Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ai là Achamo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: ShinyGrowlithe12

Tên truyện gốc: Torchic

Link truyện gốc: https://www.fanfiction.net/s/13585175/1/Torchic

* Truyện được dựa trên một trò chơi nước ngoài có tên "Ai là gà?", và Achamo là Pokemon gà thế nên... các bạn hiểu rồi đấy.

* Trò Ai là gà: Hiểu đơn giản là mấy thằng dở hơi thách thức nhau mất trò vớ vẩn, nếu ai không thực hiện được thì sẽ chịu thua và phải hô lên (hoặc bị gọi) là gà.

XxxxX

Satoshi, nhà vô địch vùng Alola và bậc thầy Pokemon trong tương lai, hít một hơi thật sâu và nhìn xuống. Nuốt nước bọt, cậu liếc xuống và ngay lập tức nhắm nghiền mắt lại, mọi thứ ở phía dưới trông thật đáng sợ. Mặc dù Satoshi chưa bao giờ sợ độ cao, nhưng đứng ở trên một tấm ván mỏng ở một vị trí như vậy thì cảm giác chắc chắn sẽ rất khác. Tại sao cậu lại mắc phải tình huống này vậy?

- Đừng sợ! Cậu có thể từ bỏ mà! - Một giọng nói trêu đùa vui vẻ phát ra từ bên dưới và khiến cậu cau có. Bỏ cuộc ư? Satoshi cậu không bao giờ làm vậy! Không bao giờ! Cậu mở mắt quả quyết, hít một hơi cuối cùng rồi cuộn người lại và nhảy xuống. Cậu cảm thấy luồng khí thổi qua khắp người cậu và rồi... Tùm!

- Pikapi! - Giọng nói lo lắng của chú chuột điện vang lên sau khi cậu lao xuống bể bơi. Sau khi hết đà chìm, Satoshi nhanh chóng bơi lên trên mặt nước. Vừa thở hổn hển vừa tiến đến thành bể bơi, cậu nghe thấy tiếng cười của cô bạn trưởng hội quán và nó khiến cậu cau mày.

- Sao lâu vậy bé? - Cô chống tay cười, bởi cô đã phải ngắm Satoshi đứng trên ván nhảy khoảng 10 phút làm đủ thứ trò thừa thãi rồi mới nhảy xuống.

Cậu bĩu môi lên bờ và đến bên cô gái và chú chuột điện Pikachu của cậu.

- Sao cũng được, Kasumi. Giờ đến lượt tớ!

Sau khi Kasumi nhanh chóng bình tĩnh lại, cô đưa cho cậu một cái khăn còn cô thì chùi nước mắt vì quá buồn cười. Cô thật sự đã nghĩ rằng mình có thể thắng, và mặc dù hơi thất vọng nhưng cô vẫn rất vui vì được chơi với cậu một trò chơi thú vị như thế này.

Và trò chơi thú vị này là gì ư? Tất nhiên là với hai kẻ cứng đầu này thì chỉ thể là trò "Ai là Achamo" thôi. Cứ thách thức nhau làm mấy thứ kì lạ, nếu như đến lượt ai mà không làm được thì phải hô lên "Achamo! Achamo!" và chịu thua cuộc.

Vì Satoshi vừa mới trở về từ Alola nên cậu quyết định qua hội quán Hanada để thăm cô. Và bởi Takeshi dự định là sẽ đến vào ngày mai, trong hôm nay, hai người bạn của chúng ta đã tham gia vào một trò chơi thách thức đầy căng thẳng mà không ai chịu lùi bước. Mọi chuyện bắt đầu khá đơn giản bằng việc Satoshi thách thức Kasumi ăn món bánh quy kì lạ mà cậu ta làm vào sáng nay. Không ai có thể chịu nổi những hương vị mà cậu ta cho vào đó, đặc biệt là đống tương cà chua (có lẽ là trừ Pikachu của cậu ra). Ôi trời ơi, làm thế nào mà Satoshi có thể ăn được thứ đó, Kasumi không thể hiểu nổi; nhưng dù sao, cô cũng đã nuốt hết được đống đó và sau đó là đến màn trả đũa của cô.

Thử thách đầu tiên mà cô đưa ra chính là lướt con sóng được tạo ra bởi đòn tấn công của Gyarados, điều mà Kasumi đã làm rất nhiều lần. Còn với Satoshi, đến lướt sóng bình thường cậu còn chưa thuần thục chứ đừng nói đến sóng của Pokemon rồng nước kia. Cậu chỉ biết là Kasumi có Gyarados nhờ vào lần đến thăm cùng với nhóm bạn Alola, chứ bảo là thân với nó như là thân với các Pokemon khác của Kasumi thì chắc chắn là không. Nhưng dù sao, Satoshi không bỏ cuộc. Trong khi Kasumi nhẹ nhàng duyên dáng lướt sóng như mọi khi, thì Satoshi lại ngã chỏng vó vài lần, khiến cho Kasumi cảm thấy thích thú còn cậu thì cay cú.

