Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 ( Edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 Tru tiên tiểu tục chi luân hồi 】 Chương 5

Trans: evan_2412

Beta: Chiêu

_oOo_

Trên mặt đất thình lình xuất hiện một hang động, từ bên trong truyền đến tiếng gào thét giãy dụa của dã thú. Yến Hồng đến gần, từ miệng hang nhìn xuống, bên trong tựa hồ còn có một cửa hang u ám, một mảnh hồng mang, những âm thanh kêu rống kia phát ra từ cửa hang.

“Xem ra bên trong còn có hai tầng, tầng dưới là một cái thạch thất hình vòng cung, tầng dưới cùng lại có ánh sáng đỏ mơ hồ, có vẻ cổ quái.” Yến Hồng nói với Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm nhìn con đường lúc đến, thân ảnh của Tiểu Bạch đã biến mất không thấy tăm hơi, nhóm người Thượng Quan Sách nghe tiếng chắc chắn sẽ chạy đến, không biết nàng có thể kéo dài bao lâu, phải tốc chiến tốc thắng trước đã. Trương Tiểu Phàm lại nhìn Yến Hồng một cái, nói: “Ngươi ở lại đây đi, tự ta đi là được rồi.” Vừa dứt lời, hắn bèn thả người nhảy xuống.

Yến Hồng sợ hắn sẽ trực tiếp rơi vào tầng dưới cùng, vội la lên: “Cẩn thận.” Hô xong mới phát giác được lo lắng của mình có hơi dư thừa, bởi vì Trương Tiểu Phàm đã đáp vững trên một khối nham thạch.

Trương Tiểu Phàm đứng thẳng, vị trí vừa vặn có thể nhìn xuống toàn bộ hang động hình vòng cung, phía sau hắn là một cửa đá, chắc là cửa ngầm mà thuần thú sư ra vào hàng ngày. Dưới đáy có mấy chục con dã thú mặt mũi dữ tợn, gào thét, vật lộn, như không phân ngày đêm, tựa sống thì nhất định phải chiến đấu. Bọn chúng hoàn toàn không quan tâm trong động có thêm một người, chỉ chuyên chú với kẻ địch trước mắt, công kích lẫn nhau, không ngừng giao đấu.

Mặt đất thi cốt chất chồng, huyết nhục bừa bộn, mùi tanh hôi nồng nặc. Ngược lại không nhìn ra có cái gì đặc biệt, càng giống một trận đồ dã man.

Trương Tiểu Phàm mắt sáng như đuốc đảo qua mỗi một nơi hẻo lánh nhưng đều không tìm được Lục Tuyết Kỳ. Chẳng biết tại sao, hắn hơi nhẹ nhàng thở ra. Lục Tuyết Kỳ xưa nay thích sạch sẽ, hắn nhớ lần đầu tiên xuống núi đến Vạn Bức Cổ Quật thi hành nhiệm vụ, vì quần áo bị bẩn mà nàng tức giận hơn nửa ngày, nếu đưa nàng tới nơi đây, không biết nàng tuyệt vọng như thế nào đâu.

Yến Hồng chẳng biết đã nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Trương Tiểu Phàm từ lúc nào, hiển nhiên bị mùi buồn nôn này xộc vào mũi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, duỗi ra một tay che mũi, một tay khác thì che ngực, dường như cố gắng không để cho mình nôn ra.

“Bọn chúng... Vật lộn như thế này, không sợ té xuống sao?” Thanh âm của Yến Hồng mang nặng giọng mũi, nàng cũng không quá muốn mở miệng nói chuyện, nhưng tính tình Trương Tiểu Phàm ngột ngạt như thế, sợ là đứng đây một ngày một đêm cũng sẽ không chủ động nói với nàng một câu. Yến Hồng đành phải đưa ra nghi vấn, muốn phân tán lực chú ý ở nơi buồn nôn này.

