Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 (Edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 Tru tiên tiểu tục chi luân hồi 】 Chương 7

Trans: evan_2412

Beta: Chiêu

_oOo_

Trong một vùng phế tích, Trương Tiểu Phàm phá đất mà lên, y phục trên người đã bị rách mấy chỗ, nhìn vô cùng chật vật, nhưng hắn đáp đến trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, tự dưng khiến lòng người run sợ.

Yến Hồng đứng bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh từ người hắn phát ra, cỗ tức giận ngập trời không hề che giấu, tim Yến Hồng chợt nảy mạnh một cái, hắn muốn tiêu diệt Phần Hương Cốc sao?

Người nam nhân này, hắn là Phó tông chủ của Quỷ Vương Tông Ma giáo, là Huyết Công Tử có thể khiến chính ma hai đạo vừa nghe tên đã sợ mất mật, thứ trên tay hắn, là hai kiện pháp bảo duy nhất trên đời này gây ra nỗi sợ cho ma giáo, hắn hoàn toàn có khả năng, có thể hủy diệt toàn bộ Phần Hương Cốc, gồm cả mình.

Yến Hồng nhìn về phía đám đệ tử với vẻ mặt hốt hoảng, thở sâu, thừa dịp Trương Tiểu Phàm còn chưa nổi giận, cao giọng nói: “Các ngươi không muốn chết thì đi nhanh lên.”

Ban đầu đám đệ tử bị đôi mắt ngoan độc của Trương Tiểu Phàm nhìn chằm chằm đến run chân, được sự nhắc nhở của Yến Hồng, họ lấy lại tinh thần, nhao nhao nhanh chân muốn chạy.

“Đứng lại, bất kì kẻ nào cũng đừng mong rời khỏi nơi này!”

Giọng nói tựa như từ Địa Ngục truyền đến, lạnh băng không chút độ ấm. Mọi người nhất thời nhìn nhau, giữ nguyên tư thế nhấc chân muốn chạy, cũng không dám có động tác khác.

Yến Hồng biết, Trương Tiểu Phàm có lửa giận ngút trời cần được trút ra, nhưng nàng tin, Trương Tiểu Phàm tuyệt đối không phải là kẻ lạm sát người vô tội. Nàng đứng ra, chắn trước mặt mọi người, thân thể mong manh đối diện với Trương Tiểu Phàm, giọng nói mang vài phần khẩn cầu: “Trương sư đệ, không liên quan gì đến họ hết, bọn họ chỉ là một đám vô tri bị người dẫn dắt, xin ngươi hãy bỏ qua cho họ.”

Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn sang Yến Hồng, lòng của nàng run lên, thở sâu, tiếp tục nói: “Trương sư đệ, người của Ma giáo truy sát Lục sư muội, lúc mạng sống của Lục sư muội như treo trên sợi tóc, là Lý sư huynh cầu sư phụ liều mạng một lần cứu Lục sư muội, dù Phần Hương Cốc có muôn vàn không đúng, nhưng suy cho cùng cũng cứu muội ấy một mạng, xin ngươi, thủ hạ lưu tình.”

Dường như Trương Tiểu Phàm có chút dao động, ánh mắt nhìn về phía nàng có vài phần chất vấn, tiếp đó lại im lặng một lúc lâu.

Điều mà nam nhân này am hiểu nhất là im lặng. Lúc hai bên đang căng thẳng, Yến Hồng cảm giác bầu không khí dường như trở nên nặng nề, vô cùng nặng nề, gần như ép nàng không thở nổi. Yến Hồng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng hơi cúi đầu, vẫn là tư thái khẩn cầu. Thời gian như đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức Yến Hồng cảm thấy hít thở cũng khó khăn, cuối cùng người kia âm trầm hỏi: “Người của Ma giáo, rốt cuộc là vì cái gì?”

Vì cái gì ư?

