Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Cảnh Hoan sửng sốt, định hỏi tiếp nhưng mà lúc hỏi kỹ thêm thì cảm thấy Lộ Điều Điều không muốn nói nữa.

Điều này đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Cảnh Hoan – rốt cuộc là chuyện gì mới khiến một người ngay cả bạn bè trong game cũng không muốn kết giao?

Cậu ngoài miệng nói, "Ừm, dù sao cũng là việc riêng của ca ca." nhưng lại quen tay hay làm mở Thánh Địa hóng thị nổi tiếng – diễn đàn Cửu Hiệp lên.

Diễn đàn Cửu Hiệp là một nơi rất thần kỳ, lượt người vào xem mỗi ngày nhiều đến mức dọa người, thậm chí có không ít người tuy rằng không chơi game nhưng cũng vào đây hóng hớt.

Bởi vì nơi này thật sự là có quá nhiều thị, ba ngày hai lượt là có một bài post bóc phốt, nội dung bóc phốt cực kỳ kích thích, chỉ có chuyện mọi người không nghĩ tới chứ không có chuyện bóc không ra được, thú vị không kém gì mấy chuyện của giới showbiz.

Lúc trước Cảnh Hoan chơi Cửu Hiệp không thường xuyên vào diễn đàn xem, nhưng mà từ sau khi chị cậu gặp phải chuyện kia, cậu giận đến mức mỗi ngày đều phải vào đây xem mấy lần, chỉ trong vòng ngắn ngủi vài ngày cậu đã quen thuộc toàn bộ chức năng của diễn đàn.

Cậu đã lén điều tra được, từ khi Kính Hoa Thủy Nguyệt mở server đến nay, Tâm Hướng Vãng Chi vẫn luôn chơi ở server này, lại còn rất nổi danh. Tài khoản của Tâm Hướng Vãng Chi nếu có xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ lưu lại dấu vết trên diễn đàn.

Cảnh Hoan đăng nhập vào diễn đàn, ở chức năng tìm kiếm nhập vào bốn chữ "Tâm Hướng Vãng Chi".

Vài giây sau, kết quả tìm kiếm đã hiện ra.

Ước chừng hai mươi tám trang, có rất nhiều bài post còn dán chữ "HOT". Cảnh Hoan bị số lượng bài post dọa giật mình, cậu biết Tâm Hướng Vãng Chi có danh tiếng nhưng không ngờ lại khủng bố như vậy.

Cậu trực tiếp bỏ qua bài post của Tâm Hướng Vãng Chi với Tiên Manh Manh, kéo đến trang cuối cùng, dự định đọc từ cái đầu tiên.

[Đệ nhất bảng cao thủ của Kính Hoa Thủy Nguyệt đã xuất hiện: Tâm Hướng Vãng Chi, Kỳ Nha Sơn.]

[Vì sao Tâm Hướng Vãng Chi có thể chơi Kỳ Nha Sơn lợi hại như vậy? Toàn server PK đánh cho đệ nhất Hồ Tiên Động không cách nào trở mình được.]

[Báo – Tâm Hướng Vãng Chi đã đúc được thần khí! Thuộc tính không rõ, đây có phải là trang bị vật lý đứng đầu của Cửu Hiệp hay không?!]

[Vì sao chỉ là một bộ quần áo bình thường mà Tâm Hướng Vãng Chi có thể mặc lên đẹp trai đến như vậy?]

...

Liên tiếp mấy bài post tung hô khiến cho Cảnh Hoan có chút mờ mịt.

Người có thể ở trong diễn đàn chuyên về bóc phốt này làm được chuyện mấy bài post liên tiếp đều là khen ngợi tán dương, cậu chỉ thấy qua mỗi mình Tâm Hướng Vãng Chi.

Cậu vừa nãy có tìm kiếm ID mấy đại thần ở những server khác, tất cả đều là bài post mắng chửi, bóc phốt tình cảm.

Mà Tâm Hướng Vãng Chi trước khi chuyện kia xảy ra, lại một chút vết nhơ cũng không có, sạch sẽ, nhận sự ngưỡng mộ của mọi người.

Cậu hoàn hồn, tiếp tục mở đến trang tiếp theo.

Vẫn như cũ cả trang toàn là bài post tán tụng.