Ánh mắt của Trương Tiểu Phàm trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm cửa hang đỏ sậm ở trung tâm, trạng thái hoàn toàn nổi điên của những con dã thú này chỉ nhìn là biết vô cùng không bình thường, nhất định là bị ảnh hưởng từ phía dưới. Nhưng đến tột cùng là loại pháp khí gì, có thể hút linh lực yêu thú, lại có thể khiến dã thú tới gần thì mất đi lý trí?

Yến Hồng thấy Trương Tiểu Phàm không có tâm tình trả lời mình, cũng thức thời không mở miệng nữa. Nhưng rất nhanh như nàng đoán, một con gấu đen khổng lồ bị đối thủ đè xuống đất cắn xé, quần nhau trên mặt đất, cuối cùng không cẩn thận lăn xuống bên trong cửa hang đỏ sậm kia. Một tiếng kêu gào thê lương vượt tường mà ra, trong nháy mắt lấn át mọi âm thanh, ở trong hang động ngầm không có chút trật tự bỗng trở nên dị thường đáng sợ. Nhưng trong chớp mắt, trận đồ này lại khôi phục vẻ dữ tợn vốn có.

Bên ngoài thuần thú thất, Tiểu Bạch ôm Tiểu Hôi, cười khẽ. Nàng vuốt đầu Tiểu Hôi, như là trìu mến nhìn con của mình. Thượng Quan Sách và Lý Tuân khí thế hùng hổ đứng ở trước mặt của nàng, nhưng nàng khinh thường chẳng thèm nhấc mắt, dường như coi bọn họ là không khí.

Nhưng hai người này tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng.

Khuôn mặt Lý Tuân đầy phẫn nộ và lo lắng, hắn muốn vượt qua Tiểu Bạch xông vào trong động, Thượng Quan Sách đưa tay chặn ngang trước mặt hắn, ra hiệu hắn không nên vọng động. Lý Tuân đành phải âm thầm cắn răng, mắt nhìn chằm chằm cửa hang.

Thượng Quan Sách nhìn Tiểu Bạch, Cửu Hàn Băng Ngưng lặng yên không tiếng động xuất hiện trong lòng bàn tay, lần trước ăn thua thiệt trong tay nàng, hại lão nghỉ ngơi ròng rã hai năm, món nợ này, lão không lúc nào dám quên. Khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười trào phúng, tựa hồ Tiểu Bạch đã là vật trong túi của lão, “Yêu nghiệt, ta không đi tìm ngươi, ngươi ngược lại chủ động tìm tới cửa. Sao thế, bị giam trong Phần Hương Cốc ba trăm năm chưa đủ, còn muốn trải nghiệm lại lần nữa à?”

Tiểu Bạch ngẩng đầu, cười hắc hắc, đôi mắt lúng liếng nhìn Thượng Quan Sách, nói: “Lần trước ngươi quỳ trên mặt đất cầu ta tha cho ngươi một mạng, vậy mà ta thủ hạ lưu tình, lần này nếu như ta bất hạnh rơi vào trong tay của ngươi, mong rằng ngươi cũng thủ hạ lưu tình, có qua có lại nha!”

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới càng tức giận, Thượng Quan Sách nổi giận hừ một tiếng, gân xanh trên mặt nổi lên, nghiêng đầu không nhìn Tiểu Bạch nữa, chỉ nắm chặt Cửu Hàn Băng Ngưng. Lý Tuân không biết đoạn chuyện cũ này, thấy mặt mày Thượng Quan Sách đầy tức giận, đoán được lời của Tiểu Bạch không phải là giả, lúc trước hắn đã từng giao thủ với Tiểu Bạch trong Trấn Ma Động, biết mình không phải là đối thủ của nàng, lại không ngờ Thượng Quan sư thúc cũng thua trong tay nàng, không khỏi sinh ra mấy phần kính sợ với Tiểu Bạch. Mặc dù lòng như lửa đốt, nhưng nỗi xúc động đó đã lặn rất nhanh, cũng không dám xung đột chính diện với Tiểu Bạch.

