Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Ngôi nhà là thứ cuối cùng mà Ran nghĩ tới trong suốt cả một tuần bận rộn sau khi Shinichi ngỏ lời cầu hôn.

Anh ấy đã làm rất chuẩn, quỳ một gối, mặt đỏ bừng và đổ mồ hôi hột, nhưng không phải hoàn toàn là vì lo lắng. Mà đó là do anh đã lao tới chỗ cô ngay sau khi quay trở về lần thứ n+1 trong suốt 10 năm biệt vô âm tín vừa qua. Về cơ bản mà nói, anh chỉ khuỵu gối vì mệt, đưa chiếc nhẫn ra trước mặt cô, vẻ mặt mệt mỏi thốt ra một lời xin lỗi, kèm với đó là một lời hứa và một câu hỏi, tất cả đều được nói chỉ trong một hơi.

Dù sao thì, cả hai cũng đều quá háo hức vì cuối cùng đã được trở về bên nhau, đến mức mà họ sẵn sàng tiến tới hôn nhân ngay mà không muốn phải đợi thêm chút nào nữa. Shinichi thực sự chỉ muốn bắt đầu ngay một cuộc sống mới với cô sau khi đã được quay trở lại hình dạng này vĩnh viễn. Nhưng Ran thì biết rằng có rất nhiều điều cần phải làm trước khi hai người có thể về chung một nhà... những thứ quan trọng như là lễ cưới hay đăng ký kết hôn chẳng hạn. Cũng hay là cô có hẳn một kế hoạch cho việc hệ trọng như thế này để ở dưới gối của mình, biết rằng những thông tin ở đó sẽ giúp những việc lằng nhằng này được xử lý nhanh hơn.

Và đó là cách mà Shinichi và Ran đã kết hôn vào một tháng sau đó, vào một ngày nắng ấm tháng 9. Bạn bè, gia đình và rất nhiều người ở sở cảnh sát Tokyo đã tới để tham dự và chúc phúc cho hai người. Tiệc cưới đã được tổ chức tại dinh thự nhà Kudo - một ý tưởng khá hay vì buổi khiêu vũ phải tới tận đêm muộn mới kết thúc. Đôi mắt của Ran gần như mờ hẳn đi khi bài hát cuối cùng cất lên.

Buổi sáng hôm sau, cặp đôi hạnh phúc thức dậy với chút mệt mỏi trong người, tiếp theo đó là mùi hương thơm dịu của bữa sáng. Cả hai chậm rãi bước xuống cầu thang, giống như những đứa trẻ vào buổi sáng ngày Giáng sinh, và đi tới phòng bếp thì thấy Yukiko đang ở lò nướng, lấy ra một chồng bánh kếp.

- Chào buổi sáng, đôi uyên ương! - Yukiko nháy mắt, nói với giọng nhí nhảnh. - Hai đứa ngủ ngon chứ?

Cả hai đều hơi đỏ mặt. Yukiko cũng chính là người đã cho hai người biết về chuyện "chim chuột" hồi còn học cấp 3, còn về những gì mà vợ chồng làm trong đêm tân hôn thì... ai cũng hiểu. Shinichi nhanh chóng hắng giọng rồi bối rối trả lời:

- Có chứ ạ!

- Rất ngon luôn ạ! - Ran tiếp lời, giọng cô cũng chứa đựng sự bối rối không kém.

- Vậy à? Mẹ vui lắm đấy. - Yukiko cười toe toét, rõ ràng là bà đang cảm thấy sung sướng trước sự xấu hổ của hai đứa con. Cô bày ra hai đĩa bánh kếp và chút thịt xông khói ra cho hai người, huýt sáo vui vẻ.

- Cứ thế này thì chẳng mấy chốc mẹ sẽ có cháu nội để bế...

- Mẹ! - Shinichi ngượng ngùng thốt lên. - Chuyện đó... bây giờ là lúc... mẹ không thể cứ... Mẹ này!

- Ôi, thôi nào, con cứ như ông cụ non ấy. - Yukiko chống tay cau mày. - Thế con nghĩ làm thế nào mà mẹ có con nhanh như thế? Bố con và mẹ hồi đó cứ như là...

- Mẹ! - Shinichi thốt lên lần nữa.

Yukiko thấy vậy bèn ngưng lại rồi quay sang thủ thỉ với con dâu.

- Con biết không, Ran-chan. Mẹ dám chắc là Yusaku và mẹ có Shin-chan ngay trong đêm cưới luôn đấy! Có lẽ hai đứa cũng sẽ may mắn như vậy!

- Thực ra con nghĩ điều đó là chưa nên. - Ran lo lắng cười nhẹ. - Bọn con vẫn chưa có nhà riêng mà, có con bây giờ sẽ khó khăn về chỗ ở lắm ạ.

- Về chuyện đó thì... - Yukiko ậm ừ.

Và đó là cách mà Shinichi và Ran, gần như chỉ sau một đêm, đã trở thành chủ nhân mới của dinh thự Kudo. Thay vì để nó như những lần mà cô tới dọn dẹp, Ran bắt đầu lên kế hoạch cho những căn phòng trống rộng lớn của ngôi nhà - những căn phòng mà Yusaku và Yukiko chẳng mấy quan tâm đến. Không cần phải đến một thám tử để hiểu ra rằng một gia đình truyền thống không phải là ý tưởng cho cuộc sống hạnh phúc của hai người. Shinichi đã đá đểu bảo rằng bố mẹ anh giao cho anh lại nhà để họ cuối cùng cũng có thể sống ở nước ngoài mà không còn có vướng bận gì ở Nhật nữa. Một suy nghĩ khá là "logic" mà đến Ran sau đó cũng phải đồng ý.

