Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Đêm nay đẹp như vậy, chúng ta đừng bỏ lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hana được bao quanh bởi rất nhiều màu sắc.

Những quả bóng bay tròn tròn đầy màu sắc, những gian hàng đầy màu sắc, những bộ trang phục được bày bán cũng đầy màu sắc.

Cô ấy nghĩ rằng việc đến công viên giải trí rất thú vị. Cho dù có nhiều trò chơi có kích thích hay đáng sợ đến đâu thì chúng cũng không nhắc nhở bạn về những điều gì khác ngoài sự hạnh phúc, ấm áp và niềm vui.

Hai người đi cạnh nhau, cả hai đều phân vân không biết phải làm gì trước. Có rất nhiều trò chơi hay hoạt động mà họ có thể tham gia cùng nhau như chơi tàu lượn, ăn những món ăn ngon, hay là đi chụp ảnh. Thành thật mà nói, Hana sẽ thích bất cứ hoạt động gì mà cô ấy tham gia trong ngày hôm nay, miễn là bên cạnh có Somun.

Cô ấy không cần bất cứ thứ gì hào nhoáng hay sặc sỡ để nhắc nhở bản thân phải hạnh phúc mỗi khi ở bên cạnh anh ấy. Chỉ cần một nụ cười ấm áp, một lời nói dịu dàng và một vòng tay rộng lớn. Đó chính là hạnh phúc.

Đột nhiên Somun dừng bước khiến Hana cũng tự khắc dừng theo. Anh nhìn Hana và hỏi, đồng thời đưa tay ra.

"Em có muốn đi tàu lượn siêu tốc với anh không?"

Hana đặt tay mình lên tay của Somun, gật đầu đồng ý.

Hai người đã cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ khi chơi tàu lượn siêu tốc, sau đó họ cũng tham gia nhiều trò chơi thú vị khác ở công viên giải trí. Hai người đã bật cười rất nhiều lần, vui vẻ cười đùa như những đứa trẻ, tận hưởng khoảng thời gian bên nhau. Sau khi chơi gần hết các trò chơi, bụng của Hana bỗng dưng réo lên khiến cô ấy có chút ngại ngùng.

"À, anh xin lỗi, anh sơ ý quá, hay là chúng ta tìm cái gì đó để ăn đi nhé!" Somun có chút áy náy nhìn Hana.

"Được thôi, chúng ta đi ăn cái kia đi!" Hana vui vẻ gật đầu, tay chỉ về hướng của gian hàng bán xúc xích và khoai tây chiên.

Hai người ngồi vào bàn và nhanh chóng gọi đồ ăn. Vài phút sau, đồ ăn của họ đã tới, trông chúng rất ngon và đẹp mắt. Cả hai vừa ăn đồ ăn của mình vừa nhìn xung quanh, suy nghĩ xem mình sẽ chơi trò gì tiếp theo.

Hana mải ăn đến nỗi không để ý rằng sốt cà chua trên chiếc xúc xích đã lem lên má mình. Somun – người luôn để ý đến cô ấy đã nhìn thấy và lập tức dùng ngón tay cái lau đi vết sốt. Hana có chút giật mình, tuy trong miệng còn nhiều đồ ăn nhưng cô ấy đã cố gắng mỉm cười và nói lời cảm ơn. Somun bật cười với phản ứng của cô ấy.

Dễ thương thật!! Y hệt một chú sóc chuột!!!!

Sau khi họ ăn xong, cả hai quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút, rồi đi dạo quanh công viên. Khi họ đang đi, Somun nhìn thấy gian hàng bán những chiếc băng đô rất đáng yêu. Anh kéo tay Hana về phía gian hàng, cùng nhau thử vài chiếc băng đô. Trong khi Somun bận rộn chọn cho họ những chiếc băng đô thú vị nhất, Hana đã kịp chụp lại những khoảnh khắc đáng yêu đó của anh. Sau khi đắn đo và lựa chọn một hồi Somun đã cho mình chiếc băng đô mickey và minnie cho Hana. Somun nhanh chóng thanh toán và họ tiếp tục đi dạo xung quanh với những chiếc băng đô. Hana phát hiện có một chỗ chụp ảnh cách đó không xa.

"Anh muốn chụp vài bức ảnh không?" Hana hỏi rồi chỉ tay về phía quầy chụp ảnh tự động. Somun nhanh chóng gật đầu đồng ý. Hana cho đồng xu vào máy trước khi lấy chiếc điều khiển từ xa.

