Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

Cảnh Hoan ngồi ở trước máy tính, thấp thỏm bất an lại bấm vào nghe tin nhắn thoại do mình gửi đi, một lần rồi lại một lần.

Nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy được giọng nói của cô gái này có chút rè— là cậu dùng máy biến giọng ghi âm lại, sau đó lại bật phát loa ngoài từ máy tính rồi ghi lại thành tin nhắn thoại ở wechat.

Có phải nghe hơi giả giả không nhỉ? Hay là bỏ cái moah đi?

Cảnh Hoan do do dự dự cả buổi, cuối cùng quyết định thu hồi lại tin nhắn, kết quả đã gửi đi quá hai phút không thể thu hồi lại được.

Cậu càng lúc càng lo lắng, lại bấm vào xem ảnh chụp chân đã qua PTS của cậu.

Cảnh Hoan thích đánh bóng rổ cho nên đùi vẫn có chút cơ, dù sao thì không giống như chân con gái tí nào. Vì để chụp được tấm ảnh này, cậu phải kéo quần bơi đến trên bắp chân, cũng may đùi cậu ít lông, chỉ cần PTS thon lại một chút thì cũng hơi giống rồi.

Cậu suy nghĩ một lát rồi bấm nút gửi đi, cũng gửi cho Lục Văn Hạo một bản.

Lục Văn Hạo: ?

Lục Văn Hạo: ???

Lục Văn Hạo: Đù mé tao là người đã có vợ, mày gửi ảnh 18+ cho tao làm gì? Tao mà giống loại người sẽ mê mấy ảnh kiểu này à??

Lục Văn Hạo: Chân ai vậy, cùng trường mình à? Gửi wechat qua cho tao xem thử tường nhà của cô ấy với, chỉ xem thôi không làm gì khác.

Cảnh Hoan: "..."

Xem ra cậu PTS cũng chấp nhận được.

Điện thoại rung vài cái, người mất tích cả ngày rốt cuộc đã trả lời rồi.

Hướng: ...

Hướng: Loại ảnh chụp này sau này không được gửi bậy bạ.

Cảnh Hoan cười nhạo, một chút căng thẳng và xấu hổ ban nãy lập tức chắp cánh bay xa típ mù khơi.

Vừa nhìn thấy ảnh đùi này nọ đã trả lời ngay luôn, còn bày đặt ra vẻ chính nhân quân tử ở trước mặt cậu làm gì?

Tiểu Cảnh Nha: T.T Làm gì có gửi bậy đâu! Em chỉ gửi cho ca ca mà thôi!

Lúc này Hướng Hoài Chi đang ngồi trong tiệm thịt nướng, phía trên cuộc nói chuyện là ảnh chân mà Tiểu Điềm Cảnh gửi qua, vì để tránh bị người khác nhìn thấy, mỗi khi anh gửi tin nhắn đều phải lấy tay che lại.

Không khác gì ăn trộm.

Vì vậy anh không chút do dự đã xóa bỏ bức ảnh đấy khỏi bản ghi chép nội dung trò chuyện, sau đó mới tiếp tục đánh chữ.

Hướng: Hôm nay di động bị mất, mới vừa tìm lại được.

Cảnh Hoan ghét bỏ bĩu môi.

Tra nam lấy cớ thật nhiều.

Tiểu Cảnh Nha: Vậy sao? Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng ca ca không thèm để ý tới em nữa.

Tiểu Cảnh Nha: Hôm nay ca ca đi leo núi sao?

Hướng: Không có, ngày mai.

Tiểu Cảnh Nha: Ồ ồ, vậy ca ca phải chú ý an toàn nha.

Tiểu Cảnh Nha: 💋💋

Hướng Hoài Chi nhìn emoji đôi môi đỏ thẫm này không biết vì sao lại nghĩ đến tin nhắn thoại vừa nãy.

Anh không trả lời lại nữa, tắt màn hình điện thoại, cất kỹ rồi chuyên tâm ăn thịt nướng.

"Chắc Tiểu Điềm Cảnh đã gửi cho cậu không ít tin nhắn nhỉ?" Lộ Hàng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, trêu ghẹo nói.

Tuy rằng vừa rồi cậu ta không có nghe rõ Tiểu Điềm Cảnh nói cái gì nhưng mà tiếng hôn cuối cùng kia lại nghe được rõ ràng.

Hướng Hoài Chi: "Không có."

"Được rồi, tớ cũng nghe thấy rồi, cô ấy còn hôn cậu nữa." Lộ Hàng lật miếng thịt lại, còn tấm tắc, "Cô gái này thật là một mảnh tình thâm."

Hướng Hoài Chi dừng lại, nói: "Chỉ là quen biết trong game mà thôi, không có khoa trương như cậu nói đâu."

