủ, Lý Ninh Ngọc đã đặt bữa sáng lên bàn.

Lúc đang đổ sữa tươi vào li, nàng ngẩng đầu cười với Cố Hiểu Mộng: "Thức rồi à, ngồi xuống uống sữa tươi trước đi, sợ buổi sáng em ngủ nướng nên đã chuẩn bị xong bữa sáng cho em rồi, mang đến công ty ăn đi."

"Được ~, cảm ơn chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng mềm mại trả lời một tiếng, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống uống sữa tươi. Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, sau đó lại cầm li cười trộm.

"Nhìn tôi làm gì?" Lý Ninh Ngọc rất nhanh đã bắt được biểu cảm nho nhỏ của Cố Hiểu Mộng, đi đến cạnh bàn ăn, ngồi xuống, ném một ánh mắt khó hiểu về phía cô.

"Không có gì, không có gì, em vẫn luôn như vậy mà. Em nhìn thấy chị Ngọc thì sẽ vui vẻ." Cố Hiểu Mộng cười hì hì giải thích, sau đó nhích người lại gần Lý Ninh Ngọc, rồi dùng hai ngón tay kéo ống tay áo của nàng, nói: "Em phải đi làm rồi, chị Ngọc tiễn em nha."

Lý Ninh Ngọc cười, lắc đầu, đứng dậy cầm lấy áo khoác của Cố Hiểu Mộng. Nàng chỉnh trang lại quần áo, đi đến phía sau Cố Hiểu Mộng: "Nào, duỗi tay ra."

Cố Hiểu Mộng vô cùng phối hợp để cho Lý Ninh Ngọc giúp mình mặc áo, lưu luyến không rời kéo nàng đi đến trước cửa.

Lý Ninh Ngọc xếp gọn chiếc túi đựng bữa sáng, bỏ vào lòng Cố Hiểu Mộng, cẩn thận dặn dò: "Phải ngoan ngoãn ăn cơm."

Cố Hiểu Mộng gật gật đầu, sau đó chu môi với Lý Ninh Ngọc: "Vậy em đi nha." Cố Hiểu Mộng bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, ra sức chớp chớp mắt với Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc hiểu, nghiêng người hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Hiểu Mộng, trên đường đi chú ý an toàn."

Lúc Lý Ninh Ngọc muốn giúp Cố Hiểu Mộng mở cửa, Cố Hiểu Mộng dùng một tay ôm ngang eo nàng, kéo nàng vào lòng mình. Cô nhích lại gần Lý Ninh Ngọc, nhướng mày: "Chị Ngọc, có phải buổi sáng đã hôn trộm em không?"

Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Ninh Ngọc, không để cho nàng giải thích. Lý Ninh Ngọc cũng không thẹn thùng, không giải thích, trái lại còn thản nhiên đối mặt với cô.

Lúc Cố Hiểu Mộng đang khó hiểu, Lý Ninh Ngọc hơi ngẩng đầu lên, lại hôn nhẹ lên môi Cố Hiểu Mộng một cái, cười nói: "Buổi sáng xem như hôn trộm đi, bây giờ thì không phải."

Mới sáng sớm, Cố Hiểu Mộng cứ thế bị trêu chọc vô cùng hào hứng. Cô giơ tay nhìn đồng hồ một chút, sau đó ôm Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, em cảm thấy có lẽ em sẽ đến trễ rồi, chi bằng..."

Thấy ý cười của Cố Hiểu Mộng dần dần sâu hơn, Lý Ninh Ngọc đặt hai tay lên vai cô, cúi đầu suy nghĩ một chút, hơi gật đầu đồng ý, không thành vấn đề, nói: "Được, dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, lát nữa tôi muốn về nhà ngủ bù. Nếu như Hiểu Mộng đồng ý ngồi ở phòng khách mấy tiếng, vậy thì tôi không ngại đâu."

Nghe thấy những lời này, Cố Hiểu Mộng không kiềm chế được, bật cười: "Được rồi, được rồi, không quậy chị Ngọc nữa. Em đi làm nha." Cố Hiểu Mộng mở cửa đi ra ngoài, sau đó xoay người đối diện với Lý Ninh Ngọc, làm động tác tay: "Chị Ngọc, thức dậy nhớ gọi điện thoại cho em nha."

"Được, biết rồi."

...

