Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05: Nhận đồ đệ!

Tiêu Tương đi sau Lam Ngọc đến rừng đào. Vì Lam Ngọc che dấu cảm xúc trên mặt mình thật nhanh nên nàng cũng không cảm nhận được tâm trạng của người này đã xảy ra thật nhiều biến đổi, mà có thể điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc đời sau này của nàng a.

Lúc nàng cảm thấy chân mình đã hơi mỏi thì người đi trước liền dừng lại. Vốn dĩ thân thể trước đây của nàng rất khoẻ mạnh nha, nhưng từ khi nàng mượn thể xác này thì khí lực liền suy yếu hơn nhiều, dẫu sao thì bản thể này cũng chỉ mới 10 tuổi thôi, lại không có căn cốt duy trì. Trận truy giết ngày hôm đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến sức khoẻ hiện tại của thân thể này. Quãng đường từ nhà gỗ đến đây tuy không xa nhưng cũng chẳng thể xem là gần được, dẫu sao cũng là đi gần cả một vòng trên đỉnh Vô Nhai này rồi.

Tiêu Tương đưa tay quệt mồ hôi đẫm ra trên trán, thắc mắc rốt cuộc nữ nhân này đưa nàng đến đây để làm gì a.

Lam Ngọc thấy đứa trẻ này đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn mình liền bình tĩnh mà thốt ra hai chữ :" Bái sư!". Nói xong mặt không đổi sắc mà quan sát hài tử trước mặt mình.

Tiêu Tương sau khi nghe thấy Lam Ngọc thốt ra lời này lại cảm thấy một trận chấn động cùng kinh ngạc. Nữ nhân này thế mà lại muốn nhận nàng làm đồ đệ, chẳng phải nàng ta hứa hẹn "chăm sóc" nàng thật tốt hay sao. Thái độ người này cũng thay đổi nhanh chóng quá rồi đấy. Trong lòng nàng đang cảm thấy thật nghi hoặc, nhưng biểu tình ngoài mặt vẫn tĩnh lặng, im ắng, ánh mắt nàng chỉ loé lên chút kinh ngạc khi Lam Ngọc vừa thốt ra hai chữ  bái sư thôi a. Mà nàng ta vốn dĩ chỉ thông báo cho nàng biết, nàng có chấp nhận hay không cũng không ảnh hưởng đến quyết định nhập môn đã định trước này. Nàng suy nghĩ, thật ra nhận người này làm sư phụ nàng tuyệt nhiên chỉ có lợi chứ không có hại, dẫu sao cũng là tiền bối có thiên phú nhất trong giới dược sư, theo nàng ta há còn sợ thiệt. Mặt khác căn cơ tu luyện của nàng không vững, đi lên từ tu dược quả thật là một ý tốt. Chưa kể ở hiện đại, y thuật của nàng cũng được gọi là kỳ anh trong giới trẻ, nên con đường dược sư này nàng tất nhiên sẽ theo rồi.

Tiêu Tương nhìn lên khuôn mặt đối diện của Lam Ngọc chậm rãi nói: " Được". 

Ánh mắt Lam Ngọc loé lên tia tán thưởng, dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà đối diện trước lời nói của nàng lại có thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy. Tuy căn cơ không có nhưng nhận đứa trẻ này làm đồ đệ cũng không đến mức làm sư phụ nàng mất mặt.

" Ngươi từ nay đi theo ta, bái ta làm sư phụ tất nhiên cũng sẽ lấy tu Dược làm môn pháp để tu luyện. Tuy ta họ Lam nhưng ngươi được ta thu nhận tuyệt nhiên không liên quan đến Lam gia. Còn chuyện riêng của ngươi ta không quản." Kể từ khi Tiêu Tương gặp Lam Ngọc, đây là lần đầu tiên thấy nàng nói nhiều như vậy. Nàng biết chuyện riêng mà nàng ấy nói là về việc phụ mẫu của nàng bị truy giết và chuyện của gia tộc nàng. Vốn dĩ Lam Ngọc phân rõ rạch ròi nàng không liên quan đến Lam gia cũng để thuận tiện cho nàng có thể trở về Tiêu gia mà không sợ khó xử. Người này thoạt nhìn lãnh đạm nhưng lại suy nghĩ vô cùng chu toàn, còn chừa lại đường lui cho nàng. Xem ra một tiếng sư phụ này không gọi cũng không được rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lam Ngọc, bất chợt nhoẻn miệng cười:" Đa tạ người, sư phụ. Đồ nhi nhất định không làm người thất vọng". Mà nụ cười này đã đả động không nhỏ đến Lam Ngọc đứng đối diện rồi.

