Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Đừng phải lòng ai, ngoài tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Somun quay lại và chứng kiến sự việc đó từ đằng xa. Anh không thể ngăn cản mình nghĩ rằng nó trông giống như những cảnh trong phim lãng mạn. Nơi mà nữ chính cuối cùng cũng nhìn thấy được người mà cô ấy mong chờ bấy lâu nay. Somun quan sát người đàn ông đó tiến lại gần chỗ của Hana, tay anh ấy trong vô thức nắm chặt lon cà phê trên tay hơn. Trông cô ây có vẻ như bị sốc khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, nhưng cô ấy lại không tỏ ra phòng thủ nên anh nghĩ có thể Hana quen biết với người này hay thậm chí là rất quen thuộc.

Somun muốn tiến về phía họ và ngăn chặn bất cứ điều gì đang xảy ra trước mặt anh ấy, nhưng bước chân của anh ấy chợt khựng lại khi thấy nụ cười của Hana. Không chỉ là nụ cười xã giao thoáng qua, nó thân thiết hơn vậy nhiều. Cô ấy không chỉ mỉm cười một lần mà còn mỉm cười với bất cứ điều gì người đàn ông đó nói với cô ấy.

Khi Somun nói rằng anh ấy sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến Hana cảm thấy hạnh phúc, anh ấy đã thực sự có ý định như vậy. Thay vì để lộ sự hiện diện của bản thân, Somun chậm rãi lùi lại và quyết định ngồi vào một chiếc ghế gần đó để âm thầm quan sát. Không đến quá gần để làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ nhưng cũng không quá xa để không thể đến gần Hana khi cô ấy cần anh bên cạnh.

Somun sẽ đến chỗ Hana sau khi người đàn ông đó rời đi.

Nhưng nếu anh ta không bao giờ rời đi thì sao?

Somun lắc đầu với suy nghĩ của chính mình, anh ta phải rời đi thôi, đúng chứ?

"Do Hwi?" Hana đứng dậy nhìn người đàn ông đối diện.

"Hana-ah, đã lâu không gặp cậu, dạo này cậu thế nào rồi?" Anh đi về phía Hana.

"Tớ ổn, còn cậu thì sao?" Hana mỉm cười.

"Tớ nghĩ là tớ ổn. Mà này, cậu đang làm gì ở đây thế?" Do Hwi thắc mắc nhìn Hana.

"À tớ đi chơi với bạn" Hana không muốn tiết lộ quá nhiều về cuộc sống của mình cho người đàn ông đối diện. Tuy nhiên, cô ấy cũng không khỏi vui mừng khi được gặp lại anh. Do Hwi trước đây là người mà cô ấy rất thích, cũng có thể nói là một người quan trọng đối với cô. Một người mà Hana luôn mong được gặp hàng ngày mỗi khi đến trường. Anh ấy là mối tình đầu của cô.

"Còn cậu thì sao, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Hana hỏi lại anh.

"Tớ đã chơi piano ở buổi biểu diễn nhạc kịch ở đây. Đó là một trong những hợp đồng biểu diễn của tớ"

Ra đó là lý do tại sao Hana lại thấy âm thanh này rất quen thuộc. Hana nhớ rằng Do Hwi đã từng chơi nó trong phòng nhạc của trường. Cô ấy thường lẻn vào chỉ để nghe anh ấy chơi đàn. Ký ức đó khiến cô ấy nở một nụ cười nhỏ, nhớ lại trước đây trông cô ấy có đôi phần ngốc nghếch.

"Mặc dù tớ rất muốn ở lại với cậu thêm chút nữa nhưng tớ thực sự cần phải đi ngay bây giờ. Rất vui được gặp lại cậu, Hana. Tớ hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau sớm!" Do Hwi quay người vẫy tay tạm biệt với Hana.

"Tớ cũng rất vui được gặp lại cậu, Do Hwi" Hana nói lớn rồi cũng vẫy tay với anh. Hana nhìn hình bóng của anh khuất dần, rồi quay lại tìm kiếm Somun.

Anh ấy ở đâu nhỉ?

Hana định gọi điện cho Somun nhưng lại nhìn thấy hình dáng của Somun đang tiến về phía mình với hai lon cà phê ấm trên tay.

"Của em" Somun vừa nói vừa mỉm cười. Ngay cả khi anh ấy đang cười, Hana dường như có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn với anh ấy. Hana nhận lon cà phê đó và cảm nhận được không khí càng ngày càng lạnh hơn.

