Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Thời gian đấu trường là từ bảy giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, khi Lộ Hàng trở về phòng ngủ thì thấy Hướng Hoài Chi một bên đeo tai nghe, một bên điều khiển nhân vật trong trò chơi giơ tay chém xuống đối thủ, một kiếm tiễn vong ra khỏi sân đấu.

"Ghê ghê." Lộ Hàng thả balo xuống giường, oán giận nói, "Cậu nói xem người lớn thời nay nghĩ sao vậy không biết? Ăn sinh nhật còn phải gọi hết họ hàng làng xóm tới, cả một bàn lớn, không khác gì ăn cơm tất niên. Vấn đề là một người tiếp một người thi nhau hỏi, đầu tiên là hỏi tớ học hành ra sao, sau thì có người yêu chưa, hỏi đến mức tớ ngay cả cơm cũng ăn không ngon, vội vàng thừa dịp ông ba đi WC thì bỏ chạy... Tối nay cậu đánh đấu trường với ai? Không có tớ ở đây, có phải là điên cuồng rớt điểm không... A đù má?"

Sau khi Lộ Hàng thấy rõ người trong đội Hướng Hoài Chi, nuốt lại luôn mấy lời lải nhải vừa nãy.

Chín giờ rưỡi, đấu trường đúng giờ kết thúc, tất cả đội ngũ hoặc đang chờ đợi hoặc đang chiến đấu trong nháy mắt đều bị hệ thống truyền tống đến chỗ quảng trường, nhất thời chỗ này đứng đầy người.

Hướng Hoài Chi mở miệng, nói với người trong đội mình: "Đi đây."

Sau khi nói xong còn chưa cho người trong đội có cơ hội phản ứng, anh đã trực tiếp giải tán đội ngũ.

[Kênh cận] Tiểu Điềm Cảnh: Cảm ơn ca ca đã dẫn em đi đánh đấu trường nhé! Bye bye ca ca! ^o^

Bong bóng thoại đột ngột hiện lên khiến tất cả người chơi đứng bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, ai nấy đều đứng yên tại chỗ cả buổi không có ai bay đi.

Hướng Hoài Chi cũng không quay đầu lại, là người đầu tiên rời khỏi nơi này.

Lộ Hàng ho hai tiếng, giả vờ uốn éo nói: "Cảm ơn ca ca đã dẫn em đi đánh đấu trường ~~"

Hướng Hoài Chi: "Cậu là vẹt thành tinh à?"

Hơn nữa bắt chước cũng không giống, nếu như là Tiểu Điềm Cảnh thì âm cuối phải kéo thật dài nữa.

Anh nghe suốt hai giờ, suýt nữa thần kinh suy nhược.

"Tớ chỉ có học một câu mà thôi, cậu đừng công kích tớ nữa." Lộ Hàng kéo ghế dựa đến ngồi bên cạnh anh, "Lão Hướng, cậu có vấn đề! Không ngờ cậu lại dẫn Tiểu Điềm Cảnh đi đánh đấu trường?! Trang bị của cô ấy đủ rồi hả? Cậu vì dẫn em gái mà ngay cả điểm cũng không cần?"

"Hồ Tiên Động không cần dựa vào trang bị." Hướng Hoài Chi nói, "Không bị rớt điểm."

"Không rớt điểm?" Lộ Hàng suy nghĩ một lát, "À, điểm của cô ấy đã bị reset lại hết nhỉ, chắc là các cậu cũng ghép đôi đến mấy đứa gà mờ đúng không? Có trải nghiệm được game không?"

Nói là gà mờ cũng không chính xác, ba trận đầu đối thủ quả thật không mạnh, nhưng sau khi gặp phải đội Xuân Tiếu, mấy trận sau đó đều được ghép với đối thủ 2500 điểm trở lên.

Có điều kể từ khi Tiểu Điềm Cảnh dần dần quen thuộc với việc vận dụng kỹ năng PK của Hồ Tiên Động, bọn họ cũng không thua trận nào cả. Ngược lại có vài trận cô ấy thiếu chút nữa bị người của Nhàn Nhân Các chơi xấu, cũng may có vết xe đổ trước đó, mỗi khi chiến cuộc sắp kết thúc Tiểu Điềm Cảnh liền bắt đầu chạy khắp bản đồ, thề sống thề chết không xuất hiện ở trong phạm vi công kích của địch thủ.