Mới đầu Yến Hồng cũng cực kì khó hiểu, tuy Lục Tuyết Kỳ là thủ tọa một phong của Thanh Vân Môn, thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, có uy hiếp gì mà nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết chứ? Dù cho vì Thiên Gia thần kiếm, cướp đi là được, hẳn là không cần phải đuổi tận giết tuyệt người ta? Vấn đề này, Yến Hồng suy nghĩ rất lâu, mãi đến một ngày kia Lý Tuân tức giận bất bình nhắc tới, nàng mới biết được, thì ra Tu La thần chỉ muốn Thiên Gia thần kiếm, mà nhóm người của Quỷ Vương Tông, vì tiểu thư của bọn chúng, không thể không giết Lục Tuyết Kỳ. Nhưng tin tức Bích Dao sống lại, Yến Hồng không muốn nói cho Trương Tiểu Phàm biết. Dù tin đồn của Trương Tiểu Phàm và con gái Tông chủ Quỷ Vương Tông ít người biết đến, nhưng hai bên chính tà hầu như đều nghe nói, mười năm nhập Ma, nếu là vì vị cô nương kia, vậy phần tình cảm này thật đáng sợ, khó đảm bảo hắn sẽ không nhập ma lần nữa.

Yến Hồng không đoán được tâm tư của Trương Tiểu Phàm, cũng không muốn đối đầu với một kẻ địch như Trương Tiểu Phàm, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: “Hình như vì Thiên Gia thần kiếm, trước đó nhóm người Thanh Long có đến Phần Hương Cốc thông báo, nói là Tu La thần muốn thanh kiếm kia, nhất định phải là nó.”

Thiên Gia sao? Là thanh kiếm Cửu Thiên Thần binh vô cùng uy lực kia?

“Là ai phế tu vi của nàng ấy?” Trương Tiểu Phàm mở miệng lần nữa, giọng điệu ít đi mấy phần ngoan độc, nhiều hơn vài phần mệt mỏi.

“Là...”

“Ai?”

“Là sư phụ ta.” Yến Hồng cắn răng nói ra bốn chữ này, đầu cúi xuống thấp hơn, dừng lại một lát, mới bổ sung giải thích: “Lúc ấy bản thân Lục sư muội bị trọng thương, sư phụ âm thầm cứu muội ấy, nhưng không muốn để cho nhóm người Thanh Long biết, bèn cảnh cáo sư huynh đừng để Lục sư muội xuất hiện nữa, để bảo đảm chuyện ngoài ý muốn, nên phế bỏ đạo hạnh của muội ấy.” Giọng Yến Hồng càng lúc càng nhỏ, còn hơi run.

Trương Tiểu Phàm cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, nhưng hắn dường như chẳng cảm nhận được.

Mỏi mệt, cảm giác bất lực và mệt mỏi xông lên đầu hắn.

Trương Tiểu Phàm nhắm mắt lại thật lâu, lần nữa mở ra, đáy mắt dịu dàng hơn rất nhiều, luồng sát khí vừa rồi tựa như cũng đã phai nhạt đi một ít.

“Các ngươi đi đi!” Hắn nói với đám đệ tử run lẩy bẩy của Phần Hương Cốc, vô cùng rệu rã. Trương Tiểu Phàm cẩn thận đón Lục Tuyết Kỳ từ trong tay Tiểu Hôi, nghĩ đến những việc nàng gặp phải trong mấy tháng qua, lòng không khỏi đau xót.

Trên khuôn mặt tái nhợt kia, không có một tia huyết sắc, không có chút sức sống nào, ngoại trừ mạch còn đang nảy lên, tựa hồ đã mất đi tất cả dấu hiệu sinh mệnh. Nàng yên tĩnh nhắm hai mắt, một đôi mắt trong sáng mỹ lệ, đã từng thâm tình ngóng nhìn hắn, kể không hết tương tư, ngượng nghịu dịu dàng, giờ đây lại hoàn toàn nhắm chặt, ngăn toàn bộ thế giới ở bên ngoài.

Gồm cả mình luôn sao? Chẳng lẽ nàng thật sự, không muốn mở ra vì mình ư?

Giọng của Lý Tuân còn văng vẳng bên tai, điên cuồng kêu gào.

“Ta chính là muốn để nàng ngã từ trên mây xuống. Không phải nàng rất kiêu ngạo sao? Không phải nàng rất giỏi à? Ngươi nhìn thử xem, nhìn nàng hiện tại, không còn gì nữa. Thiên Gia thần kiếm không có, một thân đạo hạnh không có, chỉ có thể khuất phục dưới sự bảo vệ của ta, ta muốn xem nàng như một con yêu thú mà nuôi nhốt, chậm rãi, thuần hóa nàng từng chút một, ngày nào đó, nàng sẽ thần phục vì ta, sẽ thuộc về ta...”