Cậu nhanh chóng nhìn lướt qua, hào hứng lúc đầu cũng đã giảm đi nhiều, đang lúc chuẩn bị bấm qua trang tiếp theo thì nhìn thấy một bài post ở dưới cùng.

[Nghe nói Tâm Hướng Vãng Chi giải tán bang phái?]

Ánh mắt Cảnh Hoan sáng lên, có rồi!

Trong bài post này có hơn 300 bình luận, thời gian đăng bài là sáu năm về trước, hơn ba trăm bình luận khiến cho bài post này được đính thêm chữ HOT trên tiêu đề.

Cảnh Hoan lăn chuột kéo xuống đọc.

[Chủ thớt: Có ai biết chuyện gì xảy ra không? Tui thiệt sự tò mò quá đi!]

1L: Cùng server bày tỏ không biết rõ tình hình, lúc trước xin gia nhập vào bang N lần mà không thành công, rõ ràng thành viên trong bang cũng chưa đầy... Đoán là yêu cầu của đại thần tương đối nghiêm khắc cũng nên.

13L: Không không, tui có gặp vài thành viên trong bang đấy rồi, thực lực đều rất bình thường, còn có rất nhiều người chỉ là tài khoản làm nhiệm vụ, hoặc là bang này chỉ thêm người quen?

45L: Tui là người trong bang đây, tui là một con gà mờ, không có quen với các đại thần trong bang, chỉ là tùy tiện xin vào liền được thông qua. Sáng nay quả thật nhận được thông báo giải tán bang phái, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cũng không rõ lắm.

57L: Đúng vậy... Tui cũng vừa thức dậy thì phát hiện bang phái không có nữa rồi T^T sau này không còn cách gì để chiêm ngưỡng đại thần trong khoảng cách gần nữa!

99L: Tại sao bang chúng cũng không biết chuyện bang phái giải tán? Vậy Tâm Hướng Vãng Chi cũng quá vô trách nhiệm nhỉ, điểm cống hiến bang phái của thành viên thì phải làm sao?

111L: Trả lời 99L, ông nói sai rồi, đại thần rất chịu trách nhiệm, tuy rằng không thông báo trước cho mọi người nhưng anh ấy dựa theo điểm cống hiến đền bù vàng lại cho mọi người, nghe nói chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

172L: Cho nên nhiều bình luận như vậy vẫn không ai biết được nguyên nhân giải tán bang phái sao?!

Cảnh Hoan cũng có thắc mắc như vậy.

Vì sao ngay cả loại post này cũng toàn là bình luận khen ngợi?!

Cậu lật đến trang cuối cùng, rốt cuộc ở 377L cũng chính là bình luận cuối cùng tìm được đáp án.

377L: Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, hình như là đồng bào của đại thần hãm hại đại thần, lại còn lừa đảo không ít tiền, hơn nữa đại thần cũng bận chuyện ở trường học cho nên không có cách nào quản lý được bang, vì vậy mới giải tán.

Sau bình luận này không còn bình luận nào khác nữa bởi vì nhân viên quản lý diễn đàn đã đóng chức năng bình luận của bài post này lại.

Sau khi xem hết bài post này, Cảnh Hoan nhất thời mất đi sự hăng hái lúc đầu, chống cằm tắt website.

Đồng bào ở trong Cửu Hiệp tương đương với huynh đệ kết bái.

Mà cậu chỉ muốn xem chuyện tình lúc trước của Tâm Hướng Vãng Chi, không có hứng thú với mấy chuyện huynh đệ bất hòa.

Tuần tiếp theo, Cửu Hiệp cập nhật, phó bản bang phái vào 12 giờ trưa ngày thứ ba đã được update cho toàn bộ server.

Trong canteen trường đại học người đến người đi, mùi thức ăn bay khắp bốn phía.

"Hoan Hoan." Cao Tự Tường khoác vai Cảnh Hoan, nói: "Trưa mai mày có rảnh không? Giang hồ cấp cứu!"

Cảnh Hoan nhìn trong chén cơm mình có nhiều thêm một miếng thịt viên, cúi người cười với dì múc cơm, "Cảm ơn dì!"

Sau đó mới đứng lên, trả lời Cao Tự Tường: "Không có."

