Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Giải mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do tác dụng của thuốc, cũng có thể là do gối đầu lên người của Cố Hiểu Mộng, một giấc ngủ này của Lý Ninh Ngọc ngủ rất sâu, rất sâu, giống như rơi vào một thế giới tuần hoàn vô tận, không có bất cứ tạp niệm nào. Nơi đó không có chiến tranh, không có công việc, không có Cố Hiểu Mộng, cũng không có chính bản thân cô.

Cô bị âm thanh ục ục phát ra từ bụng của Cố Hiểu Mộng đánh thức. Vừa mới mở mắt, đã là hoàng hôn. Sắc trời bên ngoài dần dần chuyển đen, những tia nắng cuối cùng cố gắng xuyên qua rèm cửa, bao phủ cả căn phòng bằng một màu dát vàng. Trong phòng, đồ vật đều chỉ nhìn thấy được hình dáng lờ mờ. Giờ phút này vô cùng tĩnh mịch và kì diệu. Sắc trời nửa sáng nửa tối trông cũng lười biếng như người vừa mới chợt tỉnh lại sau một giấc ngủ say.

Lý Ninh Ngọc ngước mắt nhìn Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng cũng đang nhìn cô, nói chính xác, là đang chăm chú nhìn cô. Đó là ánh mắt như thế nào nhỉ? Giống như hồ nước buổi tối mà cô tình cờ nhìn thấy, tĩnh lặng, trong veo nhưng lại mang theo từng đợt sóng ngầm, dường như muốn cất giấu tất cả những gì thuộc về cô. Trong thời khắc này, Lý Ninh Ngọc ý thức được, ánh mắt này, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào quên được.

Bụng của Cố Hiểu Mộng lại sôi ục ục. Cố Hiểu Mộng ngượng ngùng nở nụ cười. Ánh mắt mang theo chút tinh nghịch.

Cố Hiểu Mộng thực sự rất đói bụng. Lý Ninh Ngọc đã ngủ một mạch từ lúc trưa cho đến giờ. Cô ngủ bao nhiêu lâu thì Cố Hiểu Mộng cũng không nhúc nhích, ngồi tựa vào đầu giường bấy nhiêu lâu. Cố Hiểu Mộng cảm giác như lưng của mình đã hòa vào đầu giường luôn rồi.

Lý Ninh Ngọc cảm giác cơ thể của mình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng đã bớt sốt.Cố Hiểu Mộng xuống giường đi đun nước nóng cho Lý Ninh Ngọc. Bởi vì đã ngồi quá lâu, dáng vẻ bước đi của nàng vô cùng cứng ngắc, giống như đang đeo chân giả vậy. Nàng đun nước, rồi lại gọi điện thoại cho nhà hàng gần đó, kêu họ đưa đến một vài món ăn thanh đạm. Cúp điện thoại, nàng quay vê trước bàn, ngồi ăn phần cơm canh buổi sáng còn thừa lại.

Lý Ninh Ngọc cũng bước xuống giường, mang dép lê đi về phía nàng, ngồi bên cạnh, có chút áy náy, nói: "Đói bụng xỉu rồi nhỉ." Cố Hiểu Mộng vừa lắc đầu vừa gắp vài đũa thức ăn, lúc này mới cảm thấy không còn quá đói bụng nữa, sau đó lại uống một ngụm nước lạnh rồi vui vẻ đi về phía phòng bếp xem thử nước đã sôi chưa.

Lý Ninh Ngọc ở nhà dưỡng bệnh ba ngày. Cố Hiểu Mộng cũng xin nghỉ ba ngày.

Sắc mặt của Lý Ninh Ngọc đã tốt lên rất nhiều, nhưng quầng thâm mắt lại xuất hiện một cách vô cùng chướng mắt trên gương mặt trắng noãn của Cố Hiểu Mộng. Hết cách rồi, vừa tờ mờ sáng, Cố Hiểu Mộng đã ngồi ở trước gương nghĩ cách che lại quầng thâm mắt của mình.

"Em cũng không thể mang gương mặt tiều tụy này đi làm được, chẳng có chút khí thế gì cả." Cố Hiểu Mộng vừa cố che đi quầng thâm mắt vừa nói với Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc đã thay quần áo xong, chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm.