Vậy hắn ta chỉ là một kẻ điên, mỗi một câu nói của hắn ta tựa như một cây gai, đâm sâu vào tim của Trương Tiểu Phàm.

Hận ư? Hắn hận không thể lật úp toàn bộ Phần Hương Cốc, vì Lục Tuyết Kỳ mà rửa sạch mối hận này. Nhưng sau đó thì sao? Giết sạch Phần Hương Cốc thì như thế nào? Nghiền xương Lý Tuân thành tro thì thế nào? Tu La thần ở Man Hoang Thánh Điện, phục hưng quật khởi Quỷ Vương Tông, Vân Dịch Lam không biết tung tích... Hắn chỉ muốn mang nàng rời đi, không muốn dừng lại đây một khắc nào.

“Tuyết Kỳ... Chúng ta đi.” Trương Tiểu Phàm thủ thỉ nói. Người trong ngực vẫn không có biểu cảm gì, không hề đáp lại. Nhưng nàng còn trong ngực mình, khóe miệng Trương Tiểu Phàm nở một nụ cười nhẹ, nàng còn ở đây, hắn đã cảm thấy rất may mắn rồi.

“Mọi chuyện đều sẽ tốt thôi, từ nay về sau, ta sẽ không để nàng một mình nữa.”

Trương Tiểu Phàm ôm Lục Tuyết Kỳ muốn rời đi, Yến Hồng chợt gọi hắn lại.

“Trương sư đệ, hay là, vẫn nên đưa Lục sư muội đến phòng ta rửa mặt trước, huống hồ Tiểu Bạch cô nương cũng chưa quay lại.”

Trương Tiểu Phàm chần chờ một lát, đáp: “Được.”

Gian phòng của Yến Hồng trang trí rất đơn giản, Trương Tiểu Phàm đặt Lục Tuyết Kỳ lên giường, Yến Hồng tìm ra mấy bộ y phục trong tủ quần áo, xin lỗi nói: “Ta biết Lục sư muội luôn thích mặc đồ trắng, nhưng y phục của ta hầu như đều là màu đỏ, chỉ có thể để muội ấy chấp nhận tạm vậy.”

Trương Tiểu Phàm hơi nhíu mày, nghĩ một lát rồi nhận lấy, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.” Lại nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu cười với Yến Hồng, nói: “Cảm ơn.”

Yến Hồng đáp lại một nụ cười, thấy Trương Tiểu Phàm đưa tay chuẩn bị cởi đồ của Lục Tuyết Kỳ, kinh ngạc kêu lên: “Trương sư đệ...”

Trương Tiểu Phàm dừng động tác trên tay, nghi hoặc nhìn về phía Yến Hồng, mặt Yến Hồng đỏ lên, có chút thẹn thùng mở miệng nói: “Chuyện này, hay là... Để ta đi, dù sao, ừm thì, nam nữ khác biệt...”

Nàng ấp a ấp úng nói xong mấy câu nói đó, Trương Tiểu Phàm mới chợt hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, từ từ thu tay về, mất tự nhiên đứng dậy, cười gượng với Yến Hồng, hắn gật đầu, cho thấy mình công nhận Yến Hồng. Sau đó sải bước ra ngoài, để căn phòng lại cho Yến Hồng.

Yến Hồng nhìn dáng vẻ hắn bối rối chạy đi, nhịn không được cười lên, vốn cho rằng là cái cao thủ tình trường, ai ngờ là cái đầu gỗ ngốc nghếch đâu, cũng không biết Lục Tuyết Kỳ là như thế nào coi trọng hắn, còn đối với hắn khăng khăng một mực?

Yến Hồng cười một hồi, nhưng quay đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Tuyết Kỳ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ, bèn nói với Lục Tuyết Kỳ: “Lục sư muội, mặc kệ muội có nghe được hay không, Phần Hương Cốc chúng ta có lỗi với muội, ta thay sư phụ và sư huynh của ta xin lỗi muội, bây giờ sư huynh đã chết, xem như huynh ấy bị báo ứng, nhưng dù sao huynh ấy cũng mang một tấm lòng si với muội, mong rằng muội có thể tha thứ cho huynh ấy. Nếu muội có thể tha thứ cho huynh ấy, dưới cửu tuyền chắc hẳn là huynh ấy cũng vui mừng.”

