Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bách Lạc Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau cuộc điện thoại đó, không, nên nói là từ sau lần tách ra ở biệt thự nhà họ Cố, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không còn liên hệ trực tiếp nữa. Trong khoảng thời gian này, Lý Ninh Ngọc thuê một căn hộ mới, nhanh chóng dọn nhà. Cố Hiểu Mộng cũng nhận được nhiệm vụ liên hệ với cấp trên mà Đảng Ngầm sắp xếp cho cô.

Một tuần sau khi sắp xếp liên lạc rồi nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn chưa mua được nhà trong thành phố.

Cố Hiểu Mộng tự có tính toán của mình. Nàng muốn ở chung một tòa nhà với Lý Ninh Ngọc. Như vậy thì họ có thể bí mật gặp mặt nhau. Vốn dĩ nàng muốn mua nhà ở Bạch Lợi Nam, nhưng sau đó nàng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc liên tục đăng bài trên báo, hiểu ra Lý Ninh Ngọc thực sự muốn bán nhà.

Thật ra lần trước, sau khi kêu thư ký gọi điện cho Lý Ninh Ngọc thì nàng đã lập tức hối hận rồi. Bản thân bởi vì quá lo lắng nên thành ra sợ hãi, lỗ mãng kêu thư ký gọi điện thoại. Chỉ với chuyện này, lập tức đánh cho Cố Hiểu Mộng hiện nguyên hình, trở lại là người không đủ kinh nghiệm, chưa trải đời trước kia.

Đợi lần sau gặp mặt chị Ngọc, chắc chắn sẽ bị quở trách không ít. Cố Hiểu Mộng phiền muộn xoa xoa huyệt Thái Dương. Nhắc đến lần gặp mặt tiếp theo, nàng và chị Ngọc đã rất lâu chưa được gặp mặt. Bây giờ bản thân vốn dĩ cũng không dám hành động khinh suất.

Tốt nhất là được gặp mặt. Cố Hiểu Mộng nghĩ. Thế là nàng nhớ ra Bách Lạc Môn.

Mấy ngày tiếp theo, ngoài tăng ca thì dường như mỗi tối Cố Hiểu Mộng đều muốn đến Bách Lạc Môn. Bởi vì lần trước tiêu tiền như nước, nàng ở Bách Lạc Môn cũng tạm xem là khách hàng quen biết. Nàng vừa đến, cho dù là quản lý hay là nhân viên phục vụ, nhìn thấy nàng thì đều lên tiếng chào hỏi, mặt mày vui vẻ.

Đến đó vài lần, Cố Hiểu Mộng không đụng mặt Lý Ninh Ngọc, ngược lại nhìn gặp được Nakanishi.

Nakanishi lại dường như không ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ở chỗ này. Cố Hiểu Mộng thích vui chơi, ông ấy cũng có nghe thấy.

Sau khi trò chuyện vài câu, hai người đột nhiên im bặt. Cố Hiểu Mộng cố kị thân phận của Nakanishi, cộng thêm việc Nakanishi quá cay độc, nàng cũng không dám nhiều lời. Đối diện với một cô gái nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, Nakanishi cũng chỉ có thể nói chuyện công việc với nàng.

"Cô từng nhìn thấy Đảng Cộng Sản chưa?" Nakanishi hỏi Cố Hiểu Mộng.

"Nhìn thấy rồi, lúc trước ở Hàng Châu đã từng nhìn thấy ở Bộ Tư lệnh." Cố Hiểu Mộng thành thật trả lời.

"Ồ. Vậy cô cảm thấy họ có điểm gì đặc biệt không?" Dường như Nakanishi rất hứng thú.

"Thấy cũng giống như người bình thường thôi."

"Họ, rất ngang bướng." Nakanishi sờ cằm, nói một câu, sau đó nói tiếp: "Tháng trước, lúc đó cô còn chưa đến, tôi có bắt được một nữ Cộng Sản. Tuổi tác hẳn cũng không lớn hơn cô bao nhiêu. Thứ làm tôi có ấn tượng sâu sắc nhất là, trên trán của cô ta, ngay chỗ này, dường như bị khoét ra một lỗ. Dáng vẻ của cô ta như thế nào thì tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ là trên gương mặt của cô ta có tầng tầng lớp lớp vết sẹo cũ và vết thương mới chồng chéo lên nhau. Cuối cùng, sau khi cô ta không chịu nói bất cứ thứ gì, tôi không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể cho cô ta một phát súng." Giọng nói của Nakanishi rất bình ổn, nhẹ nhàng hơn cách nói chuyện lúc bình thường, giống như đang kể một câu chuyện trước khi ngủ.