Vì là lần đầu tiên nên hai người có chút ngại ngùng, tư thế chụp cho hơi lúng túng. Sau một vài bức ảnh họ đã dần quen hơn, họ cùng nhau tạo những dáng đáng yêu, vui nhộn. Bức ảnh cuối cùng, Hana bất ngờ kéo Somun lại gần và đặt một nụ hôn trên má anh rồi nhấn chụp.

Sau khi xong, họ cùng nhau ngắm nghía những bức ảnh của mình rồi mỉm cười vui vẻ. Hana đưa một bản cho Somun, anh ấy ngay lập tức cho vào trong ví tiền của mình, mặt khác Hana lại đặt một bức ảnh mà cô ấy thích nhất ở mặt sau của chiếc điện thoại.

Hoàng hôn dần buông xuống, họ vẫn nắm tay cùng nhau đi dạo, vừa đi vừa ngắm mọi thứ xung quanh. Đột nhiên Hana nhìn thấy rất nhiều người tụ tập vào một nơi, có vẻ rất náo nhiệt, cô ấy kéo tay Somun chạy tới đó.

"Mọi người hãy tham gia đi ạ, nếu ai dành được 10000 điểm, sẽ được tặng hai vé miễn phí xem nhạc kịch lúc 22 giờ tối nay!!!!! Mỗi người sẽ được thử 2 lần, chúng ta sẽ lấy lần có kết quả cao nhất!!!" Một người đàn ông cầm loa thông báo.

"Sẽ không sao nếu mình thử phải không?" Hana quay sang nói với Somun. Anh ấy mỉm cười.

"Bằng mọi cách, em phải cố gắng dành chiến thắng đó nha, Hana!"

Somun cho một đồng xu vào máy, tiếng nhạc bắt đầu vang lên.

"Chà, chúng ta có một cô gái xinh đẹp thử sức tại đây, trông cô ấy nhỏ nhắn như vậy không biết có thắng được không đây? Chúng tay hãy cùng chờ đợi kết quả!!" Người đàn ông vừa nãy lại lên tiếng.

Hana liếc mắt khó chịu nhìn anh ta một cái, rồi vào vị trí để chuẩn bị đấm.

Bụp

"Wowww, trông vậy mà không phải vậy, cô ấy đã đạt được 9786 điểm, wowww đúng là một con số ấn tượng!!!" Người đàn ông ngạc nhiên thốt lên.

"Cô hãy thử lại một lần nữa nhé!" Anh ta ngỏ lời mời Hana thử lại một lần nữa.

"Không, thật là vô nghĩa" Hana chán nản, định rời khỏi vị trí.

"Tại sao em lại không thử nữa? Thử một lần nữa nhé, lần này nhất định em sẽ làm được!" Somun cổ vũ cô ấy, sau đó cho thêm một đồng xu vào máy, rồi cúi xuống giả vờ buộc dây giày, âm thầm triệu hồi lãnh địa.

Hana làm lại một lần nữa, tiếng nhạc chúc mừng của chiếc máy vang lên ầm ĩ.

"woowww, xin chúc mừng cô, cô đã đạt giải cao nhất của ngày hôm nay, và đây là vé ạ! Chúc cô buổi tối vui vẻ!!!" Người nhân viên đưa vé của Hana và mỉm cười vui vẻ.

Hana nhìn Somun và vẫy vẫy cặp vé với anh.

"Đó không phải là anh đã gian lận đó chứ?" Hana chợt lo lắng hỏi Somun.

"Anh không biết em đang nói gì, Hana, em đã thắng một cách công bằng!" Somun trêu chọc cô ấy.

"Anh không phải làm điều đó đâu, anh biết đấy, em có thể dễ dàng đạt được 10000 điểm mà không cần lãnh địa." Hana trừng mắt nhìn anh ấy, giả vờ khó chịu với việc mà Somun đã làm, nhưng anh ấy đã nhìn thấu hành động đó của cô.

"Anh biết, Hana-ah, anh chỉ trượt tay và vô tình triệu hồi lãnh địa thôi" Somun tỏ ra vô tội. Hana nhìn biểu cảm của Somun cười khúc khích rồi lại nhìn vào cặp vé mà mình vừa trúng được. Somun lại một lần nữa được nhắc nhở rằng nụ cười của Hana đẹp biết bao nhiêu. Anh muốn làm được mọi thứ trong khả năng của mình để có thể khiến cô ấy bật cười.

Mình sẽ làm bất cứ điều gì để khiến cô ấy hạnh phúc.

