Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Cố Hiểu Mộng đi đến, thân mật nắm tay Lý Ninh Ngọc, giống như một chú chim nhỏ lượn vòng quanh, nói chuyện với Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cũng để mặc cho cô nắm, trên mặt có thể nhìn ra được nụ cười nhàn nhạt. Hai người sóng vai đi trên đường lớn, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với đối phương.

Lý Ninh Ngọc lái xe, đưa Cố Hiểu Mộng đến nhà hàng Tây mà nàng thường hay ăn. Trong nhà hàng không quá nhiều người, khung cảnh thật sự rất lịch sự, tao nhã. Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, chọn xong món ăn.

Đồ ăn rất nhanh đã được đem lên đủ. Cố Hiểu Mộng không tập trung cắt món bít tết trong dĩa, tất cả ánh mắt đều đặt lên gương mặt của Lý Ninh Ngọc. Nàng đang cúi đầu cắt bò bít tết, sau đó chậm rãi đưa vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt một lúc.

"Chị Ngọc ngay cả ăn cơm cũng đáng yêu như vậy..." Trong lòng Cố Hiểu Mộng thầm nghĩ, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn vài phần.

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu một cái, trùng hợp va vào ánh mắt của Cố Hiểu Mộng. Nàng đặt dao, nĩa xuống, mỉm cười nhìn Cố Hiểu Mộng: "Sao vậy? Cảm thấy miếng bít tết này của tôi ăn ngon hơn à?"

Cố Hiểu Mộng lấy lại tinh thần, vì để che giấu cảm xúc của mình, cô vội vàng gật đầu: "Ờm... miếng của chị Ngọc thật sự... có màu sắc... ngon hơn một chút!" Cô ghim một miếng salad, bỏ vào miệng, lại bổ sung một câu: "Em thật sự... đang nhìn bò bít tết!"

Lý Ninh Ngọc bị cô chọc cười, nghiêm túc gật đầu đáp lại cô: "Ừm, tôi biết!" Nàng đẩy phần ăn của mình lên phía trước một chút: "Nè, ăn đi."

Cố Hiểu Mộng giật mình nhìn Lý Ninh Ngọc, lập tức lấy hết dũng khí dùng nĩa vội vã ghim một miếng bỏ vào trong miệng, tùy ý nhai mấy miếng rồi nuốt xuống. Nói thật, cô quá sốt ruột, hoàn toàn không nếm ra được mùi vị của bít tết, nhưng vẫn giả vờ gật đầu: "Phần của chị Ngọc thật sự ăn ngon hơn nhiều..."

Lý Ninh Ngọc tiếp tục cúi đầu cắt bít tết: "Vậy lần sau... cô cũng chọn món này đi..."

Cố Hiểu Mộng lập tức bắt lấy trọng điểm, ngạc nhiên nhìn Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, lần sau của chúng ta à?"

Lý Ninh Ngọc chỉ hớp một ngụm nước trái cây, muốn giấu nụ cười của mình trôi theo ly nước...

Cố Hiểu Mộng quay đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, cong khóe môi, giọng nói mang theo chút trêu tức: "Có ai từng nói với chị Ngọc chuyện này chưa nhỉ? Khi chị Ngọc cười lên, thật sự rất xinh đẹp."

Thật ra, bình thường Lý Ninh Ngọc hiếm khi cười, cười cũng chỉ nhàn nhạt. Đương nhiên, Lý Ninh Ngọc không thể không thừa nhận, Cố Hiểu Mộng đã trở thành ngoại lệ của mình, giả vờ như bừng tỉnh nhớ ra, "a" một tiếng: "Quả nhiên là chị em ruột, xem ra những lời khen của Cố Hi Nhiên dành cho bạn nữ xinh đẹp kia là học từ cô."

Cố Hiểu Mộng vội vàng phủ nhận: "Không nha, không có chuyện này. Em cũng không giống nó. Em đối với chị Ngọc là thật lòng. Hơn nữa, lời em nói chính là sự thật. Chị Ngọc cười lên thật sự rất đẹp đó..."

"Được rồi, không chọc cô nữa, ăn cơm đi, sau đó tôi đưa cô về nhà." Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy dáng vẻ sốt ruột giải thích của Cố Hiểu Mộng vô cùng đáng yêu.

Lúc này, Cố Hiểu Mộng mới yên tâm. Cô cố ý chậm rãi cắt bò bít tết, cố ý kéo dài thời gian hai người họ ở bên nhau. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm tối này ăn gần ba tiếng đồng hồ.

Đợi khi xe của Lý Ninh Ngọc dừng ở cổng nhà họ Cố thì đã gần chín giờ tối. Cố Hiểu Mộng ngồi trên xe, sờ túi áo khoác một chút, lấy ra một chiếc hộp sắt hình tròn, "bộp" đặt ở bên cạnh Lý Ninh Ngọc: "À, cho chị Ngọc." Nói xong thì cô lập tức xuống xe, vừa chạy bước nhỏ vừa quay đầu vẫy tay chào tạm biệt với Lý Ninh Ngọc.

Sau khi Cố Hiểu Mộng đi, Lý Ninh Ngọc mới cầm chiếc hộp tròn nhỏ kia lên nhìn thử, hóa ra là một hộp kẹo trái cây tinh xảo. Nàng biết đây là do Cố Hiểu Mộng đặc biệt chuẩn bị cho mình. Nàng cười, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc hộp, lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn giọng nói do Cố Hiểu Mộng gửi đến. Nàng nhấn mở nghe, là giọng nói thẹn thùng, dịu dàng của Cố Hiểu Mộng. Cô nói: "Khi chị Ngọc ăn kẹo, nhất định phải nhớ đến em nha."

Lý Ninh Ngọc mỉm cười, khởi động xe: "Cố Hiểu Mộng, em đối với tôi mà nói, cũng giống như xa cách lâu ngày gặp lại nhau vậy..."

.--- .. -. -.-- .- -.

Có tin nhắn thì sẽ vui, vui thì sẽ có chương mới ha =)))

Mặc dù bận thấy bà =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top