Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 146. Kết án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung bảo Bùi Văn Tuyên ở lại phủ Công chúa, hai người đều đang đợi người trong cung đến hỏi tội Lý Dung về việc tự tiện ra khỏi phủ còn "bắt nhốt" Bùi Văn Tuyên. Nào ngờ, sang ngày hôm sau, chẳng thấy ai đến hỏi tội mà chỉ nghe được tin báo Nhu phi dùng bạo lực bắt nhốt Vương Hậu Văn.

Lúc nhận được tin báo, Lý Dung đang ngồi trong phòng, nghe xong nàng bị dọa đến sững sờ, không khỏi nhìn Bùi Văn Tuyên, có chút kinh ngạc nói: "Bà ta ấy vậy mà lại dám trực tiếp bắt nhốt một Lại bộ Thượng thư? Lúc trước vì có cả nhân chứng lẫn vật chứng, ta mới dám bắt Tạ Lan Thanh, chẳng lẽ đầu óc Nhu phi có vấn đề ư?"

"Bà ta dám bắt tất nhiên là vì có chứng cứ." Bùi Văn Tuyên khẽ cười, dùng cánh tay không bị thương bưng ly trà lên, giải thích: "Trước kia Vương Hậu Văn đút lót tiền cho Nhu phi, bà ta cũng vốn định thả Vương Hậu Văn. Nhưng sau chuyện của ta, hiện nay tất cả mọi người đều biết Vương Hậu Văn là người có hiềm nghi, nên dù bà ta muốn thả ông ta ra cũng phải suy xét lại mặt mũi."

"Nhưng chắc bà ta... không có lá gan này đâu nhỉ?"

Lý Dung nhíu mày: "Vương Hậu Văn đưa tiền cho bà ta, bà ta không giúp cũng thôi, còn muốn bắt ông ta nữa?"

Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên mỉm cười uống ngụm trà, Lý Dung lập tức vỡ lẽ: "Chàng đã chơi chiêu gì đó rồi đúng không?"

"Đêm qua ta cho người giả mạo người của Vương phủ gửi thư vào cung, viết một bài vè châm chọc Nhu phi, cụ thể là châm chọc xuất thân của bà ta"

Lý Dung nghe vậy lập tức thông suốt, con người như Nhu phi đương nhiên có chút thủ đoạn, nhưng kẹt một nỗi, bà và Hoa Lạc đều quá để tâm vấn đề xuất thân.

Nếu là ngày xưa cũng thôi, hiện tại Nhu phi đã tiếp quản Đốc tra ti, ai nấy đều phải nể mặt bà mấy phần. Cho nên ngay lúc danh thế bà đang ở đỉnh cao, việc bị Vương Hậu Văn dám ỷ vào xuất thân thế gia của ông và viết thư châm chọc, bà đương nhiên sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc.

Suy cho cùng bà đã nắm được Đốc tra ti, còn là quý phi, chức vị cao nên muốn bắt ai cũng khá dễ dàng. Bùi Văn Tuyên còn có thể vì chuyện phẩm cấp thấp mà bị quát mắng, nhưng Nhu phi chỉ cần có đủ binh mã, không ai mà bà bắt không được.

Nhưng bắt người thì dễ, giam người mới khó. Lý Dung suy tư một chốc không kiềm được hỏi: "Vậy nếu lỡ Nhu phi gặp Vương Hậu Văn nhắc đến bài vè kia thì phải làm sao?"

"Có hỏi thì đã làm sao?" Bùi Văn Tuyên khẽ cười: "Suy cho cùng Vương Hậu Văn đã bị bà ta bắt giam rồi, thế gia còn đang quan sát cơ mà, họ hẳn sẽ thấy bà ta quá đỗi kiêu ngạo, mà Vương Hậu Văn đương nhiên cũng sẽ không nuốt trôi được cục tức này. Bây giờ Điện hạ hãy nhanh chóng đi châm ngòi thổi gió, bảo người của Ngự sử đài giám sát Nhu phi xử lý vụ án của Vương Hậu Văn. Như vậy, bà ta sẽ cho rằng bức thư kia là do Điện hạ viết, khi biết Điện hạ muốn tranh đoạt quyền lợi, bà ta chắc chắn sẽ thấy luống cuống. Đến lúc đó, nếu không làm vụ án của Vương Hậu Văn, nhiệm vụ nâng cao danh tiếng trong nhóm hàn tộc mà Bệ hạ giao cho bà ta bị thất bại, nhưng nếu làm, con đường âm thầm bắt tay với Tô Dung Khanh và các thế gia Giang Nam cũng xem như kết thúc."

Bùi Văn Tuyên đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "Ta thật muốn xem xem, bà ta sẽ chọn lựa thế nào."

Hai người đang nói chuyện, người hầu bên ngoài bỗng thông báo có người trong cung đến. Lý Dung lệnh cho người hầu chăm sóc cho Bùi Văn Tuyên xong thì đứng lên, bước ra sảnh chính.