Trong thời gian này, đệ tử Phần Hương Cốc cũng lục tục ngo ngoe mà đến, vây chặt Tiểu Bạch ở cửa hang. Mặc dù bây giờ thực lực của Phần Hương Cốc giảm mạnh, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, thoáng một cái, mấy trăm đệ tử đã vây Tiểu Bạch chật như nêm cối.

Tiểu Bạch cười nhạo nói: “Nhiều người như vậy đối phó với một nữ tữ yếu ớt như ta cũng không sợ bị chê cười sao?” Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người, nàng vốn là nữ tử phong hoa tuyệt đại, chỉ một cái thoáng nhìn, một nụ cười cũng đều mang theo mị lực rung động lòng người, cái nhìn này làm cho bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi mặt đỏ tim run, yên lặng cúi thấp đầu xuống. Tiểu Bạch nhìn thấy, nụ cười lại càng xinh đẹp rực rỡ.

Thượng Quan Sách và Tiểu Bạch cũng coi là địch thủ mấy trăm năm, lão biết rõ đấu miệng lưỡi với Hồ yêu thật sự chỉ lãng phí thời gian, nhưng dù sao trong lòng lão cũng có mấy phần kiêng kị Tiểu Bạch, huống hồ thứ trong động mới là quan trọng nhất, nếu như được cái này mất cái khác, vậy thì được không bù mất. Sau khi cân nhắc, Thượng Quan Sách quyết định lui nhường một bước, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, hiếm khi bình tĩnh khách khí nói: “Nhắc đến chuyện lần trước thì cũng thật sự đa tạ cô nương thủ hạ lưu tình...”

Tiểu Bạch hơi giật mình, lập tức nhớ tới dáng dấp hèn mọn chật vật của lão ngày trước, không nhịn được mà cười đắc ý hơn. Lão quỷ này không phải là lại muốn diễn lại trò cũ đi, nhưng chẳng lẽ ta còn sẽ trúng kế lần hai à?

Ai ngờ Thượng Quan Sách đúng là cố ý hoà giải, nói: “Ân oán mấy trăm năm, cũng đến lúc buông xuống, ta già rồi, không thể giữ mãi thanh xuân giống như cô nương, bây giờ không có khí lực để ý tới những thù cũ năm xưa. Cô nương ba phen bốn bận xâm nhập vào bên trong Phần Hương Cốc của ta, vô luận rắp tâm làm cái gì, chúng ta đều sẽ coi như cô nương trở lại chốn cũ, chuyện cũ bỏ qua. Chúng ta không có ý làm kẻ địch với cô nương, chỉ muốn giữ vững Phần Hương Cốc, vẫn mong cô nương cũng đừng nhúng tay vào chuyện trong Cốc, sớm rời đi thôi.”

Đôi lông mày của Tiểu Bạch nhíu lại, cười nói: “Nhưng ta sinh ra đã thích xen vào chuyện của người khác, nhất là chuyện trong Phần Hương Cốc của ngươi.”

Lý Tuân thấy Thượng Quan Sách cố ý lấy lòng như vậy mà Hồ yêu kia lại không biết tốt xấu, dù sao người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, lập tức nổi giận quát Tiểu Bạch: “Ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Tiểu Bạch chuyển ánh mắt lên người Lý Tuân, cười khẩy nói: “Như thế thì sao?”

Lý Tuân nổi lên sát khí, trên Cửu Dương Xích như ẩn như hiện ánh sáng đỏ, đây là thứ mà trước kia hắn không có. Tiểu Bạch không dám thất lễ, âm thầm nắm chặt tay, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

....

Vượt qua mấy sân đấu dã thú, Trương Tiểu Phàm bay với trung tâm đỏ sậm.

Là chờ mong? Hay là sợ hãi?

Hắn đứng trên mảnh nham thạch kia hồi lâu, có lẽ không lâu, nhưng hắn cảm thấy dường như thời gian dài đằng đẵng, mới rốt cục bước ra một bước này.

Nàng ở bên trong, gần như có một loại trực giác, càng tiếp cận cửa hang kia thì nó càng mạnh mẽ hơn.

