Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Do tư thế có vấn đề nên khi Cảnh Hoan quay đầu chỉ có thể nhìn đến tai người kia.

Hai người dựa vào nhau rất sát, cậu còn có thể ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt trên người đối phương.

"Không có gì." Người phía sau nói, "Có thể đứng dậy không?"

Cảnh Hoan ngẩn ra, sau khi xác định con gián kia đã chạy đi rồi, không còn thấy nữa mới dám đứng thẳng dậy.

"Ngại quá." Cậu xoay người, cuối cùng đã nhìn rõ bạn học xui xẻo bị cậu đụng vào này.

Mắt một mí, sống mũi cao, mặc áo thun màu đen, đứng thấp hơn cậu một bậc thang mà vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cảnh Hoan đầu tiên là nhìn chằm chằm mặt chàng trai này vài giây rồi mới nhớ tới hỏi, "À thì, tôi không đụng đau anh chứ?"

"Không có." Hướng Hoài Chi cũng nhìn cậu mấy lần.

Nam sinh này lông mi cũng dài thật.

"Vậy thì may quá, vừa nãy tôi không có đứng vững." Cảnh Hoan ngượng ngùng không dám nói là mình bị gián dọa sợ.

Thật ra Hướng Hoài Chi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, đến cả tư thế ném nồi của cậu cũng thấy rõ ràng. Anh gật đầu: "Ừ, có thể nhường đường một chút không?"

Lúc này Cảnh Hoan chiếm một bên, nồi của cậu chiếm bên còn lại, gần như chắn hết cả cầu thang.

"À, được." Cảnh Hoan lập tức đứng nhường qua một bên, dù sao cái nồi này cậu cũng không dám đụng vào lần nữa.

Hướng Hoài Chi vừa định bước lên lầu thì bị người kia nắm lấy góc áo.

"Bạn học này, chờ một chút." Cảnh Hoan nói, "Vừa nãy tôi đụng trúng cậu không nhẹ, nếu lát nữa cậu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì cứ tới phòng 312 tìm tôi nhé."

Hướng Hoài Chi khẽ gật đầu, "Biết rồi."

Cảnh Hoan nhìn ân nhân rời đi, sau lại nhìn cái nồi trên mặt đất, đang lo lắng không biết nên làm sao bây giờ thì chợt ngẩng đầu lên bắt gặp tầm mắt của hai người quen thuộc.

Cao Tự Tường với Lục Văn Hạo đứng ở trên ban công lầu ba, đang nhìn xuyên qua cửa sổ ở cầu thang thấy cậu, cũng không biết đã nhìn bao lâu, thấy Cảnh Hoan phát hiện ra bọn họ, hai người vô ý thức muốn trốn đi.

Cảnh Hoan cười lạnh một tiếng, đưa tay lên, đầu tiên là chỉ vào Cao Tự Tường rồi lại chỉ vào Lục Văn Hạo.

- Mày, còn mày nữa.

Sau đó đặt tay trên cổ làm động tác chém cổ.

- Đều phải chết.

Lục Văn Hạo: "..."

Cao Tự Tường: "..."

Hai người cúi đầu trên thanh bảo hộ ở ban công, không ngừng dập đầu.

Cuối cùng là bị dì quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng chạy tới tịch thu nồi đi, còn cảnh cáo Cảnh Hoan mấy câu, nói là trường học nghiêm cấm học sinh nấu ăn trong phòng.

Nguyên liệu đều đã mua rồi, hôm nay không nấu thì cũng hư hết, Cảnh Hoan đứng ở cầu thang trấn an bản thân cả buổi rồi sau đó mới bước xuống, ra khỏi ký túc xá đến siêu thị gần trường.

Sau khi mua nồi trở về, mới vừa mở cửa phòng ra đã thấy trên bàn ăn giản dị bày đầy mấy dĩa thịt đã cắt sẵn và rau đã rửa sạch, ngay cả bia cũng đã dọn sẵn lên rồi, trên cái chén của Cảnh Hoan còn trang trí thêm một quả cherry.

"Đại ca, ngài đã trở về." Cao Tự Tường nhanh chóng đi tới cửa, bày ra tư thế tiếp khách, "Chúng tiểu đệ đợi ngài đã lâu!"

Lục Văn Hạo đứng ở bên cạnh bàn ăn, "Mời đại ca ngồi ghế trên!"