...Vậy nên mọi chuyện ngày càng trở nên ngạc nhiên và kỳ lạ hơn khi bố mẹ của Shinichi mua một căn nhà khác ở gần chỗ của họ.

- Mẹ chỉ muốn ở gần khi có em bé ra đời thôi mà. - Yukiko trêu chọc. - Con biết đấy, mẹ không thể chờ được tới lúc được gặp cháu của mình đâu!

- Ran vẫn chưa có thai mà mẹ. - Shinichi thở dài. - Hai người không thể di du lịch thêm một lúc lâu nữa trước khi chuyển sang chỗ đó hay sao?

- Mẹ có nghe nhầm không hay là Shin-chan bé bỏng của mẹ có vẻ không vui khi có bố mẹ ở lại nhỉ? - Yukiko nhướng mày còn Shinichi thì chỉ đảo mắt. - Bố và mẹ sẽ chuyển tới chỗ đó ngay bây giờ, dù sao thì Ran-chan cũng sẽ cần mẹ lúc ốm nghén mà. Nếu như mà con cứ như bố con thế này thì mẹ biết là con sẽ chẳng giúp được gì đâu.

- Ôi, cho tôi xin...

----------

Kazuha đang cảm thấy choáng ngợp.

Cô đang ngồi trong một căn phòng chứa đầy bóng bay và hộp quà. Bóc giấy bọc từ hộp quà của dì cô ra, cô nhìn qua món quà và thấy xúc động.

- Dì ơi, dì đừng có như vậy chứ! - Kazuha vui sướng nói, mắt vẫn không rời khỏi bộ trang phục đắt tiền ở trong. - Heji và cháu đã có đủ quần áo sơ sinh rồi mà.

Người phụ nữ lớn tuổi chỉ mỉm cười.

- Cháu như đứa con mà ta chưa bao giờ có vậy, Kazuha-chan. Hãy nghĩ đến điều đó như món quà mà cháu đã tặng cho ta và nhận lấy món quà này đi để ta vui!

- Cháu cảm ơn dì. - Kazuha nói rồi đặt chiếc hộp xuống và ôm lấy dì của cô.

Yukiko mỉm cười nhìn Ran đang ngồi cạnh cô. Bà chạm nhẹ vào bụng của Ran rồi thủ thỉ với cô:

- Con sẽ là người tiếp theo, đúng không?

Ran khúc khích cười, mặt ửng đỏ.

- Nó sẽ xảy ra thôi, mẹ ạ.

----------

Đã 3 tháng kể từ ngày cưới, Shinichi và Ran cuối cùng cũng có cho mình một buổi chiều thứ 7 rảnh rỗi để chỉnh trang lại ngôi nhà của họ. Không phải là nó tệ hay gì cả, chỉ là có một số chỗ để lâu không dùng nên sẽ rất bẩn và cần chỉnh sửa lại một số thứ. Ran muốn bắt đầu với những căn phòng đó trước khi nhúng tay vào những nơi mà Yusaku và Yukiko đã từng ở. Giấy dán tường rách, sàn hay tường bị xước hay ố, bẩn đều phải được dọn sạch trước khi bắt đầu với những vấn đề khác. Chỉnh trang lại một dinh thự hóa ra là một nhiệm vụ khó khăn hơn so với những gì mà cô nghĩ ban đầu.

- Em nghĩ là nên làm gì với căn phòng này? - Shinichi hỏi, đặt cái lăn sơn sang một bên. - Phòng làm việc được không?

- Anh có một phòng ở tầng hai rồi mà. - Ran nhắc nhở.

- Thế còn phòng làm việc của em?

Ran bèn vỗ cằm trầm ngâm.

- Của em thì để một cái bàn làm việc ở gần cầu thang là được rồi. Công việc của em không cần nhiều không gian đâu.

- Nếu thế thì để phòng này là phòng giải trí nhé? - Shinichi đề nghị. - Anh có vài người bạn chơi bi-a khá giỏi. Bọn mình có thể để một bàn ở đây để họ chơi khi tới.

- Đó không phải là ý tồi... - Ran nói, nhưng không chắc chắn.

Anh nhìn cô chằm chằm.

- Em không thích, đúng không?

Cô nở một nụ cười hối lỗi với anh.

- Chỉ là... cả hai bọn mình đều không chơi bi-a. Em không thấy có lý do gì mà để một phòng riêng gần như không bao giờ sử dụng như thế cả.

Shinichi nhún vai rồi nói:

- Được thôi. Vậy em còn ý kiến gì nữa không?

Ran nhìn khắp phòng, từ sàn đến trần nhà rồi lại nhìn xuống, trong một phút dài, rồi chậm rãi đề nghị:

- Anh nghĩ sao... về một phòng cho bé sơ sinh...?

Shinichi mở to mắt bất ngờ.

- Có phải em...?

Ran lắc đầu.

- Chưa anh ạ. Nhưng điều gì đó trong em nói rằng nó sẽ đến sớm thôi. Hẳn là như vậy. - Cô nhìn lại các vết sơn trên tường. - Thế anh đã sẵn sàng chưa?