Cửa hang đỏ sậm không lớn, nhưng lại thiết lập ở trung tâm. Yến Hồng nhìn thấy Trương Tiểu Phàm hoàn toàn không để ý bay thẳng vào giữa cánh cửa ánh sáng đỏ kia, cảm thấy do dự vô cùng, nàng có rất nhiều nghi vấn không hiểu với đáy hang này, nhưng cứ mạo muội phóng đi thế này cũng không phải hành động sáng suốt.

Bên trong cánh cửa, chính giữa bày một cái lồng sắt cực lớn không khóa, bên trong giam giữ mấy con dị thú hình thể khổng lồ, bộ dáng kỳ dị.

Ở bên ngoài lồng sắt, trong một góc khuất có một cái lồng sắt nho nhỏ.

Gần như là vừa mới rơi xuống, Trương Tiểu Phàm đã thấy ngay lập tức.

Thân thể nho nhỏ của nàng nằm trong lồng sắt ẩn vào bóng đêm, cuộn tròn trong góc hẻo lánh, tựa hồ ngủ thiếp đi. Cô độc như thế, trầm tĩnh như thế, tựa như trời đất cũng chẳng liên quan gì đến nàng nữa.

Trong mắt hắn hiện lên một tia hoảng hốt, kích động, vừa không kìm lòng được muốn đến gần nàng, vừa đột nhiên dừng lại, tại sao, tại sao không dám đến gần nàng?

Đoạn đường ngắn ngủi chỉ cách mấy bước, lại giống như thiên sơn vạn thủy, trong chốc lát, Trương Tiểu Phàm chuyển vui thành giận, từ giận thành buồn, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài ở sâu trong nội tâm. Hắn vẫn chưa nhìn thấy mặt của nàng, chợt hiểu ra, con đường trước mắt còn rất dài rất dài.

Toàn bộ tâm tư của Trương Tiểu Phàm đều đặt trên bóng người nho nhỏ kia, không ngờ một viên cầu lửa chợt phun về phía hắn, hắn vội vàng lùi về sau mấy bước, miễn cưỡng tránh thoát, lúc này mới thoát khỏi nguy hiểm. Lại thêm một đám lửa tấn công về phía này, Trương Tiểu Phàm hành động nhanh nhẹn tránh thoát từng cái, bình tĩnh lại quan sát lồng sắt kia.

Cẩn thận nhìn lại, bên dưới lồng sắt kia giống như có một trận pháp ngũ hành bát quái, mà đếm kỹ một chút, vừa vặn tương ứng có tám con dị thú, con nào cũng mang vẻ uy phong, con gấu đen vừa mới rơi xuống giờ phút này đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, đến mảnh xương vụn cũng chẳng có.

Trương Tiểu Phàm chợt hiểu, hang động này tồn tại chính là vì để cho những con dã thú trượt chân rơi xuống, sau đó trở thành đồ ăn của kẻ khác. Thứ mà Phần Hương Cốc chân chính muốn thuần dưỡng, là tám con dị thú này.

Tám con dị thú nhao nhao quay đầu điên cuồng nhìn Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm chú ý thấy trên đỉnh đầu bọn nó hầu như đều tản ra một quầng sáng đỏ sậm. Mà ngay phía trên lồng sắt, trên đỉnh đầu của tám con dị thú, một khối cổ đồng lớn bằng bàn tay đứng lơ lửng giữa không trung, ánh sáng đỏ đậm phát ra từ trên người những con dị thú này hầu như đều bị phiến cổ đồng kia hút lấy, hình thành tám dải sáng màu đỏ, nối liền tám con dị thú và khối cổ đồng với nhau.

Tứ Linh Huyết Trận. Gần như là theo bản năng, Trương Tiểu Phàm lập tức nghĩ đến Tứ Linh Huyết Trận.