Thấy rằng Kasumi sử dụng cả Pokemon, Satoshi bèn gọi Lizardon ra để đưa ra thử thách tiếp theo. Cậu bèn làm mẫu cho cô trước, cậu cùng con Lizardon bay lên thật cao trên trời, rồi từ đó cậu cắm đầu nhảy xuống, và ngay trước khi cậu đâm sầm xuống đất, Lizardon đã bay xuống đợi sẵn và bắt lấy cậu. Mặc dù biết là Pokemon thằn lằn của cậu bay rất nhanh và cô còn rất thân quen với nó, liệu cô có thể tin nó để thực hiện thử thách không? Đến nhìn Satoshi làm trò đó thôi đã đủ khiến cô kinh hãi rồi.

- Sợ rồi phải không, cô bé nhí nhảnh? - Satoshi nhếch mép.

Lời chế nhạo của Satoshi khiến cô nhảy lên lưng của Lizardon mà không cần suy nghĩ, phải đến khi lên tít trên cao, cô mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô hỏi Pokemon lửa xem có thể làm được không, nó ngay lập tức gật đầu quả quyết và cho cô một chút niềm tin. Mặc dù hơi nóng tính, nhưng Lizardon cũng đã tin Satoshi hơn ngày đầu rất rất nhiều, nó sẵn sàng bảo vệ Satoshi và những người mà cậu ta quan tâm đến. Hít một hơi thật sâu, Kasumi nhảy khỏi người Lizardon, và kì lạ thay, cô không hề cảm thấy sợ hãi khi bay trong không trung mà trái lại, nó thật sự thú vị, cảm giác như những lần cô nhảy xuống bể bơi ở hội quán vậy. Và đó cũng chính là lí do tại sao câu chuyện của chúng ta bắt đầu với hình ảnh Satoshi đứng ở trên tấm ván cao chót vót của bể bơi.

Sau thử thách nhảy xuống bể bơi, hai người bạn quyết định tắm rửa và nghỉ ngơi ăn cơm trưa trước khi tiếp tục trò chơi của họ. Bởi vì phải thường xuyên sống một mình nên Kasumi đã tự học được cách nấu ăn. Cô thấy như vậy cũng tốt, bởi ăn đồ bên ngoài thì cũng không rẻ mà chất lượng cũng không được đảm bảo. Còn với Satoshi, vì cứ đi liên miên nên cậu vẫn chưa làm được món gì ra hồn cả, thế nên cứ mỗi lần về Kanto chơi với hội bạn này thì chỉ có hai người kia nấu cho cậu thôi. Lần này vì Takeshi chưa đến nên hiển nhiên cô trở thành osin cho cậu.

Cả ba người luôn cố gắng thường xuyên gặp nhau nhiều nhất có thể; chính vì thế, cứ mỗi khi Satoshi về nhà ở thị trấn Masara, mẹ cậu cũng hiểu rằng cậu sẽ dành ra vài ngày để chơi với Takeshi và Kasumi. Dù biết là vài ngày là chưa đủ với ba người họ, thế nhưng họ cũng quá bận rộn với cuộc sống của mình để có thể ở bên nhau lâu hơn. Kasumi và Takeshi phải chuẩn bị nhiều thứ cho hội quán của mình trước khi giải đấu mới bắt đầu, còn Satoshi thì phải dành thời gian cho các Pokemon của cậu ở chỗ giáo sư Okido, cũng như là dành thời gian cho mẹ của cậu trước khi bước chân tới vùng đất mới. Cũng chính vì lẽ đó, ba người bạn luôn chân trọng những khoảnh khắc mà họ được ở bên nhau, cho dù có là một ngày hay là một buổi chiều đi chăng nữa.

- Chà! Ngon thật đấy, Kasumi. - Satoshi thốt lên, cậu vẫn không thể tin rằng cô có thể nấu được như vậy. Kasumi mà cậu đi du hành cùng đã thay đổi rất nhiều, tất nhiên là theo hướng tích cực.

- Cảm ơn. Sao cậu cứ phải nói một cách ngạc nhiên mỗi khi ăn đồ tớ nấu vậy? - Kasumi đảo mắt, cô hơi đỏ mặt vì lời khen. Mặc dù cô quý khoảng thời gian ba người ở bên nhau, nhưng những khoảng thời gian được ở một mình với Satoshi thế này mới khiến cô thực sự thấy thích thú, nguyên do là bởi cậu là người cô thầm mến ngày ấy. Còn bây giờ thì sao? Cô vẫn thích cậu ư? Hay là bởi cậu là người đầu tiên cô thầm mến, thế nên trái tim của cô mới vương vấn những cảm xúc đó? Nhưng dù thế nào đi nữa, Kasumi thà giấu kín nó và làm bạn với cậu còn hơn là mạo hiểm rồi mất cậu bởi vì cảm xúc ngày xưa của cô.