Yến Hồng lẩm bẩm nói xong, vắt khô khăn ấm lau mặt cho Lục Tuyết Kỳ. Đợi lau xong, nàng đưa tay muốn cởi đi y phục của Lục Tuyết Kỳ, lại đụng phải một khối mỏng cứng, lòng đang lo nghĩ thì chợt một bàn tay lạnh như băng bắt lấy tay nàng, Yến Hồng giật mình, đã thấy Lục Tuyết Kỳ chẳng biết mở mắt ra từ lúc nào, ánh mắt vô hồn rệu rã.

“Để ta tự làm.”

Bốn chữ đơn giản, nhẹ vô cùng, Yến Hồng gần như là nghi ngờ mình nghe nhầm. Từ đầu đến cuối Lục Tuyết Kỳ không hề liếc nhìn nàng một cái, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng chưa từng buông ra. Yến Hồng vốn là để ý đến vật vô tình chạm vào kia, nhưng cũng không định hỏi rõ, bèn nhẹ nhàng rút tay mình ra, cẩn thận dè dặt kèm mấy phần thăm dò, nói: “Lục sư muội, ừm, ta ra bên ngoài chờ trước, nếu có chuyện gì muội cứ gọi. Nước nóng đã chuẩn bị ở sau tấm bình phong, ta, ta ra ngoài trước đây.”

Lục Tuyết Kỳ không trả lời.

Trước khi đi Yến Hồng lén nhìn nàng một cái, khuôn mặt như tranh của nàng bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc nào, ngũ quan xinh xắn kia càng giống như là được vẽ lên. Nàng ta chợt sinh ra cảm giác đau buồn không tên.

Là đau buồn cho nữ tử này ư? Nữ tử tuyệt thế đã từng ở trên cao vời vợi khiến người khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, nàng sẽ quay lại chứ?

Yến Hồng đi ra bên ngoài, không thấy Trương Tiểu Phàm, chỉ thấy Tiểu Bạch ôm Tiểu Hôi trong ngực, dường như đã sớm chờ ở đây.

Yến Hồng nhìn thấy nàng, hơi giật mình, Tiểu Bạch lại mở miệng hỏi trước: “Nàng ra sao rồi?”

Yến Hồng đáp: “Đã tỉnh lại.”

Tiểu Bạch muốn đi vào trong, cười nói: “Ta đi xem thử.”

Ai ngờ Yến Hồng giữ nàng lại: “Để nàng yên tĩnh đi...”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Cũng được.”

Yến Hồng lại nhìn chung quanh, vẫn không thấy Trương Tiểu Phàm, nhịn không được hỏi: “Trương sư đệ đâu rồi?”

Tiểu Bạch cười nhạo nói: “Hắn ấy à, đi nấu cơm rồi.”

Hả? Trương sư đệ còn biết nấu cơm sao? Hoàn toàn vượt qua dự kiến của Yến Hồng. Vị Phó tổng chủ ngày xưa của Quỷ Vương Tông, cũng biết nấu cơm? Nhưng Yến Hồng nghĩ lại, lúc mới gặp Trương Tiểu Phàm, hắn giới thiệu pháp bảo trong tay gọi là Thiêu Hỏa Côn, xem ra khi ở Thanh Vân Môn đã nấu cơm không ít lần. Thời gian thấm thoát, thế sự khó liệu, ai biết được Thiêu Hỏa Côn lúc trước không chút thu hút nào lại là hai đại pháp bảo của Ma giáo là Phệ Huyết Châu và Phệ Hồn Côn hợp thể. Mà vị thiếu niên ngày trước không nhìn rõ tướng mạo hiện nay lại biến thành cao thủ số một số hai toàn thiên hạ chứ? Nhớ tới những chuyện cũ năm xưa này, khóe miệng Yến Hồng mỉm cười.

Tiểu Bạch trêu đùa Tiểu Hôi, buồn bực ngán ngẩm, bèn đi về phía trước, Yến Hồng vội vàng kêu lên: “Tiểu Bạch cô nương...”

