Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 (Edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 Tru tiên tiểu tục chi luân hồi 】Chương 4:

Trans: evan_2412

Beta: Chiêu

_oOo_

 
Đi ra từ dưới đáy vực, trên lưng Trương Tiểu Phàm dường như lại có thêm một tầng gông xiềng, hắn hoàn toàn không biết gì về trận pháp kì lạ kia, nhưng đã nhận ủy thác của người khác nào có thể tuỳ tiện đổi ý. Trước khi đi, hắn nhìn đám mây mù đủ sắc đầy mộng huyễn kia thật sâu, trong lòng bần thần.
 
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt hắn, tựa hồ có mấy phần đắc ý, khẽ cười nói: “Ngươi không giận đó chứ? Trận pháp này dù nhất thời thúc thủ vô sách, nhưng chắc chắn sẽ có cách, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
 
Trương Tiểu Phàm yên lặng thu hồi ánh mắt, không muốn kéo dài thời gian thêm, nói: “Đi thôi.”
 
Tiểu Bạch khẽ cười một tiếng, đáp: “Biết ngươi gấp rồi, nhưng cứ như vậy đi thẳng đến Man Hoang Thánh Điện sao?”
 
Trương Tiểu Phàm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ta còn muốn đi Phần Hương Cốc một chuyến nữa.”
 
Phần Hương Cốc có gì đó quái lạ, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng rốt cuộc kì quái chỗ nào thì không ai cũng nói ra được. Mơ hồ có thể đoán được là có liên quan đến Tu La, nhưng mà những gì liên quan tới Tu La thì lại là một điều bí ẩn.
 
Hai người tiến vào bên trong Phần Hương Cốc, mọi thứ đập vào mắt đều như thường lệ, Tiểu Bạch nhún nhún vai, lơ đễnh nói: “Thật không biết tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Phần Hương Cốc không buông? Gần như ta đã tìm hết Phần Hương Cốc rồi, ngay cả thuần thú thất kia cũng âm thầm tìm qua một lần...”
 
Trương Tiểu Phàm hơi giật mình, bản thân lại không nói được là tại sao, nhưng chỉ vừa nhớ tới Lý Tuân cầu thân trên Ngọc Thanh Điện thì đã muốn đến Phần Hương Cốc nhìn lại. Thật ra là mình quá để ý, Trương Tiểu Phàm cười tự giễu, như muốn gạt những suy nghĩ nhàm chán mơ hồ kia đi, lại nhìn Phần Hương Cốc tiêu điều, chần chừ nói: “Đi thôi, có lẽ thật sự do ta nghĩ nhiều.”
 
Trương Tiểu Phàm yên lặng nắm chặt Phệ Hồn, từ lần đầu tiên Phệ hồn cùng Thiên Gia bắt đầu quyết đấu, hai thanh vũ khí cùng với ngàn năm gút mắc âm thầm phân cao thấp, từ nơi sâu xa dường như có an bài, Thiên Gia và Phệ Hồn đều cảm nhận được đối phương, nhưng hiện giờ tại Nam Cương, Phệ Hồn hoàn toàn không cảm ứng được kiếm khí của Thiên Gia. Bởi vì nguyên nhân này, sâu trong nội tâm của Trương Tiểu Phàm luôn mơ hồ có nỗi bất an không nói thành lời.
 
Hai người đang muốn rời đi, chợt một luồng thanh quang vội vã hướng về phía hai người, chỉ lướt qua mà thôi, Trương Tiểu Phàm và Tiểu Bạch liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo.

Cuối cùng hai người rơi vào rừng cây, một nữ tử dáng người mảnh mai mặc y phục màu đỏ nhạt đưa lưng về phía bọn họ, trong tay thấp thoáng thanh quang. Chỉ một lát Trương Tiểu Phàm đã nhận ra nữ tử kia là Yến Hồng của Phần Hương Cốc, thứ nàng ta cầm trong tay chính là Thanh Linh Thạch.

Nghe người trong cốc từng nhắc thân thể Yến Hồng không khỏe, ngày ngày đóng cửa không ra, lúc ấy hắn còn cảm thấy kì lạ, người tu đạo phải bệnh thế nào mới đến mức suốt ngày không ra khỏi cửa, bây giờ xem ra chuyện của Yến Hồng dường như không đơn giản. Chỉ là không biết, nàng ta đột nhiên tìm tới là vì chuyện gì?

