Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 Tru tiên tiểu tục chi luân hồi 】 Chương 16:

_oOo_

Lâm Kinh Vũ không biết chính mình vì cái gì đột nhiên muốn đến Thảo Miếu thôn nhìn một chút, hắn ở tổ sư từ đường trông giữ nhiều năm như vậy, ngoại trừ chưởng môn sư huynh ủy thác nhiệm vụ, hắn cơ hồ là không xuống núi. Mảnh đất trống lúc nhỏ cùng tiểu đồng bọn truy đuổi đùa nghịch, sớm đã mọc đầy cỏ dại, cỏ cao đến ngang một người, gió thổi tới đồng loạt hướng về một bên. Gian chùa miếu cũ nát thay đổi vận mệnh của bọn họ, trải qua vài chục năm mưa gió, càng lộ vẻ suy bại không chịu nổi.

Ngoại trừ lần trước tới đây tìm Trương Tiểu Phàm, đây là lần thứ hai hắn trở lại sau mười mấy năm qua. Lần trước tâm tình nặng nề, hắn không có xem thật kỹ một chút chỗ ở cũ của lúc nhỏ, lần này buồn bực ngán ngẩm, hắn đứng ở trong bụi cỏ dại, phóng mắt tinh tế nhìn lại, chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh bi thương.

Ai còn có thể nhớ kỹ, thôn trang nhỏ này, đã từng có hoan thanh tiếu ngữ, đã từng khói bếp lượn lờ, đã từng có hoa lúa phiêu hương?

Gió thu đìu hiu, khắp nơi tàn lụi, Lâm Kinh Vũ thở sâu, hướng nơi ở của Trương Tiểu Phàm đi đến. Theo tin tức Yến Hồng mang về, Lục Tuyết Kỳ được Trương Tiểu Phàm hộ tống trở về, theo thời gian suy tính, hai tuần trước liền nên đến, nhưng Lục Tuyết Kỳ chậm chạp chưa về, vì thế chưởng môn sư huynh đi tìm hắn, hi vọng hắn xuống núi tìm kiếm Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ là Thủ tọa một phong, còn là nhân tài kiệt xuất của Thanh Vân, mặc dù Yến Hồng nói đạo pháp của nàng mất hết, nhưng trên dưới Thanh Vân cũng không tin, dù cho đúng là như này, mọi người vẫn là sốt ruột hi vọng Lục Tuyết Kỳ trở về.

Lâm Kinh Vũ nghĩ, có lẽ bọn họ ở tại Thảo Miếu thôn cũng nên.

Trong gian nhà gỗ mới xây, trên nóc nhà tung bay ra mấy sợi khói nhẹ, Lâm Kinh Vũ hai mắt tỏa sáng, không khỏi tăng nhanh bước chân.

Bên trong phòng bếp nhỏ truyền đến vài tiếng ho khan của nữ tử, Lâm Kinh Vũ đứng vững ở bên ngoài, nghĩ nên như thế nào mở miệng. Đã thấy Lục Tuyết Kỳ từ bên trong chạy ra tới, tay vịn cửa, không nhịn được ho khan, hiển nhiên bị sặc đến không chịu được.

Nàng nhìn qua chật vật không tả nổi, chí ít Lâm Kinh Vũ chưa thấy qua Lục Tuyết Kỳ như thế này. Lục Tuyết Kỳ luôn luôn trang nghiêm túc mục, toàn thân áo trắng không nhiễm phàm trần, bất cứ lúc nào hay trong hoàn cảnh gì nàng đều thập phần để ý dung nhan của chính mình. Nhưng lúc này, một ống tay áo của nàng có vết tích bị cháy khét rõ ràng, trên áo bị đốt ra vài lỗ, quần áo khắp nơi đều là tro bụi, trên mặt trắng nõn cũng có mấy vệt đen.

Lục Tuyết Kỳ ho khan một hồi, điều bình khí tức, dùng tay lau đi mồ hôi trên trán. Mà động tác này của nàng lại khiến trên trán lưu lại thêm một dấu vết màu đen.

"Lục sư tỷ, ngươi......" Lâm Kinh Vũ cả kinh nói không ra lời.

Lục Tuyết Kỳ lúc này mới phát hiện có người tới, bốn mắt nhìn nhau, bỗng trên vẻ mặt luôn là băng sương mỹ lệ của nàng hiện lên một vòng hồng vân, lập tức xấu hổ cười một tiếng, lắp bắp nói: "Cái này, nấu cơm, có chút khó."