Nakanishi rất ác độc. Nàng vừa mới đến đây ngày đầu tiên thì đã được đồng nghiệp báo trước rồi. Bao gồm cả chuyện về nữ Cộng Sản. Theo như đồng nghiệp kể, sau khi đồng chí này bị giày vò đến mức không còn nhìn ra hình người thì vẫn không nói gì. Trong một lần thẩm vấn, Nakanishi bình thường trông lúc nào cũng bình tĩnh thong dong đột nhiên lại mất kiên nhẫn, một phát bắn chết người đó ngay tại chỗ.

So với Nakanishi, Ryuukawa chỉ là một tên nhãi nhép. Cố Hiểu Mộng nghĩ thầm. Nếu có thể, nàng muốn trước khi giết Nakanishi thì sẽ rút hết từng cái răng của ông ta.

Cố Hiểu Mộng giả vờ như bị dọa đến mức không nói nên lời, khó chịu uống một hớp rượu để "bình tĩnh lại". Họ làm ở mảng tình báo cơ yếu. Về mặt lý thuyết thì bình thường rất ít khi chạm đến súng, càng hiếm được chứng kiến mấy màn chém chém giết giết. Nghe thấy chuyện nồng mùi máu tanh như thế, biểu cảm hẳn nên cứng ngắc một chút.

Nakanishi cười ha ha, nối: "Dọa sở trưởng Cố rồi. Nhưng mà cô cũng không cần sợ. Chỉ cần trung thành, những chuyện như thế này sẽ không dính dáng gì đến cô."

Đối với Cố Hiểu Mộng mà nói, những lời này của Nakanishi, so với câu chuyện mà ông ta vừa kể còn đáng sợ hơn nhiều. Cố Hiểu Mộng cảm thấy cơn tê dại từ sau lưng kéo dài lên ót. Trong nháy mắt đó, trong đầu Cố Hiểu Mộng nhớ lại tất cả những lần nàng và Nakanishi gặp mặt, nhưng nàng vẫn không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

"Tôi cáo từ trước." Nakanishi đứng lên, cài lại nút tây trang, sau khi lịch sự chào tạm biệt với Cố Hiểu Mộng thì đưa tay lên làm hành động xem đồng hồ, rồi lại nhìn Cố Hiểu Mộng một chút. Cố Hiểu Mộng cũng vô thức nhìn đồng hồ. Mười giờ mười lăm phút tối. Sau đó Nakanishi mỉm cười, nhanh chóng rời đi.

"Sao tôi lại cảm thấy tướng quân Nakanishi không có ý tốt nhỉ." Thư ký đứng bên cạnh Cố Hiểu Mộng không kìm được cúi người xuống, nói khẽ.

Cố Hiểu Mộng mắng một câu: "Người Nhật Bản đều là như vậy."

Thư ký nghe xong, cũng rất đồng tình, gật gật đầu, sau đó dường như nghĩ ra được điều gì, lại cúi người nói: "Có phải cô cần biếu chút lễ vật bày tỏ thành ý không?"

Đột nhiên Cố Hiểu Mộng phát hiện ra điểm tốt ở người thư ký này. Cậu ta cung cấp cho nàng kiểu tư duy của một Hán gian, hay nói đúng hơn là kiểu tư duy của một nhân viên công vụ Hán gian. Nếu Nakanishi đã nghiêm túc như thế, vậy thì nàng phải tặng lễ vật thật lớn, chuẩn bị mấy món lễ vật hiếm một chút, cùng lắm thì cầm hai thỏi vàng qua đó là được.

Thô lỗ thì cứ thô lỗ thôi. Nàng cũng lười thể hiện gu thẩm mỹ với đám người Nhật Bản đó. Việc cấp bách nhất bây giờ là nàng muốn tranh thủ thời gian gặp Lý Ninh Ngọc.

Thời gian không phụ người có lòng. Cố Hiểu Mộng đã đợi được Lý Ninh Ngọc.Hôm đó, Lý Ninh Ngọc đi cùng với một người đàn ông. Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Bên trong là áo sơ mi và quần Tây, tràn đầy khí chất của người phụ nữ theo đuổi sự nghiệp, rất khác với dáng vẻ khi cô mặc sườn xám, cũng không giống với khí chất khi cô mặc quân trang. Cố Hiểu Mộng ngồi trên lầu hai, liếc mắt một cái đã nhìn thấy được cô.

Lý Ninh Ngọc cũng nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, chỉ là đang nói với người đàn ông kia chuyện gì đó. Mặc như thế này, có vẻ không phải đi hẹn hò, hơn nữa thông qua nét mặt, cũng không giống đang bàn việc riêng.

Cố Hiểu Mộng đẩy thư ký, kêu cậu ta lái xe đến, đứng ở trước cổng đợi nàng, lát nữa sẽ đi ngay.Cố Hiểu Mộng cầm ly rượu, "lộp cộp" từ lầu hai bước xuống, đi thẳng đến trước mặt Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng xuất hiện lại khiến cho Lý Ninh Ngọc bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Cô đứng lên, vẻ mặt khó tin, kêu sở trưởng Cố.