- Hơn cả sẵn sàng ấy chứ. - Anh nói với cô. - Anh sẵn sàng đến mức không thể nào đợi được nữa rồi...

----------

- Đã một năm trôi qua rồi. - Shinichi ôm cô sau lưng, nói với một chút lo lắng.

Ran cắn môi.

- Em đọc sách họ bảo là có thể mất nhiều thời gian như thế này. Em không nghĩ là bọn mình cần phải lo lắng gì đâu.

- Lỡ đâu...? - Shinichi chợt thốt lên, trước khi nhận ra nói vậy là không nên và im lặng.

Ran quay đầu lại và hôn nhẹ lên môi anh.

- Như em nói rồi, bọn mình không cần phải lo lắng gì vào lúc này cả.

----------

Dự báo thời tiết đã sai. Thay vì mưa to, hôm nay trời quang và nắng.

Không để một ngày đẹp thế này trôi qua trong lãng phí, Ran đi dạo tới công viên trong giờ nghỉ trưa của cô. Đang trong lúc đi, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình. Quay lại, cô thấy Sonoko đang tới gần, đẩy theo một chiếc xe sơ sinh.

- Ran! - Sonoko thốt lên. - Cậu thế nào rồi? Lâu lắm mới được gặp cậu đấy!

- Xin lỗi nhé, chỉ là tớ bận quá. - Ran mỉm cười trả lời. - Và tớ thấy cả cậu cũng vậy đấy chứ! Sinh đôi luôn cơ à?

- Không phải đâu! Đây là Taro và Jiro, hai đứa đầu tiên. - Sonoko nói rồi lấy tay Ran đặt lên bụng mình. - Đây là Shiro, đứa thứ ba của tớ, đừng nói với anh Kyogoku nhé!

Ran bất ngờ, tay còn lại che miệng.

- Cậu nói thật đấy chứ? Tớ mừng cho cậu lắm đấy, Sonoko!

- Tớ biết chứ! - Sonoko vui mừng nói. - Ran, cậu sẽ không tin được cảm giác khi mang thai tuyệt vời đến thế nào đâu. Da tớ thì rất mịn, rồi không phải lo đến tháng và tớ luôn cảm thấy có năng lượng nào đó tích cực cứ chảy trong người mình luôn ý!

- Điều đó nghe thực sự rất tuyệt vời đấy. - Ran cười mỉm.

- Thế còn cậu thì sao? - Sonoko nói, chạm vào bụng cô. - Có thám tử nhí otaku nào chưa?

- Tớ thì vẫn chưa... - Ran vẫy vẫy tay trả lời.

Cả hai nói chuyện thêm vài phút, hứa với nhau là sẽ gặp nhau nhiều hơn rồi mỗi người lại quay về với công việc riêng của mình.

----------

- Em không thể tin được là có thai lại khó đến như vậy! - Cô vừa cười vừa nói với chút bức xúc, tay cô chạm vào bụng của mình rồi quay sang nhìn vào gương.

- Đã 2 năm kể từ khi bọn mình lấy nhau, vậy mà... Bọn mình cũng đã rất cố gắng kia mà... - Cô nói nhỏ

Shinichi ngồi ở góc giường nhìn cô. Tay anh nắm chặt vào ga giường.

- Ran...?

Cô quay lại nhìn anh?

- Lỡ đâu điều đó không thể xảy ra được thì sao? - Shinichi cúi đầu hỏi. - Lỡ đâu... bọn mình... không thể...?

Cả hai đã từng nói về chuyện này, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn như vậy. Những lần khác, Ran luôn bảo anh đừng lo lắng. Nhưng lần này...

Tại sao lần này lại phải khác đi cơ chứ!?

- Nó sẽ đến thôi mà. - Ran quả quyết rồi lại nhìn vào gương. - Con của chúng mình... sẽ đến thôi mà...

Và rồi hai tháng sau, có vẻ như là đã đến.

Một que thử thai cho kết quả hai vạch. Ran không thể tin vào mắt mình được.

Cô ngồi trong nhà tắm rất lâu, nhìn nó với sự vui mừng khôn xiết. Cuối cùng - sau suốt thời gian qua!

Cô làm cho Shinichi một bữa tiệc nhỏ vào tối hôm đó, và khi anh về, cô ôm lấy anh thật chặt.

- Em có một bí mật đấy, ngài thám tử vĩ đại của em. Anh có đoán được là gì không? - Cô thủ thỉ vào tai anh.

Phải mất một tháng sau và thêm vài lần thử nữa để hai người nhận ra là kết quả của lần đó đã sai.

----------

- Vậy, hai vợ chồng đã cố có con được bao lâu rồi?

- Hai năm rồi ạ. - Ran trả lời. Cô đan hai tay lại, đặt lên đùi mình. Tiếng sột soạt của đống giấy tờ xét nghiệm trên tay bác sĩ phụ khoa khiến cho cô ngày càng lo lắng.

- Bác sĩ có nghĩ... là có vấn đề gì... với tôi hay không ạ...?

- Tôi sẽ cần xét nghiệm thêm vài thứ nữa. - Bác sĩ nói. - Nhưng đến giờ thì mọi chỉ số đều ổn.

- Vậy thì đã có chuyện gì cơ chứ? - Ran nói thầm. - Vấn đề ở đây là gì?