Hai người đều là tính tình trầm mặc, gặp nhau trong tình trạng xấu hổ như vậy, nhất thời đều không có lời nào để nói.

Bên trong phòng bếp nhỏ truyền đến mùi cháy khét, Lâm Kinh Vũ ngửi được, nhướng mày nói: "Cơm của ngươi, hình như bị cháy khét."

Lục Tuyết Kỳ bối rối, tinh tế hít hà, quả nhiên có một cỗ vị khét, nàng nha một tiếng vội vàng quay người chạy vào trong phòng bếp. Lâm Kinh Vũ nhìn nàng hoang mang rối loạn chạy vào, lại nghe bên trong truyền đến từng hồi thanh âm đinh đinh đang đang của nồi bát bầu bồn va chạm vào nhau, há to miệng, tựa hồ không thể tin được đây là Lục Tuyết Kỳ mà hắn biết.

Ngay lúc Lâm Kinh Vũ còn đang hoang mang tại nguyên, Lục Tuyết Kỳ lại xám xịt xuất hiện ở cửa ra vào, giống một tiểu cô nương lần đầu gặp mặt nhăn nhó hỏi: "Vậy, ngươi muốn ăn một chút sao?"

Lâm Kinh Vũ há to miệng, rốt cục lấy lại tinh thần, tiếp nhận sự thật Lục Tuyết Kỳ nấu cơm. Nhìn khuôn mặt giống như mèo của nàng, Lâm Kinh Vũ đột nhiên cảm giác được, Lục Tuyết Kỳ như thế này, có mấy phần đáng yêu. Nàng vẫn là mỹ lệ trước sau như một, chỉ là vẻ mỹ lệ này đã nhiễm lên nhan sắc của nhân gian, càng dễ khiến người muốn thân cận. Hắn bỗng nhiên có mấy phần ghen tị với Trương Tiểu Phàm, cho đến ngày hôm nay, tình cảm của hắn đối với Trương Tiểu Phàm rất phức tạp, tên đồng bạn hồi nhỏ này, luôn là người nhà thân nhất trong lòng của hắn, vô luận hắn ta làm cái gì, hắn đều có thể coi hắn ta là huynh đệ, nhưng hắn ta giết tiền bối mà hắn kính trọng nhất, hắn muốn báo thù, lại không hạ thủ được, nhưng muốn tha thứ, lại tha thứ không được.

Lâm Kinh Vũ thu hồi những tình cảm phức tạp trong lòng, liếc nhìn chung quanh, không thấy Trương Tiểu Phàm, liền hỏi: "Lục sư tỷ, Trương Tiểu Phàm đâu?"

Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng ở cửa, nghe nhắc đến tên của Trương Tiểu Phàm, trong mắt nàng chợt lóe lên một tia không bỏ được, rất nhanh lại khôi phục vẻ lãnh đạm, nói: "Không biết, hẳn là ở cùng Bích Dao."

Lâm Kinh Vũ giật mình, "Cái gì, yêu nữ Ma giáo kia, nàng không phải......" Hắn đối Bích Dao bây giờ không có nửa phần hảo cảm, chuyện năm đó, không thể không nói một nửa nguyên nhân là do Bích Dao tạo thành. Nếu không phải nàng xúc động tự tiện xông vào Thanh Vân Môn, còn công khai xuất hiện ở bên ngoài Ngọc Thanh Điện ý đồ mang đi Trương Tiểu Phàm, sự tình có lẽ sẽ không thay đổi đến mức không thể vãn hồi như vậy. Cứ cho là nàng cứu được Trương Tiểu Phàm một mạng, thế nhưng gián tiếp kéo Trương Tiểu Phàm bước vào Ma đạo, mười năm không quay đầu lại.

Lâm Kinh Vũ đối với chuyện Bích Dao phục sinh cảm giác rất kinh ngạc, lại thấy thần sắc lạnh nhạt của Lục Tuyết Kỳ hơi lơ đễnh, trong lòng càng nghi hoặc, "Vậy ngươi......"

Chuyện của Lục Tuyết Kỳ cùng Trương Tiểu Phàm, không lâu trước đây hắn cũng là mới nghe được chút tin tức từ trong miệng Tằng Thư Thư, lúc đầu cũng là thập phần không tin, nhưng nghĩ đến đủ loại sự tình lúc trước, mới bừng tỉnh đại ngộ. Hắn cũng bởi vì thế mà cao hứng thay Trương Tiểu Phàm, nhưng chuyện ngày hôm nay, hắn lại nhìn không hiểu.