- Bởi vì, cậu từng nấu ăn rất tệ, tớ còn nhớ là cậu còn chả chạm vào đồ bếp bao giờ ngoại trừ cái lần thảm họa đó. Ha ha... - Satoshi cười đểu và bị Kasumi cho ăn ngay cái muôi vào mặt.

Pikachu nhìn hai người bạn này cũng đến cạn lời. Mặc dù chú chuột rất thích đến thăm Kasumi, nhưng khi chỉ có mỗi cô ấy với chủ của cậu thì lại là chuyện khác bởi hai người họ thường xuyên to tiếng. Hơn nữa, hai người họ đang chơi một trò chơi khá nguy hiểm, chủ yếu là bởi cả hai quá cứng đầu để chịu lùi bước. Pikachu chưa sẵn sàng chứng kiến một trong hai người họ lìa đời vì cái trò thử thách vớ vẩn này. Tuy nhiên, chú chuột cũng biết rằng ngăn cản hai kẻ cứng đầu này là không thể, vậy nên cậu cứ tiếp tục lặng lẽ ăn ở góc bếp thôi.

- Xem lại mình trước khi nói người khác đi, "Bếp trưởng". - Cô cau có khoanh tay nhấn mạnh.

- Này, cái bánh quy tương cà của tớ hơi bị OK đấy nhé, đến cậu còn tẩn hết đấy còn gì. - Satoshi tiếp tục cười, tay cậu xoa lấy chỗ má bị dính đòn.

- Cái đó là do cái thử thách oái oăm của cậu thôi nhé! Sao cậu lại có thể nghĩ ra cái thứ quái dị thế chứ? - Kasumi nhớ lại thử thách đó thôi mà cũng thấy buồn nôn. Thú thực là cô không thể nuốt nổi cái đống bánh quy đó, nhưng cô cũng không đời nào để Satoshi đắc thắng dễ dàng như vậy.

- Cái đó cậu sẽ không muốn biết đâu. - Satoshi khúc khích thưởng thức nốt bữa ăn và mang bát đĩa vào bồn rửa để bắt đầu rửa bát. Đây là thông lệ của nhóm bạn; ai không nấu thì phải lo chuyện lau dọn. Và vào ngày mai cũng vậy, Takeshi sẽ đến và phụ trách nấu ăn nên Kasumi và Satoshi sẽ rửa bát.

Satoshi nửa ngờ rằng cái thông lệ này được Takeshi đưa ra để ép cậu và Kasumi có thời gian bên nhau, hay cũng chính là tạo cơ hội để Satoshi thổ lộ tình cảm của mình. Thế nhưng cho dù Takeshi có cố mai mối thế nào đi nữa, Satoshi sẽ không phá hủy mối quan hệ hiện tại của cậu với cô chỉ vì cái cảm xúc cỏn con ngày ấy của cậu. Cậu thích cô ấy rất nhiều, nhưng cậu cũng không muốn mạo hiểm mất đi một người bạn tuyệt vời như cô.

- Thú thực, tớ vẫn thích rửa bát hơn là nấu ăn. - Kasumi mỉm cười thừa nhận, mặc dù nói đúng ra cô chỉ thích rửa bát nếu như được rửa cùng cậu.

- Tớ thì chả làm được gì nhiều trong khoản nấu nướng, thế nên đâu còn lựa chọn nào khác. - Satoshi vui vẻ nói và bắt đầu với đống bát đĩa.

- Thế cơ à? - Kasumi hỏi đểu.

- Đùa thôi. Thật ra tớ cũng thấy thích rửa bát như cậu. - Cậu thừa nhận. Cho dù cậu không thích vụ mai mối của ông bạn kia đi chăng nữa thì được ở một mình bên Kasumi cũng không bao giờ là tệ cả, đặc biệt là nhiều lúc hai người "vô tình" chạm tay nhau khi đưa bát đĩa cho nhau để rửa.

- Đang nghĩ đến thử thách tiếp theo à? - Kasumi nhìn từ sau lưng cậu và hỏi. Ôi trời ơi, tại sao cái tên này chỗ nào của cậu ta cũng OK vậy? Đến ngay cả quả lưng kia trông cũng tuyệt vời. Cũng may là cậu ta đang cắm cúi rửa bát, chứ nếu không là đang chứng kiến khuôn mặt đầy u mê của cô rồi đấy. Có cái thể loại nào mà vừa mới bắt đầu dậy thì mà đã thành công rồi nhỉ? Chắc chắn cô phải cho tên Satoshi này vào thể loại đấy mới được.

- Đó là một bất ngờ. - Satoshi mỉm cười tinh quái.

- Cậu có thể bỏ cuộc nếu không nghĩ ra mà. - Kasumi trêu chọc, tay cô đưa đống bát đĩa bẩn xuống bồn để cậu rửa tiếp.

- Không bao giờ! Bậc thầy Pokemon tương lai không bao giờ bỏ cuộc! - Cậu quay mặt sang để trả lời cô và đúng lúc đó, ánh mắt của hai người chạm nhau. Ôi trời ơi, cậu yêu đôi mắt đó. Chúng có sắc xanh mà cậu yêu thích, khiến cho cậu luôn bị lạc lối trong đó. Nhưng cậu thích chúng là bởi chúng có màu đó, hay là bởi chúng là đôi mắt của cô?

