Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thiếu soái lại cưới vợ lẽ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pháo hoa bắn đầy trời, có tiếng pháo tép và tiếng kèn vang lên.

Cửa gỗ cũ kỹ rách nát, Tần Mộc Hề hỏi người làm: "Diên Nhi, thiếu soái lại cưới vợ lẽ sao?"

Tiểu nha đầu kia trong mắt toàn là tức giận: "Phu nhân, đúng vậy đấy ạ! Đây là người thứ 6 rồi!"

"Ha ha, hắn lại cưới rồi sao..." Tần Mộc Hề giọng nói nhẹ nhàng, tiện miệng hỏi thêm: "Lần này là cưới thiên kim nhà nào đấy?"

Diên Nhi hơi do dự một chút, song vẫn nói: "Phu nhân, là Mộc Miên, em gái của cô."

Ngón tay Tần Mộc Hề run rẩy tức giận.

Pháo hoa vẫn thả khắp trời, tiếng kèn ngày càng gần hơn. Tần Mộc Hề mở miệng: "Diên Nhi, ta muốn đến sân trước."

Bị Kỷ Hàn Khanh bắt sống ở đây, đã 5 năm rồi Tần Mộc Hề chưa bước ra khỏi nơi rách nát này.

Cô đi đến sân trước, nơi giăng đèn kết hoa rực rỡ, bộ đồ vải thô trên người cô chẳng chút ăn nhập gì với nơi đây.

Kỷ Hàn Khanh một thân quân phục, tự tay đỡ Tần Mộc Miên xuống kiệu hoa, bộ dáng cao ráo anh tuấn lại lạnh lùng của hắn, cùng với khí chất của kẻ trên chiến trường nhiều năm khiến cho giới nữ có mặt ở đây đều xịt máu mũi.

Chẳng ai nhận ra sự hiện diện của Tần Mộc Hề.

Cô đứng một mình trong góc nhỏ, nhìn hai người bái thiên địa trong hỉ đường, sau đó lại học theo phương Tây, trao đổi nhẫn cưới.

Tiếp đó, Kỷ Hàn Khanh hôn Tần Mộc Miên ngay trước mặt mọi người.

Tần Mộc Miên xấu hổ tựa người vào thân hình cao lớn khỏe mạnh của người đàn ông,cười vô cùng hạnh phúc.

Tần Mộc Hề đứng trong góc khuất, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay nhưng không cảm thấy đau đớn.

Đây là người thứ 6 rồi, 4* người hắn cưới trước đây cô chẳng quen ai, còn lần này lại chính là Tần Mộc Miên, đứa em gái bắt nạt cô từ nhỏ tới lớn!

(*bà tác giả lúc viết 4 lúc viết 5, nhưng vì con nhỏ mới cưới này là người thứ 6, còn nữ chính là thứ 1 nên tôi tự ý sửa thành 4 cho đồn bộ và logic)

"Đưa vào động phòng!"

Hai người vào động phòng theo tiếng nói kia, nhưng đúng lúc này, Tần Mộc Miên đột nhiên lại "Ối" một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tần Mộc Hề.

Rõ ràng là Kỷ Hàn Khanh cũng thấy, đôi lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại, hắn sải bước đến trước mặt Tần Mộc Hề.

"Sao cô lại tới đây? Ai cho phép cô ra ngoài? Đúng là làm người ta mất mặt!" Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.

Người xung quanh cũng quay sang hóng hớt.

"Đây là nha đầu của ai đây?'

"Chắc không phải nha đầu đâu, nha đầu của phủ thiếu soái lấy đâu ra ai ăn mặc như này? Vừa nhìn đã biết là làm việc tay chân thôi."

"Không, trông cô ta hơi quen, hình như thấy ở đâu rồi..."

Tần Mộc Miên vui vẻ chạy đến, thân thiết bắt lấy tay của Tần Mộc Hề: "Chị ơi, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi, cứ tưởng là chị không đến cơ! Em kết hôn với thiếu soái rồi, sau này chúng ta lại là chị em rồi!"

Tần Mộc hề chẳng thèm để ý đến Tần Mộc Miên, chỉ cố chấp nhìn lên Kỷ hàn Khanh: "Anh nhất định phải báo thù tôi bằng cách này ư?"

Kỷ Hàn Khanh cười lạnh: "Báo thù? Tần Mộc Hề, cô tưởng cô là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một ả đê tiện tham lam hư vinh mà thôi!"

Hắn vừa nói vậy mọi người đều đã biết cả, hóa ra cô gái mặc bộ đồ vải thô kia chính là Tần Mộc Hề, vợ kết tóc của thiếu soái Kỷ Hàn Khanh phủ đô đốc Nam thành!

Nghe bảo Tần Mộc Hề với Kỷ Hàn Khanh ban đầu là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ nhỏ, nên hai nhà sớm đã đính hôn cho hai người.

Thế nhưng sau này nhà họ Kỷ xảy ra chuyện, gia sản bị tịch thu hết, bố mẹ Kỷ Hàn Khanh cũng tự tử chết.

Nhà họ Kỷ lụi bại, bố Tần lúc đó thân là phó cục trưởng cục hải quan, đã lập tức hủy hôn với Kỷ Hàn Khanh.

Nghe nói, ngày hủy hôn ấy, Kỷ Hàn Khanh đã đứng ở nhà họ Tần 3 ngày 3 đêm nhưng Tần Mộc Hề không ra gặp lấy một lần, chỉ đưa một bức thư, trên bức thư chỉ có vỏn vẹn hai câu, đúng là chữ viết của Tần Mộc Hề:

"Kỷ Hàn Khanh, tiền tài và địa vị của anh bây giờ còn chẳng xứng làm chó nhà tôi! Đừng có đứng vẫy đuôi trước cửa nhà tôi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nguoc