Vừa đến nơi, Lý Dung đã nhìn thấy Phúc Lai dẫn theo binh lính đứng giữa sảnh. Lý Dung tiến lên hành lễ, thấp giọng gọi một tiếng: "Phúc Lai công công."

"Điện hạ."

Phúc Lai cười đáp lễ: "Đã lâu không gặp."

"Sao hôm nay công công lại có thời gian đến phủ ta làm khách vậy?"

Lý Dung mời Phúc Lai ngồi xuống, Phúc Lai khẽ lắc đầu tỏ ý từ chối rồi nói: "Lão nô chỉ phụng mệnh Bệ hạ đến đây hỏi Người một câu, rốt cuộc vì sao hôm qua Điện hạ rời khỏi phủ còn bắt nhốt Bùi thị lang ở đây?"

Vừa nghe vậy, sắc mặt Lý Dung phút chốc lạnh như băng: "Công công đến đây là để hỏi tội ta?"

"Không dám." Phúc Lai nhanh chóng khom lưng, vội vàng giải thích: "Điện hạ, lão nô cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh thôi ạ, mong Điện hạ đừng gây khó dễ."

Lý Dung nghe thế, sắc mặt mới dịu lại, nàng xoay đầu nói: "Ngươi về nói rõ lại với Phụ hoàng, hôm qua Ôn thị có đến tìm ta bảo Tiêu Vi đưa bái thiếp cho Bùi Văn Tuyên. Ta và Bùi Văn Tuyên mới hòa ly được bao lâu đâu? Nhu phi lại dám ức hiếp luôn cả bọn ta sao? Bùi Văn Tuyên dù thế nào cũng là phò mã trước đây của ta, bà ta..."

"Điện hạ," Phúc Lai nghe xong, cuống quít nói: "Chi bằng Người theo lão nô vào cung gặp mặt nói trực tiếp với Bệ hạ đi ạ, mấy lời này..." Phúc Lai lộ ra vẻ khó xử: "Lão nô thật sự không tiện truyền lại đâu."

"Ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi," Lý Dung đứng lên, lập tức nói, "Ta sẽ vào cung, nói chuyện với Phụ hoàng cho ra lẽ."

Lý Dung trông như thể cực kì tức giận, nàng dẫn đầu đoàn người đi về phía hoàng cung. Lúc đến Ngự thư phòng, Lý Minh đang cùng Tô Mẫn Chi thưởng thức một bức tranh vẽ chim chóc, Lý Dung hùng hổ xông vào phòng, lớn tiếng nói: "Phụ hoàng, ngài phải làm chủ giúp con đó, Phụ hoàng!"

Lý Minh thấy Lý Dung trực tiếp xông vào, không khỏi có chút ngây người. Tô Mẫn Chi khẽ cười, cung kính nói: "Bệ hạ, vậy lão thần xin cáo lui trước."

Lý Dung bước vào phòng nhìn thấy Tô Mẫn Chi xong cũng ngẩn người, nàng nhanh chóng hành lễ, như thể có chút oan ức nói: "Tham kiến Tô lão."

Tô Mẫn Chi cười đáp lễ, sau đó bước ra ngoài.

Tô Mẫn Chi vừa rời khỏi, Lý Minh đã trầm mặt mắng: "Con xem lại bộ dáng vô lễ vừa rồi đi, còn ra thể thống gì nữa!"

Lý Dung nghe vậy, hốc mắt liền ửng đỏ: "Đúng rồi, là nữ nhi kỳ cục, nữ nhi bị người ta ức hiếp đến nông nỗi này mà ngài chẳng thèm quan tâm, còn trách ta kỳ cục!"

Lý Minh nhanh chóng liếc nhìn Phúc Lai bước theo phía sau nàng một cái, Phúc Lai giải thích: "Điện hạ đến đây là để giải thích lý do vì sao hôm qua tự tiện rời khỏi phủ ạ."

Lý Minh nghe thế khẽ gật đầu, ông ngồi vào vị trí, nhàn nhạt nói: "Nói đi, đang yên đang lành sao lại tự tiện rời khỏi phủ? Ta nghe nói con còn đem Bùi Văn Tuyên về và bắt nhốt hắn trong phủ nữa?"

Sau khi kể lại một lượt chuyện Tiêu Vi chọn ngày hẹn gặp Bùi Văn Tuyên và bị Ôn thị đến mách lại, Lý Dung cả giận nói: "Con chỉ đi tìm Bùi Văn Tuyên hỏi cho ra lẽ, nào ngờ khi con còn chưa kịp gây sự với chàng thì đã nhìn thấy có người muốn hành thích chàng. Tô Dung Khanh phụ trách áp giải chàng về Hình bộ, kết quả mới đi được nửa đường đã khiến chàng bị trọng thương. Cho nên sau đó con mới mang chàng về phủ dưỡng thương."