Không thể không nói, thao tác của Tiểu Hồ Tiên này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

"So với 1v1 cũng không khác gì mấy." Hướng Hoài Chi nói.

Máy tính của Lộ Hàng là ngàn năm không tắt, trong Cửu Hiệp có một bản đồ tên là Bồng Lai Tiên Cảnh, treo máy trong Bồng Lai Tiên Cảnh thì mỗi ba phút có thể thu được một ít kinh nghiệm, tuy rằng ít nhưng có còn hơn không. Cậu ta ngồi vào trước máy tính, nhìn tin nhắn từ bạn bè trong thời gian treo máy.

"Làm sao mà so sánh được, em gái Cảnh Cảnh nói hay nói giỏi như vậy mà..." Lộ Hàng nhìn tin nhắn mới nhận được, nhíu mày, "Tương Tư Bất Cố sao lại nhắn cho tớ... Này lão Hướng, không ngờ cổ lại hỏi tớ cậu với Tiểu Điềm Cảnh là quan hệ như thế nào? Tớ nên trả lời như thế nào đây?"

Hướng Hoài Chi nhướng mày: "Cậu có kết bạn với Tương Tư Bất Cố?"

"Đúng vậy, lúc trước cô ấy còn muốn kéo tớ vào Nhàn Nhân Các, tớ ngại bang phái kia người nhiều lắm chuyện nên không có đi. Cũng may tớ không đi, nếu không lúc này khó xử với Tiểu Cảnh Cảnh lắm." Lộ Hàng giương mắt hỏi anh, "Nói mau, cậu muốn tớ trả lời như thế nào?"

Hướng Hoài Chi cho acc đến Bồng Lai Tiên Cảnh, đứng dậy rửa mặt, bỏ lại một câu, "Bạn bè."

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Hai người họ là bạn bè á, có chuyện gì vậy?

[Bạn bè] Tương Tư Bất Cố: Không thể nào.

[Bạn bè] Tương Tư Bất Cố: Vừa rồi Tiểu Điềm Cảnh còn tỏ tình với Tâm Hướng Vãng Chi trong đấu trường mà.

A đù, còn có chuyện này?!

Lộ Hàng quay đầu lại nhìn Hướng Hoài Chi đang rửa mặt, chậc chậc lắc đầu.

Nhóc con, không thành thật nha.

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Chẳng lẽ cô chưa nghe qua câu này sao?

[Bạn bè] Tương Tư Bất Cố: Cái gì?

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Đầu tiên là bạn bè, sau đó là em gái mưa, cuối cùng biến thành tiểu bảo bối.

[Bạn bè] Tương Tư Bất Cố: ...

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Dù sao tôi cũng nói với cô một tiếng, gần đây Tiểu Điềm Cảnh thường xuyên đánh phó bản với chúng tôi, nếu người trong bang mấy cô còn cố ý đến giết người của huynh đệ tôi thì...

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Cô cũng biết, tính tình tra nam không tốt, vì theo đuổi em gái, không biết được cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Hướng Hoài Chi đang súc miệng thì hắt hơi một cái, nghĩ thầm, sắp bắt đầu mùa đông rồi.

-

Chủ nhật, Cảnh Hoan xách một túi thức ăn với rượu trở về ký túc xá trong trường.

Cậu vừa đi vào phòng ngủ đã nghe thấy Cao Tự Tường đang hô hào: "Mau lên mau lên! Bơm sữa cho tao! Bằng không tao sắp bị BOSS công kích rồi! Ôi đm vì sao bơm không trúng... Mày rốt cuộc có biết chơi Hồ Tiên Động hay không vậy?!"

Lục Văn Hạo: "ĐM, mày được thì mày làm vú em xem! Cái môn phái rách nát này phạm vi của kỹ năng nhỏ như vậy. Ba cái Huyết Trì có thể ăn được một cái là mày nên bái lạy Bồ Tát rồi á! Hơn nữa, bộ kỹ năng không có thời gian CD sao? Mày cho là tao 36D tùy tiện bóp một phát là có sữa hả?"

Cao Tự Tường hừ lạnh nói: "Tao thấy hai đống ở ngực mày kia cũng không nhỏ hơn 36D đâu."

"Cái địt, mày sờ rồi?"

Cảnh Hoan: "..."

CMN đây là cuộc đối thoại 18+ hạn chế trẻ em gì vậy?