Không khó phát hiện, tám con dị thú đều thuộc tính hỏa, một con trong đó Trương Tiểu Phàm đã từng thấy trên sách, miệng đỏ, mắt đỏ, đuôi trắng, hình thể cao lớn, cực giống gấu đen, tính cách hung hãn, lực lớn vô cùng, tên là Di Tức. Còn có một con ngoại hình giống chó, toàn thân màu đen, chỉ có mắt, miệng, tai màu đỏ, có thể ăn lửa, phun lửa, tên là Họa Đẩu, đều là Hỏa thú Thượng cổ.

Ánh mắt Trương Tiểu Phàm có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã đề phòng, chuyên chú vào tám con Hỏa dị thú kia.

Rốngggggg, một con dị thú trong đó ngửa mặt lên trời kêu to.

Phốc ~ phốc ~ phốc.

Vô số ánh lửa phóng tới Trương Tiểu Phàm, trong chốc lát Trương Tiểu Phàm chỉ có thể tránh không thể công. Hắn chặn ngang Phệ Hồn trước người, ngưng thần vận pháp, Phệ Hồn ở trước người hắn rộ thanh quang, ngăn thế lửa lại.

Thế công của những con Hỏa dị thú dù mạnh nhưng không cách nào rời khỏi lồng sắt, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Trương Tiểu Phàm. Rất nhanh Trương Tiểu Phàm phát hiện ra, lực lượng dự trữ của bọn chúng không đủ, mơ hồ đã lộ vẻ mệt mỏi, nhưng hình như là bị khối cổ đồng kia ảnh hưởng, toàn thân chúng phát ra lệ khí rất nặng, cực kì hung ác tàn bạo. Ánh sáng đỏ của khối cổ đồng kia không giảm, tương liên chặt chẽ với tám con Hỏa dị thú. Trương Tiểu Phàm nhìn kỹ lại, mới phát hiện trong quầng sáng đỏ của khối cổ đồng kia, như có như không hiện ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Là hai nửa, một nửa đỏ, một nửa lam, chỉ là màu đỏ quá thịnh nên che đi ánh lam.

Một nửa hỏa, một nửa thủy! Tương sinh tương khắc, đến chết mới thôi!

Trương Tiểu Phàm lăng không mà lên, muốn ra tay từ trên thân khối cổ đồng này. Hắn vươn tay ra, một cánh tay tiến vào bên trong quầng sáng đỏ, tay lập tức truyền đến cảm giác bị lửa mạnh đốt cháy, huyết mạch toàn thân sôi trào, mà hắn muốn lấy khối cổ đồng kia giống như lấy hạt dẻ trong lò lửa, khó mà tới gần. Trương Tiểu Phàm cắn chặt răng, ra sức vươn tay về phía trước.

Ngay tại khoảnh khắc hắn chạm tới khối cổ đồng, đột nhiên trên thân cổ đồng hiện lên một gương mặt to lớn dữ tợn phun ra ngoài, giận dữ gầm lên với Trương Tiểu Phàm.

Rống!

Tiếng rống đinh tai nhức óc, cả người Trương Tiểu Phàm bị ánh lửa bao trùm, cơ mặt không khống chế được mà bắt đầu vặn vẹo.

Một cỗ lực lượng khổng lồ đánh vào người Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm còn chưa kịp giơ Phệ Hồn lên ngăn cản thì cả người đã bị bắn ra ngoài, thân thể bay về phía sau, lưng đập mạnh vào vách tường, khóe miệng trào ra một dòng máu.

Trương Tiểu Phàm thở hổn hển, lại lo lắng nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ trong góc kia, thấy nàng vẫn không nhúc nhích, tựa như toàn bộ thế giới sụp đổ bên người nàng cũng không thể khiến nàng tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Tuyết Kỳ... Trương Tiểu Phàm khẽ gọi trong lòng. Sau một khắc, hắn lau khô vết máu trên khóe miệng, Phệ Hồn nắm chặt trong tay truyền đến cảm giác mát rượi, giúp bình ổn phần nào huyết dịch đang sôi sục trong cơ thể hắn. Nhưng kỳ quái chính là, lúc Trương Tiểu Phàm đứng lên, ngẩng đầu thì phát hiện khối cổ đồng phiến đã mất đi hết ánh sáng, biến trở lại thành một khối cổ đồng tròn bình thường không chút thu hút.