----------

Ran mở cửa nhà ra và thấy ở bên trong tối om. Mở đèn lên, cô bất ngờ thấy Shinichi đang ngồi ở chiếc ghế gần cầu thang, đầu cúi xuống hai tay đang chụm vào nhau.

- Shinichi? - Ran liền tới gần anh. - Anh đang làm gì trong bóng tối thế này?

Nhìn kỹ hơn, cô thấy nước mắt chảy xuống má anh. Đôi mắt của chồng cô đang nhìn chằm chằm xuống đống giấy tờ ở dưới đùi của anh.

- T... Tất cả là do anh... - Shinichi lên tiếng.

- Anh đang nói gì vậy?

- Có nhiều điều mà anh chưa nói cho em biết... - Shinichi nói nhỏ. - Đáng ra anh phải cho em biết điều này từ trước. Nhưng...

Anh bắt đầu kể lại tất cả. Về Conan, về tổ chức nguy hiểm mà anh phải mất nhiều năm để truy phá, về FBI. Tất cả mọi chuyện, tất cả những chi tiết, tất cả những khoảnh khắc thập tử nhất sinh đó, anh đều kể lại cho cô.

Cô chỉ im lặng lắng nghe và không nói một câu nào. Khi kể xong câu chuyện, anh hơi nhướng đầu lên nhìn cô.

- Hẳn là em hận anh lắm đúng không?

Cô vẫn không nói gì.

- Em biết không, nếu như em rời khỏi căn nhà này ngay bây giờ, hoặc là đuổi anh đi và không bao giờ cho anh lại gần em nữa, anh cũng hiểu được tại sao mà.

Vẫn chỉ có sự im lặng sau đó.

- Ran? - Shinichi nhìn cô, giọng khẩn cầu. - Em hãy nói cho anh biết đi mà, làm ơn... Hãy cho anh biết là em đang cảm thấy thế nào...

- S... Sao anh lại có thể nghĩ như thế cơ chứ...? - Sau một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng cô chua chát. - Sao anh lại có thể nghĩ... là em có thể ghét bỏ được anh chứ hả...?

Bởi vì... nó thật dễ dàng để cô chấp nhận, dễ dàng đến thật bất ngờ. Một phần ẩn sâu trong cô đã luôn nghi ngờ điều đó. Và với sự chấp nhận đó đã khiến cho sự tha thứ cũng thật nhanh chóng. Suy cho cùng, đây cũng là Shinichi cơ mà - đây là Shinichi mà cô đã yêu thương từ rất lâu và cho tới ngày hôm nay vẫn vậy. Đây là Shinichi luôn đấu tranh cho công lý, kể cả cho những kẻ không xứng đáng với nó. Là Shinichi với trái tim bằng vàng, người không có mong muốn gì hơn ngoài muốn cô luôn được bình an. Tất nhiên, nó vẫn đau chứ, cô đã bị lừa dối và bị biến thành một con ngốc suốt mấy năm qua - nhưng nỗi đau đó chẳng thể làm vướng bận nổi suy nghĩ của cô trong vòng 1 phút.

Không, những lời nói dối đó thực sự dễ dàng để cô chấp nhận. Nhưng còn sự thật thì không hề đơn giản như thế.

- Nhưng, Shinichi... đó là thuốc độc đấy! - Ran nói, trong lòng chợt cảm thấy bất an. - Anh chắc là mình vẫn ổn chứ?

- Anh vẫn còn sống mà, đúng không? - Shinichi cười nhẹ trả lời.

- Nó có đau không...? - Cô hỏi. - Mỗi lần anh uống thuốc giải tạm thời... chỉ để gặp em...

- ... Rất nhiều. - Anh cúi đầu nói. Giờ thì hai người họ chẳng còn có thể nói dối nhau được nữa.

Cô tiếp tục nhìn anh. Hai tay anh đang nắm chặt đến mức mà các đầu khớp đã chuyển thành màu trắng.

- Tại sao anh lại kể cho em vào lúc này? - Ran cuối cùng cũng hỏi. - Tại sao lại là vào tối nay? Đã có vấn đề gì nữa sao...?

- Anh vẫn còn sống, Ran à. Anh đã luôn nhắc nhở bản thân mình như thế. Anh biết anh đã là một tên trẻ ranh ngu ngốc và thứ thuốc đó đã có thể gây ảnh hưởng tệ hơn. Vậy nên anh đã nghĩ rằng mình thật may mắn...

Shinichi nuốt nước bọt và nhìn xuống đống giấy lần nữa.

- Nhưng sau những chuyện đã xảy ra với hai đứa mình trong suốt hai năm qua, anh đã qua chỗ của Haibara để kiểm tra thử... Cậu ấy nói là thứ thuốc đó đã làm ảnh hưởng tới anh... Việc thường xuyên bị teo nhỏ và quay trở lại... đã khiến hoocmon của anh bị rối loạn. Đó là lý do mà anh không... anh không thể nào...

Nuốt nước mắt, cô không để anh nói nốt và cô cũng không cần anh phải nói ra thêm nữa. Thay vào đó, cô đưa tay mình ra và kéo anh lại về phía mình, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.

- Không sao đâu mà. - Cô nói nhỏ, nước mắt hai người cứ tiếp tục chảy ròng xuống má nhau. - Rồi chúng mình sẽ tìm ra được cách.

----------

Điều đầu tiên mà họ làm sau đó là thử nhận con nuôi.