"Trong game thì sao, trong game chẳng lẽ không phải là tình cảm thật?"

Hướng Hoài Chi cười nhẹ: "Ngay cả mặt cũng chưa thấy, nói vài câu trong game, đánh vài trận PK mà đã nói đến chuyện tình cảm rồi sao? Tớ thấy cậu là nghiện yêu qua mạng đến điên rồi.

Lộ Hàng hiểu ý anh, cậu ta dừng nướng thịt, nói: "Nói cả buổi hóa ra là cậu lo lắng Tiểu Cảnh Cảnh không đẹp à? Có điều cũng phải, theo số liệu thống kê, con gái có giọng dễ nghe hơn 80% là không xinh lắm, lại còn mập nữa. Chuyện này đơn giản thôi, cậu cứ nói cô ấy gửi ảnh của mình cho cậu xem là được rồi... À không, nhìn ảnh cũng không đáng tin, tốt nhất trực tiếp gọi video."

Hướng Hoài Chi miễn cưỡng ngẩng đầu lên: "Cậu nghĩ rằng tớ là cậu đấy à?"

"Không cho phép công kích cá nhân à nha." Lộ Hàng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đấy, cười cười nói: "Ồ — hay là cậu cảm thấy Tiểu Cảnh Cảnh chẳng qua là vì thấy cậu trang bị tốt, người lại nhiều tiền?"

Hướng Hoài Chi mặc kệ cậu ta, đứng dậy đi lấy nước chấm.

Khi trở về đã thấy Lộ Hàng cầm điện thoại cười hí hửng, anh vừa ngồi xuống, Lộ Hàng đã đưa điện thoại tới trước mặt, "Hướng Hướng, cậu nhìn nè."

Trên màn hình là cuộc nói chuyện giữa Lộ Hàng với Tiểu Điềm Cảnh.

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Tiểu Cảnh Cảnh, đang làm gì vậy? 

Tiểu Cảnh Nha: Đang làm nhiệm vụ farm nguyên liệu, sao vậy ạ~

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: [Hình ảnh] Anh với Hướng Hướng đang ăn thịt nướng.

Tiểu Cảnh Nha: Nhìn ngon ghê.

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Hehe thật sự rất ngon.

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Em có muốn xem ảnh của Hướng ca ca không nè?

Tiểu Cảnh Nha: !!!

Tiểu Cảnh Nha: Muốn! Em muốn! Em được xem không? Em có tư cách nhìn mỹ nhan thịnh thế của ca ca sao?!!!

Tiểu Cảnh Nha: 

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Ha ha ha em có! Nhưng chuyện này em không được nói cho cậu ta biết nha.

Tiểu Cảnh Nha: 

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: [Hình ảnh]

Sau khi thấy rõ ảnh Lộ Hàng gửi qua, sắc mặt Hướng Hoài Chi nhất thời sa sầm lại.

Đương nhiên Lộ Hàng không gửi ảnh thật của anh, trong anh là một chàng trai trẻ mang kính cận, mắt ti hí môi dày, màu da giống như miếng thịt bò trước mặt, nụ cười thật thà, nhìn ngốc ngốc khờ khờ, thoạt nhìn không quá hai mươi.

"Cậu rảnh quá hóa khùng à?" Giọng Hướng Hoài Chi lạnh lùng, "Ai vậy?"

"Em họ tớ." Lộ Hàng nói, "Ai nha, chỉ trêu chọc cô ấy tí thôi mà... Sao cô ấy còn chưa trả lời nhỉ? Đừng nói là bị ảnh này hù dọa bỏ chạy rồi chứ?"

Hướng Hoài Chi không đáp lại cậu ta, lấy điện thoại thu hồi lại bức hình, gõ chữ giải thích.

Đùa một chút thì còn được, gửi ảnh giả thì không được.

Trước khi anh kịp giải thích, Tiểu Điềm Cảnh đã nhắn tin lại.

Tiểu Cảnh Nha: Điên cuồng liếm hình.

Tiểu Cảnh Nha: Mlem mlem mlem!

"..." Hướng Hoài Chi xóa đoạn vừa gõ ban nãy đi, gửi qua một dấu chấm hỏi.

Tiểu Cảnh Nha: Aaaaa! Ca ca của em đẹp trai quá! Em mê chết mất!!!

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường:..Đẹp trai hả?

Tiểu Cảnh Nha: Đẹp trai điên người!!! Nhất là đôi mắt nhỏ mê người này của ảnh!

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Mắt?

Tiểu Cảnh Nha: Trong mắt mang theo ba phần lạnh lùng, ba phần bạc tình, còn có bốn phần thờ ơ hững hờ.