Cho dù cậu có lo lắng rằng đôi mắt của cô sẽ khiến cậu mất kiểm soát và làm chuyện dại dột, thì chúng vẫn là nơi an toàn nhất của cô để cậu có thể ngắm nhìn. Thỉ dụ như đó là đôi môi cô chẳng hạn, cậu lo rằng mình sẽ ăn tươi nuốt sống nó chứ đừng nói đến một nụ hôn nhẹ nhàng. Rồi nếu như nơi cậu nhìn vào là cơ thể cô thì sao? Chắc chắn cậu sẽ...

Satoshi lắc đầu thật mạnh và tiếp tục với đống bát đĩa. Cứ mỗi khi cậu nhìn Kasumi, cô lại càng không giống cô gái tomboy mà cậu từng du hành cùng. Tại sao cô ấy lại càng xinh đẹp hơn vậy?

Kasumi mừng là Satoshi quay mặt đi bởi vì chính cô cũng sắp mất kiểm soát rồi. Đôi mắt nâu đen ấm áp đầy quyến rũ đó, nó khiến cô muốn chiếm lấy cậu. Mặt cô đỏ gay, nhưng cô vẫn cố tỏ ra cứng rắn:

- Vậy thì tiếc cho cậu rồi, bởi vì trưởng hội quán tớ đây cũng không lùi bước đâu!

- Cậu sẽ thua thôi, Kasumi. Như cái lần cậu để mất Waninoko vào tay tớ vậy. - Satoshi lúng túng gượng cười, khuôn mặt cậu cũng đang nóng bừng lên vì cô đang ở gần.

- Lần đó là tớ để cậu thắng thôi nhé. - Kasumi bĩu môi. Đúng là lần đó tiếc thật, nhưng ít ra Satoshi có được Waninoko lại là tốt nhất cho cả hai người. Nhắc lại chuyện đó cũng làm cô nhớ lại chuyến hành trình vui vẻ ở Johto, kể cả khi đó là chuyến hành trình cuối cùng của cô với cậu.

Khi Satoshi rửa bát xong, cậu lau khô tay bằng chiếc khăn gần đó rồi đi đến phòng khách cùng cô. Còn Pikachu thì nằm lăn ra ngủ trong phòng bếp vì ăn quá nhiều.

- Chuẩn bị thua cuộc đi, Kasumi. - Cậu cười khểnh.

Kasumi tự tin đảo mắt khoanh tay trước ngực. Điều gì có thể tệ hơn nhảy ra khỏi người Lizardon chứ? Cậu thấy Satoshi gọi Jukain ra, đứng cách Pokemon cỏ khoảng mét rưỡi rồi yêu cầu nó tung chiêu đạn giống về phía cậu. Tất nhiên, Satoshi không di chuyển vì cậu tin rằng Pokemon của cậu sẽ không tấn công cậu (mặc dù với chiêu thức nhanh và nguy hiểm như đạn hạt giống thì...), nhưng Kasumi thì gần như không quen với Jukain cho lắm bởi cô không đi cùng cậu ở Hoenn. Nhớ lại chuyện đó cũng khiến cô thấy hơi buồn.

Dù sao thì, Satoshi yêu cầu Kasumi không được nhắm mắt lại khi Jukain tấn công (bởi vì Satoshi cũng không hề nhắm mắt khi làm mẫu). Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng Pokemon cỏ, nhưng cô tin Satoshi, cô tin rằng cậu sẽ không bao giờ đẩy cô vào nguy hiểm. Nếu như Satoshi tin Jukain, thì cô cũng vậy.

- Tới đi! - Kasumi quả quyết nhìn vào mắt của Jukain.

Satoshi khúc khích cười. Cậu không thể làm gì ngoài ngưỡng mộ cô bạn can đảm này. Kể cả khi Kasumi và Jukain chưa gặp nhau bao giờ, nhưng họ vẫn tin tưởng nhau làm chuyện này vì họ tin cậu. Và đúng như vậy, đạn hạt giống của Jukain thậm chí còn không hề sượt qua một sợi tóc của cô còn Kasumi thì đứng đó không hề nao núng. Quả là đáng khâm phục, nhưng cậu muốn thắng trò này lắm rồi. Đúng là Satoshi đã từng làm nhiều thứ to tát và nguy hiểm hơn mấy cái thử thách này rồi, nhưng cậu cũng thấy sợ đấy chứ, ví dụ như cái lần nhảy ván chẳng hạn.

- Tới lượt tớ! - Kasumi hào hứng sau khi Satoshi thu Jukain về bóng chứa. Nhưng trước khi cô có thể đưa ra thử thách tiếp theo cho cậu, điện thoại của cô đổ chuông. Cô nhanh chóng xem xem người gọi là ai và ngay lập tức phải cau mày. Tất nhiên là bên liên đoàn gọi rồi. Luôn luôn là bên liên đoàn hoặc là mấy bà chị phiền nhiễu của cô. Xin lỗi người bạn của cô một câu, Kasumi bước ra khỏi phòng và nghe điện.