Lục Tuyết Kỳ vẫn nhàn nhạt như cũ, thản nhiên nói: "Bích Dao tuy là nữ tử Ma giáo, nhưng lại đối Tiểu Phàm một lòng say mê, bọn họ ở cùng một chỗ, ta chúc phúc cho bọn họ."

Lâm Kinh Vũ không có trải qua tình yêu, nghe Lục Tuyết Kỳ nói như vậy, càng hoang mang không thôi. Từ sự miêu tả của Tằng Thư Thư đến xem, Trương Tiểu Phàm cùng Lục Tuyết Kỳ vô số lần cùng nhau vượt qua trở ngại kinh lịch, mới càng thiên kinh địa nghĩa, mà Bích Dao kia, bất quá là có ân cứu mạng, có thể nào so sánh với chuyện bọn họ đồng cam cộng khổ, lưỡng tình tương duyệt? Đương nhiên, chuyện đồng cam cộng khổ, lưỡng tình tương duyệt này cũng là Tằng Thư Thư nói. Lâm Kinh Vũ là không rõ ràng lắm, nhưng Tằng Thư Thư nói chắc như đinh đóng cột, có lẽ sẽ không sai. Chủ yếu nhất là, dưới sự quan sát của Lâm Kinh Vũ, Tiểu Phàm thật vất vả vượt qua chút sinh hoạt yên ổn, vừa gặp được Bích Dao, trong lòng lại không yên tĩnh. Trong lòng của hắn đối Trương Tiểu Phàm có oán có trách, thậm chí có hận, nhưng hắn lại so bất luận kẻ nào đều hi vọng Trương Tiểu Phàm sống tốt.

"Yêu nữ Ma giáo kia, từ lúc mới bắt đầu tiếp cận Tiểu Phàm đã không có lòng tốt. Ta đi đem hắn tìm trở về." Thiếu niên khí thịnh, nói xong quay người liền muốn đi.

Lục Tuyết Kỳ vội la lên: "Lâm sư đệ."

Lâm Kinh Vũ dừng lại, Lục Tuyết Kỳ hơi cúi đầu, nhớ tới đêm đó Trương Tiểu Phàm thần sắc buồn bã hỏi "Các ngươi vì cái gì cho tới bây giờ cũng không hỏi ta một chút, liền thích thay ta làm quyết định đâu?".

Trong nội tâm nàng như thế nào không hiểu, thế nhưng là, nàng chỉ hi vọng hắn hảo hảo, vô luận bên cạnh hắn đứng là ai. Lục Tuyết Kỳ nói: "Tiểu Phàm có cuộc sống của chính hắn, để hắn tự mình lựa chọn đi."

Lại là một trận trầm mặc.

Cơm bị nấu khét trong phòng bếp nhỏ cũng dần dần lạnh, Lục Tuyết Kỳ hình như nhận thấy, lại nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi, ngươi muốn cùng nhau ăn cơm sao?"

Lâm Kinh Vũ chán nản quay đầu lại, thần xui quỷ khiến, nhẹ gật đầu. Lục Tuyết Kỳ nguyên lai chỉ là khách khí hỏi một câu, vạn không ngờ tới hắn sẽ đáp ứng, vị khét trong không khí còn thỉnh thoảng truyền đến từng đợt, sắc mặt Lục Tuyết Kỳ trong nháy mắt trở nên rất khó coi, lúc xanh lúc đỏ, đứng tại chỗ, tình thế khó xử.

Lâm Kinh Vũ tựa hồ trong lòng còn đang nghĩ về chuyện của Trương Tiểu Phàm, không có đem thần sắc thay đổi của Lục Tuyết Kỳ nhìn ở trong mắt, trực tiếp lướt qua nàng đi vào phòng bếp, giống như là trở lại nhà mình.

Hai người cũng không biết làm sao ngồi xuống, lúc Lục Tuyết Kỳ bưng lên chén cơm nửa trắng nửa vàng, lại nhìn qua hai món ăn không nhìn ra hình dạng ở trên bàn, nhất thời không hiểu chính mình làm sai chỗ nào. Lâm Kinh Vũ thật đúng là đói bụng, không nói nhiều liền đem cơm và vào trong miệng, lại tiện tay kẹp một đũa đồ ăn.