"Chị Ngọc, chị qua đây." Cố Hiểu Mộng kêu Lý Ninh Ngọc qua ngồi, đồng thời nhường cho Lý Ninh Ngọc nửa cái ghế. Lý Ninh Ngọc tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cũng bước qua."Em giúp chị vẽ lông mày." Cố Hiểu Mộng xoay người qua, không đợi Lý Ninh Ngọc trả lời, một tay nhẹ nhàng nâng cằm của Lý Ninh Ngọc, tay còn lại bắt đầu hí hoáy vẽ.

Lông mày của Lý Ninh Ngọc mảnh hơn Cố Hiểu Mộng một chút, không có đỉnh mày, chỉ là một đường cong mềm mại. Thao tác tương đối đơn giản, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn vẽ cẩn thẩn từng ly từng tý.

Bởi vì khoảng cách khá gần, hơi thở của Cố Hiểu Mộng phả vào nhân trung và khóe môi của Lý Ninh Ngọc, khuấy động từng đợt sóng trong lòng Lý Ninh Ngọc.

"Em sắp trễ giờ rồi đó, Cố Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc cảm thấy lúng túng, sau đó không đúng lúc nhắc nhở Có Hiểu Mộng.

"Không sao cả. Hôm nay trùng hợp em muốn đến trễ một chút." Cố Hiểu Mộng thản nhiên nói, sau đó hơi ngửa đầu về sau một chút, ngắm nhìn lông mày mình vừa vẽ, vô cùng hài lòng. Nàng lại dùng ngón tay bôi một lớp son mỏng lên môi của Lý Ninh Ngọc, sau đó chậc chậc vài tiếng, vừa lắc đầu vừa nói đùa: "Quá đẹp luôn. Nếu ai có thể lấy chị thì chính là phải dùng phúc phận mấy kiếp mới đổi được đó."

Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay nựng mặt của Cố Hiểu Mộng, nói: "Có ngốc không chứ", sau đó liếc mắt nhìn vào trong gương, cảm thấy cũng không tệ lắm, mới cầm áo khoác lên, vội vàng ra khỏi nhà.

Ba ngày không đến, tài liệu trên bàn Cố Hiểu Mộng đã sắp chất cao như núi. Cố Hiểu Mộng chỉ có thể lần lượt xem, ký tên rồi thuận tiện tìm những tin tức quan trọng trong số đó.

Trước đó Sadaaki từng gọi điện thoại cho Cố Hiểu Mộng, tâm trạng cũng không tệ, không nặng không nhẹ hỏi thăm vài câu tình hình sức khỏe của nàng. Cố Hiểu mộng biết, Sadaaki đang tỏ ý tán dương nàng. Xem ra mấy hành động bày tỏ sự bất mãn và chống đối Nakanishi của nàng thực sự đã phát huy tác dụng rồi.

Tài liệu chất đống hơn phân nửa vẫn chưa ký xong, thư ký của Nakanishi đã gọi điện thoại đến, kêu Cố Hiểu Mộng qua đó một chuyến.

Lần này tâm trạng của Nakanishi cũng không tốt, nhưng cũng không nhắm vào Cố Hiểu Mộng nữa. Đợi khi Cố Hiểu Mộng gõ cửa bước vào, sắc mặt của ông ấy dường như còn hòa hoãn hơn một chút. Cố Hiểu Mộng nghĩ thầm, lần này Nakanishi không phải muốn dạy dỗ nàng, có lẽ là muốn phân công công việc cho nàng.

Quả nhiên, đợi khi văn phòng không còn ai, Nakanishi đóng cửa lại, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tập tài liệu đưa cho Cố Hiểu Mộng: " Đây là mật điện gần đây Sở Điều tra vừa chặn được, giải mã rất lâu vẫn chưa có kết quả. Hôm nay kêu cô đến đây là để cô thử giải mã một chút."