Chút tức giận ban nãy sớm đã tiêu tán trên đường rồi, Cảnh Hoan mắng: "...Ngu ngốc."

Ba người đã hẹn trước ở wechat, Cảnh Hoan phụ trách mua thức ăn với bia, hai người bọn họ chịu trách nhiệm rửa rau rửa chén, chuyện này là bọn họ đuối lý, Cao Tự Tường cũng không dám cãi cọ gì: "Dạ, dạ, dạ, là tụi em ngu ngốc. Ngài ngồi đi, đừng giận dữ tổn hại ngọc thể, nếu thế thì em với Hạo Nhi bồi không nổi mất."

Cảnh Hoan tức cười, nói: "Được rồi, tránh ra, ngồi vào chỗ của mình đi."

Ba người ngồi xuống.

Nhớ tới một màn lúc nãy, Lục Văn Hạo vẫn còn kinh hồn bạt vía: "Mẹ nó chứ, cái cầu thang ký túc xá bậc thang cao như vậy, nếu như mày thật sự bị té xuống lỡ xảy ra chuyện gì, tao đây cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Cảnh Hoan: "Đừng, đền tiền là được, tao không có hứng thú với 36D."

"Vậy vừa đẹp, ông đây cũng không muốn để cho mày sờ đâu." Lục Văn Hạo đổ gói gia vị lẩu vào nồi, "Có điều Hướng Hoài Chi cũng ngầu ghê, mày đụng mạnh như vậy mà anh ta vẫn đứng vững như thế, không phải nói là chân anh ta bị thương rồi sao?"

Cao Tự Tường: "Đó là chuyện của mấy tháng trước rồi, chắc là đã sớm phục hồi rồi."

Cảnh Hoan: "Hướng Hoài Chi? Ai vậy?"

"Ân nhân cứu mạng của mày đó, người ban nãy đứng sau lưng đỡ mày ấy." Cao Tự Tường đưa ớt qua cho cậu, "Mày không biết anh ta hả?"

Cảnh Hoan suy nghĩ một lát: "Học cùng khoa với chúng ta à?"

"Không, là khoa bên cạnh, là đàn anh năm ba, học kỳ này chuyển đến ở lầu của chúng ta, ở phòng 522 phía trên đó." Cao Tự Tường nói, "À đúng rồi, mày không hay đến sân bóng rổ ở cổng Tây, nên chắc là không có gặp qua ảnh. Ảnh đánh bóng rổ cmn cực kỳ lợi hại luôn."

"Nghe nói còn là học bá, quan trọng nhất là..." Lục Văn Hạo kéo dài giọng, "Người còn đặc biệt đẹp trai, nhân vật phong vân của trường chúng ta, tao còn tưởng rằng mày phải biết chứ."

(nhân vật phong vân: người làm mưa làm gió, chỉ những người sôi nổi hoặc có ảnh hưởng lớn trong xã hội)

"Xin lỗi, nhân vật phong vân trường này tao chỉ biết có mỗi mình tao." Nước dùng trong nồi đã chế biến xong, Cảnh Hoan còn đặc biệt mua cái nồi hình dạng hoàn toàn khác cái cũ, cuối cùng cậu cũng đã tìm lại được khẩu vị. Cậu vừa nói vừa vừa kẹp một miếng lòng lợn lên nhúng vào lẩu.

"Cái bíp." Cao Tự Tường cười cậu nhưng cũng không phản bác, "Vậy nhân vật phong vân, mày khi nào mới quay lại chơi Cửu Hiệp với tụi tao?"

Cảnh Hoan ngừng tay một chút: "Vì sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?"

"Chỗ nào mà đột nhiên, lúc trước chúng ta đã nói rồi mà, ba người cùng nhau đi đánh PK server chiến, hẹn hơn một năm rồi mà vẫn không thực hiện được!" Cao Tự Tường nhớ tới chuyện gì đó, tiếp tục nói: "Hơn nữa tao nghe nói, năm nay phần thưởng PK Server chiến còn nhiều gấp mấy lần so với trước kia."

Cảnh Hoan: "Nghe ai nói?"

"Bang chủ bang tụi tao có quen người làm trong công ty game."

Loại tin tức này 80% là giả, Cảnh Hoan cũng không để ý, trả lời qua loa: "Để sau hẳn tính, dạo gần đây tao không rảnh."

Cao Tự Tường gật đầu: "Nếu như không phải tao thấy qua thời khoá biểu của mày thì tao thiếu chút nữa đã tin rồi á."

