Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương cuối: Cause all of me loves all of you

"Hiểu Mộng, em đang... làm gì vậy?" Lý Ninh Ngọc nói chuyện với Cố Hiểu Mộng, nhưng ánh mắt lại đặt lên cánh tay trong bình sứ của cô.

Trong nháy mắt đó, Cố Hiểu Mộng cảm thấy đây là mười mấy giây dài nhất trong cuộc đời mình. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được lòng bàn tay của mình đã bắt đầu đổ mồ hôi...

"Em đang... lấy... quà... sinh nhật... cho... chị Ngọc..." Cho dù Cố Hiểu Mộng đã từng tưởng tưởng đến vô số khả năng nhưng tình cảnh này cô lại không hề dự đoán trước được. Cô bắt đầu hoảng hốt tìm lí do giải thích.

Lời giải thích này khiến cho sự nghi ngờ trong mắt Lý Ninh Ngọc lại càng sâu hơn. Nàng hạ thấp lông mày: "Quà, đặt..." Đột nhiên nàng cảm thấy từ "đặt" dùng không phù hợp lắm, thế là người vẫn luôn nghiêm khắc như nàng chợt nhíu mày, có chút khó chịu sửa lại lời nói: "Trồng... trong.. chiếc bình này à?"

"Rơi... rơi vào..." Cố Hiểu Mộng khóc không ra nước mắt, cảm giác bản thân đã ở ranh giới sụp đổ, nắm chặt hộp nhẫn trong tay, không biết nên làm thế nào. Cô cảm thấy nếu như Lý Ninh Ngọc còn không nói chuyện nữa thì bản thân sẽ ôm chiếc bình này đi sinh nhật nàng.

"Tay của em không sao chứ? Ý tôi là... có thể rút ra được không? Có cần tôi giúp em không?" Lý Ninh Ngọc nhìn thấy gò má của Cố Hiểu Mộng đỏ lên thì bắt đầu lo lắng.

"Có thể..." Cố Hiểu Mộng cắn răng, cố gắng hết nói ra được hai chữ.

"Chị Ngọc, xoay mặt qua chỗ khác đi được không. Món quà mà bị chị nhìn thấy thì em uổng công chuẩn bị rồi..." Cố Hiểu Mộng sốt ruột muốn rơi nước mắt, cầu xin vô cùng đáng thương.

Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cuối cùng cũng không nhịn được, cúi đầu bật cười. Lý Ninh Ngọc xoay người, dùng giọng điệu dỗ con nít an ủi Cố Hiểu Mộng: "Được, được, được, tôi không nhìn, Hiểu Mộng mau lấy tay ra đi."

Thấy Lý Ninh Ngọc đã xoay người sang chỗ khác, Cố Hiểu Mộng mới thở dài nhẹ nhõm, như được ân xá, lấy tay ra, nhanh chóng bỏ hộp nhẫn vào trong túi.

Cô đi đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc, cười, nắm lấy tay nàng: "Đi thôi chị Ngọc, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Lý Ninh Ngọc nắm lại tay cô, vừa đi vừa không quên chọc ghẹo Cố Hiểu Mộng: "Xem ra sau khi về nhà, tôi nhất định phải kiểm tra kỹ càng những chiếc bình khác trong nhà rồi."

"Tại sao?" Cố Hiểu Mộng khó hiểu nghiêng đầu.

"Nhìn thử xem có những món quà khác không?" Giọng điệu của Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng.

"Ây da, chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng có chút xấu hổ, lắc tay Lý Ninh Ngọc, nói: "Sau này đừng nhắc chuyện này nữa được không..."

Lý Ninh Ngọc từ chối cho ý kiến, cười nhạt: "Xem biểu hiện của em đã."

Sau khi hai người đến nhà hàng, Lý Ninh Ngọc khó hiểu nhìn lướt một vòng: "Hừm?"

"Rõ ràng đang là giờ cơm, tại sao trong nhà hàng lại trống như vậy chứ?" Nàng được Cố Hiểu Mộng dẫn đến một chiếc bàn gần cửa sổ.

Cố Hiểu Mộng nhướng mày, đắc ý nói: "Bởi vì, em đã bao hết nhà hàng cho chị Ngọc rồi."

Lý Ninh Ngọc hơi giật mình, lập tức bất đắc dĩ, trách Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng, sinh nhật thôi mà, không cần lãng phí như vậy đâu."