Một vài phút khó chịu sau, Kasumi quay trở lại phòng khách và thấy Satoshi đang ngồi trên ghế dài. Cậu quyết định nghỉ ngơi một lúc vì không biết cuộc gọi của cô kéo dài bao lâu. Nhìn nét mặt có chút cau có của cô vào lúc này, có vẻ như cuộc gọi là về thứ gì đó không tốt.

- Mọi chuyện ổn chứ, Kasumi? - Cậu lo lắng hỏi. Cô chỉ đáp lại bằng tiếng thở dài.

Tại sao liên đoàn lại gọi cho cô vào lúc này? Tại sao không phải vào tuần trước khi Satoshi không ở đây? Bây giờ cô sẽ phải dành nốt cả ngày hôm nay để hoàn thành mấy công việc giấy tờ thay vì ở một mình bên cậu như kế hoạch. Đến lúc công việc được hoàn thành thì có lẽ trời đã tối muộn, còn nếu như để sang ngày mai thì không được, bởi lúc đó anh Takeshi đã ở đây rồi.

- Liên đoàn đổi một số điều lệ, thế nên tớ phải chỉnh sửa lại giấy tờ. Họ cũng thêm vài thứ linh tinh thế nên tớ phải làm một số thứ khác nữa rồi gửi lại báo cáo cho họ. - Kasumi trả lời, cô thẫn thờ ngồi lăn ra ghế. Cô tự thầm trách mình vì đã không đọc tin tức của liên đoàn nói về điều lệ mới, nhưng những quy định cũ đã như thế từ bấy lâu nay rồi, tự dưng bây giờ lại đổi đi khiến cô cũng chẳng thể ngờ tới. Bây giờ mò lại đống mail để tìm thư của liên đoàn cũng đã đủ khốn nạn lắm rồi. Tại sao trưởng hội quán lại có nhiều mấy cái thủ tục lằng nhằng này nhỉ?

- Cậu cần tớ giúp gì không? - Satoshi hỏi cô. Cậu không muốn nhìn cô phải vất vả như vậy, hơn nữa, cậu cũng chả quan trọng việc chơi đùa hay làm việc vất vả, miễn là hai người được dành thời gian bên nhau. Tuy nhiên, câu trả lời mà cậu nhận được chỉ là cái lắc đầu của cô.

- Không! Cậu ở yên đây cho tớ. - Cô gằn giọng. - Tớ không có ý gì đâu, Satoshi. Nhưng mọi chuyện sẽ nhanh hơn nếu tớ làm một mình. Tớ sẽ cố xong sớm, thế nên hãy chuẩn bị cho thử thách tiếp theo khi tớ quay lại.

Kasumi nhanh chóng rời khỏi phòng để giải quyết công việc, cậu buồn bã thở dài đóng cánh cửa lại rồi nằm lăn lên ghế.

Tại sao cuộc sống của bọn họ cứ ngày càng bận rộn hơn vậy? Những cuộc hội ngộ của họ cứ ngày càng ít đi và ngắn hơn. Bây giờ cậu đang là champion vùng Alola, hay là cậu thử tạm nghỉ nhỉ? Hoặc chí ít là ở lại lâu hơn và dành nhiều thời gian với những người bạn của cậu, đặc biệt là với Kasumi. Kể từ khi cô không đi cùng cậu nữa, cậu luôn cảm thấy có một khoảng trống không thể lấp đầy. Đúng là những người bạn du hành khác cũng rất tốt, nhưng không ai có thể bằng được cô gái tóc cam vàng mà cậu thích.

Thấy rằng cậu cần tập trung vào điều gì đó khác thay vì là những suy nghĩ tiêu cực như vừa rồi, cậu quyết định đến chỗ sân đấu của hội quán. Pikachu lúc này cũng đã tỉnh dậy và tràn đầy năng lượng, thế nên Satoshi lại càng hứng thú luyện tập cùng với chú chuột điện đáng tin cậy của cậu. Nhắc mới nhớ, cái ngày mà cậu bắt đầu chuyến du hành của mình không chỉ là ngày mà cậu có được Pikachu, mà nó cũng chính là ngày đầu tiên cậu được gặp cô.

Và rồi vào cái ngày cậu và cô phải chia xa, nó khiến cậu đau lòng đến tận bây giờ. Tất nhiên, chuyện cô đi hay ở lại lần đó là nằm ngoài tầm kiểm soát của cả cô lẫn cậu, và chính cô cũng nhiều lần bảo cậu rằng cô muốn được đi cùng cậu tới bất kì vùng đất nào mới. Thế nhưng, với tiếng tăm mà Kasumi đã gây dựng cho hội quán Hanada sau khi cô quay lại, sẽ rất khó cho cô để có thể đi chu du như những ngày đó, kể cả khi các chị của cô có quay lại. Danh tiếng, quyền lực thì phải đi kèm với trách nhiệm, đó là điều hiển nhiên.