"Thật sự không rảnh."

"Vậy mày nói xem, mày bận làm gì?"

Bận tán tra nam.

Cảnh Hoan uống một hớp bia: "Nói tóm lại là bận, chờ tao hết bận rồi nói sau."

Ăn no uống say, Cảnh Hoan liên tục cảnh cáo hai thằng bạn không được phép cho người khác mượn nồi rồi mới rời khỏi phòng.

Cậu mới vừa đi được hai bước, ma xui quỷ khiến nhìn lên phòng 522 trên lầu.

Chỉ thấy ngoài ban công của phòng 522 treo một cái quần lót hoa hòe hoa sói, Cảnh Hoan nheo mắt lại nhìn kỹ, mới nhìn rõ trên quần lót còn có hình Pikachu.

...Thật sự không nhìn ra, ân nhân của cậu mắt thì không lớn mà người còn rất lẳng lơ.

-

Cảnh Hoan về đến nhà, mới vừa mở trò chơi lên thì chỗ tin nhắn bạn bè đã nhấp nháy không ngừng.

[Bạn bè] Nguyên Khí Tiểu Văn Hương: Em gái, tin tức tốt!

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Hả?

[Bạn bè] Nguyên Khí Tiểu Văn Hương: Nhàn Nhân Các không đuổi giết em nữa!

Cảnh Hoan sửng sốt, nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện mấy gương mặt quen thuộc ngồi canh cậu online giờ cũng không thấy nữa.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Vì sao vậy?

[Bạn bè] Nguyên Khí Tiểu Văn Hương: Ờm... Cái này anh cũng không rõ, bang chủ trực tiếp phát thông báo bang phái, nói chúng ta đồng tâm hiệp lực thu thập vật tư, đừng có lãng phí thời gian ở trên người em nữa.

Khóe miệng Cảnh Hoan xệ xuống, rốt cuộc là ai lãng phí thời gian của ai chứ?!

Có điều như vậy cũng tốt, bây giờ cậu còn có chính sự phải làm, nếu cứ bị đuổi giết hoài quả thật rất phiền toái.

Cậu đi ra ngoài thành làm nhiệm vụ hằng ngày, một đường thông thuận đến mức khiến cậu còn có chút không quen được.

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Có đó không?

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Có, sao vậy?

[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Đánh phó bản không? Phó bản hai mươi người, crush của em cũng có trong đội nha.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Đánh!!!

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Tập hợp ở chỗ nào?

"Người đã đông đủ." Lộ Hàng nói, "Đến chỗ Nguyệt Lão tập hợp."

Hướng Hoài Chi mới vừa bay đến Nguyệt Lão, đã thấy được Tiểu Điềm Cảnh đứng bên cạnh Nguyệt Lão.

Cậu không nói gì, bấm xin vào đội.

[Tâm Hướng Vãng Chi gia nhập phó bản Nhị công tử đón dâu.]

[Tiểu Điềm Cảnh gia nhập phó bản Nhị công tử đón dâu.]

[Đoàn đội] Lộ Điều Điều: Đã chuẩn bị xong hết chưa? OK thì tui mở phó bản nhé.

[Đoàn đội] Yêu là cho bạn ăn: 1

[Đoàn đội] Bản Mệnh Chi Chi Đào Đào:...1

[Đoàn đội] Xuân Tiếu: .

[Đoàn đội] Tương Tư Bất Cố: ...

[Đoàn đội] Tiểu Điềm Cảnh: ...OxO

Quần chúng bên trong đoàn cũng nhịn không được kinh hô trong lòng, mẹ nó đây là chuyến tàu tử vong đấy hả!!

... Mấy người này sẽ không đánh nhau ở đây luôn đó chứ?!

[Đoàn đội] Lộ Điều Điều: Đầu tiên nói trước, nếu đánh ra được tài liệu cao cấp thì phải chia hoa hồng cho đoàn viên, nếu đánh ra được thứ tốt thì đổ xúc xắc, nếu có ý kiến thì có thể rời đoàn.

Đây là quy định bất thành văn của các phó bản lớn, nửa phút đồng hồ sau không ai nói chuyện, cũng tức là không ai có ý kiến gì, Lộ Hàng bắt đầu mở phó bản.