Cậu đặt túi đồ xuống, liếc mắt nhìn bàn ăn trống rỗng, "Nồi đâu?"

Lục Văn Hạo nhìn cậu một cái, vội vã nói: "Hoan Hoan mày đến rồi à? Tới sớm thế? Đợi tí nha, sắp xong rồi, chúng tao đang đánh phó bản 25 người."

Cảnh Hoan: "Sao mày lại chơi Cửu Hiệp vậy? Không phải xóa acc rồi à?"

"Mày cũng biết học kỳ này tao không có bao nhiêu tiết, mỗi ngày nhàm chán muốn chết nên mua một cái acc đến đánh phó bản với thằng ngu này. Đội ngũ của nó sắp phải đánh server chiến, thiếu một đống tài liệu." Nói đến đây, Lục Văn Hạo hừ hừ hai tiếng, "Kết quả nó không cảm ơn tao thì thôi, lại còn suốt ngày ghét bỏ thao tác của ông đây!"

Cao Tự Tường: "Không phải, mày biết nó mua môn phái nào không? Hồ Tiên Động! Mẹ nó còn không phải cố ý hố tao à? Tao bảo nó đổi môn phái đi mà nó còn không vui..."

Động tác của Cảnh Hoan ngừng lại một chút, hỏi: "Hồ Tiên Động thì sao, không phải rất mạnh hả?"

"Mạnh cũng là người khác mạnh, còn nó ngay cả Huyết Trì cũng không biết ném..." Lại một cái Huyết Trì ném trật, Cao Tự Tường không thể nhịn được nữa, "Đánh xong phó bản này mày đi đổi môn phái ngay cho ông!"

Cảnh Hoan lười nghe bọn họ cãi nhau: "Ý là tao đã nấu ăn còn phải chờ hai vị đại gia đánh game xong mới ăn được à?"

"Không không không, lập tức kết thúc rồi, đợi thêm mười phút nữa... Không, năm phút thôi." Cao Tự Tường nói, "Nồi của tụi mình bị phòng 102 mượn rồi, còn phải đi tìm bọn họ đòi lại."

Cảnh Hoan thật hối hận, cậu nên tự mình mua nồi với thức ăn, ở nhà tự mình nấu ăn là xong.

Cậu xách túi lên, xoay người muốn đi.

"Ấy Hoan Hoan, mày muốn đi đâu?" Cao Tự Tường vội vàng gọi cậu lại.

"Về nhà ăn lẩu."

"Đừngggg!" Cao Tự Tường nói, "Chúng tao lập tức đánh xong! Đại ca cứ ngồi một tí, năm phút đồng hồ tuyệt đối xong xuôi!"

Cảnh Hoan nhấc tay nhìn đồng hồ: "Năm phút mà không đánh xong thì tao rút dây mạng của tụi mày."

Nói xong, cậu ném túi đồ ăn lên trên bệ rửa mặt, mở cửa ký túc xá ra.

Lục Văn Hạo: "Không phải nói năm phút hả, sao lại đi về nữa..."

"Lấy nồi." Cảnh Hoan cũng không quay đầu lại.

Cảnh Hoan đến phòng 102 gõ cửa, một lúc lâu sau bên trong mới có tiếng vang, cửa được mở ra có một mùi thối truyền từ bên trong ra.

Cảnh Hoan không nhịn được khẽ nhíu mày, kiềm chế xúc động muốn bịt mũi.

"Ơ, Cảnh Hoan, sao mày lại đến đây? Khách hiếm nha." Người mở cửa là bạn cùng chuyên ngành với cậu, cũng từng đánh bóng rổ với nhau mấy lần nhưng không thân lắm.

Cảnh Hoan: "Ừ, tới để lấy cái nồi của phòng tao về."

"À đúng rồi, để tao lấy cho mày, chờ một chút nhé." Đối phương xoay người đi vào ký túc xá.

Cảnh Hoan xuyên qua khe cửa thấy được cảnh tượng bên trong, không nói những thứ khác chỉ riêng một đống tất thối ném ngoài cửa phòng vệ sinh kia đã khiến cho cậu không còn khẩu vị ăn uống nữa.

Người nọ rất mau đã trở lại, cậu ta đưa nồi cho Cảnh Hoan, "Thật ngại quá, vốn định trả sớm rồi mà chơi game quên mất."

"Không sao." Cảnh Hoan cầm lấy nồi chuẩn bị đi.