Cũng chính vì lẽ đó mà Satoshi không những hiểu và mà còn lại càng thích cô hơn, một cô gái có trách nhiệm và biết hi sinh cái lợi của mình vì những lợi ích to lớn hơn. Vả lại, cô và cậu vẫn là bạn tốt kể cả khi cô không du hành cùng cậu nữa. Họ luôn cố gắng làm cho tình bạn của hai người trở nên vững mạnh hơn, và tình bạn đó chính là sức mạnh mà cả cô và cậu đều dựa vào để vượt qua mọi khó khăn và trở ngại trong cuộc sống.

Khi Kasumi hoàn thành xong báo cáo thì trời cũng đã tối đen. Cô ra phòng bếp định nấu thứ gì đó thì thấy Satoshi đang chuẩn bị đồ ăn, trông có vẻ như là thức ăn bên ngoài.

- Tớ biết là tớ không thể nấu, thế nên tớ đã gọi đồ ăn. Cậu đói lắm rồi phải không? - Satoshi mỉm cười.

Kasumi gật đầu và tiến tới chuẩn bị cùng cậu. Cô không giấu nổi niềm vui khi thấy sự chu đáo của cậu. Sau vài tiếng vất vả xử lý công việc và viết báo cáo, cô thật sự rất cảm kích về bữa tối mà cậu chuẩn bị cho cô. Hơn thế nữa, Satoshi còn mua về mấy món mà cô thích nhất: hải sản. Cô và cậu cùng nhau thưởng thức bữa ăn ngon lành và vui vẻ, hẳn là cả hai người đều rất đói.

Có vẻ như Pikachu đã quyết định ở lại chỗ sân đấu cùng với các Pokemon khác của Kasumi vào tối nay, để cho cô và cậu có không gian riêng. Bởi vì đây là đồ ăn mang về, thế nên khi ăn xong cô và cậu chỉ cần vứt đống bát đĩa nhựa đi thay vì phải rửa bát. Thế cũng tốt, bởi hai người vẫn còn chuyện phải làm, kể cả khi lúc này đã tối muộn. Cô và cậu mặc bộ quần áo ngủ, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi sau đó ra ghế phòng khách để cùng nhau xem phim.

Nếu như có Takeshi ở đây, thì kế hoạch sẽ là dựng trại ở ngoài vườn để ngủ qua đêm, cứ như là để nhớ lại những ngày ba người họ còn du hành cùng nhau. Bọn họ sẽ chỉ đơn giản cùng nhau nói đủ thứ chuyện, nào là chuyện về tương lai, nhà cửa, Pokemon,... Tất cả chỉ có vậy nhưng lại rất vui và hoài niệm.

Nhưng nếu không có Takeshi hoặc là phải đợi anh ta đến vào lúc khác thì Satoshi sẽ cùng cô chơi cờ, giải ô chữ hoặc là xem phim. Lí do là bởi cả cô và cậu đều muốn dành cuộc nói chuyện bên lửa trại phải thật đông đủ và ở nơi vắng vẻ như hội quán Hanada này. Ba người họ cũng đã thử ở nhà của hai người kia, nhưng đều không hiệu quả. Mẹ của Satoshi tuy tốt nhưng lại chẳng để cho nhóm bạn được riêng tư là mấy, còn hội quán Nibi của Takeshi thì thôi rồi, đông anh em khủng khiếp, đấy là còn chưa tính đến cả ông bố và bà mẹ của anh.

- Chán quá đi! - Satoshi rên rỉ sau khi Kasumi chọn được bộ phim như ý. Tối qua cậu đã chọn phim rồi, thế nên tối nay đến lượt cô. Tất nhiên, cậu thừa biết phim cô chọn là thể loại lãng mạn sến súa, cái thể loại mà kiến cậu ngủ ngay từ đoạn giới thiệu. Cơ mà bất công thật, khi cậu chọn phim thì cậu toàn chọn phim hành động có pha thêm yếu tố lãng mạn để cô còn có thể xem cùng, thế mà tại sao cô lại cứ chọn mấy bộ mà khiến cậu chỉ muốn móc mắt với bịt tai vậy nhỉ?

- Suỵt! Trật tự đi! - Kasumi gắt lên rồi dán mắt vào tivi. Đây là bộ phim mới và cô không muốn phải bỏ lỡ một giây phút nào cả. Đột nhiên, chiếc tivi phụt tắt.

Satoshi nhìn cô chằm chằm, cậu thật sự không thể giấu nổi niềm vui vì chuyện vừa xảy ra, cậu thấy như mình vừa tránh được một màn tra tấn dã man. Bởi vì đèn đã được tắt để việc xem phim trở nên thú vị hơn, căn phòng giờ đây chỉ được chiếu sáng bởi những ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

- Bật nó lại đi. - Kasumi cau mày nhìn cậu.