Trương Tiểu Phàm luôn luôn không có cảm tình với người của Phần Hương Cốc, nhưng cũng coi như thân thiết với Yến Hồng, hắn bèn tiến lên một bước hỏi: “Không biết Yến Hồng cô nương dẫn ta đến đây có gì chỉ giáo?”
 
Yến Hồng quay người, cười nhạt một tiếng, nhìn sang Tiểu Bạch, ôm quyền nói với Trương Tiểu Phàm: “Trương sư đệ, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ? Sớm nghe nói đạo pháp của ngươi tiến bộ thần tốc, hiện tại chỉ sợ trên đời không ai sánh bằng, tại hạ bất tài, đặc biệt tới để thỉnh giáo một chút.”
 
Trong giọng nói lạnh lùng của nàng ta có mấy phần mạnh mẽ, lời vừa dứt tay cầm Thanh Linh Thạch đã lập tức tấn công về phía Trương Tiểu Phàm, ra tay lưu loát, chiêu thức ngoan độc. Một luồng thanh quang xẹt ngang mắt Trương Tiểu Phàm, hắn nghiêng đầu tùy ý né đi.
 
Tiểu Bạch đứng ở một bên, cúi đầu đùa với Tiểu Hôi trong ngực, không hề quan tâm đến cuộc đấu pháp giữa hai người.
 
Yến Hồng quay ngược lại, khi ra tay tăng thêm mấy phần ngoan độc, Trương Tiểu Phàm đứng yên tại chỗ, dùng một tay quần nhau với nàng ta, rất nhanh Yến Hồng đã thua trận, không khỏi kính nể Trương Tiểu Phàm.
 
Yến Hồng nhẹ tay thu lại, Thanh Linh Thạch trở lại trong lòng bàn tay nàng ta, Yến Hồng cười nói: “Đạo pháp của Trương sư đệ quả nhiên không bì được, Thanh Vân có ngươi, ta nghĩ sẽ an ổn đứng đầu chính đạo.”
 
Trong quá trình giao thủ, Trương Tiểu Phàm nhìn ra nàng ta cũng không có ác ý, nên cũng không để trong lòng chuyện nàng ta mạo phạm, nhưng lại có hơi thắc mắc ý nghĩa trong câu nói vừa rồi, hắn hỏi thẳng: “Ta đã sớm mưu phản Thanh Vân, khắp thiên hạ đều biết, không biết lời này của Yến Hồng cô nương có ý gì?”

Yến Hồng cũng không trả lời thẳng mà hơi cúi đầu im lặng một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt hơi tái, khóe miệng như có nét mỉa mai, nàng buồn bã cười một tiếng, lại liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang trêu đùa Tiểu Hôi, thấp giọng nói: “Phần Hương Cốc đã không phải là Phần Hương Cốc của trước kia, ta nghĩ chắc cũng không gạt được hai vị. Thiên hạ hôm nay bề ngoài thì thái bình, nhưng sóng ngầm đang sục sôi, thiên hạ chính đạo vốn nên nhất trí đối ngoại, làm sao...”
 
Giọng Yến Hồng càng lúc càng nhỏ, đến đoạn sau đã chẳng nghe được, như có lời khó nói. Tiểu Phàm lẳng lặng nhìn nàng, cũng không truy vấn.
 
Yến Hồng cười khổ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Chúng ta thân là người chính đạo, từ nhỏ đã nghe theo lời sư huấn, lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình, sao có thể tuỳ tiện khuất phục dưới tà ma ngoại đạo, bị dục vọng trong lòng khống chế, làm chuyện tổn hại đến chính nghĩa. Mặc dù ta nhỏ yếu, lực lượng không mạnh, nhưng cũng biết người sống trên đời có việc nên làm, có việc không nên làm, dù cho... Trương sư đệ, bây giờ ta chỉ tin tưởng Thanh Vân Môn.”
 
Tiểu Bạch nhướng mày, tay vẫn ôm Tiểu Hôi, trong mắt có mấy phần khen ngợi với vị nữ đệ tử không mấy xuất chúng của Phần Hương Cốc này. Lão đầu Vân Dịch Lam kia tà khí ngút trời tâm thuật bất chính, thế mà cũng có thể dạy dỗ ra một vị đệ tử quang minh lẫm liệt, có thể thấy được bình thường ông ta ra vẻ đạo mạo, ngụy trang rất sâu, ngay cả đệ tử của mình cũng lừa được.
 