Cố Hiểu Mộng xem lướt qua mấy tập tài liệu một chút, cảm thấy không đơn giản. Đây là một loại phương thức mã hóa mà nàng chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa có thể khiến cho người của Sở Điều tra Đặc biệt tốn rất nhiều thời gian vẫn không có kết quả, chắc chắn độ khó cực kỳ lớn, cấp bậc bảo mật cực kỳ cao.

Có thể tiếp xúc với mật điện có độ khó cao và quan trọng như vậy, Cố Hiểu Mộng rất kích động, không lên tiếng từ chối. Nakanishi cũng nhìn ra được sự hưng phấn của nàng, lại cho Cố HIểu Mộng thêm một mồi lửa: "Nếu như cô có thể giải mã ra, tôi có thể bảo đảm cho cô một bước lên mây."

Cố Hiểu Mộng cũng không hề bảy tỏ sự hứng thú với cái "một bước lên mây" này. Nàng giở tập tài liệu trong tay, nói: "Tướng quân, có lẽ cái này cần thời gian vài ngày. Tôi có thể mang về văn phòng không?"

Nakanishi lắc đầu, nói: "Cô chỉ có thể giải mã ở ngay tại chỗ này. Chờ khi cô đã giải mã ra hoặc hoàn toàn từ bỏ mới có thể rời đi."

Sau đó Cố Hiểu Mộng được đưa đến một phòng họp nhỏ.

Phòng họp này và văn phòng của Nakanishi cùng chung một tầng lầu nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường. Nakanishi thậm chí đã sắp xếp cho nàng một chiếc giường ngay trong phòng họp. Cửa phòng có binh lính đứng gác 24/24, ngoài Nakanishi thì không ai có thể bước vào.

Quá trình giải mã của Cố Hiểu Mộng cũng không quá thuận lợi. Nàng tính đi tính lại, muốn tìm ra quy luật trong vỏn vẹn năm tập tài liệu. Giấy nháp với chi chi những công thức toán học nằm tán loạn trên bàn, bất tri bất giác đã đến buổi tối. Buổi sáng Cố Hiểu Mộng đã cởi áo khoác ra nên bây giờ cảm thấy hơi lạnh, lại lấy áo khoác choàng lên người.

Không có đầu mối, đây là "thành quả" thức đến tối muộn của Cố Hiểu Mộng.

"Bộp", Cố Hiểu Mộng nặng nề đập bút chì xuống bàn, ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, thử ổn định lại cảm xúc lo lắng của bản thân một chút. Không đủ kiên nhẫn chính là nhược điểm của Cố Hiểu Mộng, nàng đã cố gắng sửa đổi rất nhiều, nhưng lần này đã bỏ ra nhiều thời gian như vậy nhưng lại vẫn không có bất cứ tiến triển nào, chuyện này khiến cho nàng có chút tức giận.

Cố Hiểu Mộng đứng trước cửa sổ, đưa tay đẩy mở ra hơn phân nửa. Gió lạnh buổi tối xông thẳng vào mặt khiến Cố Hiểu Mộng rùng mình một cái, nhưng đồng thời cũng xua tan sự bực bội và tạp niệm trong lòng nàng.

Trong Sở điều tra là một mảnh đen kịt, phòng trực vẫn còn sáng đèn. Lính Nhật Bản túc trực mặt không thay đổi, đứng yên một chỗ. Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu, phát hiện tầng lầu này vẫn còn phòng làm việc đang sáng đèn. Cố Hiểu Mộng nhìn kỹ một chút, là văn phòng của Nakanishi.Lúc Cố Hiểu Mộng suy nghĩ tại sao lúc này Nakanishi vẫn còn ở văn phòng thì cửa phòng họp được mở ra, Nakanishi "cộp, cộp, cộp" đi đến, còn cầm một ly nước sôi nguội, đặt bên cạnh bút chì của Cố Hiểu Mộng.

Nakanishi nhìn thoáng qua chiếc bút chì đã bị gãy ngòi, khóe miệng giật giật, dường như đang nở nụ cười, sau đó an ủi Cố Hiểu Mộng: "Sở trưởng Cố không nên quá nóng vội. Sở Điều tra của tôi nhân tài đông đúc nhưng cũng mảy may không có chút tiến triển nào."

