Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Cố Hiểu Mộng vui vẻ ngâm nga bài hát đi vào phòng khách, bỗng nhiên cảm giác bị một đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm. Cố Hi Nhiên mang theo gương mặt đầy ý cười: "Chị, có chuyện gì mà vui quá vậy?" Cố Hiểu Mộng thu lại nụ cười trên mặt, ngồi xuống ghế sô pha, hắng giọng nói: "Cái này... là đi ăn cơm với bạn thôi." Cố Hi Nhiên hiểu rõ "à" một tiếng, nhướng mày: "Là người bạn, cảm thấy hứng thú kia à?"

Cố Hiểu Mộng liếc cậu một cái: "Xen vào việc của người khác."

Cố Hi Nhiên lại đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống: "Ờm... nếu như tâm trạng của chị hai yêu dấu tốt như vậy thì em cũng có chuyện muốn nói với chị."

Cố Hiểu Mộng sớm đã quen với những chuyện kỳ lạ ba đầu sáu tay của Cố Hi Nhiên, tựa vào ghế sô pha, không quan tâm lắm: "Nói đi, muốn mua cái gì? Hôm nay tâm trạng tốt, có thể suy nghĩ một chút."

"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là... có lẽ chị lại sắp phải đến trường học rồi..." Cố Hi Nhiên vừa nói vừa nhìn trộm biểu cảm của Cố Hiểu Mộng.

Quả nhiên, cô lập tức thẳng người, mở to hai mắt: "Tại sao em lại gây chuyện chọc cô giáo tức giận vậy?!"

Cố Hi Nhiên vội vã lắc đầu phủ nhận, đồng thời kể lại toàn bộ quá trình sự việc.

Không ngờ Cố Hiểu Mộng nghe xong tức đến mức dùng gối đập mạnh vào Cố Hi Nhiên: "Có biết tôn sư trọng đạo không vậy! Đến muộn còn dám tìm lý do! Đang yên đang lành chọc chị Ngọc tức giận!"

Cố Hi Nhiên cũng nắm bắt trọng điểm cực nhanh: "Chị Ngọc?"

Trả lời cậu là những cú đập mạnh hơn và người chị gái tức hổn hển giải thích: "Chị nói là... cô Lý!"

Cố Hiểu Mộng đánh mệt, đứng dậy nhìn xuống Cố Hi Nhiên, ánh mắt tàn nhẫn: "Cố Hi Nhiên, chị cho em biết, nếu như sau này, một ngày nào đó chị bị cô giáo của em gọi đến trường học nhận người, thì ngày hôm đó, em sẽ cả đời khó quên!"

Cố Hi Nhiên bị nhìn chằm chằm đến phát hoảng, cuống quít lắc đầu, rồi lại vội vàng gật gật đầu.

Đợi đến khi Cố Hiểu Mộng quay người đi lên lầu, cậu mới vuốt vuốt cánh tay che ở trước mặt đã đau nhói, ai oán nhìn theo bóng lưng của chị hai, âm thầm khẳng định ý nghĩ của mình: "Quả nhiên phụ nữ đều dễ dàng thay đổi."

Sau vài lần gặp mặt, mối quan hệ của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc dần dần được rút ngắn, xem như ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần Cố Hiểu Mộng tan làm đúng giờ, xe của cô sẽ dừng trước cổng trường học, hai người tự nhiên cùng đi ăn cơm tối, tản bộ tâm sự. Lý Ninh Ngọc dần dần cảm thấy bản thân bắt đầu trở nên chờ mong nhìn thấy cô...

Tháng này, Cố Hiểu Mộng vì đã đến giai đoạn đàm phán hợp tác hạng mục nên vô cùng bận rộn, có đôi khi vội vàng gặp mặt Lý Ninh Ngọc xong thì lập tức quay về công ty tăng ca, hoặc là sau khi tăng ca sẽ cùng nhau ăn tối ở nhà của Lý Ninh Ngọc. Hai người cùng ngồi trên bàn ăn, ăn cơm tối xong, Cố Hiểu Mộng lại lái xe về nhà.