Nàng tự nhận cả đời này tính cách mình bình thản, rất ít khi kinh ngạc trước điều gì. Nhưng lúc nha đầu này cười lên lại khiến cho nàng cảm thấy giật mình hốt hoảng a. Kể từ lúc đến đây ngoại trừ gương mặt không nhìn ra biểu tình, ánh mắt lạnh lùng cùng những cảm xúc nhỏ nhặt chẳng đáng nhắc đến thì đây là lần đầu tiên nó bộc lộ một cảm xúc khác trên gương mặt mình, lại còn là nhoẻn miệng cười nữa. Nàng cũng bị chính vẻ mặt kinh diễm của đứa trẻ này làm cho đứng hình rồi.

Nhận ra cảm xúc hơi thái quá trên mặt mình, Lam Ngọc liền không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng:" Được rồi, kể từ ngày mai ngươi hãy đến sơn tuyền đằng trước lấy nước về cho ta. Nhớ kĩ trước khi mặt trời mọc lên đến đỉnh phải đổ đầy chín chum nước ở kho dược liệu cho ta, nếu sau khi mặt trời mọc cư nhiên nước này liền không thể sử dụng được".

Tiêu Tương vốn dĩ mới cảm thấy cuộc sống sau này của nàng cũng có chút tiến triển yên bình rồi nhưng sau khi nghe lời căn dặn của vị tân sư này liền cảm thấy chân tay mình liền run rẩy, đau nhức vô cùng. Nếu là thân thể ở kiếp trước nàng có cố gắng miễn cưỡng cũng chưa chắc đã hoàn thành chứ nói gì cơ thể yếu đuối vừa khỏi bệnh này. Nghĩ như vậy nàng liền cảm thấy đau xót cho chính mình vô cùng. Cuối cùng nàng đành phải cố gắng bình tâm lại, nói :" Vâng, sư phụ!".

Lam Ngọc hài lòng nhìn nha đầu trước mặt mình. Quả thật từ bỏ việc xuất thân của đứa trẻ này, đứa trẻ này thật không tệ. Tương lai của nó rộng lớn đến đâu người như nàng cũng chẳng thể ngờ tới được. Lúc này nàng mới nhớ đến việc kể từ lúc nha đầu này đến đây nàng còn chưa biết tên nó gọi là gì, mà cứ luôn miệng nha đầu này nha đầu nọ.

" Tên của ngươi là gì?" " Sư phụ cứ gọi ta là Tương đi, Tiêu Tương". Lam Ngọc hơi sửng sốt. Trong tên của nữ nhân đó cũng có một chữ Tương.

Dẫu sao cũng là chấp niệm từ lâu nên mặc dù đã buông xuống nhưng khi nhắc lại vẫn cảm thấy hơi nhói. Chẳng qua là không còn đau xót, chua chát nữa thôi. Nàng xoay người, theo lối cũ mà trở về. Đứa trẻ này cũng sẽ gắn bó với nơi đây vài năm, cứ để nó từ từ làm quen thôi, chỉ cần không tiến tới sơn động sau núi là được. Nha đầu này có lẽ vẫn còn ghi nhớ lời nàng. Trừ bỏ nơi đó ra, núi Vô Nhai này tuyệt nhiên an toàn.

Nhìn bóng lưng trước mắt mình ngày càng mờ nhạt sau rặng đào, Tiêu Tương lại hơi ngẩng người. Nàng biết nếu vị sư phụ này đã chấp nhận thu nàng làm đồ đệ thì chấp niệm năm xưa đã được người buông bỏ phần nào. Sao nàng lại không cảm nhận được bóng lưng này bớt đi được mấy phần cô đơn cùng cứng ngắc như lúc trước cơ chứ? Chỉ là nàng không hiểu được rốt cuộc vì sao chấp niệm đó lại sâu sắc đến vậy, đến tận khi âm dương xa cách mới có thể buông bỏ. Nhưng liệu chữ " tình" làm cho con người ta đảo điên, quay cuồng biết bao nhiêu năm tháng liệu nói buông là buông có được không. Cha mẹ nàng ở hiện đại cũng thế, phụ mẫu nàng ở thế giới này cũng vậy. Rốt cuộc " tình" là gì cũng chỉ có người trong cuộc mới thấu tận tâm can. Lúc Tiêu Tương suy nghĩ đến điều này, chính nàng cũng không ngờ rằng bản thân mình sẽ có một ngày lại có thể tự mình cảm nhận thật sâu sắc chữ " tình" này đến vậy!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top