Đó là ý tưởng của cô, và Shinichi đã nhanh chóng chấp nhận. Ý tưởng mang về một niềm vui bé nhỏ, cho dù không phải ruột thịt, cũng sẽ giúp cho hai người vượt qua được tin buồn nhận được vào đêm hôm trước.

- Anh nghĩ là mình sẽ thích một đứa bé trai. - Shinichi nói vào một buổi sáng.

Và rồi ngay sáng hôm sau, anh lại đổi lại ý của mình.

- Con gái sẽ hay hơn con trai rất nhiều. Ý anh là, cứ thử xem Ayumi so với Mitsuhiko hay Genta hồi mấy em ý còn nhỏ xem. Ayumi chưa từng bị đuổi ra khỏi bảo tàng Beika vì đá bóng ở trong đó.

Ran khúc khích cười, ngắm nhìn chồng cô phấn khích với tất cả những chuyện này.

Thật là vui khi xem qua các trang web về nhận nuôi, ngay cả khi Ran cảm thấy hơi mỏi vì những thông tin có chút rườm rà. Có rất nhiều thứ cần phải được xem xét - các chi phí và lệ phí, trên hết nữa là trách nhiệm đi kèm với việc nuôi dạy một đứa trẻ! Nhưng cũng thật thú vị, một lần học này là một điều mới và cũng là một nước tiến gần hơn đến việc xây dựng gia đình nhỏ của họ.

Tuy nhiên, đến một lúc, họ đã gặp phải một vấn đề lớn.

Tất cả tổ chức cho và nhận nuôi mà hai người nói chuyện qua đều yêu cầu khám sức khỏe tổng quát trước khi đơn của họ có thể được xem xét. Ran thì hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng Shinichi thì...

- Anh không thể không khai như vậy được, Ran à. - Shinichi nói. - Anh dám chắc là bị dính thuốc độc sẽ bị coi là bệnh nghiêm trọng.

- Nhưng chuyện đó không quan trọng đâu. - Ran phản bác lại. - Anh đừng khai như vậy mà.

- Nhưng kể cả như thế... hồ sơ bệnh án của anh cũng bị ghi là mắc chứng nhịp tim nhanh mãn tính rồi. Nếu xem qua, họ vẫn sẽ không thích nó hoặc là sẽ gặng hỏi anh cho đến cùng. Và khi đó... có muốn giấu anh cũng sẽ không thể nào giấu nổi...

Chứng bệnh mãn tính đó là do các tác dụng phụ kéo dài khi chịu ảnh hưởng của những viên thuốc đó, cùng với những lần anh bị ốm vặt.

Cả hai đã bị nhận dấu đỏ và được thông báo là không có đủ điều kiện để được nhận nuôi ở bất kỳ tổ chức nào.

Họ ngồi thật lâu trong chiếc xe đậu ở bãi đỗ, sau khi vừa rời khỏi tổ chức gần nhất mà hai người vừa cố xin. Đột nhiên, một cơn mưa đổ xuống.

- Anh rất xin lỗi. - Shinichi nói.

- Không sao đâu. - Cô thở dài. - Hãy nghĩ xem bọn mình sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền đi.

Bởi vì cô còn có thể nói được điều gì nữa cơ chứ?

Shinichi cười nhạt.

- Cứ như thể điều đó quan trọng với chúng mình lắm vậy.

Một sự im lặng kéo dài sau đó.

- Ran này... - Shinichi lên tiếng, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt cô. - Em biết như thế này nghĩa là...

- Em biết.

- Chúng ta sẽ không thể... không thể nào... - Anh cố nói, nhưng vẫn không thể nào nói được thành lời.

- Em biết chứ...

- Nếu em muốn... - Shinichi hắng giọng, cố gắng giữ cho bản thân một chút thể diện. - ...tìm kiếm một ai đó khác... Anh cũng sẽ thông cảm cho em...

Ran quay sang và nhìn thẳng vào anh.

- Tại sao một người thông minh như anh mà lại có thể ngu ngốc như vậy cơ chứ? - Cô hỏi. - Ngay cả khi bọn mình không thể, em vẫn sẽ không bỏ anh đi đâu! Vậy nên đừng... hãy thôi nói điều đó với em đi!

- Điều đó thực sự không làm em bận tâm ư? - Shinichi hỏi. - Em không muốn có con sao?

Ran chỉ nghiêng người, hôn lấy anh rồi nói:

- Em yêu anh.

----------

Ca sinh nở bắt đầu vào lúc 11 giờ.

Sera đang nằm đợi ở trong phòng. Thấy Ran bước vào, cô chợt thấy vui lên.

- Cậu tới rồi!

- Tất nhiên chứ! - Ran cười an ủi. - Tớ sẽ không để cậu trải qua chuyện này một mình đâu.

Phòng sinh nở khá nhỏ, nhưng đủ chỗ để cho Ran ngồi cạnh Sera suốt thời gian đó. Cô nắm chặt lấy tay bạn mình, cố gắng giúp đỡ cô bạn vượt qua lúc rặn mổ và sau đó là lúc tiếp xúc da với thai nhi.

Cuối cùng, khi mọi chuyện kết thúc, Sera chỉ biết ôm chặt lấy tay Ran rồi vui mừng khóc.

- Tớ thấy mừng quá... - Sera nói đi nói lại trong làn nước mắt. - Tớ thấy mừng quá...