Rõ ràng rất khó ăn, bất quá Lâm Kinh Vũ giống như ăn không ra hương vị, ăn đến say sưa ngon lành, hoàn toàn ngoài dự kiến của Lục Tuyết Kỳ. Bản thân nàng ngày bình thường ăn gì cũng đều có thể, xưa nay không để ý hương vị của đồ ăn như thế nào, đương nhiên, nàng đi đến chỗ nào cũng tự nhiên có người thịnh tình khoản đãi, cho nên cũng không có cơ hội bắt bẻ đồ ăn. Mỗi lần nhìn Trương Tiểu Phàm nấu cơm, tổng cảm thấy rất dễ dàng, không nghĩ tới tự mình làm hơn nửa tháng, vẫn là hoàn toàn nắm giữ không được kiến thức cơ bản, chuyện này khiến nàng cảm thấy cực kỳ thất bại. Bất quá loại thất bại này, ngắn ngủi lại không có ý nghĩa. Nhưng bây giờ nhìn Lâm Kinh Vũ ăn ngon như vậy, làm trong nội tâm của nàng dâng lên một tia chờ mong nho nhỏ. Liền nhịn không được để đũa xuống, hỏi: "Lâm sư đệ, ngươi thấy đồ ăn như thế nào?"

Lâm Kinh Vũ ăn lửng dạ, nghe nàng hỏi như vậy, cười khổ lắc đầu, nói: "Mặc dù đồ ăn khó mà nuốt xuống, bất quá ta từ trước đến nay không để ý."

Không khí trong nháy mắt lạnh xuống.

Lâm Kinh Vũ chợt nhớ tới cái gì giống như, hỏi Lục Tuyết Kỳ: "Yến Hồng nói......"

"Nàng nói không sai." Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng đánh gãy hắn.

Lâm Kinh Vũ giật mình, không thể tin nhìn qua Lục Tuyết Kỳ, đã thấy Lục Tuyết Kỳ thần sắc lạnh lùng, cũng không có nửa phần thương tâm.

"Chưởng môn sư huynh luôn rất lo lắng cho ngươi."

Lục Tuyết Kỳ nói: "Ta biết...... Ta sẽ không rời khỏi Thanh Vân. Chỉ là hiện tại, vẫn chưa tới lúc trở về."

Nàng lại khôi phục vẻ thanh lãnh vốn có, Lâm Kinh Vũ liền yên lòng. Hai người đều không nói lời nào, lặng im ngồi một hồi, mắt thấy sắc trời dần tối, Lâm Kinh Vũ liền đứng dậy rời đi.

Lúc rời đi, Lâm Kinh Vũ đột nhiên nói: "Ta biết có một nơi rất tốt, càng thích hợp để ngươi tu luyện."

Phía sau tổ sư từ đường, trong bóng cây trùng điệp, có một mảnh đất trống hẻo lánh bị sương mù bao phủ, không dễ khiến người phát giác. Con sông nhỏ thanh tịnh không biết từ nơi nào mà đến, chậm rãi chảy qua bốn mùa trong năm, không biết chảy đến nơi nào. Dựa vào núi, ở cạnh sông, có hai gian nhà tranh đơn sơ được dựng lên. Nơi này là do Vạn Kiếm Nhất lưu lại khi còn sống, hắn ngẫu nhiên sẽ ở chỗ này ngồi chơi một buổi chiều, tĩnh tâm tu đạo. Nơi này nguyên bản ít ai lui tới, cũng không quá mức đặc biệt, sau khi Vạn Kiếm Nhất qua đời, cũng không còn ai đặt chân đến. Nhưng Lâm Kinh Vũ cả ngày tĩnh thủ ở từ đường, lúc nhàn hạ liền đi đạo bốn phía, trong lúc vô tình lại phát hiện ra nơi này.

Hắn mang Lục Tuyết Kỳ tới chỗ này, nói: "Nơi này yên tĩnh, cũng an toàn, ngươi ở đây tu luyện không còn gì tốt hơn."

Lục Tuyết Kỳ xem xét hoàn cảnh bốn phía, cảm thấy không khí trong lành, làm người tâm thần thanh tịnh.