Toàn bộ ánh sáng trong động lập tức biến mất, một mảnh hắc ám, chỉ còn tám đôi mắt màu đỏ, là của tám con Hỏa dị thú kia, bọn chúng đang ngẩng đầu nhao nhao nhìn khối cổ đồng, nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Khối cổ đồng ở giữa không trung giống như đã mất đi lực lượng, lung la lung lay. Trương Tiểu Phàm nhanh tay lẹ mắt, đang muốn bay đi bắt lấy nó, ai ngờ trong nháy mắt nó rơi thẳng xuống, rơi vào chính giữa tám con Hỏa dị thú kia.

Tám con Hỏa dị thú trơ mắt nhìn khối cổ đồng rơi xuống, chúng mờ mịt luống cuống, chỉ có thể vây quanh khối cổ đồng rồi nhìn nhau.

Một viên đá nhỏ rơi xuống, lướt qua ống tay áo của Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt, cảm giác rất nhanh nó sẽ đổ sụp.

Trương Tiểu Phàm không có tâm tình để ý tới khối cổ đồng thần bí khó dò kia, nhanh chóng chạy về phía Lục Tuyết Kỳ. Chính lúc này, tám con Hỏa dị thú vì khối cổ đồng mà đánh nhau. Khối cổ đồng bị quăng lên lại rơi xuống, ở trong quá trình bị bọn chúng cướp đoạt cũng không biết đã rớt xuống nơi nào.

Trương Tiểu Phàm chạy vội tới trước lồng sắt nho nhỏ trong góc kia, trong lòng là thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

“Tuyết Kỳ...” Hắn thì thầm gọi một tiếng.

Lục Tuyết Kỳ thân thể tựa hồ nhẹ nhàng run rẩy một chút, nhưng ở bên trong nơi hẻo lánh u ám này, Trương Tiểu Phàm cũng nhìn không rõ ràng.

Kia nho nhỏ thân thể, mặt nghiêng nghiêng hướng song sắt bên trong dựa vào, cũng không quay đầu lại. Trương Tiểu Phàm nhìn không thấy mặt của nàng, thậm chí không biết nàng đến cùng là ngủ thiếp đi hay là ngất đi, hoặc là không muốn để ý. Trương Tiểu Phàm trong lòng có đủ loại cảm giác, chân tay nhất thời luống cuống lên.

“Nàng, còn ổn chứ?”

Lục Tuyết Kỳ không có trả lời. Trương Tiểu Phàm vươn tay ra, trong bóng đêm nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của nàng.

Xúc cảm lạnh buốt!

Ngón tay của nàng tựa hồ hơi động đậy, rất không dễ dàng phát giác, nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn cảm nhận đến, mừng rỡ nắm chặt bàn tay của nàng.

“Trương sư đệ, Trương sư đệ, ngươi ổn chứ?” Chỗ cửa hang truyền đến tiếng kêu lo lắng của Yến Hồng, “Trương sư đệ, hang động này sắp sụp rồi, ngươi như thế nào? Mau chạy ra đây a......”

Thanh âm của Yến Hồng còn đang không ngừng truyền đến, mà tám con Hỏa dị thú lại tựa hồ như không có chút giác ngộ tử vong sắp tới, vẫn đang không ngừng kịch liệt đánh nhau.

Trương Tiểu Phàm cầm bàn tay tinh tế lạnh buốt kia, ôn nhu nói: “Đừng sợ...... ta hiện tại mang nàng ra ngoài.”


_oOo_


Lời tác giả: Mấy ngày nay có kỳ kiểm tra trọng yếu, đều không có thời gian viết. Cảm giác Tuyết Kỳ quá thảm rồi. Nhưng là vì để nàng về sau càng cường đại, đúng rồi, chính là như vậy!

Dịch giả: Do tui bị cảm rồi, lại sốt nữa nên là tạm ngừng đăng bản dịch thô mấy hôm nha. Chờ tui khỏe lại đăng chương mới cho mọi người nè 🤒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top