Tiểu Bạch dừng lại nhìn về phía nàng, Yến Hồng khó khăn nói: “Sư thúc của ta, ông ta...”

Dường như Tiểu Bạch sớm đoán được nàng ta sẽ hỏi như thế, mặc dù nàng và Thượng Quan Sách vẫn luôn thủy hỏa bất dung, cũng có rất nhiều thù cũ với Phần Hương Cốc, nhưng nàng tuổi đã cao, cũng không cần làm khó một tiểu cô nương, bèn mỉm cười với Yến Hồng, mở miệng an ủi: “Yên tâm, hắn rất giảo hoạt, không biết bỏ chạy đi đâu rồi.”

Lúc Lục Tuyết Kỳ ra khỏi căn phòng, mặt trời đã treo lên đỉnh núi, đang từng giờ từng phút lặn dần xuống. Ba người Trương Tiểu Phàm ngồi vây quanh trước bàn, bỗng nhìn thấy nàng, trong chốc lát ai cũng ngây người.

Trước đây hầu như Lục Tuyết Kỳ đều mặc đồ trắng, hiện tại trên người lại là một bộ y phục màu đỏ của Yến Hồng. Lục Tuyết Kì chưa bao giờ mặc váy áo màu sắc tươi tắn thế này, dường như thay đổi vẻ hoàn toàn vẻ lạnh lùng băng sương của ngày xưa, hiện lên mấy phần quyến rũ. Vừa hay ánh sáng óng ánh trong mây, từng dải ráng chiều chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến nó nhuộm thêm vài màu sắc, vô cùng kiều diễm.

Vẻ đẹp của nàng từ trước đến nay trời sinh đã có chút xa cách, khiến người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám đến gần, mà vẻ đẹp của giờ khắc này, giống như nhuộm màu nhân gian, càng thêm phong tình vạn chủng, khiến người ta tim đập thình thịch. Ngay cả Tiểu Bạch luôn luôn tự phụ vào sắc đẹp của mình, cũng không thể không cảm khái ở trong lòng, vẫn là tuổi trẻ tốt.

Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, chỉ cảm thấy tất cả màu sắc của trời đất trong giờ phút này đều tụ lại trên người nàng, ngay cả ráng chiều cũng ảm đạm xuống. Trương Tiểu Phàm gần như nín thở, xiêm y màu đỏ của nàng chầm chậm lả lướt, giống Cửu Thiên Tiên Tử cưỡi gió mà đến, mặc vào hỉ phục của nhân gian, đẹp đến nỗi lòng người kinh tâm động phách, nhìn mãi không rời.

Lục Tuyết Kỳ chậm rãi đi tới, y phục này đúng là rất vừa người, nổi bật lên dáng người linh lung tinh tế đầy quyến rũ của nàng.

Không ai nói gì, mãi đến khi Lục Tuyết Kỳ ngồi xuống, Trương Tiểu Phàm mới như tỉnh khỏi giấc mơ. Hắn vươn tay nắm chặt tay Lục Tuyết Kỳ, vẫn lạnh như vậy. Trương Tiểu Phàm đang muốn mở miệng hỏi gì đó, Lục Tuyết Kỳ lặng yên vùng vẫy một hồi, rút tay mình ra.

Trương Tiểu Phàm há to miệng, muốn nói lại thôi. Nhẫn nhịn nhồi lâu, mới nói: “Ăn cơm trước đi!”

Lục Tuyết Kỳ nhìn lên lại nhìn xuống, nhưng không nhìn hắn, từ lúc nàng đến đây dường như không nhìn bất kì ai. Mắt nàng lạnh băng, không khác trước đây, chỉ là trong vùng lạnh lẽo đó dường như đã mất đi thứ gì.

Bầu không khí nhất thời cũng lạnh xuống.

Tiểu Bạch cười nhạt lắc đầu, miễn cưỡng vươn đũa gắp khối thịt bỏ vào miệng, chưa nuốt xuống đã phun ra, cau mày nói: “Đồ ăn lạnh hết rồi!”

Lúc này Trương Tiểu Phàm mới thu ánh mắt lại, ngẩn người, bối rối bưng đồ ăn trên bàn đi, nói: “Vậy ta đi hâm nóng...” Nói xong bèn chạy ra ngoài.