Ran cũng đã rơi lệ, nhưng chuyện đó thì có quan trọng gì cơ chứ?

----------

Ngày này qua ngày khác, mỗi ngày lại diễn ra y hệt như nhau.

Cà phê vào buổi sáng, rồi đi làm, sau đó là bữa tối, đọc sách trong yên tĩnh, xử lý hóa đơn và cuối cùng là đi ngủ. Thỉnh thoảng hai người họ sẽ thức lâu hơn, để làm chuyện vợ chồng. Cứ mỗi lần như thế, họ sẽ cần nhiều cà phê hơn cho sáng hôm sau để tiếp tục làm những công việc như mọi ngày.

Ran cho rằng cuộc sống như thế không hề tệ chút nào, kể cả khi không quá thú vị. Cô cho rằng mình có thể bằng lòng với nó.

Cả hai không hề né tránh vấn đề đó. Họ sẽ nói ra cho nhau mỗi khi một trong hai người nghĩ về nó.

- Em có chắc là mình ổn chứ? - Shinichi hỏi. - Với việc bọn mình không có...?

- Tại sao lại không cơ chứ? - Ran trả lời.

- Chỉ là... - Shinichi thở dài và lấy tay xoa lên mái tóc của mình. - Anh thấy đó là thiên chức của mỗi người phụ nữ. Và việc anh như thế này giống như là đang ngăn cản em vậy. Đặc biệt là khi em hoàn toàn có thể...

- Shinichi! - Cô nói chắc nịch. - Em yêu anh mà.

----------

- Bọn mình đi du lịch nhé? - Shinichi đề xuất trong một buổi sáng.

- Nghe có vẻ vui đấy. - Ran gật đầu.

- Có thứ gì mà em muốn xem không? - Anh hỏi, ăn lấy một miếng bánh mì. - Hay có điều gì mà em muốn làm không?

- Em không biết nữa. - Ran xoa cằm trầm ngâm. - Hay là tới London đi.

- London? - Shinichi nói. - Nhưng bọn mình đã tới đó hai lần rồi. Em không thấy chán sao?

- Em không nghĩ là mình có thể cảm thấy chán với bất cứ điều gì miễn là anh ở đó với em. - Ran nói một cách ngọt ngào. - Thậm chí là em có thể chịu được cả một bảo tàng về Sherlock Holmes ấy chứ.

- Được rồi! - Shinichi nói, vỗ hai hay vào nhau. - Anh sẽ đặt vé vào hôm nay!

Đúng vậy, Ran nghĩ. Hai người họ đang sống một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc...

----------

Đường phố của London khá là gồ ghề và nhiều sỏi đá. Ran mừng là cô có mang theo giày thể thao để có thể đi du ngoạn thành phố cùng chồng mình.

- Okay, tiếp theo... - Shinichi nói, mắt nhìn vào tấm bản đồ. - Có một cửa hàng nhỏ tên Sherlock Shoppe ở góc phố Hyde và Seek... Sẽ mất khoảng 15 phút để tới đó.

- Bọn mình có thể dừng lại ở đây chút được không? - Ran hỏi, chỉ tay vào một cửa hàng ở bên trái. Đó là một quán bar có nội thất trang trí kiểu karate tên là Blue Lotus.

- Em nghe nói có một cửa hàng quà tặng ở bên trong đấy.

Cả hai bước vào, lặng lẽ đi tới quầy bar phía trước và đặt hai món đồ uống đặc biệt của quán: rượu vodka gimlet pha với nước ép lựu. Vừa uống, hai người vừa nhìn xung quanh quán. Ran thấy có khá nhiều các hình ảnh, các đồ vật về võ thuật được treo ở đây.

- Nhìn kìa! - Ran nhìn vào một bức hình chụp ảnh một nhà vô địch. - Đó là Kyogoku-san! Em phải chụp một bức cho Sonoko mới được!

Điện thoại của cô đang chuẩn bị chụp hình thì chợt một giọng nói lớn, tức giận từ trong góc quán rượu vang lên:

- Thì ra mày là thằng chó chết đó!

Shinichi và Ran quay người sang để nhìn thì thấy một người đàn ông to lớn, vạm vỡ đang chậm rãi đi tới chỗ một người đàn ông khác đang ngồi.

- Mày là thằng đã ngủ với vợ tao, đúng không?! - Người đàn ông to lớn tiếp tục hét lên. Toàn bộ quán bar bỗng trở nên im lặng.

- Mày nói đúng rồi đấy, thằng ngu! - Người đàn ông kia nói lại, trước khi đứng dậy và ưỡn ngực, lúc đó mọi người mới nhận thấy là tên này còn to hơn cả tên kia.

- Và để tao nói cho mày biết... đứa con trong bụng nó, cũng là của tao luôn đấy!

- Mày chết rồi con ạ! - Người đàn ông kia nổi giận. Lúc này, gần như mọi người xung quanh đã rời khỏi quán. Một cú đấm đã được tung ra và vào đúng mặt của người kia.

- Mẹ kiếp nhà mày! - Người đàn ông to lớn hơn hét lên, trước khi lao tới và đá tên kia liên tiếp, động tác mà Ran nhận ra là cú đá bên hông nhưng được thực hiện rất tệ.

- Sao nhiều người vẫn cứ dửng dưng thế anh? - Ran lo lắng thì thầm với Shinichi, mắt nhìn người pha chế vẫn đang làm việc như không có gì xảy ra cả.