Cố Hiểu Mộng nhẹ gật đầu, không nói gì, lại ngồi xuống ghế, cầm một cây viết chì mới, bắt đầu tiếp tục tính toán. Nakanishi cũng rất thức thời, im lặng rời đi.

Giữa đêm mở cửa sổ rất lạnh, nhưng Cố Hiểu Mộng lại không nỡ đóng. Nàng cần không khí tươi mát. Nàng cầm lấy chiếc chăn trên giường choàng lên người, tiếp tục vùi đầu tính toán.

Cố Hiểu Mộng bỏ ra ròng rã hai ngày hai đêm mới tìm ra được quy luật trong đó. Tài liệu đã được giải mã, nhưng cuối cùng thứ giải mã được lại là một dãy số không hề có bất cứ quy luật nào. Cố Hiểu Mộng có thể chắc chắn chuỗi số này chính là kết quả cuối cùng, nhưng rõ ràng, chuỗi số này không hề có bất cứ ý nghĩa gì.

Sau khi Cố Hiểu Mộng sửa chữa lại đôi ba chỗ trong mỗi tập tài liệu thì mới giao kết quả cho Nakanishi. Nakanishi nhận lấy kết quả, có chút kinh ngạc. Cố Hiểu Mộng lại chỉ cần tốn hai ngày đã có thể giải mã ra rồi. Ông ấy nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng một lúc, có kinh ngạc, có khen ngợi, còn có một vài biểu cảm phức tạp mà Cố Hiểu Mộng không hiểu được.

Nakanishi nhìn sơ mỗi bản mật điện một chút sau đó nghi hoặc hỏi: "Tại sao tất cả đều là chữ số vậy?"

Cố Hiểu Mộng gật gật đầu, nói: "Những chữ số này chính là nội dung cuối cùng của mật điện."

Rõ ràng Nakanishi không hề nghĩ tới, sau khi giải mã được mật điện lại thu về một chuỗi mật mã khác. Về phần làm sao mới có được nội dung tình báo thì còn phải tìm quyển mật mã mới được.Nhưng nhiệm vụ của Cố Hiểu Mộng vẫn được xem là đã hoàn thành, hơn nữa còn là với tốc độ kinh người. Nakanishi vỗ vỗ bả vai của Cố Hiểu Mộng, tỏ ý khen ngợi nàng, sau đó kêu nàng quay về nghỉ ngơi.

Cố Hiểu Mộng không quay về văn phòng. Nàng ở Sở Điều tra Đặc biệt gọi điện cho cấp trên xin nghỉ, sau đó trực tiếp ngồi xe về nhà.

Cố Hiểu Mộng quay về căn hộ của Lý Ninh Ngọc. Vừa bước vào cửa đã đi tìm giấy bút, viết lại nội dung mật điện và kết quả giải mã mà nàng đã học thuộc ra giấy, sau đó ngã lăn quay trên giường, ngay cả áo khoác cũng không cởi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc Lý Ninh Ngọc tan làm về nhà đã là buổi tối. Cô vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Cố Hiểu Mộng nằm im trên giường, không nhúc nhích, ngay cả quân trang vẫn còn đang mặc trên người. Lý Ninh Ngọc hoảng hốt, bước nhanh về phía giường kiểm tra mạch đập của Cố Hiểu Mộng. Sau khi thấy mạch đập của Cố Hiểu Mộng vô cùng bình thường thì mới thở phào một hơi.

Lý Ninh Ngọc kêu Cố Hiểu Mộng vài tiếng. Cố Hiểu Mộng cũng không có phản ứng gì. Lý Ninh Ngọc sờ trán Cố Hiểu Mộng, cũng không có gì khác thường.

"Cố Hiểu Mộng, Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc đẩy Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng mới mơ màng tỉnh dậy. Nàng khẽ mở mắt ra một chút, nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc, nói lầm bầm: "Chị Ngọc, em buồn ngủ quá." Sau đó lại xoay người muốn ngủ tiếp.

Chỉ trong chốc lát, Cố Hiểu Mộng lại bật dậy. Nàng vừa mở mắt, ngược lại đã dọa Lý Ninh Ngọc giật nảy mình. Cố Hiểu Mộng mở to đôi mắt đỏ bừng, phía trong đều là tơ máu.