Hai người cùng nhau đi dạo một lúc trước khi bước vào sâu trong công viên giải trí và ăn kem trong lúc chờ buổi nhạc kịch diễn ra.

Cuối cùng cũng đã 9h45 tối.

Hai người nhìn vào bản đồ trên cặp vé để tìm đến địa điểm tổ chức nhạc kịch. Sau vài phút họ cũng đã tới nơi, đây là một không gian mở có sân khấu và được trang trí theo chủ đề của buổi biểu diễn.

Hana và Somun đang xếp hàng chờ thì Hana chợt hơi rùng mình. Trời cũng đã muộn nên có vẻ gió cũng lạnh hơn ban nãy. Somun liền cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô ấy.

"Không sao đâu Somun-ah, em không muốn anh vì em mà bị cảm lạnh đâu!" Hana cố gắng cởi chiếc áo khoác của anh ra, tuy nhiên Somun đã đặt tay lên vai cô ấy để chiếc áo khoác không bị rơi xuống.

"Anh không cảm thấy lạnh đâu, Hana, đừng lo lắng cho anh. Thực ra, nếu em cảm thấy lo cho anh quá, thì em có thể ôm anh đề phòng trường hợp anh thấy lạnh" Somun nhếch mép cười nhìn Hana.

"Đ-Được thôi" Hana đỏ mặt, quay người lại cố không để anh thấy gương mặt xấu hổ của mình.

Vài phút sau, mọi người đều được nhân viên hướng dẫn vào chỗ ngồi của mình. Hai người may mắn vì được ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí khá đẹp để có thể quan sát buổi biểu diễn một cách trọn vẹn nhất.

Sau khi tất cả mọi người ổn định được chỗ ngồi của mình, buổi biểu diễn cũng bắt đầu. Những người nghệ sĩ đã thật ngoạn mục khi trình diễn những ca khúc siêu kinh điển. Hai người rất vui vẻ tận hưởng buổi nhạc kịch này. Những giai điệu quen thuộc khiến Hana nhớ về cô em gái nhỏ đáng yêu của mình, cô bé thường hát những bài hát này trong khi được Hana buộc tóc. Nhưng lần này thay vì những cảm xúc tiếc nuối hay tiêu cực, Hana lại cảm thấy cực thanh thản khi nhớ lại những đoạn kí ức đó. Có lẽ chính cô ấy cũng đã tự buông bỏ mọi cảm xúc tội lỗi của bản thân mình. Khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, tất cả những người nghệ sĩ tập trung lại trên sân khấu, tiếng đàn piano bắt đầu vang lên, tất cả mọi người đều nhún nhảy theo tiếng nhạc. Hana nhận ra âm thanh này khá quen thuộc với cô ấy. Giống như cô ấy đã từng nghe nó ở đâu rồi, những cô không thể xác định thời điểm chính xác mình nghe nó là khi nào.

Mọi người cùng đứng lên cổ vũ cho các nghệ sĩ, buổi biểu diễn diễn ra thành công tốt đẹp và khá trọn vẹn cảm xúc.

Hai người rời khỏi nơi tổ chức sự kiện và quyết định sẽ uống một cái gì đó vì họ đều đang rất khát. Hana muốn uống cái gì đó mát mát những Somun đã ngăn cản vì anh ấy vừa nghe thấy tiếng ho của cô ấy.

"Hana, anh sẽ đi mua cà phê, em nên uống cái gì đó ấm. Em ngồi ở đây chờ anh một lát nhé!"

Hana chưa kịp phản đối thì Somun đã chạy đi mua đồ uống. Cô ấy lấy điện thoại ra để kiểm tra thời gian thì nhìn thấy ảnh của hai người chụp lúc chiều, cô ấy không khỏi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi nghĩ đến những chuyện ngày hôm nay.

Buổi hẹn hò hôm nay thật tuyệt vời, Hana rất thích nó, dành thời gian bên Somun chưa bao giờ thất bại trong việc khiến cô ấy hạnh phúc.

Hana đang xem những bức ảnh cô ấy lén chụp Somun ngày hôm nay thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

"Hana?"

Nụ cười của Hana dần tắt khi cô ấy nghe thấy giọng nói đó, cô ấy biết chủ nhân của nó là ai. Những ký ức như thước phim tua chậm dần dần hiện lên trong tâm trí.

"Hana, có phải là câu không?"

Hana dần dần ngẩng đầu lên nhìn người đang gọi tên mình trong khi pháo hoa bắt đầu đầu rực sáng trên bầu trời. Hana có chút sững người khi nhìn thấy người đối diện

Do Hwi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top