Shinichi nhìn hai người đàn ông to lớn đó thêm vài giây, trước khi nói nhỏ với cô:

- Anh nghĩ đây chỉ là dàn dựng thôi...

- Sao cơ?! Anh nói thật ư?!

- Đúng rồi, em nhìn xem... - Shinichi chỉ ra. - Đầu tiên, họ không hề đánh vào bất cứ bộ phận nào quan trọng trên cơ thể người kia. Thứ hai, cả hai người đang dùng cùng một dạng Karate, và khả năng nào mà hai người lạ mặt lại biết cùng một thế võ như thế chứ? Và quan trọng hơn hết... anh đã thấy họ luyện tập trong con hẻm bên ngoài quán rượu trước khi bọn mình bước vào.

Ran bèn quay sang, lại nhìn hai người họ. Hai người đàn ông liên tục lao vào nhau, đấm đấm đá đá, đến mức mà Ran nhận thấy là cô không thể đứng xem họ được nữa.

- Em không biết là họ đang dùng Karate nào - Cô nói. - Nhưng tư thế của họ hoàn toàn sai rồi. Bọn họ sẽ tự làm bản thân mình thương nặng nếu cứ tiếp tục mất.

- Ran, đừng... - Shinichi cố ngăn cô lại, nhưng cô đã đi ra ngoài tầm của anh mất rồi. Cô tiến tới chỗ hai người đàn ông đang đấu đá và dùng sự bình tĩnh và những kỹ thuật cô còn nhớ để kéo hai người họ ra xa nhau.

- Này, cô gái, có chuyện gì vậy? - Một trong những người đàn ông giận dữ hỏi.

- Hai người không biết xấu hổ à? Các động tác mà hai người làm trông hết sức nực cười luôn đấy! - Ran nói, trước khi bắt đầu một bài thuyết giáo về những sai sót của họ.

- ... Vị trí đặt chân của anh hoàn toàn bị lệch rồi, may cho anh là không bị bong gân đấy!

Cô đã dành một giờ đồng hồ tiếp theo để huấn luyện họ qua các động tác khác nhau, chỉnh sửa tư thế của họ qua từng chút một. Nhiều người khác cũng tiến lại gần hơn để lắng nghe cô hướng dẫn, và cuối cùng, cả quán bar được tập miễn phí một cú đấm thẳng đơn giản.

Tuy nhiên, đó cũng là lúc cô biết mình phải dừng bài học lại. Cô đến bên Shinichi và tạm biệt mọi người trong quán trước khi rời đi.

- Xin lỗi anh nhé. - Ran nói khi họ đã đi xa khỏi quán. - Em không cố ý lãng phí nhiều thời gian của bọn mình như vậy.

- Lãng phí thời gian? - Shinichi bật cười. - Ran, anh chưa thấy em vui như vậy từ lâu lắm rồi đấy!

- Nhưng còn Sherlock Shoppe...

- Nó vẫn sẽ mở vào ngày mai mà! Thành thật mà nói, Ran, anh rất vui vì em đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Anh biết là chuyến đi này sẽ khiến em cảm thấy chán nếu chỉ kéo em đi xem những thứ về Holmes.

- Không hẳn là vậy đâu, em cũng đã bảo anh trước khi đi rồi mà... - Ran cố gắng hết sức để phản đối.

- Nhưng nó vẫn rất tuyệt mà đúng không? - Shinichi nói, nắm lấy tay cô. - Ý anh là, được làm tất cả những chuyện này. Không có giới hạn, không bị ngăn cản, không gì có thể ngăn chúng ta lại. Cảm giác thực sự rất tự do đúng không?

Mặc dù Ran đồng ý, cô không thể không nghĩ tới điều gì đó mà cô vẫn còn thấy thiếu...

- Tưởng tượng nếu bọn mình có con xem! - Shinichi bất chợt thốt lên. - Bọn mình chắc sẽ phải dành cả kỳ nghỉ này ở bảo tàng cho trẻ con hay gì đó mất! Chẳng phải như thế này vui hơn sao?

----------

Điện thoại ở trong căn bếp đổ chuông.

- Để em nghe cho! - Ran nói. - Alo, nhà Kudo xin nghe!

- Ran à, đoán xem? - Sonoko ở đầu dây bên kia nói với giọng phấn khích. - Tớ lại có thai nữa rồi! Tớ không hiểu sao mọi chuyện với tớ lại cứ may mắn như thế...

"RẦM! Tút...Tút..."

Cô rập mạnh điện thoại xuống đến nỗi tay cô cảm thấy đau, nó đau đến tận nhiều giờ sau đó.

----------

Hôm nay là một ngày mát mẻ bất thường của tháng 7. Ran đang ngồi trên gờ cửa sổ cùng với một ly rượu sake trên tay, ngắm nhìn căn phòng bị bỏ trống mà cả hai người đã có rất nhiều dự định cho nó.

Những ngày như thế này thật khó để trôi qua. Tính chất công việc của cô cho phép bản thân cô được tự do trong nhiều giờ, thậm chí là cả ngày, vậy nên cô đã nhiều lần phải ở nhà một mình khi Shinichi phải tới sở cảnh sát. Cô đã chọn công việc này vào vài năm trước, với một kỳ vọng và hy vọng rằng việc ở nhà thường xuyên như thế này sẽ rất hữu ích.

