Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Bị lăng trì* đến trời sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*lăng trì: cho ai chưa biết thì nó là một hình phạt dạng xẻ thịt, róc xương, kiểu như lóc từng thớ thịt trên người nhưng không để người ta chết)

Thân thể Tần Mộc Hề run rẩy, ánh mắt hướng về phía xa xăm.

Giọng nói của cô run run: "Diên Nhi, dìu ta qua đó..."

Diên Nhi lập tức bật khóc: Phu nhân, chúng ta đi thôi, đừng xem nữa!"

"Diên Nhi, Diên Nhi!" Tần Mộc Hề nắm chặt cánh tay của Diên Nhi: "Dìu ta qua đó!" Đây, thực sự là lần cuối cùng rồi.

Trên mặt Diên Nhi toàn là nước mắt, nhưng rất nhanh đã bị nước mưa xối đi, cô dìu Tần Mộc Hề đến trước căn phòng ấy.

Trong phòng thắp nến, lớp giấy trên cửa sổ hắt lên hình bóng của người bên trong.

Dưới ánh nến, thân hình của người đàn ông càng trở nên cao lớn, trên đỉnh đầu hắn là một lớp màn mỏng nhẹ nhàng đung đưa, khiến căn phòng càng trở nên ấm cúng.

Không rõ là do ánh nến lập lòe không yên, hay là động tác của hắn rất mạnh, Tần Mộc Hề chỉ cảm thấy mắt mờ đi, có một nỗi đau dâng dần lên khóe mắt, rồi rớt đến trong tim.

Mới đầu, giọng của Tần Mộc Miên còn khá nhẹ nhàng, nhưng sau đó, cổ họng cô ta khàn đặc, hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ, đâm vào tai của Tần Mộc Hề, một cảm giác chẳng thể gọi tên.

Trong ánh nến, hai người vẫn tiếp tục không ngừng.

Tần Mộc Hề vẫn luôn biết thể lực của Kỷ Hàn Khanh là như thế nào, vẫn như khi đó cô mới gả cho hắn.

Lúc đó, lần nào hắn cũng đều xông vào phòng cô lúc nửa đêm, sau đó điên cuồng dày vò cô đến tận khi trời sáng.

Lần nào cô cũng đau muốn chết, đến hôm sau lại vẫn bị hắt gọi dật bắt đến phòng bếp với người làm, nấu cơm cho mọi người.

Lúc này, nghe thấy tiếng của Tần Mộc Miên, Tần Mộc Hề mới biết rằng, hóa ra, hắn cũng có thể dịu dàng như thế, với người phụ nữ khác...

Mưa vẫn rơi, Tần Mộc Hề toàn thân ướt sũng, nỗi đau trên người dày vò cô cứ như dao cứa lăng trì cô, thế nhưng cũng chẳng đau bằng những gì cô nhìn thấy, nghe thấy ngay lúc này!

Lúc cô 3 tuổi, mẹ qua đời, bố cưới mẹ của Tần Mộc Miên về.

Tiếp đó, chính là bắt đầu ngày tháng đau khổ của cô.

Người phụ nữ kia chưa bao giờ để cô ăn no, không cho cô mặc ấm, cô lỡ đánh vỡ một cái cốc thì sẽ bắt cô quỳ một ngày.

Lúc đó, cô rất thích chơi với Kỷ Hàn Khanh, bởi vì lần nào Kỷ Hàn Khanh cũng sẽ đưa cô lên phố chơi, mua kẹo hồ lô cho cô ăn, còn đưa cô đi xem hí.

Mặc dù dì hai rất ngược đãi cô, mặc dù từ nhỏ tần Mộc Miên đã thích đối nghịch với cô, thế nhưng lúc đó Tần Mộc Hề vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Bởi vì, anh trai nhà họ Kỷ có nói, sau này sẽ cưới cô, vậy là cô không phải chịu khổ nữa.

Kỷ Hàn Khanh vẫn luôn biết cô đã sống những ngày tháng như thế nào.

Vậy mà, hắn lại cưới người người phụ nữ kia, cũng chính là kẻ thù của cô về.

Cưới người phụ nữ đã luôn ức hiếp cô mười mấy năm.

Mưa ngớt dần, trên trời cũng dần sáng lên, nến trong phòng cũng dần cháy hết.

Tần Mộc Hề nghe thấy người trong đó cuối cùng cũng kết thúc rồi, sau đó, ngọn nến trong phòng vụt tắt, chẳng còn nhìn thấy được gì trong phòng nữa.

Thân mình Tần Mộc Hề hơi chao đảo, cảm thấy cổ họng nóng bỏng, không nhịn được nôn ra.

Là một ngụm máu, phun đầy trên cửa sổ, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Đúng lúc này, cánh cửa vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nguoc