Cố Hiểu Mộng lắc đầu, lịch thiệp kéo ghế ra cho Lý Ninh Ngọc, kêu nàng ngồi xuống, sau đó bản thân cũng ngồi xuống phía đối diện: "Ngày của chúng ta, em không muốn bị người khác làm phiền."

Cố Hiểu Mộng cười hì hì, kêu nhân viên phục vụ đem thức ăn lên. Sau khi đồ ăn đã lên đủ, hai người tự nhiên bắt đầu ăn, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.

Sắc trời dần tối, bánh ga tô đã được đem lên. Cố Hiểu Mộng ra hiệu cho nhân viên phục vụ điều chỉnh ánh sáng trong nhà hàng tối đi, sau đó đích thân thắp nến cho Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, điều ước sinh nhật thì phải suy nghĩ thật kĩ nha." Dưới ánh nến, hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó, Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, chân thành cầu nguyện, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười.

Cố Hiểu Mộng ngay lúc này, rời khỏi chỗ ngồi.

Khi Lý Ninh Ngọc mở mắt ra, chỗ ngồi phía đối diện trống không.

"Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc hơi nhíu mày, kêu cô.

"Chị Ngọc, em ở đây." Giọng nói của Cố Hiểu Mộng vang lên. Lý Ninh Ngọc nghe tiếng thì quay đầu lại.

Ánh đèn trong nhà hàng rất tối, trên sân khấu nhỏ trước mặt được một chùm đèn rọi xuống, còn Cố Hiểu Mộng thì đang cầm micro ngồi dưới chùm sáng, gương mặt mang theo nụ cười nhìn nàng.

Lý Ninh Ngọc bỗng có chút hốt hoảng. Nàng cảm thấy bản thân thậm chí không thể phân biệt được thứ mình đang nhìn thấy, khung cảnh mộng ảo đó có phải là thật không. Nàng cảm thấy chùm sáng kia không chỉ có ánh sáng chiếu lên người Cố Hiểu Mộng, mà còn là ánh sáng phát ra từ chính bản thân cô...

Cho đến khi nàng nhìn thấy cái bóng hoàn mỹ hắt lên mặt đất của Cố Hiểu Mộng, mới nhận ra, tất cả điều này đều là sự thật. Hiểu Mộng của nàng thật sự ngồi ở đó nhìn nàng.

"Chị Ngọc, nghe kĩ nhé."

Khúc nhạc dạo dương cầm đầu tiên vang lên sau câu nói dịu dàng này của Cố Hiểu Mộng.

Sau đó là giọng hát trầm thấp ngân nga, bởi vì quá lo lắng, tay của Cố Hiểu Mộng nắm chặt lấy micro, vài chữ đầu tiên thậm chí còn mang theo sự run rẩy...

Giọng hát của Cố Hiểu Mộng truyền đến từ micro, từng chữ từng câu rơi vào lòng Lý Ninh Ngọc. Nhịp tim của nàng chưa bao giờ nhanh như lúc này. Nàng cười, cực kỳ tập trung lắng nghe Cố Hiểu Mộng hát.

What would I do withou your smart mouth...

...

...

I'm on your magical mystery ride

And I'm so dizzy, don't know what hit me, but I'll be alright

Cố Hiểu Mộng nhắm mắt, cực kỳ động tình hòa quyện tình cảm chân thành nhất của mình vào trong lời nhạc, chỉ vì để tặng cho người ở trước mặt cô.

My head's under water

But I'm breathing fine

You're crazy and I'm out of my mind

Cause all of me

Loves all of you

Love your curves and all your edges

All your perfect imperfections

Give your all to me

I'll give my all to you

You're my end and my beginning

Even when I lose I'm winning

Cause I give you all, all of me

And you give me all, all of you, oh

...

Lý Ninh Ngọc không biết nước mắt của bản thân rơi xuống từ lúc nào. Từ đầu đến cuối, nàng luôn mỉm cười mà chăm chú ngắm nhìn Cố Hiểu Mộng, không muốn bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào.

Cố Hiểu Mộng không dám ngẩng đầu đối diện với nàng, bởi vì cô đã bị tình cảm nồng nàn làm cho xúc động muốn bật khóc. Cô sợ khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Ninh Ngọc thì cuối cùng sẽ không kiềm nén được. Cô chỉ có thể cúi đầu, dùng chất giọng nhuốm màu nghẹn ngào hát xong phần cuối.