Sau khi Cố Hiểu Mộng ra khỏi nhà, lập tức bật mode "luyện tập', cho dù đang lái xe thì cũng như đang suy nghĩ, ngân nga một vài giai điệu.

Lúc rảnh rỗi, cô cũng ngửa ra ghế làm việc, vừa xoay nghế, vừa đeo tai nghe ngân nga gì đó.

Trạng thái này cứ thế kéo dài vài ngày, ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy không đúng.

Vào một buổi chiều khi hai người đang ăn cơm, cuối cùng Lý Ninh Ngọc dịu dàng đặt câu hỏi: "Hiểu Mộng, gần đây có tâm sự phải không?"

Cố Hiểu Mộng bị nàng hỏi thì ngây người: "Không có mà chị Ngọc. Chị nhìn dáng vẻ của em giống như đang có tâm sự lắm à?"

Lý Ninh Ngọc nhìn cô một lúc, cúi đầu ăn cơm: "Đúng ha, nhưng cứ cảm thấy là lạ... Tại sao gần đây lúc ở nhà cũng phải đeo tai nghe vậy? Tôi nói chuyện với em, em cũng không nghe thấy..." Âm cuối của Lý Ninh Ngọc nhỏ dần, có chút ý tủi thân.

"Xin lỗi mà chị Ngọc. Có lẽ gần đây công việc quá bận rộn, chuyện đó... ngủ không ngon giấc, muốn nghe chút âm nhạc để ngủ ngon hơn thôi." Cố Hiểu Mộng chột dạ, cúi đầu dùng đũa chọt cơm trong chén.

"Thật sao? Nhưng rõ ràng lần nào tôi cũng chỉ mới đọc được vài trang sách thì em đã ngủ mất rồi..." Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng nuốt nước miếng, kiên trì đối diện với Lý Ninh Ngọc. Cô tỏ vẻ thoải mái, cười nói: "Vậy chứng ta... âm nhạc rất có hiệu quả cho giấc ngủ."

Lý Ninh Ngọc suy nghĩ, gật gật đầu: "Chắc vậy, gần đây lúc ngủ em cứ khác khác thế nào ấy. Hôm qua lại còn nói mớ."

"Hả?" Cố Hiểu Mộng có chút lo lắng sợ bản thân làm hỏng việc, vội vàng mở miệng hỏi: "Em nói gì vậy?"

Lý Ninh Ngọc lắc đầu: "Tiếng của em quá nhỏ, tôi không nghe rõ, hình như đang hát." Nghĩ đến chuyện này, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, nhìn cô đầy khó hiểu: "Hiểu Mộng, em đang hát bài gì vậy?"

Cố Hiểu Mộng: "..."

Mãi mới đến sinh nhật của Lý Ninh Ngọc. Sau khi Cố Hiểu Mộng đón nàng tan làm thì lập tức đưa Lý Ninh Ngọc về nhà thay quần áo.

Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ Cố Hiểu Mộng đối diện với tấm gương, nghiêm túc thử đồ: "Hiểu Mộng, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, mặc cái gì chẳng được."

Cố Hiểu Mộng nhíu mày, ném chiếc áo sơ mi lên giường không chút lưu tình, kiên định lắc đầu: "Không được, hôm nay là một ngày quan trọng, chúng ta nhất định phải xem trọng." Cô làm nũng với Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc cũng thay đồ nhé."

Lý Ninh Ngọc vuốt tóc nàng, cưng chìu nói: "Được, nghe theo em, tôi thay là được chứ gì."

Sau khi hai người thay xong quần áo, đi ra ngoài, Cố Hiểu Mộng bỗng "ây da" một tiếng, dừng lại.

"Chị Ngọc, em để quên đồ rồi. Chị đứng đây đợi em, em về nhà một chuyến!" Cố Hiểu Mộng nói xong cũng vội vàng chạy về nhà.

Lý Ninh Ngọc không yên lòng, suy nghĩ một chút, vẫn cứ đi theo.

Thế là, khi nàng đi vào cửa, đúng lúc trông thấy Cố Hiểu Mộng đút tay vào trong bình sứ, đang cố gắng lấy ra một thứ gì đó.

Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, hai người đúng lúc đối diện nhau...

------------------

Nhanh ghê, còn 1c nữa là xong rồi. Một bộ truyện dịch thật vất vả =)))

Chương sau: Cause all of me loves all of you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top