Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(...)

Bây giờ ở nông thôn không có ai, ngôi mộ tổ tiên lại ở trên núi.

Nếu như cậu chỉ muốn đem rắn mẹ kia chôn vào mộ tổ tiên, dựa vào một nhà ba người bọn họ hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay chôn vào, vì sao còn phải nói là bà ngoại đã chết, đặt ở trong quan tài phiền toái như vậy?

Nghĩ đến tôi và mẹ tôi có giống rắn trong người, tôi nhìn em họ, lạnh lùng nói: "Cha mày đem con rắn mẹ kia làm giả thành bà ngoại qua đời chính là để lừa cả nhà tao quay về đúng không?"

Em họ hình như bị tôi hỏi sợ hãi, không ngừng lắc đầu lùi về phía sau, nhìn qua bên cạnh tôi, trong miệng phát ra tiếng kêu to "a a".

Những cảnh sát đang ghi chép lời khai nghe thấy bèn chạy tới.

Em họ đột nhiên rất sợ tôi, dựa sát vào cảnh sát, chỉ vào tôi không ngừng run rẩy.

Những đồng chí cảnh sát nhìn tôi một cách tò mò nhưng cũng không nói gì.

Tôi ngồi một bên, nghĩ nếu như không phải mợ gặp chuyện không may, chúng tôi ít nhất phải ở chỗ này ba ngày đưa tang thì chúng tôi sẽ thế nào?

Nếu cần rắn nhỏ cho rắn lớn ăn thịt, vì sao bọn họ còn muốn giết chết rắn mẹ đang ấp nhiều rắn nhỏ như vậy?

Còn lột da của nó nữa?

Giữ nó để nó đẻ rắn con rồi nuôi rắn thịt không phải là tốt hơn ư?

"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, nói không chừng tiêu trừ giống rắn xong thì sẽ hiểu."

Quảng Tuyền đưa tay ra kéo tôi lên.

Nhiệt độ tay anh vào đêm đầu thu này có chút giống như nước suối bốc lên khi đông đến.

Cách đó không xa, cảnh sát còn đang ghi chép, xe nhà tôi ba tôi đã lái đi, muốn đi bệnh viện trong thị trấn thì phải đi theo xe cảnh sát.

Nhưng tôi chỉ cần ở lại nơi này thì luôn nghĩ đến rắn thịt trong chuồng rắn muốn ăn giống rắn trong cơ thể tôi, sợ hãi vô cùng.

Quảng Tuyền dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, kéo tôi đi về phía cây bưởi bên cạnh chuồng rắn:

"Cho em xem đồ vật trong cây bưởi."

Cây bưởi đó được ông ngoại trồng khi xây nhà gạch đỏ này, khi còn bé Đặng Quang Vỹ còn hay hái cho chúng tôi ăn.

Bà ngoại vẫn nói, trồng bưởi trước nhà, chính là phù hộ con cháu lớn lên khoẻ mạnh.

Quảng Tuyền đi tới dưới gốc cây bưởi, giơ tay nhẹ nhàng nâng bưởi vừa rồi anh gõ qua. Quả bưởi màu vàng trong xanh rơi xuống, anh cũng không nhặt mà vung tay lên, một dòng nước trong hiện ra, quả bưởi kia trong nháy mắt chia làm mấy cánh.

Bây giờ là mùa bưởi, theo lý thuyết hẳn phải hoàn toàn chín, nhưng bưởi này bổ ra cũng không có mùi bưởi dễ ngửi, ngược lại có mùi tanh nồng.

Ánh sáng mờ, tôi không thấy rõ bên trong là gì bèn lấy điện thoại ra chụp một chút.

Chỉ thấy bưởi kia bề ngoài thoạt nhìn rất tốt, nhưng bên trong lại đen sì, giống như bị sâu mọt vậy.

"Nhìn kỹ một chút."

Quảng Tuyền lại hái xuống một quả bưởi trên đỉnh cây, lần thứ hai dùng ánh sáng cắt ra, cùng tôi đến gần xem.

Tôi ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động chiếu rọi, chỉ thấy trong quả bưởi kia tất cả đều là sâu đen to bằng đầu ngón tay, chúng cảm ứng được ánh đèn còn chui đầu trốn vào trong múi bưởi.

Chỉ là lúc đầu con vật đó chui vào trong, căn bản không giống sâu, có vảy rất nhỏ, càng giống một con...

Rắn!

Quảng Tuyền nhẹ nhàng kéo tôi lên, nhìn về căn phòng bên cạnh cây bưởi.

Tôi cũng sợ những quái trùng kia chui ra, theo ánh mắt Quảng Tuyền nhìn thoáng qua.

Đèn điện thoại di động chiếu vào, dưới bệ cửa sổ cũ nát còn trải giường, hẳn là đã từng có người ở.

Đầu giường còn bày mấy bộ quần áo, chính là những bộ mà tôi và mẹ đi dạo phố mua cho bà ngoại.

Tôi còn đang nhìn thì ông cậu ghi lời khai xong đã vội vàng chạy tới, theo ánh mắt tôi nhìn thoáng qua: "Bà ngoại cháu trước kia ngủ ở đây, bà ấy cũng không ra ngoài, mỗi ngày đều nhìn cây bưởi này. Miệng còn lẩm bẩm chờ bưởi chín sẽ bảo cậu cháu hái xuống bổ cho bà ăn."