Cố Hiểu Mộng không chút sức lực kéo Lý Ninh Ngọc ngồi xuống ghế, sau đó cầm lấy mật điện và kết quả nàng đã giải ra được đưa cho Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, cái này rất quan trọng. Chị giúp em xem thử lại các phép tính một chút."

Bây giờ Lý Ninh Ngọc mới hiểu ra, hóa ra Cố Hiểu Mộng thức đêm giải mã, khó trách hai ngày nay nàng đều không quay về nhà.

Lý Ninh Ngọc nhận lấy mật điện, sau khi xem vài lần, lông mày nhíu lại. Cô vừa định hỏi Cố Hiểu Mộng đây là cái gì, vừa xoay mặt đã nhìn thấy Cố Hiểu Mộng nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.

Đợi khi Cố Hiểu Mộng tỉnh lại, trời đã sáng tỏ. Bản thân không biết lúc nào đã nằm ở trên gường. Cố Hiểu Mộng đứng lên, thấy Lý Ninh Ngọc vẫn đang ngồi trước bàn, nghiêm túc tính toán, đèn bàn vẫn còn đang mở.

Cố Hiểu Mộng đi đến tắt đèn, hỏi Lý Ninh Ngọc: "Chị không đi làm sao?"

Lý Ninh Ngọc cũng không trả lời nàng, một lúc lâu sau, mới đột nhiên nói một câu: "Hôm nay là cuối tuần."

Cố Hiểu Mộng ngồi ở kế bên, gối đầu lên cánh tay, yên lặng nhìn Lý Ninh Ngọc.

"Nghỉ ngơi một chút đi, chị vừa mới khỏi bệnh mà." Cố Hiểu Mộng nói.

Trả lời Cố Hiểu Mộng là bầu không khí trầm mặc.

Cố Hiểu Mộng thở dài một hơi. Tính cách của Lý Ninh Ngọc nàng hiểu rõ nhất. Nàng cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này với Lý Ninh Ngọc.

Buổi trưa, Lý Ninh Ngọc đã giải mã xong nội dung. Cô lấy kết quả của mình đối chiếu với kết quả của Cố Hiểu Mộng, phát hiện kết quả của Cố Hiểu Mộng không sai. Lý Ninh Ngọc đưa kết quả cho Cố Hiểu Mộng, mỉm cười đầy cưng chiều, nói: "Em rất lợi hại, không có sai sót."

Cố Hiểu Mộng nhếch miệng nói: "Nhưng mà em mất ròng rã hai ngày hai đêm mới tính ra được." Cố Hiểu Mộng vô cùng rõ ràng sự chênh lệch giữa nàng và Lý Ninh Ngọc, nhưng lần này nàng lại cảm nhận sâu sắc cảm giác bị đè bẹp: "Chị thực sự là thiên tài!" Cố Hiểu Mộng không kiềm được cảm khái một câu.

"Mật điện mã hóa này sử dụng hàm số Möbius. Theo như hiểu biết của chị, loại phương thức này cho dù là Trùng Khánh hay Diên An đều chưa từng sử dụng. Hơn nữa phong cách mã hóa cũng chênh lệch rất xa so với chúng ta..." Lý Ninh Ngọc nói.

Cố Hiểu Mộng gật gật đầu. Nàng cũng đã nghĩ đến chuyện này. Đây có thể chính là mật điện của Nhật Bản.

Người một nhà chặn được mật điện của nhau nhưng lại không biết quy luật giải mã sao? Cố Hiểu Mộng nghĩ đến, cảm thấy ẩn tình trong đó cũng không hề đơn giản. Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hiểu Mộng nghĩ đến Sadaaki, có khi nào những mật điện này có liên quan đến ông ta không?

Cố Hiểu Mộng đẩy Lý Ninh Ngọc lên đường, kêu cô nghỉ ngơi, còn bản thân thì đã dự tính xong, đợi ngày mai lúc đi làm sẽ thăm do tình hình của Sadaaki một chút.

------------------

Bắt đầu những chương truyện 4k chữ trở lên =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top