Tiểu Cảnh Nha: Em yêu rồi. Em muốn in ảnh này ra dán vào đầu giường! 

Hướng Hoài Chi phát hiện, từ khi biết Tiểu Điềm Cảnh anh dường như chỉ biết mỗi dấu chấm hỏi mà thôi.

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Đây không phải là tôi, là Lộ Điều Điều chọc em gửi bậy đấy.

Tiểu Cảnh Nha: ...

Tiểu Cảnh Nha: ?

[Tiểu Cảnh Nha đã thu hồi một tin nhắn.]

[Tiểu Cảnh Nha đã thu hồi một tin nhắn.]

Cái sticker la liếm kia cũng rút chạy luôn.

Hướng Hoài Chi nhìn mấy cái thông báo đối phương thu hồi tin nhắn, nhịn không được cong môi, cười nhẹ một tiếng.

Tiểu Cảnh Nha: QAQ Lộ Điều Điều xấu xa...

Đường nhỏ đường nhỏ vĩnh viễn không lạc đường: Ừ, tôi sẽ dạy lại cậu ta.

Sau khi giải thích với Tiểu Điềm Cảnh xong, Hướng Hoài Chi ném điện thoại cho Lộ Hàng, nói: "Lần sau đừng có đùa giỡn kiểu này với cô ấy."

Hôm sau, ba người dựa theo kế hoạch sóng vai nhau đi đến quán nét ở tầng dưới của khách sạn.

Nói là cùng nhau chơi nhưng Cao Tự Tường với Lục Văn Hạo lại đồng loạt mở Cửu Hiệp, một người thì đi làm nhiệm vụ hằng ngày, một người khác thì dẫn vợ đi ngắm phong cảnh.

Cảnh Hoan không thích xếp lẻ đánh PUBG, đành mở LOL đã bỏ chơi từ lâu lên, kết quả bởi vì trình độ xuống dốc mà bị bốn đồng đội khác chửi như chó.

Cậu bực bội vuốt vuốt tóc, vừa định mắng chửi thì thấy cô gái ngồi bên cạnh đột nhiên vỗ vai cậu một cái.

Cô gái có lông mi rất dài, một đôi mắt nai đáng yêu, nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh trai ơi, chơi chung không?"

Cảnh Hoan nhìn cô đang mở LOL, lại chỉ vào chiến tích của mình cười nói: "Chắc không được rồi, mình gà quá."

"Không sao, game thôi mà, mình cũng chỉ biết chơi Support." Cô gái kiên trì nói.

Cảnh Hoan tắt LOL đi, "Để lần sau vậy, bây giờ mình chuẩn bị đánh PUBG rồi."

Làm gì còn có lần sau?

Cô gái này biết cậu đang từ chối mình, có chút e lệ, ngồi một chút rồi trả máy rời đi.

Đợi người ta đi rồi Cao Tự Tường mới nói: "Hoan Hoan mày sao vậy? Đánh LOL thôi mà, cũng không phải là bảo quen nhau, sao lại từ chối thẳng thừng như thế?"

Lục Văn Hạo gật đầu: "Đúng vậy, em gái kia lại còn đáng yêu như thế, mày quá độc ác."

Cảnh Hoan cười nhạo: "Hai tụi bây còn không biết xấu hổ nói tao? Là ai bảo muốn tới tiệm net chơi game chung? Kết quả để tao ngồi đây xem tụi mày chơi Cửu Hiệp?"

Còn không bằng để cậu ở lại trong phòng tự mình làm nhiệm vụ đâu.

"Ai nha, do bang chủ của tụi tao đột nhiên muốn đánh phó bản hai mươi người độ khó năm sao, năm phút sao bắt đầu rồi." Lục Văn Hạo dắt vợ của mình đến trước NPC phó bản, "Sắp xong rồi, đánh xong phó bản này thì tụi mình chơi PUBG."

Cảnh Hoan nhìn màn hình cậu ta, mắng: "Cút đi, cái phó bản này tụi mày đánh ít nhất cũng hơn ba tiếng."

"Ba tiếng?" Cao Tự Tường lắc đầu, "Nghĩ nhiều rồi, mang theo Lục Văn Hạo ít nhất cũng phải bốn tiếng đồng hồ."

Lục Văn Hạo: "Cút cút! Ông đây bây giờ rất mạnh!"

Nếu đã đến đây, Cảnh Hoan cũng lười về phòng lại, cậu tìm thuê ba người chơi cùng, mở PUBG lên, trải nghiệm cảm giác sung sướng được cả đội bảo bọc.

Lục Văn Hạo: "Mày bị sao đấy? Tốn tiền thuê đàn ông chơi game với mày?"