Ông ấy nói thế xong thì liếc mắt nhìn quả bưởi rơi xuống đất, cảm khái đáng tiếc tại sao bên trong quả bưởi lại có một con sâu lớn như vậy, rồi bảo cảnh sát gọi tôi, giục tôi mau đi qua.

Ông vừa đi theo tôi ra ngoài vừa khuyên tôi rằng tuy rằng mợ chết có chút cổ quái, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện nuôi rắn, bảo tôi khuyên cảnh sát không nên bắt rắn thịt nuôi đi.

Lúc ông ấy nói còn không ngừng nuốt nước miếng, rõ ràng là sợ không còn canh rắn để ăn.

Nhìn bộ dạng này của ông ấy chắc chắn bình thường không ít lần uống canh rắn, tôi thật sự cũng không đành lòng nói cho ông biết những con rắn này làm thế nào mà nuôi béo tốt như vậy.

Chờ khi tôi đến xe cảnh sát, cảnh sát nói cho tôi biết, em họ cả người sợ tới mức mất hồn, bảo tôi cùng đi bệnh viện một chuyến. Họ nói bên này có các họ hàng lo rồi, sau đó còn có chuyên gia phòng cháy chữa cháy và nuôi rắn xử lý nên tôi không cần lo lắng.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Quảng Tuyền, anh nhìn tôi gật đầu: "Vừa lúc để em và mẹ tiêu trừ giống rắn."

Tôi cũng không muốn ở đây, vậy nên rời đi với xe cảnh sát.

Trên đường đi, cảnh sát cũng hỏi tôi một số câu hỏi, ngoại trừ Quảng Tuyền, tôi đã gần hết sự thật.

Khi tôi đến bệnh viện, em họ tôi đã được đưa thẳng đến khoa tâm thần, còn tôi đến gặp anh trai và mẹ tôi.

Anh trai tôi vẫn đang hôn mê.

Mẹ tôi nói siêu âm không thấy gì, cứ nghĩ đến trứng rắn là lại buồn nôn.

Chỉ là khi tôi và Quảng Tuyền đến nơi, có một người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh ba tôi.

Anh ta liếc nhìn tôi, rồi quét mắt sang Quảng Tuyền bên cạnh tôi.

Thấy tôi đang nhìn người đó, bố tôi nhanh chóng giải thích: "Bà của con nghe nói có chuyện lạ xảy ra nên đã mời sư phụ Liễu Thăng từ công viên Liễu tiên đến để giúp chúng ta xem qua. Đây là sư phụ Liễu Thăng."

Tôi biết công viên Liễu Tiên. Khi tôi còn nhỏ, bà tôi đã đưa tôi và anh trai tôi đến để nhận Liễu tiên làm cha đỡ đầu.

Cách đây một thời gian, cây liễu bị xăng đốt, ba tôi dẫn chúng tôi đến xem và tặng vài trăm đô la để sửa chữa công viên, tôi nghe nói rất hiệu quả.

Tôi nhớ Quang Tuyền hình như có thể trấn áp những con rắn kia, người khác nhìn không thấy anh, e rằng anh là quỷ rắn. Tôi sợ Liễu Thăng nhìn chằm chằm anh như vậy sẽ nhận ra, bèn xoay người nhanh chóng đứng chắn trước mặt Quảng Tuyền.

Thấy vậy, nụ cười của Liễu Thăng càng ngày càng không rõ, tôi liếc nhìn Quảng Tuyền: "Có muốn tránh đi không?"

Quảng Tuyền nhìn tôi cười:

"Không, đây là người bạn mà tôi nhờ giúp đỡ."

Tôi nhìn nụ cười trêu chọc trên mặt Liễu Thăng, nhất thời có chút xấu hổ.

Sợ rằng sự tồn tại của Quảng Tuyền sẽ làm cha tôi sợ hãi, tôi kiếm cớ muốn hỏi rõ chuyện rồi gọi Liễu Thăng ra ngoài.

Sau khi đợi ở bên ngoài, Liễu Thăng liếc nhìn Quảng Tuyền:

"Cậu ở ẩn lâu như thế rồi mà tự dưng lần này lại xuất hiện, đúng là cơ hội ngàn vàng."

Tôi không biết cơ hội mà Liễu Thăng nói có phải ám chỉ chuyện tôi có thể nhìn thấy Quảng Tuyền không, đang định hỏi cách để tiêu trừ giống rắn thì nghe Quảng Tuyền ho nhẹ một tiếng:

"Xử lý đã."

______

Truyện có tổng 16 chương, còn 7 chương nữa là full nha. Hẹn mọi người muộn nhất tối thứ 3 tuần sau (nếu rảnh thì sẽ up sớm hơn) tui đăng full nhé 🥹 Mấy nay bận nhưng vẫn ráng up cho mọi người đỡ mong, để đầu tuần sau tui thu xếp công việc rồi dịch một lèo luôn ạ ~

Donate ủng hộ tui tại địa chỉ MB Bank Nguyễn Diệp Anh 0584717581 🫶 Cảm ơn những ai hôm qua donate cho tui nhé, tui sẽ cố gắng dịch thật hay và năng suất hơn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top