Mặt mày Tiểu Bạch hơi cong lên, cười nói: “Ồ, nghe ý trong lời của cô nương, là muốn bỏ tà theo chính, tìm Thanh Vân Môn làm nơi nương tựa?”
 
Yến Hồng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chim khôn biết chọn cây mà đậu, Phần Hương Cốc đã không thích hợp với ta, cũng chỉ có thể cao chạy xa bay. Huống hồ, ngoại trừ Thanh Vân Môn, ta mưu phản Phần Hương Cốc thì có thể đi đâu được?”
 
Trương Tiểu Phàm hiểu rõ, nhưng cảm giác được có mấy phần buồn cười, nói: “Yến Hồng cô nương muốn tìm Thanh Vân Môn làm nơi nương tựa, tự đi tìm Tiêu Dật Tài là được. Ta nhớ cô nương cũng từng hợp tác mấy lần với Thanh Vân Môn, chút mặt mũi này ta nghĩ Tiêu Dật Tài sẽ không keo kiệt, sao phải trèo cây tìm cá, tới tìm một phản đồ Thanh Vân như ta chứ.”
 
Yến Hồng cười nói: “Lần này đi Thanh Vân Sơn nước nặng đường xa, ta tự mình hiểu lấy, cho nên muốn dựa vào năng lực của Trương sư đệ, kết bạn cùng đi.”
 
Mặc dù Trương Tiểu Phàm đã mưu phản Thanh Vân, nhưng Yến Hồng mở miệng gọi một tiếng Trương sư đệ, hầu như đã chắc chắn Trương Tiểu Phàm sẽ quay về Thanh Vân Môn. Từ trước đến nay nàng ta luôn quan sát tỉ mỉ, tình cảm của Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ như thiên ti vạn lũ, sao nàng ta có thể không nhìn ra.
 
Trương Tiểu Phàm gần như thốt ra ngay lập tức: “Chỉ sợ Yến Hồng cô nương phải nghĩ cách khác rồi, chúng ta không cùng đường, kết bạn thế nào được?”
 
Dường như Yến Hồng đã sớm nghĩ tới Trương Tiểu Phàm sẽ từ chốt, nàng ta chắp hai tay sau lưng đến gần hắn hai bước, nở nụ cười xán lạn đáp: “Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch?”
 
Tiểu Bạch thấy nàng ta đã tính toán trước thì âm thầm đánh giá nàng ta một lượt từ trên xuống dưới. Cũng phải, nếu không phải có chuẩn bị mà đến, há lại tuỳ tiện mạo hiểm? Bây giờ Phần Hương Cốc khuất phục Ma giáo, một nữ tử như nàng ta có thể giữ được bản tâm, lại có thể bo bo giữ mình trong Phần Hương Cốc, không vội không chậm tìm cơ hội rời đi, xem ra tâm tư người này cũng không đơn giản.
 
Trương Tiểu Phàm hơi hồi hộp, lòng chợt bất ổn, thân thể như đứng không vững, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Yến Hồng, ánh mắt như lửa.
 
Yến Hồng nhìn phản ứng của hắn, càng cảm thấy có thêm mấy phần tự tin, cũng không lảm nhảm nữa mà nói ngay vào điểm chính: “Ta dẫn ngươi đi tìm Lục Tuyết Kỳ, ngươi đưa ta đến Thanh Vân Sơn.”
 
“Một lời đã định.” Gần như không cần nghĩ ngợi, thậm chí trong giọng nói có chút run rẩy khó phát hiện, nhiều ngày bị dày vò vì tìm kiếm không có kết quả, dù bây giờ Yến Hồng có bảo hắn đi chết, hắn cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
 
“Nàng ấy, thế nào rồi?”
 
Yến Hồng quay người đi về phía Phần Hương Cốc, nói: “Ngươi gặp thì sẽ biết, có lẽ... Không tốt lắm.”
 
Mắt Trương Tiểu Phàm hiện lên đau xót, nhưng rất nhanh khôi phục lại, bước nhanh đuổi theo Yến Hồng. Hắn không dám suy nghĩ cặn kẽ, cũng không kịp nghĩ lại, chỉ cần tìm được người, tìm được người là tốt rồi.
 