Hôm nay, Lý Ninh Ngọc đã hâm nóng thức ăn trên bàn đến lần thứ hai thì Cố Hiểu Mộng mới gõ cửa nhà Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng vẫn như thường ngày, cầm theo một túi lớn trái cây, đồ ăn vặt trên tay, đứng trước cửa. Mặc dù cô cười, Lý Ninh Ngọc vẫn có thể nhìn ra được sự mệt mỏi trong mắt cô.

Hai người ngồi trước bàn ăn cơm. Cố Hiểu Mộng cúi đầu xới xới mấy hạt cơm, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Ninh Ngọc: "Thật sự xin lỗi chị Ngọc, lần sau đừng đợi cơm em nữa, có lẽ gần đây em đều sẽ về rất khuya."

Lý Ninh Ngọc lắc đầu mỉm cười, lại gắp một miếng đò ăn vào chén của Cố Hiểu Mộng: "Lúc nãy đọc sách, tôi cũng không phải quá đói." Cố Hiểu Mộng mở miệng không nói gì, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Sau bữa ăn, Cố Hiểu Mộng bị đè xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, Lý Ninh Ngọc tự đi đến phòng bếp dọn dẹp. Không biết tứ khi nào, Cố Hiểu Mộng đã đứng phía sau lưng nàng, cười khẽ một tiếng: "Chị Ngọc thật đảm đang."

Lý Ninh Ngọc cúi đầu rửa bát, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt: "Xem ra em vẫn chưa đủ mệt, mới có sức khua môi múa mép như vậy."

Cố Hiểu Mộng uất ức bĩu môi: "Em nói thật mà." Sau đó một mình quay lại phòng khách, tựa lên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi khi Lý Ninh Ngọc đi ra khỏi phòng bếp, Cố Hiểu Mộng đã tựa vào ghế sô pha ngủ. Lý Ninh Ngọc bước nhẹ chân đến gần cô.

Xem ra, cô thật sự vô cùng mệt mỏi, cho dù đã ngủ, vẫn nhíu mày. Lý Ninh Ngọc muốn vươn tay vuốt lông mày của cô, cuối cùng, tay vẫn khựng lại giữa hai hàng lông mày của Cố Hiểu Mộng. Nàng vỗ nhẹ cánh tay của cô, kêu cô mấy tiếng: "Hiểu Mộng, nghe lời, đừng ngủ ở đây, vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi." Cố Hiểu Mộng ngơ ngác ừm một tiếng, lập tức được Lý Ninh Ngọc dìu đến phòng ngủ, mơ mơ màng màng cởi áo khoác, ngã thẳng xuống chiếc giường lớn mềm mại của Lý Ninh Ngọc, ngủ thiếp đi. Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ thở dài, xem ra gần đây cô nhóc này thật sự quá mệt mỏi rồi. Nàng cẩn thận đắp kín chăn, yên lặng đứng cạnh giường ngây người. Chỉ có một cái giường, chăn mền cũng chỉ có một bộ, bản thân phải ngủ như thế nào đây?

Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc mang theo gương mặt dần nóng lên, tắt đèn phòng ngủ, vén chăn mền, nằm bên cạnh Cố Hiểu Mộng. Nàng di chuyển cơ thể, bản thân lùi đến mép giường, cố gắng bình tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng sau nửa đêm, Cố Hiểu Mộng xoay người một cái, cả người đều dán sát lên lưng của Lý Ninh Ngọc. Cảm nhận được sự ấm áp phía sau lưng, vành tai Lý Ninh Ngọc ửng đỏ. Nàng chưa từng thân mật với người khác như thế này bao giờ. Nàng vừa định xoay người đổi vị trí thì lại bị Cố Hiểu Mộng dùng sức ôm vào lòng. Cô tựa đầu lên vai Lý Ninh Ngọc, ngủ rất say sưa. Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể cử động đầu, nằm lên một nửa chiếc gối, trong lồng ngực ấm áp của Cố Hiểu Mộng, dần dần có chút buồn ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top