Yến Hồng nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút thay đổi của Lục Tuyết Kỳ, lại liếc mắt nhìn dáng vẻ cười đùa của Tiểu Bạch, nói: “Hay là ta đi giúp hắn.”

Chỉ còn lại Tiểu Bạch và Lục Tuyết Kỳ. Tiểu Bạch cười hắc hắc, nói: “Hắn tìm ngươi cũng sắp tìm đến điên rồi, nhưng vẫn may là ngươi không sao, nếu không ta nghĩ hắn cũng sống không nổi nữa.”

Lục Tuyết Kỳ không có phản ứng gì.

Tiểu Bạch cười gượng, lại nói: “Ngươi cảm giác thế nào?”

Lục Tuyết Kỳ trầm mặc không nói.

Tiểu Bạch nhún vai, không muốn tự chuốc nhục nhã, quay người vẫy vẫy tay với Tiểu Hôi, Tiểu Hôi nhếch môi chi chi cười, nhảy vào trong ngực của nàng. Tiểu Bạch ôm nó, thở dài: “Tên chủ nhân đáng thương kia của mày, sao lại xui xẻo như vậy nhỉ? Ầy, khó, khó nha!”

Không biết Tiểu Hôi nghe hiểu hay không, chỉ chi chi chi toét miệng cười. Tiểu Bạch nhìn thấy vết máu trên người nó, thương tiếc xoa lên vết thương của Tiểu Hôi, cau mày nói: “Tên chủ nhân thấy sắc quên bạn của mày, sao không băng bó cho mày chứ, haiz, mày cũng không dễ chịu gì!”

Nàng cứ lầm bầm với Tiểu Hôi cả nửa ngày. Lục Tuyết Kỳ vẫn luôn không mở miệng nói câu nào.

Đợi đến đồ ăn được đưa lên bàn lần nữa, Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, nàng cảm thấy mình mà tiếp tục chờ với Lục Tuyết Kỳ nữa chắc là sẽ bị cảm lạnh mất.

Trương Tiểu Phàm gắp mấy đũa thức ăn bỏ vào trong chén của Lục Tuyết Kỳ. Mà Lục Tuyết Kỳ chỉ ăn hai ba miếng thì rời bàn. Chờ sau khi nàng đi, Tiểu Bạch lại thở hắt ra, nói với Trương Tiểu Phàm: “Lúc nãy ta và Yến Hồng đã bàn bạc, bây giờ Lục cô nương mất hết đạo pháp, không thể ngự kiếm, thân thể lại bị tổn thương, chỉ có thể từ từ về. Nhưng Yến Hồng có thân phận đặc biệt, kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm, cho nên không bằng ta hộ tống nàng ta đến Thanh Vân trước, chúng ta tách ra đi.”

Yến Hồng hơi giật mình, nhìn thấy Tiểu Bạch không ngừng nháy mắt với mình thì hiểu ra, cười nói: “Trương sư đệ, ta cũng đang có ý này, đoạn đường trèo đèo lội suối này, ta thực sự không dám kéo dài.”

Trương Tiểu Phàm nhìn hai người mắt đi mày lại, sao có thể không biết họ đang nghĩ gì, nhưng cũng cảm thấy cách này rất tốt bèn gật đầu, vui vẻ đồng ý nói: “Như vậy cũng được.”

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bạch và Yến Hồng rời đi rất sớm. Bây giờ Lục Tuyết Kỳ là thân thể người thường, sức khỏe lại suy yếu, khó tránh khỏi khá thích ngủ, lúc nàng tỉnh lại, chỉ còn một người một khỉ canh giữ ở ngoài phòng. Thu dọn đơn giản, lúc này hai người mới rời đi.

_oOo_

Lời tác giả:

Ngược ngược Tuyết Kỳ, tương lai sẽ mạnh hơn.

Sau đó Yến Hồng và Tiểu Bạch hẳn là phải tạm thời xuống sân khấu, mấy chương này phần lớn là viết ở góc độ của Yến Hồng và Tiểu Bạch, sẽ không viết cảnh đánh nhau, cho nên đánh một hồi để bọn họ nhảy đến chỗ khác tránh đi, khi quay lại thì đánh xong rồi hehe ( Che mặt ~~), tiếp đến là Bích Dao và Tiểu Hoàn sẽ lên sàn ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top