Nhị công tử đón dâu là phó bản phải sử dụng "Thiệp mời thần bí" mới có thể mở được, mà để nhận được "Thiệp mời thần bí" thì phải dựa vào may mắn, khi đánh xong một phó bản sẽ có tỷ lệ rớt ra, nhưng mà rất thấp. Buổi chiều Lộ Hàng mới vừa có được thiệp mời liền vô cùng sốt sắng lập đoàn đánh phó bản.

Phó bản này tuy rằng độ khó không cao, nhưng quá trình vô cùng nhiều chuyện, lo sợ người qua đường không đáng tin cậy nên cậu ta toàn tìm người trong danh sách bạn bè của mình.

Trong kênh đoàn đội im ắng cực kỳ, không ai nói chuyện. Cửa thứ nhất của phó bản là nhiệm vụ một mình tìm vật, hai mươi người rất nhanh đã làm xong, trực tiếp đến nhiệm vụ tiếp theo.

Mới vừa bước vào cửa truyền tống, hình ảnh trong trò chơi của Cảnh Hoan biến đổi, cậu bị tóm đến một không gian đặc biệt, là bên ngoài phủ đệ của Nhị công tử.

(Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ)

[Thị vệ gác cổng: "Tiểu Điềm Cảnh" Đại nhân, thoạt nhìn ngài rất lạ mặt! Như vậy đi, nếu ngài tự xưng là phu tử của Nhị công tử, vậy để ta hỏi ngài vài câu.]

Trước kia Cảnh Hoan ngại phiền, chưa đánh phó bản này bao giờ, cậu không chút nghi ngờ bấm lựa chọn "Được!"

[Thị vệ gác cổng: Xin hỏi khăn giấy ướt thuộc loại rác nào?]

Cảnh Hoan: "..."

Cảnh Hoan: "?"

Cái trò chơi khốn nạn cũng cập nhật tin tức nhanh quá nhỉ?

Trong tai nghe yên tĩnh cực kỳ, mọi người có lẽ lười hoặc là biết rõ trong đoàn có người từng có ân oán với Tiểu Điềm Cảnh, không dám đi đánh vỡ bầu không khí quái dị này, trong kênh đoàn đội cũng không một người lên tiếng, cũng chẳng có ai nhắc cho cậu đáp án.

Cảnh Hoan nhìn qua mấy lựa chọn, thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đáp án rất rõ ràng.

Cậu không chút do dự chọn "Rác ướt".

[Thị vệ gác cổng: Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi!]

Cảnh Hoan: "??"

[Đoàn đội] Yêu là cho bạn ăn: Khăn giấy ướt là rác khô...

[Đoàn đội] Tiểu Điềm Cảnh: ..??

[Đoàn đội] Tiểu Điềm Cảnh: Làm sao cô biết tui chọn cái gì?

[Đoàn đội] Lộ Điều Điều: Đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên, ngẫu nhiên chọn ra một người chơi để khiêu chiến, những người chơi còn lại chờ tại chỗ.

[Đoàn đội] Tiểu Điềm Cảnh: ...

[Đoàn đội] Tiểu Điềm Cảnh: Ý là?

[Đoàn đội] Lộ Điều Điều: Đúng vậy, mọi người đều đang nhìn em đó. Có điều không sao, nhiệm vụ trả lời câu hỏi này không giới hạn số lần, cố gắng lên nha.

[Đoàn đội] Tiểu Điềm Cảnh: ...Được! 🙂

[Thị vệ gác cổng: Xin hỏi nhiệm vụ thứ nhất của phó bản, các người tổng cộng tìm kiếm được bao nhiêu vật phẩm?

71 vật 99 vật 69 vật Xem lại video]

Cái này thì ai mà nhớ được chứ? Cảnh Hoan trực tiếp chọn "xem lại video".

[Thị vệ gác cổng: Không có phát lại đâu! Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi!]

Cảnh Hoan hít sâu một hơi.

[Thị vệ gác cổng: Xin hỏi, tên thiếu nữ đau khổ chờ đợi tình nhân trở về bên Lưu Khê Hà là gì?]

Lưu Khê Hà thì Cảnh Hoan biết, là một bản đồ trong Cửu Hiệp, ở đó cũng quả thật có một NPC thiếu nữ.

Tên gì vậy??

Để phòng ngừa vạn nhất, Cảnh Hoan còn đi tra baidu một chút, liếc mắt một cái thấy được ba chữ "Lưu đại nương", vì để không lãng phí thời gian của mọi người, cậu nhanh chóng quay lại cửa sổ game, chọn "Lưu đại nương".