Tu luyện ở Thảo Miếu thôn cũng là mười phần an tâm, chỉ là như Lâm Kinh Vũ nói, đệ tử Thanh Vân thường xuyên từ trên không bay qua, nếu trong lòng muốn tránh đi, vậy nơi đó thực sự không tính là một nơi tốt. Lục Tuyết Kỳ không phải muốn trốn tránh, chỉ là trước khi đạo pháp chưa luyện thành, nàng tạm thời không muốn đối mặt với chúng đệ tử ở Tiểu Trúc Phong, không muốn mọi người đem ánh mắt đồng tình cùng thương tiếc đặt ở trên người mình.

Đôi mắt của Lâm Kinh Vũ khi nhìn về phía nàng cũng không có đồng tình cùng thương hại, ngoại trừ lúc đầu hơi kinh ngạc, hắn vẫn đối đãi nàng như lúc trước, cho nên nàng tiếp nhận đề nghị của Lâm Kinh Vũ, sống ở phía sau tổ sư từ đường.

Nơi này ban ngày sương mù rất nặng, mông lung đem dòng sông cùng rừng cây che khuất, nhưng đến ban đêm, thì lại trong trẻo như ban ngày, ngược lại làm Lục Tuyết Kỳ mười phần vui vẻ. Vầng trăng thật lớn treo trên bầu trời, nhưng khi Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, lại cảm giác vầng trăng kia giống như cách mình rất gần rất gần, vươn tay liền có thể chạm đến. Việc này khiến Lục Tuyết Kỳ nhớ tới Vọng Nguyệt đài ở Tiểu Trúc Phong.

Nàng ở dưới ánh trăng lẳng lặng đả tọa, luyện tập phương pháp thổ nạp. Bỗng nhiên lại nhớ tới buổi chiều đầu tiên ở lại Thảo Miếu thôn, nhất thời khó mà chuyên tâm, liền từ trong ngực móc ra một khối cổ đồng phiến thuần khiết, cẩn thận xem xét.

Sau khi rời khỏi Trương Tiểu Phàm, nàng đi đến dưới chân núi Thanh Vân, lại xoay người tiến vào Thảo Miếu thôn, dự định trước tiên tạm thời ở lại nơi này, đợi đạo pháp luyện thành, lại lần nữa trở lại Thanh Vân. Không ngờ Thảo Miếu thôn cũng không phải yên tình an tường như trong tưởng tượng của nàng, đêm thứ nhất liền thập phần không yên ổn. Vào lúc nàng đang cẩn thận xem xét cổ đồng phiến dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào u linh oan hồn tụ đầy một mảnh ngoài cửa sổ, vây quanh nhà gỗ vui cười, mắng mỏ, gõ cửa lại đẩy cửa, rất là dọa người. Lúc trước trên thân nàng có đạo pháp, u linh oan hồn không dám tới gần, mà bây giờ đạo hạnh mất hết, ai cũng có thể khi dễ. Nàng ở trong lòng suy nghĩ, cũng đã làm tốt chuẩn bị bị những quỷ hồn trôi nổi trên thiên địa kia cắn nuốt, mắt thấy cửa sổ từng chút từng chút bị đẩy ra, mặt nàng không đổi sắc, tiếp tục ngắm nghía cổ đồng phiến trong tay.

Đây chính là cổ đồng phiến cổ quái ở trong thuần thú thật tại Phần Hương Cốc kia.

Lúc tám con Hỏa dị thú đang tranh đoạt, cổ đồng phiến đã vô tình rơi vào bên người nàng, bị nàng lặng lẽ thu vào, cũng một mực mang theo trên người. Trong thuần thú thất tối tăm không thấy ánh mặt trời, Lục Tuyết Kỳ một lòng muốn chết, cũng chưa từng buông xuống, nàng cũng có nghĩ qua trả thù, muốn dùng vật dị bảo này hút linh lực của người khác cung cấp cho chính mình tu luyện lại từ đầu, cho nên nàng lặng lẽ thu hồi cổ đồng phiến, cũng không nói cho Trương Tiểu Phàm. Nhưng lúc thanh tỉnh lại, nàng liền bị tâm ma của chính mình dọa cho giật nảy mình.

Thời gian bị cầm tù ở thuần thú thất đã làm nàng sinh ra tâm ma, cũng hiểu được tại sao lúc trước ở Lưu Ba Sơn, Điền Bất Dịch muốn trừng phạt Trương Tiểu Phàm. Trong lòng của mỗi người đều là có tâm ma, bọn họ tu đạo, liền phải tiêu trừ tạp niệm, sửa đổi tâm khí.