"Có chuyện gì à?" Hana tò mò, cố gắng nắm lấy tay của Somun. Anh đã tránh cái nắm tay của Hana bằng cách đưa tay giả vờ phủi bụi trên chiếc quần jean của mình.

"Không có chuyện gì đâu, Hana. Chúng ta về quán mì thôi!"

Hana gật đầu, nhanh chóng theo Somun ra bãi để xe.

Cô ấy liên tục liếc nhìn Somun, người đang nhìn về phía trước mà không thèm nhìn cô ấy lấy một cái. Cả hai cùng vào trong xe, tài xế khởi động, họ bắt đầu quay về quán mì.

Khi họ đã đi được một đoạn đường, Hana cảm nhận được người ngồi bên cạnh mình đang ngủ liền đặt lon cà phê xuống, nhẹ nhàng đỡ đầu của Somun lên vai mình trước khi tựa đầu mình lên đầu anh ấy và nhắm mắt lại.

Hana cảm thấy rất bình yên. Cô ấy không khỏi nghĩ rằng Somun luôn khiến cô có cảm giác như vậy mỗi khi bên cạnh anh ấy, như thể cô là người không còn một mối bận tâm nào hay không còn một trách nhiệm nào cần phải gánh vác. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến Hana băn khoăn, liệu cô ấy có khiến Somun cảm thấy như vậy không.

Hana rất mong Somun sẽ cảm thấy như vậy, vì nếu mà anh ấy không cảm thấy như vậy, Hana không khỏi cảm thấy mình đã thất bại và thất vọng về bản thân mình. Cô ấy không muốn gì hơn ngoài việc làm cho Somun cảm thấy hạnh phúc như cách mà anh ấy đã làm.

-----------------------------------------------------------

Somun cảm nhận được chiếc xe đang dần dần dừng lại, anh nhận ra họ đã đến quán mì. Somun từ từ rời khỏi vai của Hana, cố gắng không đánh thức cô ấy dậy. Somun nhìn Hana tựa đầu vào ghế, ngủ ngon lành khiến Somun mỉm cười. Sau khi cảm ơn tài xế, Somun xuống xe và đi về phía còn lại, nhẹ nhàng bế Hana lên, vỗ vào vai cô khi anh cảm nhận được cô ấy sắp tỉnh. Hana rúc vào ngực Somun, thở nhẹ nhàng.

Hai người vào quán mì, Somun một lần nữa cảm ơn tài xế đã mở cửa cho họ. Anh bước cẩn thận cố gắng không gây ra tiếng động ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô Chu và chú Motak. Somun chầm chậm tiến về phòng của Hana, anh mở cửa phòng và dịu dàng đặt cô ấy xuống giường, cố gắng để cô ấy không tỉnh dậy. Anh đắp chăn, rồi ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Hana rồi mỉm cười một mình. Cô ấy rất đáng yêu khi ngủ, trông cô ấy rất bình yên. Somun không còn quá tò mò về người đàn ông ban nãy, anh sửa mái tóc của Hana một chút rồi vuốt ve gương mặt cô trước khi đặt một nụ hôn lên trán của cô ấy.

"Ngủ ngon nhé, Hana. Anh hy vọng rằng em cảm thấy vui vẻ trong buổi hẹn hò hôm nay" Somun thì thầm trước khi rời khỏi phòng của Hana.

-----------------------------------------------------------------------------------

Motak đang nằm thì có nghe thấy một số tiếng động, mặc dù nó không quá ồn ào. Sự tò mò trỗi dậy, chú ra khỏi phòng xem ai thức khuya đến vậy, khi lên trên quán mì thì thấy Somun đang ngồi uống rượu một mình, trông anh ấy có vẻ đã uống khá nhiều.

"Ôi trời, sao đã uống rượu sau buổi hẹn hò đầu tiên thế?" Chú Motak mở lời, đợi Somun mỉm cười với mình như mọi lần nhưng anh đã không làm vậy.

Có chuyện nghiêm trọng gì à?

Motak vào bếp lấy cho mình một ly và một chai rượu mới.

Chú đến chỗ Somun và kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt anh, rót rượu vào ly của mình và cả của chàng trai trẻ trước mặt. Somun đã nhận nó và uống một cách nhanh chóng.

"Vậy, có chuyện gì đã xảy ra?" Chú Motak bắt đầu.