You're my end and my beginning

Even when I lose I'm winning

Cause I give you all, all of me

And you give me all, all of you

I give you all, all of me

And you give me all, all of you, oh

Lúc âm nhạc dừng lại, là một sự yên lặng kéo dài. Cuối cùng, Cố Hiểu Mộng cũng ngẩng đầu đối diện với Lý Ninh Ngọc, nước mắt lăn dài...

Hai người nhìn nhau, rơi nước mắt mỉm cười...

Lý Ninh Ngọc cảm thấy bản thân nên đi đến đó, ôm lấy Cố Hiểu Mộng.

Nhưng khi nàng vừa đứng lên, Cố Hiểu Mộng đã ôm theo một chiếc hộp lớn, đi xuống sân khấu, từng bước một đến gần nàng.

Lý Ninh Ngọc chưa đợi cô đi đến bên cạnh mình thì đã vươn hai tay về phía cô. Cố Hiểu Mộng bước đi càng nhanh hơn, chiếc hộp trên tay đặt lên bàn, sau đó nắm tay Lý Ninh Ngọc, vùi đầu vào vai nàng, chân thành ôm lấy nàng.

Thật lâu, Cố Hiểu Mộng dịu dàng lau nước mắt cho Lý Ninh Ngọc, mỉm cười rạng rỡ với nàng: "Chị Ngọc ngồi đi."

Sau khi Lý Ninh Ngọc ngồi xuống, Cố Hiểu Mộng lấy tay áo lau lung tung nước mắt, mở chiếc hộp trên bàn ra.

Cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình thật bình tĩnh. Cô lấy đồ vật trong hộp ra, đặt trước mặt Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, đây tất cả bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, cùng tất cả thẻ ngân hàng từ nhỏ đến lớn của em... còn có... chìa khóa xe của em, tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của em. Còn nữa... đây là chìa khóa két sắt..." Cô bày tất cả ra trước mặt Lý Ninh Ngọc, nhìn nàng một lúc lâu, cắn môi nói: "Chị Ngọc... em biết... có lẽ cái này rất tục tĩu, rất ấu trĩ, nhưng, em muốn cho chị cảm giác an toàn. Em chấp nhận dành cho chị tất cả, không giữ lại một thứ gì."

Lý Ninh Ngọc cắn môi. Dường như nàng đã nhận ra được chuyện gì đó. Nàng cảm động nhìn tất cả mọi thứ ở trên bàn, ngây người... Khi nàng ngước mặt lên, nước mắt lại trượt xuống: "Hiểu Mộng..."

"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng quỳ một gối xuống, bàn tay đang cầm chiếc nhẫn vẫn còn đang run. Cô nghẹn ngào: "Quỳ gối ở chỗ này, chính là Cố Hiểu Mộng hai mươi sáu tuổi và tất cả mọi thứ của cô ấy. Hôm nay, cô ấy ở chỗ này, là vì tình yêu, cô ấy muốn mãi mãi ở lại bên cạnh Lý Ninh Ngọc hai mươi tám tuổi..." Cô lấy chiếc nhẫn ra, đưa về phía Lý Ninh Ngọc, trịnh trọng nói: "Chị Ngọc, gả cho em nhé, được không?"

Pháo hoa phía bên ngoài đến sớm hơn dự kiến, sớm đến mức khi Lý Ninh Ngọc nói ra ba chữ kia, Cố Hiểu Mộng không nghe thấy. Cô chỉ nhìn thấy Lý Ninh Ngọc giơ tay về phía mình. Cô lập tức vui vẻ đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của nàng, nhưng sau khi ôm lấy Lý Ninh Ngọc, mới nghe thấy nàng lặp lại câu nói: "Tôi đồng ý.." kia một lần nữa.

Cố Hiểu Mộng giống như đêm bắn pháo hoa mừng năm mới, ôm lấy Lý Ninh ngọc từ phía sau, dưới bầu trời đầy pháo hoa, kề sát tai nàng, dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ, bà Cố..."

Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc từ trên không trung chuyển đến hình ảnh của hai người trên cửa. Nàng xoay người vòng lấy cổ Cố Hiểu Mộng, lúc nhìn vào đôi mắt đong đầy tình cảm của cô gái, Lý Ninh Ngọc lại rơi lệ: "Hiểu Mộng, cảm ơn em, cảm ơn em đã đi vào cuộc sống tẻ nhạt, thậm chí u tối của tôi, đồng thời dùng sự ấm áp của bản thân để thay đổi nó. Trong cuộc sống sau này, xin cũng hãy đồng hành cùng tôi, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh..."