Satoshi chứng kiến đôi mắt giận dữ của cô như thể cô sắp giết cậu đến nơi rồi. Nhưng cậu không hiểu cô đang nói về cái gì.

- Sao cơ?

- Bật vô tuyến lại cho tớ. Hoặc là tớ sẽ xử cậu nhanh gọn đấy!

Giọng nói sắc bén đầy giận dữ của cô khiến cậu rùng mình sợ hãi.

- Cậu... Ý cậu là sao? - Satoshi lắp bắp. Bây giờ cậu lại mong cái vô tuyến bật lại để cậu có thể thoát khỏi một màn tra tấn còn khủng khiếp hơn.

- Đưa cái điều khiển đây!!! - Kasumi gắt lên. Cô sẽ xử cậu ta vì tội giả ngu sau, còn bây giờ cô phải xem bộ phim này đã.

- Ah... cái điều khiển à? - Cậu gật đầu hiểu ra vấn đề.

- Phải, cái điều khiển ý, tên đầu gỗ này.

- Nhưng tớ... tớ không có nó... - Cậu trả lời trong sự sợ hãi.

- Đừng nói dối, Satoshi. Làm thế nào mà cái TV tự động tắt ngay sau khi cậu phàn nàn chứ? - Kasumi đảo mắt.

- Tớ không biết nữa, hỏi Acerus ý. - Cậu trả lời và ngay lập tức ăn thêm ánh mắt hình viên đạn từ cô. Trời ơi, tại sao căn phòng tối như vậy mà cậu vẫn có thể thấy được ánh mắt đáng sợ đó nhỉ?

- Thôi giả ngu và đưa tớ cái điều khiển ngay.

- Nhưng tớ nói thật mà, tớ làm gì có... Này!!! - Satoshi hét lên. Kasumi đang lục lọi quanh chỗ cậu và bây giờ là cả trên người cậu, khiến cậu phải lùi người lại. Cảm thấy khó xử trước hành động của cô, cậu thốt lên:

- Dừng lại đi! Tớ không có cái điều khiển! Tớ không làm gì cả.

Kasumi không quan tâm, cô tiếp tục tìm nó trên người cậu. Bởi vì trong phòng rất tối, Kasumi không nhận ra rằng mình vừa chạm và xoa vào rất nhiều bộ phận của cậu, có lẽ là chỉ trừ "chỗ đó" ra. Vẫn cảm thấy khó chịu vì chưa tìm ra, cô nắm lấy thân áo của cậu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen đó.

- Tớ không đùa đâu, Satoshi.

- Thế cậu nghĩ tớ đùa chắc?

Hai người họ tiếp tục nhìn nhau, đôi mắt giận dữ của Kasumi cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi của cậu. Cô vẫn nắm lấy áo cậu và tiến sát lại gần, còn cậu thì theo phản xạ lùi về phía sau. Cậu cứ lùi như vậy cho đến khi người cậu chạm vào thành ghế, bây giờ cậu không thể lùi được nữa. Tim cậu đập thình thịch, tay cậu đổ mồ hôi, cậu biết Kasumi thấy được rằng cậu đang sợ.

Mặc dù cậu rất muốn nhắm mắt lại để không phải đón nhận sự giận dữ đó, đôi mắt ma lực của cô vẫn cứ khiến cậu phải ngắm nhìn không rời. Cậu thích ngắm nhìn chúng cho dù cô đang vui hay buồn hay thậm chí cả khi tức giận như lúc này. Khi Satoshi cảm nhận được hơi thở đầy căng thẳng của cô, cậu khẩn thiết cầu mong Acerus hãy bật cái TV chết tiệt đó lên đi.

Thế nhưng, cậu hoàn toàn không ngờ tới chuyện tiếp theo xảy ra. Cô tiếp tục tiến sát lại gần và khóa môi mình lên môi cậu. Sự sợ hãi của Satoshi đã giảm đi phần nào, còn Kasumi thì nhắm chặt mắt lại để tận hưởng đôi môi mà cô hằng mong ước. Khi cô ngừng lại và tách ra, khuôn mặt của cả hai người đều đỏ gay và họ ngay lập tức quay mặt đi, hi vọng rằng người kia sẽ không nhìn thấy sự ngượng ngùng của mình vào lúc này.

Kasumi không biết tại sao mình lại hôn cậu ta. Cô cảm tưởng như mình đã sẵn sàng cho cậu ta một trận, nhưng ngay khi cô tiến sát lại gần cậu lúc cậu không còn đường lui, cảm xúc đã lấn át lý trí của cô. Đôi mắt nâu đen của cậu đã xoa dịu cơn giận của cô như thường lệ. Và khi biết cậu ta đang sợ hãi và không thể kháng cự lại, cô đã tận dụng cơ hội này để chiếm lấy bờ môi đầy quyến rũ của cậu.