Tất cả những gì "tốt" lúc này đều gợi nhắc cô đến sự cô đơn. Shinichi là một bạn đời, một người tri kỷ tuyệt vời, nhưng vẫn còn đó trong cô một cảm giác bất mãn, không được lấp đầy.

Và cô biết nó là gì. Tất nhiên là cô biết chứ. Nhưng làm sao mà cô có thể nói điều đó với Shinichi cơ chứ? Nói ra như vậy thì sẽ có ích gì cho hai người đâu? Cũng đâu phải là anh ấy đã chọn cho hai người hoàn cảnh như những gì họ đã có. Đó chỉ là một điều không may mắn mà bọn họ buộc lòng phải cùng nhau trải qua. Chuyện này xảy ra thường xuyên, với nhiều cặp đôi là đằng khác. Nó không phải là một hoàn cảnh tệ hại và bất thường gì cả. Vậy nên tất nhiên là cô sẽ không trách anh về điều này. Dĩ nhiên là không rồi.

... có đúng vậy không nhỉ?

Anh quay về nhà vào buổi trưa, háo hức để gặp cô và đi ăn cùng cô. Nhưng khi vào nhà, anh vẫn thấy cô ngồi ở trên bậu cửa sổ đó, giống như lúc anh rời nhà vào sáng nay. Anh biết cô chỉ ngồi đó khi đang suy nghĩ một chuyện trong đầu.

- Anh về rồi này. - Anh gọi cô từ cửa phòng, giằng xé giữa việc có nên vào đó hay không.

Cô quay về phía anh và nở một nụ cười không chân thực.

- Mừng anh về. Em sẽ ở lại đây trong 1 phút nữa thôi.

Anh chỉ đứng đó nhìn cô thật lâu. Anh cũng có thể xuống bếp và âm thầm chuẩn bị đồ ăn như anh thường làm. Rồi sau đó Ran sẽ đi theo cùng anh, gạt bỏ bất kỳ cảm xúc nào cô đang có trong mình sang một bên, cả hai sẽ trò chuyện vui vẻ, rồi anh sẽ lại đi làm như thể mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra. Hai người đã trải qua thói quen này hàng trăm lần trước đây; tại sao lần này anh lại cảm thấy là mình phải thay đổi nó vậy?

- Ran, em có thể thành thật với anh được không? - Shinichi nhẹ nhàng thúc giục. - Anh đã hỏi em trước đây rằng em có ghét anh về những việc anh đã làm không, và em nói là không. Nhưng lần này hãy thành thật với anh được không?

Tay anh siết chặt lại, cả người vẫn đứng im không thể cử động được gì.

- Em có trách anh trong chuyện này không?

Ran quay mặt đi, nhìn vào cánh cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

- Ran?

Cô ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của anh qua tấm kính, nhắm mắt lại rồi trả lời:

- Anh có cảm thấy đau lòng không nếu em nói là có?

Shinichi nuốt nước bọt. Anh đã có được câu trả lời của mình.

Ran liền quay lại nhìn anh.

- Em đã luôn muốn làm một người mẹ, Shinichi à. - Cô nói. - Mỗi ngày em luôn cảm thấy đau đớn vì em phải nhớ rằng em không thể có được điều đó. Và bất cứ khi nào em nhìn vào anh, em lại nhớ được lý do tại sao...

- Anh... Anh xin lỗi... - Đó là tất cả những gì anh có thể nói.

- Nhưng em không hề trách anh đâu. - Ran tiếp tục. - Không còn nữa. Trong một thời gian dài, em đã từng có suy nghĩ như vậy, mặc dù biết làm thế là không nên. Nó thật là dễ dàng để trách anh hơn là chấp nhận sự thật đó... nhưng con người em không cho phép em làm như thế.

- Ran... - Shinichi nói. - Anh đã đề nghị với em nhiều lần trước đây. Nếu em muốn bỏ anh đi, anh sẽ không ngăn cản em. Em vẫn có thể tìm ai đó khác và...

- Và sao nữa?! - Cô lên giọng. - Tại sao anh lại có thể nói điều đó với em, lần này qua lần khác như thế? Anh ghét em đến như vậy sao?

- Không, không hề. Anh yêu em rất nhiều, nhưng...

- Shinichi... - Cô ngắt lời anh, đứng dậy và đến bên anh. Sau đó, cô nắm lấy tay anh thật chặt. - Trong cả cuộc đời này, em có cho mình hai ước mơ. Một là được trở thành một người mẹ. Nhưng còn ước mơ kia... là được trở thành người bạn đời của anh. Có rất nhiều người ở ngoài kia không bao giờ có được bất cứ điều gì mà họ mơ ước, nhưng em thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời vì đã có được một điều mà mình hằng mong muốn.

Nói rồi, cô kéo anh lại gần và hôn anh thật sâu. Anh cũng ngập ngừng vòng tay qua người cô và ôm cô thật chặt.

Khi nụ hôn ngừng lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh.

- Em hạnh phúc lắm, Shinichi à, cho dù chúng mình có con hay không. Còn anh thì sao?

Anh hôn nhẹ lên môi cô.

- Anh cũng rất hạnh phúc, Ran à. Chỉ cần hai ta mãi ở bên nhau thế này, anh sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc...

----------
* Permission: Bằng chứng cho thấy tôi có quyền dịch fic này của tác giả:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top