Cố Hiểu Mộng đồng ý với nàng, sau đó cúi đầu hôn nàng.

Họ cùng nhau xem pháo hoa.

Một lần ôm nhau trước thềm năm mới, cùng tạm biệt năm cũ.

Một lần vào năm hai mươi tám tuổi của Lý Ninh Ngọc, hứa hẹn bên nhau cả đời.

...

Về điều ước sinh nhật của Lý Ninh Ngọc, thật lâu sau này, khi hai người cùng nhau thưởng thức hoàng hôn mới nhắc đến.

"Chị ngọc, điều ước sinh nhật năm đó là gì vậy?" Cố Hiểu Mộng cười hỏi.

"Không nói, điều ước sinh nhật không nên nói ra, nếu không sẽ không còn linh nghiệm nữa." Lý Ninh Ngọc mỉm cười, chăm chú ngắm nhìn sắc màu hoàng hôn, không trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Mộng.

"Nói đi mà, nói đi mà, có em ở đây, chị Ngọc còn sợ điều ước sinh nhật không thể thực hiện được sao?" Cố Hiểu Mộng lắc lắc tay Lý Ninh Ngọc, làm nũng.

"Tôi không nói đó. Điều ước của tôi liên quan đến em." Lý Ninh Ngọc quay đầu trêu chọc cô

Cố Hiểu Mộng cười rạng rỡ: "Chị Ngọc gạt người ta. Em không thèm tin đâu. Nói đi mà, nói đi mà..."

"Vậy... Điều ước sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi của Hiểu Mộng là gì?" Lý Ninh Ngọc dịu dàng hỏi.

"À, cái này sao, nói cho chị Ngọc cũng không thành vấn đề, dù sao cũng đã thực hiện được rồi... Điều ước sinh nhật năm đó của em, chính là..." Cố Hiểu Mộng xoay người, đối diện với Lý Ninh Ngọc, chân thành nói: "Em hi vọng, sau này, sinh nhật mỗi năm của em, người ngồi đối diện em, sẽ luôn là chị."

Lý Ninh Ngọc khẽ giật mình, sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng mà Cố Hiểu Mộng thích nhất: "Xem ra, điều ước của tôi cũng sẽ thực hiện được rồi."

"Điều ước của chị Ngọc là gì vậy?" Cố Hiểu Mộng tò mò nhìn nàng.

Lý Ninh Ngọc đối diện Cố Hiểu Mộng, lặng lẽ nắm chặt tay cô, nói ra từng câu từng chữ: "Nguyện được nắm tay nhau, đi đến bạc đầu..."

Lý Ninh Ngọc nói xong câu này, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên rơi nước mắt. Cô nghiêng người ôm lấy Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, chị có biết loại cảm giác đó không. Em thật sự rất yêu, rất yêu chị, mỗi ngày đều tăng dần, giống như... rõ ràng có đôi khi chị đang ở bên cạnh em, em có thể ôm chị, có thể hôn chị, nhưng em vẫn rất nhớ chị." Vòng tay của Cố hiểu Mộng siết chặt hơn, khiến cho Lý Ninh Ngọc càng sát gần nàng: "Vậy chị Ngọc thì sao, chị Ngọc cũng sẽ yêu em cả đời như vậy chứ?"

Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc đong đầy tình ý. Nàng khẽ vuốt lưng Cố Hiểu Mộng, cũng dùng sức ôm lại cô: "Hiểu Mộng, trước kia, tôi thật sự không tin những lời nói như đến chết cũng không thay lòng, duyên định tam sinh,... tôi cảm thấy nó rất mông lung, thậm chí còn hơi buồn cười. Cho đến khi... tôi gặp được em. Tôi có thể cảm nhận được bản thân đang thay đổi. Hôm đó, em hát tặng tôi, sau đó, lúc em bước về phía tôi, tôi đã biết, em chính là quãng đời còn lại của tôi..."

Cố Hiểu Mộng cùng nàng mặt đối mặt, sau đó nín khóc, mỉm cười. Cô ngước mặt lên: "Chị Ngọc, em muốn hôn chị."

Lý Ninh Ngọc hơi giật mình một chút, lập tức cười tươi như hoa, đối diện với Cố Hiểu Mộng, lẳng lặng nhắm mắt lại...

(Kết thúc)

------------------

Chúc bạn có thể tìm được người dành tặng bài hát này cho bạn.

结束了,谢谢,再见。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top