(Baidu: một website tìm kiếm của TQ, tương tự như google)

[Thị vệ gác cổng: Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi!]

Cảnh Hoan: "...??!!"

[Đoàn đội] Tương Tư Bất Cố: Đến cả câu hỏi này mà cô cũng có thể chọn là Lưu đại nương?! Hai chữ thiếu nữ không nhìn thấy à?? Hay là cô cố ý? Có ý đồ muốn đốt tiền chơi của chúng tôi à?

(T/n: Đa số các game TQ đều phải mua giờ chơi.)

Sao lại thế này? Baidu khốn nạn hãm hại người?

Cảnh Hoan bấm lại cửa sổ Baidu xem.

[Người nặc danh trả lời: Đầu tiên, chúng ta loại trừ đáp án "Lưu đại nương" trước, dù sao tuổi tác không đúng.]

????

Đi đến đó nhìn một cái liền biết, con mẹ nó mày còn phân tích một hồi nữa à?!

[Đoàn đội] Tương Tư Bất Cố: Tui muốn nhìn xem cô đến câu mấy mới có thể trả lời đúng được.

Cô được thì cô lên đi!?

Cảnh Hoan tức giận bấm chọn thị vệ gác cổng

[Thị vệ gác cổng: Câu tiếp theo của "Phi lưu trực hạ tam thiên xích" là gì?]

... Rốt cuộc đã có được một câu cậu biết đáp án.

Cảnh Hoan vừa nhớ lại vừa không nhịn được đọc thầm: "Phi lưu trực hạ tam thiên xích..."

"Bất cập Uông Luân tống ngã tình." Giọng nói quen thuộc từ trong tai nghe truyền đến, còn mang theo một chút trêu chọc.

Đúng đúng, chính là câu này.

Cảnh Hoan theo bản năng nghe theo những lời này chọn ra đáp án giống vậy.

[Thị vệ gác cổng: Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi!]

[Đoàn đội] Yêu là cho bạn ăn:...

[Đoàn đội] Xuân Tiếu:...

[Đoàn đội] Tương Tư Bất Cố:...

[Đoàn đội] Bản Mệnh Chi Chi Đào Đào: ...

Hướng Hoài Chi cười lên một tiếng: "...Cô thật sự tin đấy hả?"

Cảnh Hoan: "..."

Ông là rác rưởi loại gì vậy?

---

Chú thích:

(1) "Phi lưu trực hạ tam thiên xích" quá quen thuộc với mọi người rồi nhỉ, câu thơ này nằm trong bài thơ "Vọng Lư sơn bộc bố" của Lý Bạch.

望廬山瀑布

日照香爐生紫煙,

遙看瀑布掛前川。

飛流直下三千尺,

疑是銀河落九天。

Vọng Lư sơn bộc bố

Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,

Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.

Phi lưu trực há tam thiên xích,

Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.

Dịch nghĩa:

Mặt trời chiếu xuống núi Hương Lô sinh ra màu khói tía,

Từ xa nhìn thác nước treo như con sông trước mặt.

Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước,

Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây.

Dịch thơ

Xa ngắm thác núi Lư

Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,

Xa trông dòng thác trước sông này:

Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,

Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.

(Tương Như dịch)

(2) "Bất cập Uông Luân tống ngã tình" nằm trong bài thơ "Tặng Uông Luân" của Lý Bạch.

贈汪倫

李白乘舟將欲行,

忽聞岸上踏歌聲。

桃花潭水深千尺,

不及汪倫送我情!

Tặng Uông Luân

Lý Bạch thừa chu tương dục hành,

Hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh.

Đào hoa đàm thuỷ thâm thiên xích,

Bất cập Uông Luân tống ngã tình.

Dịch nghĩa

Lý Bạch cưỡi thuyền sắp sửa ra đi

Bỗng trên bờ gsiếng có tiếng chân nhảy nhịp và hát

Nước đầm đào hoa sâu hàng ngàn thước

Không bằng tình Uông Luân tiễn ta.

Dịch thơ

Lí Bạch xuống thuyền sắp sửa xa

Bỗng nghe điệu nhảy quyện lời ca

Đầm Đào hoa thẳm sâu ngàn thước

Sao sánh tình Uông tiễn biệt ta!

(Nguyễn Ngọc Kiên dịch)

Uông Luân là bạn của Lý Bạch ở Kinh huyện (nay thuộc tỉnh An Huy).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top