Có thể là do ảnh hưởng của những bộ phim lãng mạn mà cô đã xem, hoặc là do đống công việc căng thẳng ngày hôm nay mà cô đã mất kiểm soát và làm điều dại dột. Cô chửi thầm, mắt nhắm nghiền. Tại sao cô lại làm vậy? Tại sao cô lại phá hỏng mọi chuyện như thế? Lỡ đâu Satoshi bỏ đi thì sao? Cô sẽ nói gì với Takeshi đây?

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, khiến cô bối rối mở mắt ra. Cô thấy cậu ta đang đỏ mặt, nở một nụ cười đầy lo lắng, khiến cho má cô lại đỏ bừng lên. Mặc dù muốn giấu đi sự ngượng ngùng của cô vào lúc này, đôi mắt nâu đen của cậu đã ngăn không cho cô làm điều đó.

- Bậc thầy Pokemon không bao giờ bỏ cuộc. - Cậu thì thầm trước khi hôn cô, và sau một vài giây sốc nặng, cô nhắm mắt và ôm lấy cậu để đáp trả lại nụ hôn. Satoshi đã rất ngạc nhiên khi Kasumi hôn cậu, nhưng khi ngẫm lại một lúc để suy nghĩ, cậu thấy rằng đây hẳn là thử thách của cô. Tất nhiên rồi, còn lí do nào khác để cô ấy cứ tiến sát lại gần cậu nữa chứ? Và khi cậu không từ bỏ và chịu thua, cô buộc phải hôn cậu để gây sức ép. Được thôi, cậu chấp nhận thử thách này vậy.

Khi cậu bỏ cô ra, Kasumi nhìn thẳng vào đôi mắt ngượng ngùng của cậu và hỏi:

- Tại sao cậu lại nói vậy?

- Sao cơ? - Cậu lắc đầu tập trung. Không hiểu tại sao cậu cứ có cảm giác gì đó lâng lâng khi cô và cậu hôn nhau như vậy.

- Khi cậu nói 'Bậc thầy Pokemon không bao giờ bỏ cuộc ý', tức là thế nào? - Kasumi đảo mắt hỏi cậu.

- Bởi... bởi vì đây là thử thách của cậu đúng không? - Satoshi ngượng ngùng lắp bắp. - Cậu muốn tớ... tớ phải nói từ đó ra... thế nên mới lại gần tớ và... ép tớ...

Nghe vậy, trong lòng cô rên rỉ không ngừng. Kasumi cố giữ bình tĩnh để không đập cho tên đầu đất này một trận. Vậy ra cậu ta hôn cô bởi vì cậu ta nghĩ rằng cô và cậu vẫn đang chơi cái trò ngu ngốc đó ư? Trái tim cô hơi đau nhói vì câu trả lời của cái tên khốn nạn đó, nhưng cô vẫn thấy vui vì cô đã được hôn cậu ta tận hai lần. Phải rồi đấy, đây chắc chắn không chỉ là cảm xúc ngày xưa của cô nữa, chúng vẫn là cảm xúc của cô bây giờ.

Điện thoại của cô ở trên bàn sáng lên và khiến cô phải chú ý. Kasumi cầm nó lên và đọc tin nhắn được gửi đến.

- Oh... - Cô ngạc nhiên và khiến cho Satoshi tò mò.

- Chuyện gì vậy? - Cậu hỏi cô.

- Mất điện rồi.

Satoshi ngay lập tức cau mày vì cậu vừa phải trải qua màn tra tấn của cô chỉ vì cô tưởng rằng cậu đã tắt vô tuyến đi.

- Cậu nợ tớ một lời xin lỗi đấy.

- Bắt tớ đi. - Cô mỉm cười trêu đùa cậu.

- Được thôi, dù sao cũng đến lượt tớ mà. - Satoshi nhếch mép và khiến cho Kasumi tái mặt. Cậu ta vẫn nghĩ mình đang chơi cái trò thử thách đó đúng không? Satoshi tiến sát lại gần cô, còn cô thì lùi lại cho đến khi chạm vào thành ghế. Đôi mắt ngượng ngùng của cô không rời khỏi ánh mắt quyết tâm của cậu cho đến khi cậu đặt lên môi cô một nụ hôn nữa, nhưng lần này nó chứa đầy sự say mê và nồng cháy.

Tại sao cậu ta cứ hôn cô vậy? Kasumi tự hỏi mình trong khi đang ôm và hôn cậu say đắm. Nhưng sao cũng được, cô không phàn nàn gì cả bởi đây là điều mà cô luôn mong muốn: hôn tên đầu đất này và được cậu ta hôn. Kể cả khi cậu ta chỉ nghĩ rằng đây là một trò chơi, cô sẽ chấp nhận chơi cùng cậu. Sau khi hai người họ tách nhau ra, cô nhếch mép nhìn cậu.

- Trưởng hội quán đây cũng không biết bỏ cuộc đâu nhé. - Cô nói rồi kéo cậu vào một nụ hôn khác. Cứ như thế, hai người bạn liên tục khóa môi nhau và tự hỏi không biết bao giờ cái trò Achamo này mới kết thúc.

----------

* Permission: Bằng chứng cho thấy tôi có quyền dịch fic này của tác giả:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top