Tiểu Bạch nhìn bóng lưng cô đơn của Trương Tiểu Phàm, thầm thở dài, nói với Tiểu Hôi: “Ầy, tên chủ nhân này của mày cũng là không may mắn, không biết ông trời còn muốn giày vò hắn thế nào nữa?” Lại nhớ tới mình tìm thêm một việc cho hắn gánh ở dưới đáy vực thì chợt thấy xấu hổ, tự nhủ với Tiểu Hôi: “Thôi thôi, chờ cứu người ra ta tự nghĩ cách phá trận là được, không liên lụy chủ nhân đáng thương của mày nữa.”

Ba người quay về Phần Hương Cốc, Tiểu Bạch nhìn những nơi nàng đã từng tìm, không nhịn được mà hỏi Yến Hồng: “Ta đã tìm trong ngoài của Phần Hương Cốc mấy lần, chẳng lẽ còn có nơi nào bí ẩn mà ta không tìm được?”
 
Yến Hồng vốn hơi đề phòng Tiểu Bạch, thấy nàng có quan hệ thân thiết với Trương Tiểu Phàm đành phải bỏ thành kiến đối nàng, cười nói: “Lục sư tỷ mất tích ở Nam Cương, Phần Hương Cốc là nơi tất yếu phải tìm, không giấu kĩ một chút, chẳng phải là không đánh đã khai ư.”
 
Yến Hồng dẫn hai người đi đến bên ngoài thuần thú thất, Tiểu Bạch hơi cau mày nói: “Nhưng rõ ràng ta đã tìm ở đây rồi.”
 
Yến Hồng nói: “Thuần thú thất này không giống với thuần thú thất bình thường, các người vào rồi sẽ biết. Nhưng mà, một khi đi vào rất dễ dàng làm dị thú gây nên động tĩnh khác thường, Lý sư huynh và Thượng Quan sư thúc sẽ đến cực nhanh, khó tránh khỏi một trận ác chiến.”
 
Tiểu Bạch hơi chần chờ, chậm rãi nói: “Nhưng lần trước ta vào, hình như cũng không gây ra dị động gì.”
 
“Cũng nên để các ngươi đi vào một lần, mới có thể giải nghi ngờ. Ngay cả ta cũng biết các ngươi xuất hiện ở bên trong Phần Hương Cốc, huống chi Thượng Quan sư thúc là người khôn khéo cỡ nào.” Giọng Yến Hồng có vài phần kiêu ngạo, sao có thể hoàn toàn buông bỏ nơi mà mình đã sống từ nhỏ đến lớn.
 
Lời này vừa nói ra, Tiểu Bạch thầm kinh hãi nhưng vẫn cười đáp: “Vậy xem ra là ta xem nhẹ Phần Hương Cốc rồi.”
 
Lại nghe Trương Tiểu Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Chẳng lẽ ta còn sợ bọn họ?”
 
Yến Hồng nói: “Bọn họ không đủ gây sợ, chỉ là không biết dị thú bên trong bây giờ thuần hóa đến như thế nào, ta không có năng lực ngự thú, một khi đánh nhau, dù sao thì chúng ta người ít, không chiếm được ưu thế.”
 
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Yến Hồng, cười trêu: “Ngươi đã không tin chúng ta, cần gì phải mang bọn ta đến đây?”
 
Yến Hồng móc một cái bình nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra, nói: “Bôi một chút thuốc bột lên người, dị thú ngửi được mùi này sẽ cho chúng ta là người thuần thú, vậy thì có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào, nhưng rốt cuộc bên trong như thế nào thì nói thật, ta cũng không rõ lắm. Có điều, chúng ta đánh cược một lần sẽ biết thôi.” Nói xong đổ một ít bột phấn trong bình ra, nhẹ nhàng bôi lên trên quần áo. Lại đưa cái bình cho Trương Tiểu Phàm.
 
Trương Tiểu Phàm nói một tiếng đa tạ, đưa tay tiếp nhận.
 
Đợi ba người chuẩn bị xong thì sắc trời dần tối, Trương Tiểu Phàm như một cơn gió nhẹ bay đến cửa hang, hai người giữ cửa còn chưa thấy rõ người tới thì đã ngã xuống đất ngất đi.
 
Ba người cẩn thận từng li từng tí bước vào trong động. Cửa hang giống như một cánh cửa lớn bình thường, trong động lại cho người ta một loại cảm giác rộng lớn vô biên. Có lẽ vì là một mảnh đen kịt, như là bóng đêm mịt mờ, nhất thời để cho người ta không biết làm thế nào, cũng không thấy rõ vị trí vách động. Cách đó không xa chợt có hai chấm sáng màu xanh yếu ớt im hơi lặng tiếng sáng lên, tiếp sau đó lại có hai chấm sáng đỏ sáng lên, mỗi giây mỗi phút, vô số chấm sáng xanh, đỏ, trắng từ bốn phương tám hướng bao vây bọn họ lại.
 