"Đừng mà, chí ít mày phải hỏi thử xem tao có việc gì gấp chứ?"

Cái này còn cần hỏi sao?

Cảnh Hoan chọn lấy một vị trí ngồi xuống, mở phần cơm của mình ra, "Mày nói."

"Trưa mai phó bản bang phái được cập nhật, đội ngũ của tao thiếu người..." Cao Tự Tường nói, "Mày tới giúp tụi tao đánh phó bản được không?"

Cảnh Hoan buồn cười nói: "Nhưng mà tao không có tài khoản, làm sao giúp mày đánh phó bản?"

"Mày mở tài khoản vợ tao! Vợ tao sáng mai đi làm móng rồi, không rảnh, hơn nữa thao tác của cô ấy cũng không ổn định." Cao Tự Tường lại bổ sung, "Không thì mày chơi acc tao, mày chơi DPS giỏi, acc của vợ tao là Buff chắc là mày không biết chơi."

Cảnh Hoan nhướng mày: "Ai bảo tao không biết chơi Buff?"

"Hả? Vậy mày muốn chơi Buff cũng được."

"Không muốn, không đi." Cảnh Hoan múc cơm ăn, "Ngày mai tao thật sự có việc, không tới được."

Cao Tự Tường ủ rũ: "Việc gì vậy? Có thể để sau hẳn làm không?"

"Không thể, việc này cũng gấp như việc của mày đấy." Cảnh Hoan lấy khăn giấy lau lau miệng, nhìn về quán trà sữa trong canteen, "Uống trà sữa không? Tao đi mua."

Cao Tự Tường: "Uống, mua cho Hạo Nhi một ly luôn, nó vì ngày mai đánh bản mà bây giờ đang khổ luyện Hồ Tiên Động trong phòng đấy. Mày nói xem nó có phải là não úng nước không chứ, tao nói nó đổi môn phái đi mà nó không chịu, còn nhất định phải luyện cho bằng được Hồ Tiên Động....Mày làm gì vậy?"

Cảnh Hoan đưa tay về phía cậu ta: "Tao giúp mày xếp hàng, Hạo Nhi vì giúp mày đánh bản mà phải tăng cường huấn luyện, mày mua trà sữa cho tụi tao cũng là điều nên làm nhỉ?"

"..." Cao Tự Tường yên lặng dâng lên thẻ cơm của mình.

(Ở TQ, mỗi HS có thẻ cơm riêng của mình, nạp tiền vào rồi khi mua đồ trong canteen chỉ cần quẹt thẻ là được, không thu tiền mặt.)

Người xếp hàng ở tiệm trà sữa rất nhiều, nếu không phải Cảnh Hoan đang thèm uống thì cậu cũng lười xếp hàng đấy. Cậu đứng ở cuối hàng, ngẩng đầu nhìn menu, đang xem xét nên mua trà sữa hay là cà phê.

Đứng ở trước cậu là một nữ sinh, mặc áo dây và quần dài, nhìn trên hè dưới đông, có điều nhìn qua thì phối đồ quả thật rất đẹp mắt.

Cô gái này tóc dài tới eo, lộ ra bờ vai trắng nõn, trên người còn tản mát ra hương thơm nhàn nhạt.

Cảnh Hoan ngại ngùng không dám đứng quá gần, vẫn luôn bảo trì khoảng cách với cô, lấy điện thoại định hỏi Lục Văn Hạo muốn uống gì.

Cô gái đang cười đùa với bạn mình không biết nói chuyện gì, hai cô gái bắt đầu chọt chọt bụng nhau.

Dường như bị chọt ngứa, cô cười rồi trốn lùi về sau.

Cảnh Hoan đầu tiên là ngửi được một mùi hương nồng nàn, ngẩng đầu nhìn thì thấy một mái tóc dài đen nhánh, mới biết được hóa ra là mùi hương của dầu gội đầu.

Sợ đụng phải chỗ không nên đụng, cậu vô ý thức lui về sau, kết quả mới lùi hai bước đã đụng phải người phía sau, chân trái cũng giẫm mạnh lên giày của người kia.

"Shh..." Người phía sau hít một hơi.

Cảnh Hoan sửng sốt, vội vàng nhấc chân lên xoay người nói: "Xin lỗi xin lỗi... đàn anh?"