"Không có gì đâu chú" Somun lắc đầu.

"Không có gì? Vậy tại sao cháu lại uống cạn hết mấy chai rượu này rồi?" Chú Motak chỉ vào mấy chai rỗng dưới chân bàn.

Somun dừng uống rượu, nhìn vào giữa không trung trước khi tiếp tục nâng ly. Anh đặt ly lên bàn, nhìn ra cửa sổ, nơi bóng tối đang bao trùm.

"Chú à, chú sẽ làm gì nếu chú nhận ra người mà mình yêu có thể đang yêu người khác?" Somun vẫn chưa chịu chuyển ánh nhìn.

"Cũng không làm gì" Chú Motak bĩu môi và nhún vai với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

Somun có chút bối rối. Không làm gì? Tại sao chú ấy lại không làm gì cả?

"Có thể cháu thắc mắc là tại sao ta lại trả lời như vậy. Thì giống như những gì cháu nói có thể, nếu như cháu không chắc người cháu yêu đang yêu người khác thì tại sao phải làm gì đó?" Chú Motak giải đáp, nhận thấy Somun càng bối rối, chú thờ dài trước khi tiếp tục.

"Ta sẽ không làm gì cả, vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cháu biết đấy, những suy nghĩ như thế chỉ nhằm mục đích làm rối loạn tâm trí chúng ta. Nếu người yêu cháu không có dấu hiệu nào cho thấy họ đang yêu người khác ngoài cháu thì tâm trí cháu chỉ đang tự tưởng tượng ra những kịch bản đó. Cháu đang quá tin tưởng vào suy nghĩ nếu như. Việc chúng ta nghĩ rằng người yêu mình đang yêu người khác đôi khi chỉ là sự phóng chiếu của nỗi bất an. Nếu chúng ta không cảm thấy đủ yên tâm thì tâm trí chúng ta sẽ dễ hình thành những suy nghĩ như vậy hơn"

Hai người vẫn tiếp tục uống rượu, chú Motak đột nhiên lên tiếng.

"Cháu không cảm thấy an toàn sao?"

Somun dừng lại hành động của mình một chút như để lục tìm trong ký ức của mình.

Phải không?

Somun nhớ lại chuyện đã xảy ra ở căn biệt thự họ gặp Lim Areum. Khi Somun nói rằng anh ấy trao trọn trái tim của mình cho Hana, cô ấy cũng nói rằng trái tim của cô ấy là của anh. Điều đó làm dịu suy nghĩ tiêu cực của chính anh.

"Chú nói đúng. Có lẽ cháu chỉ đang tự làm rối mình thôi!" Somun chợt cảm thấy ngại ngùng.

"Somun-ah, ta biết không phải lúc nào chúng ta cũng dễ dàng đối phó với cảm xúc của mình. Nó thường làm cho chúng ta bối rối và khiến chúng mất kiểm soát dẫn đến tức giận. Không phải lúc nào chúng ta cũng phải hợp lý hóa cảm xúc của mình, bởi vì chúng ta phải kiểm soát được chúng. Đừng dằn vặt bản thân quá nhiều về điều đó. Cháu còn trẻ. Cả hai đứa đều vậy. Sau rồi thì cảm xúc của cháu cũng sẽ trở lên tốt hơn. Nhưng ta tin cháu. Ta biết rằng đến cuối cùng, cháu sẽ có thể giải quyết chúng và đưa ra quyết định tốt nhất cho mình" Chú Motak đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai của Somun rồi úp ly của mình xuống.

"Ta thấy cháu có vẻ bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn rồi, ta sẽ quay lại ngủ. Nghỉ ngơi sớm đi, Somun-ah" Chú tiến về phía phòng của mình.

Somun cảm thấy rất biết ơn vì có thể nói chuyện cùng với chú Motak, những gì chú ấy nói đã khai sáng rất nhiều cho anh ấy.

Chú ấy nói đúng, Somun chỉ đang tự làm rồi bản thân. Những gì anh ấy thấy lúc tối có thể không như những gì anh nghĩ. Có lẽ người đàn ông đó chỉ là một người bạn của Hana.

Thay vì cho phép bản thân suy sụp quá nhiều về những gì tự bản thân mình suy diễn, anh quyết định sẽ tin tưởng vào Hana và tình cảm của cô dành cho anh, và hy vọng rằng cuối cùng anh ấy sẽ không bị tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top