"Lâu rồi không gặp, Lý tiểu thư." Cố Hiểu Mộng vừa nở nụ cười nghiệp vụ, vừa nhìn người đàn ông kế bên. Không đợi Cố Hiểu Mộng mở miệng nói chuyện, Lý Ninh Ngọc đã lên tiếng giới thiệu trước: "Vị này cũng là một khách hàng của tôi."

Người đàn ông kia có vẻ là một thương nhân, nhìn thấy Cố Hiểu Mộng mặc quân phục, quân hàm cũng không thấp, ít nhiều cũng có chút lo sợ. Cố Hiểu Mộng vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, nói với người đàn ông kia: "Có tiện để tôi và Lý tiểu thư trò chuyện vài câu không?"

"Đương nhiên, đương nhiên rồi. Trùng hợp tôi cũng muốn đi rửa tay." Người đàn ông vội vàng rời đi.

"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng không kiềm được tiến về phía trước một bước nhỏ, bị ánh mắt của Lý Ninh Ngọc ngăn lại, tự giác lặng lẽ lùi về sau một bước.

" Chị dọn đến đâu vậy?"

Lý Ninh Ngọc nghe thấy Cố Hiểu Mộng nhắc đến vấn đề này, nhướng mày một cái. Xem ra Cố Hiểu Mộng đã đoán được cô thực sự muốn dọn nhà, thế là xích đến gần, nói nhỏ vào tai nàng: "Căn hộ 402, số 8 đường Phúc Hi." Nói xong còn nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng một chút.

Cố Hiểu Mộng gật gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Ninh Ngọc, mỉm cười giảo hoạt, sau đó bước đến nói nhỏ bên tai Lý Ninh Ngọc: "Thực sự rất đẹp. Không cho phép uống rượu."

Lý Ninh Ngọc đưa mắt nhìn Cố Hiểu Mộng rời đi. Nàng vừa ra đến cửa, thư ký của nàng đã sải chân bước đến, trên cánh tay còn quàng một chiếc áo quân phục.

Chỉ nhìn vẻ ngoài, người thư ký này chắc chắn có thể xưng là cực phẩm. Cậu ta cao hơn Cố Hiểu Mộng một cái đầu, mặc quân phục, tràn đầy tinh thần phấn chấn, cộng thêm tướng mạo nghiêm chỉnh, đứng chung với Cố Hiểu Mộng, thực sự khiến người khác nhìn rồi thì không thể rời mắt, nói thật là do không biết nên nhìn người nào mới tốt.

Chỉ là chàng trai trẻ tốt đẹp như vậy, lại đi làm Hán gian cho chính phủ Ngụy Uông, thực sự quá đáng tiếc. Lý Ninh Ngọc nghĩ thầm.

Phải nói Cố Hiểu Mộng làm việc rất hiệu quả, hoặc cũng có thể do có tiền có thể xui ma khiến quỷ, chưa đến hai ngày, Cố Hiểu Mộng đã có thể dọn đến số 8 đường Phúc Hi, hơn nữa lại còn là tầng 4.

Cả tòa nhà này chỉ có 4 tầng. Các hộ gia đình ở mỗi tầng cũng không nhiều. Cộng thêm việc đây là nhà trọ cao cấp, phần lớn đều là thiếu gia, tiểu thư nhà giàu có tiền đến đây mua căn hộ nhưng lại không thường xuyên ở lại. Cho nên số người thực sự ở đây cũng không nhiều.

Cố Hiểu Mộng dọn nhà gây ra động tĩnh rất lớn. Rương lớn, rương nhỏ, đùng đùng ầm ầm được vận chuyển vào nhà, không giống với Lý Ninh Ngọc, chỉ ôm hai chiếc rương hành lý là đã dọn nhà xong.

Bởi vì thuê nhiều người, cho nên dù có rất nhiều đồ nhưng cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Đợi đến lúc Lý Ninh Ngọc tan làm quay về thì Cố Hiểu Mộng cũng đã dọn nhà xong.

Buổi tối, khi Lý Ninh Ngọc chuẩn bị nằm xuống giường, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có ánh đèn xe từ xa chiếu đến. Nghe tiếng thì có lẽ đang dừng dưới lầu. Từ cửa sổ của Lý Ninh Ngọc có thể nhìn ra cửa chính của tòa nhà. Lý Ninh Ngọc đi đến trước cửa sổ, nghiêng người, nhẹ nhàng vén màn cửa lên, nhìn thấy thư ký của Cố Hiểu Mộng đang đứng nhìn về phía cổng, giống như đang nhìn người nào đó, sau đó thì bước vào xe, rời đi nhanh như chớp.

Lý Ninh Ngọc lại đi đến trước cửa phòng, nghiêng tai lắng nghe. Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng ủng da đạp xuống mặt sàn từ xa truyền đến, dường như đã đứng trước cửa phòng của cô rất lâu, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Có lẽ Cố Hiểu Mộng đã chuyển đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top