"Ừm." Hướng Hoài Chi cúi đầu nhìn giày mình, bởi vì giẫm quá mạnh mũi giày cũng bị biến dạng rồi.

Đụng phải người khác hai lần, Cảnh Hoan thật sự quá xấu hổ: "Thành thật xin lỗi, em không chú ý phía sau có người."

Cảnh Hoan theo tầm mắt của anh cũng cúi đầu nhìn, thấy giày trắng đã bị đạp bẩn, càng áy náy hơn: "Để em đi lấy giấy lau..."

Cậu vừa dứt lời liền muốn rời khỏi hàng, Hướng Hoài Chi đưa tay ra giữ chặt tay cậu lại: "Không cần lau đâu, không sao."

"Không được, đôi giày thể thao này đắt như vậy."

"Thật sự không cần," Vì để dời đi lực chú ý của cậu, Hướng Hoài Chi nhìn về phía trước: "Nếu không đi lên thì sẽ bị chen ngang."

Cảnh Hoan theo bản năng "A" một tiếng, đi về phía trước hai bước.

Lần trước ở sân bóng rổ cậu đã xác định được, không phải là cậu bị con gián hù dọa sinh ra lỗi giác, mà là giọng nói của Hướng Hoài Chi thật sự rất giống giọng của Tâm Hướng Vãng Chi.

...Nghĩ đến điều này, cậu phát hiện ngay cả tên cũng khá là giống.

"Đàn anh." Cảnh Hoan quay đầu, hỏi một câu vớ vẩn, "Anh cũng mua trà sữa à?"

Hướng Hoài Chi rũ mắt, nói: "Cà phê."

Lúc này Cảnh Hoan mới phát hiện, Hướng Hoài Chi cao hơn cậu không ít, tối thiểu cũng 185cm, khung xương cũng hiển nhiên lớn hơn cậu rất nhiều, đứng chắn ở trước mặt cậu khiến cậu gần như nhìn không thấy người đứng sau lưng Hướng Hoài Chi.

"Anh uống loại cà phê nào? Em mời anh." Cảnh Hoan nói, "Coi như là để xin lỗi."

Hướng Hoài Chi không có thói quen để người khác mời khách, lắc đầu: "Không cần, tôi tự mua được rồi."

"Americano?" Cảnh Hoan hỏi, "Hay là Mocha?"

"...Americano."

"OK." Cảnh Hoan nghiêng người dịch qua một bên để anh có chỗ đứng, "Đàn anh đứng bên cạnh em này, lát nữa dễ lấy nước luôn."

Hướng Hoài Chi do dự một chút, đi lên phía trước một bước.

Nhận lấy cà phê mà Cảnh Hoan đã thanh toán, Hướng Hoài Chi nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ, là em nên cảm ơn anh mới phải, lần trước ở cầu thang đã cứu em một mạng." Cảnh Hoan cười nói.

Lúc cậu cười rộ lên, mắt cũng sẽ khẽ cong lên giống như trăng non, răng trắng đều, khiến người ta nhìn rất thoải mái.

Hướng Hoài Chi chưa từng thấy cậu trai nào cười đẹp như người trước mặt cả.

Cảnh Hoan đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội lấy điện thoại ra: "Đúng rồi đàn anh, chúng ta add wechat được không? Sau này có thể cùng nhau chơi bóng..."

Hướng Hoài Chi hoàn hồn, gật đầu: "Được."

Cảnh Hoan mở mã QR của mình lên, đang định đưa đến trước mặt Hướng Hoài Chi thì thấy anh cầm điện thoại bấm mở khóa hai lần, lông mày hơi chau lại.

"Thật xin lỗi." Hướng Hoài Chi cất điện thoại đi, "Điện thoại hết pin rồi."

Cảnh Hoan cũng không để ý lắm, con trai bình thường cũng không có thói quen nhớ ID wechat của mình, cậu cũng tắt mã QR đi, "Để sau cũng được, lần sau gặp nhau thì mình lại add."

Tác giả có lời muốn nói:

Con trai, mạng con suýt mất rồi đấy, biết không?

T/N: Suýt nữa truyện này đã kết thúc ở đây rồi =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top