Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Quá khứ ngày xưa ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Hàn Khanh, hôm nay em học được cách làm bánh quế hoa rồi, còn ủ cả một chút rượu hoa quế nữa, lần sau anh đến nhất định phải uống thử!"

"Anh Hàn Khanh ơi, giờ em được đến lớp học rồi đấy, sau này em cũng biết tiếng nước ngoài rồi, nhưng bài tập hơi khó, nhất là môn toán, có những cái em không hiểu lắm, lần sau gặp lại, anh dạy em được không?"

"Anh Hàn Khanh ơi, em nghe nói nhà anh xảy ra chuyện, nhưng bố không nói cho em biết cụ thể mọi chuyện ra sao cả, em lo cho anh lắm."

"Anh Hàn Khanh, em rất muốn được đến bên cạnh anh, có phải bây giờ anh buồn lắm không? Anh phải mạnh mẽ lên nhé, em tin là anh sẽ vượt qua được thôi!"

"Anh Hàn Khanh, giờ em mới biết bố đưa cho anh thư từ hôn. Em chưa từng nghĩ đến việc sẽ hủy bỏ hôn ước với anh, anh phải tin em! Hôm đó anh đến nhà em, em rất vui mừng đến gặp anh, nhưng bố không cho em đi. Em lén trèo tường nhưng bị em gái phát hiện, nên bị nhốt ba tháng."

"Anh Hàn Khanh, giờ anh đang ở đâu? Nghe bọn họ nói lúc đó anh đổ bệnh, giờ anh có sao không? Bố muốn gả em cho người khác, em lấy cái chết ra uy hiếp, nên giờ ông ấy không ép em nữa rồi, em không phải gả cho người khác nữa rồi! Em sẽ đợi anh, đợi anh đến cưới em."

...

"Anh Hàn Khanh, em nghe nói anh đi Nam* thành rồi, còn trở thành thiếu soái của phủ đốc quân, em vui lắm! Cuối cùng anh cũng thành công rồi, em vui mừng thay anh luôn đó! EM biết khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa hơn rồi, nhưng không sao cả, chỉ cần anh ổn thì em cũng thấy đủ rồi."

(*gốc là Hải thành, mà tôi thấy không hợp lý nên tự sửa. Tác giả thỉnh thoảng quên mình viết những cái gì là chuyện rất bình thường)

"Anh Hàn Khanh, em nghe người ta nói, anh đã đến Hải thành, đúng không? Đã bốn năm rồi em chưa nhìn thấy anh, bây giờ anh béo hay gầy, có phải là... đẹp trai hơn rồi không? Không biết liệu em có thể gặp anh thêm một lần không."

"Anh Hàn Khanh, em nhớ anh lắm."

Bức thư cuối cùng, không ngờ lại được viết ngay ngày tân hôn của họ.

Kỷ Hàn Khanh không rõ mình đã ôm cái tâm trạng như thế nào để xem hết những bức thư ấy, chỉ là từng lá thư ố vàng trên bàn, có những lá thậm chí còn bị nhàu nát, cứ như đang kể lại từng chút từng chút một về quá khứ của người con gái ấy.

Hắn giật mình nhớ ra, hôm đó Diên Nhi quỳ ở Hương Viên, nói rằng Tần Mộc Hề chưa từng phản bội hắn, nói rằng cô vẫn luôn chờ ngày được gả cho hắn.

Kỷ Hàn Khanh dứt khoát đứng dậy, khoảnh khắc hắn đẩy cửa ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, thổi cho những lá thư cũ rơi đầy đất. Nhưng hắn không nhặt kịp, mà lại đi như chạy đến trước mặt Diên Nhi.

Diên Nhi đã nấu cơm xong từ lâu, chỉ nấu cho một mình cô, ăn xong rồi, đang thẫn thờ dọn dẹp bát đũa.

Cảm thấy có gió lướt qua, cô ngước mắt, nhìn thấy Kỷ Hàn Khanh hai mắt đỏ ngầu, vẻ hoảng loạn trên mặt cũng không giấu được. Hắn bắt lấy cánh tay cô: "Cô nói cho ta, ngày đó rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Diên Nhi bật cười: "Thiếu soái, ngài có biết là, dù ngày ấy có thế nào đi nữa, thì giờ tiểu thư cũng chẳng thể trở lại được nữa rồi không?"

Nhưng Kỷ Hàn Khanh vẫn cố chấp nhìn cô, hắn dùng sức rất mạnh, cứ như muốn nắm đứt cả cánh tay gầy gò của cô, hắn gằn từng chữ một: "Ta muốn nghe tất cả, tất cả sự thật!"

Diên Nhi cựa cánh tay, lúc này Kỷ Hàn Khanh mới nhận ra mình quá đáng, bèn buông tay cô ra.

Diên Nhi bắt đầu kể bằng giọng lãnh đạm: "Chuyện trước đây tiểu thư bị lão gia và dì hai ngược đãi, chắc ngài biết cả rồi chứ? Tôi sẽ không kể về những cái này nữa."

"Chỉ nói chuyện từ năm 9 tuổi tôi đã đi theo tiểu thư, được nhìn thấy lúc cô ấy hạnh phúc nhất, chính là lúc ngài đến tìm cô ấy. Lúc đó cô ấy còn lén lút nói với tôi, rằng cô ấy chỉ mong được trưởng thành, vì trưởng thành rồi sẽ được gả cho ngài, như vậy thì sẽ không phải ở nhà họ Tần, không bị người khác bắt nạt nữa, vì ngài có thể bảo vệ cô ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nguoc