Đó là ánh sáng từ vô số đôi mắt của dị thú, lẳng lặng yếu ớt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn họ. Nhưng dù sao Trương Tiểu Phàm và Tiểu Bạch cũng là người tu đạo, trong đêm cũng có thể nhìn rõ đến mấy phần, thích ứng với bóng tối trước mắt, chăm chú cẩn thận tra xét, phát hiện nơi này đúng là một sơn động hình tròn cực lớn, những cái lồng sắt lớn nhỏ không đều được trưng bày như một mảnh rừng, bên trong nuôi nhốt từng đám yêu thú lớn nhỏ, hình thái khác nhau. Những đôi mắt kia nhìn chằm chằm bọn họ một lát rồi từ từ lần lượt nhắm lại, dường như chẳng hào hứng gì với người tới. Chỉ có cực ít động vật về đêm, mắt vẫn mở, ngược lại tăng thêm một ít ánh sáng lấm ta lấm tấm cho bọn họ.
 
Tiểu Hôi cực vui vẻ, sớm đã nhảy từ trên vai Trương Tiểu Phàm xuống đất, đứng trước lồng sắng trêu đùa với dị thú bên trong.
 
Trương Tiểu Phàm khẽ gọi: “Tiểu Hôi, đừng quậy.” Tiểu Hôi méo miệng, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn.
 
Ba người đi vào, Trương Tiểu Phàm lục soát trong bóng đêm, chỉ thấy trong này mặc dù đa dạng các loại thú, nhưng tựa hồ cũng không có uy hiếp quá lớn, phần lớn là một số dị thú có dị năng đặc thù nhưng không có lực công kích như lợn xám và chim đỏ. Nhỏ nhất chính là một con ong mật có xúc giác rất dài, nghe nói trải qua huấn luyện có thể nhận biết được chữ, thường dùng để truyền tin bí mật, lớn nhất cũng chỉ là một con tuấn mã đầu trắng vằn hổ đuôi đỏ, nghe nói gọi là Lộc Thục, lúc bốn chân bay lên vô cùng có tiên khí, nuôi làm tọa kị hẳn là rất uy phong.
 
Hiển nhiên Trương Tiểu Phàm cũng không đặt dị thú này vào mắt, hắn quét mắt khắp bốn phương tám hướng, mang theo vài phần lo lắng, vô cùng muốn tìm được thân ảnh bạch y kia.
 
Yến Hồng dẫn hai bọn họ xe nhẹ đường quen đi đến giữa động, ở giữa có một ngọn nến yếu ớt, ánh lửa lập lòe nhìn như sắp tắt. Yến Hồng nhẹ nhàng gạt gạt bấc đèn, ngọn lửa trong nháy mắt như được ăn no, lại bắt đầu cháy rừng rực.
 
Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy đôi mi thanh tú của Tiểu Bạch nhíu chặt, ánh nến nhảy vọt trên mặt nàng, phản chiếu sắc mặt nàng lúc sáng lúc tối. Trương Tiểu Phàm đến gần bên người nàng, thấp giọng khẽ hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
 
Tiểu Bạch lắc đầu, một loại cảm giác khác thường, càng đến gần tâm càng hiện rõ, nhưng trong nhất thời nàng cũng không nói lên được. Trương Tiểu Phàm lại quay đầu nhìn Tiểu Hôi, thấy Tiểu Hôi mặt ủ mày chau ngồi xổm ở trên vai hắn, kéo vươn thẳng đầu, dáng vẻ có mấy phần khó chịu. Yến Hồng ngược lại là một mặt thản nhiên, hiển nhiên cũng không lạ lẫm gì.
 
“Khi còn bé lúc luyện công, sư huynh ham chơi, thỉnh thoảng sẽ lén dẫn ta đến đây, lớn hơn một chút thì bắt đầu xuống núi lịch lãm, cũng không có vào nữa.” Giọng của Yến Hồng trong bóng đêm như có như không, chứa nỗi buồn vô cớ, như hoài niệm, tựa thở dài.
 
Trương Tiểu Phàm chợt cảm thất mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi: “Lục Tuyết Kỳ đâu?”
 