"Đợi tí Cảnh Hoan, vừa lúc tao có chuyện muốn nói với mày." Nam sinh này hỏi, "Chủ nhật tuần sau là sinh nhật của tao, định sẽ tổ chức ở quán bar đối diện trường, mày cũng tới tham gia nhé?"

Với quan hệ lúc này của bọn họ, thật ra không có đạt đến trình độ mời đối phương tham gia sinh nhật.

Nhưng ai bảo Cảnh Hoan đẹp trai làm chi, chỉ cần Cảnh Hoan xuất hiện thì chính là bảng hiệu sống, toàn bộ nữ sinh trong khoa đều có thể hẹn tới được.

Cảnh Hoan cười cười, giọng nói vừa khách khí lại vừa xa cách: "Có việc rồi, không đi được."

Bỏ lại những lời này, cậu xoay người rời đi, không để cho người phía sau có cơ hội mời lại.

Cảnh Hoan vừa đi lên cầu thang vừa đánh giá cái nồi trên tay.

Nếu như cậu không có nhìn lầm thì trên cái nồi này còn dính một màu cam cam vàng vàng như mỡ heo... Đừng nói là 102 ăn lẩu mà chưa rửa dầu mỡ trên nồi chứ?

Nồi bị mượn là chuyện từ trước khi cậu chuyển ra ngoài, tính ra cũng đã hai tuần rồi, mẹ nó không biết còn chùi được không nữa?

Hay là mua mẹ một cái mới cho rồi.

Cậu suy nghĩ một lát, quyết định xem tình hình trong nồi một chút rồi tính tiếp. Cậu đi đến một khung cửa sổ ở bậc nghỉ giữa cầu thang, đặt nồi lên bệ cửa, thuận tay mở nắp ra.

Vừa thấy một dị vật xanh xanh đen đen yên tĩnh nằm trong nồi, cực kỳ bắt mắt. Sau khi nó cảm giác được động tĩnh liền nhanh chóng dạo qua một vòng trong nồi, chứng minh sức sống của mình.

Cảnh Hoan không kịp phòng bị đã chính diện giao phong với nó, đầu tiên là ngẩn người vài giây, sau đó chân bỗng dưng mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.

Cậu há mồm muốn gọi lại phát hiện lúc này cậu đã bị dọa đến ngay cả tiếng cũng không cất lên được.

Cậu dùng hết sức mạnh cuối cùng, ném mạnh nồi lên trời.

Cảnh Hoan đời này sợ nhất chính là côn trùng, ngay cả đồ họa nhền nhện trong trò chơi cậu mỗi khi nhìn thấy cũng cảm thấy rợn sống lưng, càng đừng nói là màn biểu diễn sống sờ sờ ngay bên cạnh tay cậu như vậy.

Vào khoảnh khắc mở nắp ra đấy, cậu thậm chí còn cảm giác như mình sắp lên cơn sốc.

Nồi bị ném rơi trên đất, phát ra âm thanh va chạm chói tai, con gián từ trong nồi leo ra, dường như nó không tìm thấy đường nên bò tán loạn. Cảnh Hoan bị dọa đến không ngừng lui về phía sau, sau đó bước hụt vào khoảng không, tim cậu cũng gần như ngừng một nhịp -

Cậu đụng phải một tường thịt rắn chắc.

Cảnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, cũng may... Không đến mức ngã chết.

Người phía sau cũng sợ hết hồn, có điều anh phản ứng cực nhanh, vì phòng ngừa Cảnh Hoan tiếp tục ngã xuống, anh nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy eo Cảnh Hoan, vững vàng nâng cậu dậy.

"Không sao chứ?" Người phía sau hỏi.

Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, Cảnh Hoan gần như là theo bản năng bật thốt lên: "Không sao, cảm ơn ca -"

Hai người đồng thời sững lại.

Cảnh Hoan lập tức tỉnh táo lại, ở trong lòng mắng thầm một tiếng.

Đồ khốn Tâm Hướng Vãng Chi, mỗi ngày đều lẩm bà lẩm bẩm ở trong tai nghe hại cậu lúc này nghe giọng ai cũng cmn giống như giọng ổng.

Cậu quay đầu, nhìn nam sinh phía sau, chân thành tha thiết mà nói: "...Cảm ơn người anh em."


====

Tada~ gặp nhau bằng motif kinh điển anh hùng cứu mỹ nhơn = )))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top