Sau khi nàng suy nghĩ thông suốt, đương nhiên sẽ không lại nghĩ đến hành vi vô sỉ âm độc như hút linh lực này, chỉ là cổ đồng phiến này có liên quan đến Tu La thần, nàng liền một mực âm thầm nghiên cứu. Bất quá cổ đồng phiến này thực sự nhìn không ra cái gì dị dạng, ở trong tay nàng, hoàn toàn chính là một khối đồng phiến bình thường không có gì lạ, hai nửa vòng tròn đều là màu đồng cổ, giống như có một dãy đường vân nào đó ẩn ẩn bị khắc lên, có vẻ là hình ảnh núi non sông ngòi, nhưng nhìn không rõ lắm, bề ngoài vuông vức, không có chút đặc sắc. Dù cho trong đó có núi non sông ngòi như ẩn như hiện, nhưng Lục Tuyết Kỳ vẫn không thể tìm ra manh mối gì từ bên trong.

Thẳng đến lúc những oan hồn quỷ quái kia đẩy ra cửa sổ, đồng loạt điên cuồng lại tham lam hướng nàng đánh tới, cổ đồng phiến kia trong nháy mắt hồng quang đại hiện, mà trong mảnh hồng quang kia hiện ra một gương mặt đẫm máu như ác ma hướng những quỷ hồn kia gào thét một tiếng, trong khoảnh khắc, oan hồn tứ tán, quỷ khóc sói gào, khắp nơi văng vẳng âm thanh ai oán.

Nhưng chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, cổ đồng phiến lại khôi phục dáng vẻ ảm đạm không có ánh sáng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lục Tuyết Kỳ cơ hồ đã chuẩn bị từ bỏ cổ đồng phiến này. Nhưng mà trong đó đến cùng có huyền diệu gì, đến bây giờ nàng vẫn là không biết được.

Lục Tuyết Kỳ đem cổ đồng phiến trong tay giơ cao khỏi đầu, nương theo ánh trăng, lại một lần nữa tinh tế xem xét.

Ánh trăng nhẹ nhàng đánh vào bên trên cổ đồng phiến, cổ đồng phiến dần dần nổi lên một tầng ánh sáng nhạt trong trẻo mong manh, cùng ánh trăng giao hòa một chỗ, hiện ra mấy phần óng ánh long lanh. Ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ khẽ biến, đột nhiên có mấy phần khẩn trương, nhịp tim chẳng biết tại sao nhảy lên kịch liệt. Lại nhìn kỹ càng cổ đồng phiến kia, trong chớp mắt giống như bị rót vào một loại sinh mệnh lực nào đó, run lên nhè nhẹ.

Lục Tuyết Kỳ cố gắng điều chỉnh nhịp tim, lại phát hiện huyết dịch trong cơ thể mình lưu động gia tốc, thân thể giống như không còn là của mình, hoàn toàn khống chế không nổi. Trong lúc hoảng hốt, bỗng hiện lên một dòng sông lao nhanh mà qua, kình phong gào thét, thiên địa mở rộng vô tận, nhất thời không biết bản thân đang ở chỗ nào.

Bỗng nhiên, cổ đồng phiến chấn động kịch liệt, tránh khỏi tay Lục Tuyết Kỳ, thẳng tắp rơi trên mặt đất. Lục Tuyết Kỳ lấy lại tinh thần, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, nàng giống như vừa làm một giấc mộng, bị gió dẫn tới bờ sông, lại dẫn tới trong núi. Trong suy nghĩ thời gian như bị đảo ngược, thật lâu đều không thể khiến nàng bình tĩnh được.

Cổ quái, chuyện này thật không bình thường!

Cổ đồng phiến này, rốt cuộc là cái gì?

Lấy kinh nghiệm non nớt của nàng, tự nhiên là trăm mối không có cách giải. Lúc nàng đem cổ đồng phiến đặt ở dưới ánh trăng lần nữa, đồng phiến kia cũng không còn làm ra bất kỳ phản ứng nào. Lục Tuyết Kỳ muốn từ đó tìm ra tới cơ quan, lại thất vọng phát hiện, kia thật sự chỉ là một khối đồng phiến vuông vức vừa nhìn liền thấy rõ ràng.

Lục Tuyết Kỳ lại một lần nữa thất vọng thu hồi cổ đồng phiến, nàng nghĩ, những chuyện vừa trải qua lúc nãy, có lẽ thật sự chỉ là huyễn ảnh dưới ánh trăng mà thôi.

_oOo_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top