Yến Hồng nhìn hắn cười nhạt một tiếng: “Chắc chắn người ở bên trong, nếu không sư huynh làm sao lại ba ngày hai lần chạy tới đây. Nhưng cái thuần thú thất này còn có ngăn bí mật nào hay không, ta cũng không biết rõ.”
 
Trương Tiểu Phàm hơi thất vọng, đã thấy Tiểu Bạch cúi người trên mặt đất, dán cả người xuống. Nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, có lẽ là cảm nhận được dị thường mà bọn họ không cảm giác được. Lại nhìn Tiểu Hôi, cũng giống như là bị thứ gì ảnh hưởng, mới có thể thay đổi trạng thái bình thường.
 
Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy, sắc mặt trắng bệch: “Bên dưới này có một cỗ lực lượng rất kỳ quái, linh lực trong cơ thể ta xông ngang xông loạn, như muốn thoát khỏi ta mà đi. Bên dưới hẳn là đặt một loại pháp bảo thần bí nào đó có năng lực hút linh lực của yêu thú đi.”
 
Trương Tiểu Phàm khẽ nhíu mày, nắm chặt Phệ Hồn trong tay. Tiểu Bạch vận pháp miễn cưỡng ổn định linh lực trong cơ thể, nhìn Trương Tiểu Phàm một cái, ai oán nói: “Đầu tiên là có trận pháp thần bí khóa linh lực yêu thú của chúng ta lại, bây giờ lại có pháp bảo thần bí hút linh lực của chúng ta, bắt đầu từ khi nào thế giới này tàn nhẫn với yêu thú như vậy?”
 
Trương Tiểu Phàm chần chờ một lát, nói: “Tiểu Bạch, ngươi mang Tiểu Hôi ra ngoài trước đi, ta xuống dưới nhìn thử.”
 
Tiểu Bạch xua xua tay, cười nói: “Ta nào có yếu ớt như vậy, ta cũng muốn xem thử pháp bảo gì lợi hại như vậy.”
 
Trương Tiểu Phàm nhìn chằm chằm mặt đất, lạnh lùng nói: “Ta không chờ được nữa, định chém nơi này ra, bọn Thượng Quan Sách chắc chắn sẽ nghe tiếng mà đến rất nhanh, ngươi ở bên ngoài trông coi ta mới yên tâm.”
 
Tiểu Bạch không ngờ thì ra hắn lại tính toán như vậy, không hề quan tâm mình chút nào, nàng hừ lạnh một tiếng ôm lấy Tiểu Hôi từ trên vai hắn, giận dỗi đi thẳng ra ngoài, lầm bầm trong miệng: “Đi thôi, Tiểu Hôi, tên chủ nhân vô tình vô nghĩa này của ngươi không cần cũng được, để hắn ở đây tự sinh tự diệt đi.”
 
Tiểu Hôi vốn còn mê man nhưng nghe nàng nói vậy thì giãy giụa muốn quay lại bên cạnh Trương Tiểu Phàm, nhưng Tiểu Bạch ôm nó rất chặt, không thèm nhìn nó nhe răng trợn mắt, càng chạy càng xa.
 
Yến Hồng kinh ngạc, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói. Trương Tiểu Phàm ra hiệu nàng đứng xa, nàng yên lặng lui về sau mấy bước. Chỉ thấy Trương Tiểu Phàm vận khởi Phệ Hồn, thanh quang hừng hực, phản chiếu một mảnh thanh u đến toàn bộ trong động. Tay hắn tụ lực, nhấc Phệ Hồn đánh lên mặt đất.
 
Ầm, một tiếng vang thật lớn, cát đá bay tung tóe, Yến Hồng phất tay áo chắn những viên đá bay về phía mình, bụi đất mù mịt, nam nhân kia không ngăn không tránh, đứng đó như một cây tùng thẳng tắp, đường nét một bên mặt của hắn càng thêm kiên nghị, có mấy phần u ám, vài phần tang thương trong thanh quang của Phệ Hồn.
 
Yến Hồng đột nhiên cảm giác được, mặc dù nàng đã rất bội phục Trương Tiểu Phàm, nhưng tựa hồ vẫn còn xem nhẹ hắn.

 
_oOo_
 

Lời tác giả: Không có hàng tồn kho, không thể bão chương (xấu hổ). Có điều hai ba ngày sẽ cập nhật một lần (Mỉm cười).
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top