"Tao không muốn bắt con gái nhường trang bị cho tao." Cảnh Hoan giải thích ngắn gọn.

Chơi hơn hai giờ, Cảnh Hoan liếc mắt nhìn máy bên cạnh, phát hiện Lục Văn Hạo đã bị BOSS một đấm chết luôn, bây giờ đang nằm trong một góc phó bản.

Mấy giây sau, vợ cậu ta đã cứu cậu ta sống lại, Lục Văn Hạo muốn bơm máu cho Cao Tự Tường, nhưng mà vị trí ném ra bị lệch không thêm trúng, lúc này đến phiên Cao Tự Tường ngã xuống.

"Mày chơi Hồ Tiên Động kiểu đéo gì vậy, tao bắt con gà thả lên bàn phím, gà nó còn chơi hay hơn mày nữa á." Cao Tự Tường tức chết mắng.

Lục Văn Hạo giải thích: "Là do môn phái này quá yếu, liên quan gì đến tao..."

"Yếu cái bíp." Cảnh Hoan nghe không nổi nữa, "Là do mày chơi DPS quen tay, không quen với phạm vi kỹ năng của phái này."

Lục Văn Hạo: "Không phải đâu, Hoan Hoan mày không chơi Hồ Tiên Động nên không biết, cái môn phái rách này này CMN khó muốn chết..."

"Ai nói tao không chơi?" Thấy Lục Văn Hạo lại bị đánh chết, Cảnh Hoan không nhìn tiếp được nữa, cậu đứng dậy nói: "Đổi chỗ, mày qua đánh PUBG cho tao đi."

Mười phút sau.

Tâm tư của Lục Văn Hạo hoàn toàn không đặt ở PUBG nổi, cậu ta vừa chạy bo vừa nhìn thao tác của Cảnh Hoan: "ĐM! Chiêu này vậy mà không đánh chết mày? Game có BUG à?"

Cảnh Hoan: "Do không đánh trúng đấy cha nội, tao tránh thoát rồi."

Nhân vật trong game của Lục Văn Hạo là một Ma tộc đầu hổ thân người, thấy trên màn hình lão hổ lăn một cái tránh né, sau đó nhanh chóng ném ra một cái Huyết Trì cho DPS trong đội, hai động tác nối liền liên tiếp không ngơi nghỉ giây nào.

Lục Văn Hạo buồn bực — rõ ràng đều là một cái kỹ năng, vì sao Cảnh Hoan lại có thể ném trúng?

Cao Tự Tường được thêm đến đầy máu: "Ôi đù, quá sung sướng... Lục Văn Hạo mày học hỏi người ta đi!"

Lục Văn Hạo chậc một tiếng: "Đang học đây, mày đừng ồn ào nữa."

Nửa giờ sau BOSS ầm ầm ngã xuống đất, Cảnh Hoan thở dài một hơi, không nhịn được co giãn đầu ngón tay một chút.

Bình thường quen đánh phó bản với Tâm Hướng Vãng Chi, quen với việc đối phương có DPS cực cao, giờ đây đi với người khác đánh phó bản cao cấp khiến cậu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

"Hoan Hoan, mày mạnh quá đi..." Cao Tự Tường nói, "Mày mau đi mua một tài khoản, sau đó làm vú em chuyên dụng cho tao đi!"

Cảnh Hoan uống một hớp nước: "Không mạnh, toàn bộ nhờ vào đồng đội trợ giúp."

"Đừng khiêm tốn thế chứ."

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói, người này nói còn mang theo ý cười: "Hồ Tiên Động này của cậu chơi thật sự rất hay."

Cảnh Hoan sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại.

Chẳng biết từ lúc nào sau lưng cậu có hai chàng trai đang đứng, một người mặc áo sơ mi kẻ caro, lạ mặt nở nụ cười thân thiện.

Một người khác mi mắt khẽ rũ, dựa vào thân cao chân dài mặc một áo T-shirt màu đen đơn giản mà cũng có khí chất high fashion, đây là đàn anh mà cậu vừa gặp mấy ngày trước, Hướng Hoài Chi.

Tóc tai, quần áo của cả hai đều ướt đẫm, giống như là vừa bị mắc mưa.

Cảnh Hoan có chút hoảng hốt.

Không biết có phải là trong khoảng thời gian này thường xuyên đánh phó bản với mấy người Tâm Hướng Vãng Chi hay không mà cậu cứ hay nghe nhầm giọng của người khác, cô gái vừa nãy giọng giống như Yêu là cho bạn ăn, lúc này giọng của chàng trai vừa nãy...lại có chút giống Lộ Điều Điều.

===

T/N: Cái gì tới rồi cũng phải tới, ai bảo vì đây là truyện cơ chứ =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top