Lý Minh im lặng lắng nghe, ông dùng nắp ly khảy bớt lá trà nổi trên mặt, chậm rãi hỏi: "Vậy cũng coi như con làm được một chuyện tốt. Hiện tại Bùi Văn Tuyên thế nào rồi?"

"Vẫn ổn ạ," Lý Dung nghe xong đã đỏ hốc mắt nói: "Mạng còn giữ được, nhưng cần điều dưỡng."

Lý Minh nhíu mày, nghĩ một chốc lại nói: "Vậy con đưa hắn về Bùi phủ đi."

"Con không muốn."

Lý Dung từ chối thẳng thừng: "Đưa về rồi thì sao con biết được lúc nào Tiêu Vi sẽ đến chứ?"

"Con và hắn đã hòa ly rồi!" giọng Lý Minh mang theo sự bất mãn: "Con một hai bắt ép giữ người ta lại trong phủ làm gì chứ?"

Lý Dung xoay đầu đi, vẻ mặt hậm hực đáp: "Vậy Phụ hoàng cớ gì cứ một hai bắt ép con hòa ly với chàng?"

"Là hắn không thích con," Lý Minh thấy có chút phiền: "Con là một Công chúa, cả ngày tò tò theo đuôi một nam nhân còn ra thể thống gì nữa."

"Ngài là thiên tử mà," Lý Dung quay đầu lại, như thể khó hiểu hỏi: "Con là Công chúa, Bùi Văn Tuyên là cái thá gì, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, hắn còn dám hòa ly với con sao? Rõ ràng là ngài muốn chia rẽ bọn con mà!"

"Con nói nhăng nói cuội gì vậy hả!" Lý Minh đập mạnh tay xuống bàn, trong lòng bỗng có chút chột dạ.

Lý Dung thấy ông rống mình, lập tức bật khóc: "Chuyện ngài đoạt Đốc tra ti đưa Nhu phi hay ép con hòa ly cũng thế, ngài để mặc Hoa Lạc xông vào phủ đánh con, còn phạt cấm túc con chỉ vì để Nhu phi nắm vững Đốc tra ti. Nữ nhi có chỗ nào không tốt chứ, chuyện gì con cũng nghe theo ngài, kết quả ngài còn định để mặc Nhu phi nhục nhã con như thế? Cả đời con chưa từng thích một ai, Bùi Văn Tuyên là do chính tay ngài chọn mà. Khó khăn lắm con mới dần thích chàng ấy, ấy vậy mà ngài lại đồng ý cho chàng ấy hòa ly với con, bây giờ ngài còn muốn để Tiêu Vi và chàng ấy gặp gỡ nhau ngay trước mặt con nữa..."

Lý Dung khóc lóc kể lể một tràng dài, Lý Minh bắt đầu thấy chột dạ, Lý Dung nâng tay xoa nước mắt: "Ngài đang ép con mà."

"Xin Điện hạ đừng thương tâm," Phúc Lai thấy Lý Minh có vẻ luống cuống, nhanh chóng tiến lên kéo Lý Dung: "Người là nữ nhi mà Bệ hạ thương yêu nhất, Bệ hạ làm vậy cũng là vì suy xét cho danh dự của Người thôi."

"Phúc Lai nói đúng đấy," Lý Minh khẽ ho một tiếng, thấy Phúc Lai dọn sẵn đường lui liền nương theo đó mà nói: "Ta cũng vì lo cho danh dự của con thôi. Nếu con đã không thích Tiêu Vi thì đừng để Tiêu Vi gặp hắn là được."

"Con cũng không dám tin những người khác," Lý Dung lau nước mắt, quyết đoán nói: "Chàng ấy hiện tại đang bị thương, nếu ngài bảo chàng ấy sống ở chỗ khác, con sẽ không yên tâm được."

Động tác Lý Minh hơi chững lại. Những gì Lý Dung lo lắng quả thật cũng có lý, trong lần ám sát này, nếu không phải Lý Dung xuất hiện, Bùi Văn Tuyên có lẽ đã chết rồi.

Hiện tại, Bùi Văn Tuyên là một trong những nhân vật nòng cốt thể hiện cho tư tưởng và ý chí của ông. Giả như hắn chết rồi, một là sẽ chẳng còn ai dám làm việc này nữa, hai là ông sẽ mất đi một thuộc hạ.

Trong cả triều đình này, e rằng chẳng có ai quan tâm Bùi Văn Tuyên hơn Lý Dung được.

Suy cho cùng, quan hệ giữa Bùi Văn Tuyên và người khác chủ yếu là vì ích lợi, mà quan hệ giữa hắn và Lý Dung... Nàng thật sự quan tâm đến hắn.

Lý Minh rơi vào trầm tư, đột nhiên thầm thấy có chút may mắn, cũng có chút hụt hẫng.

May mắn là vì ông có thể lợi dụng tình cảm của Lý Dung dành cho Bùi Văn Tuyên để ly gián quan hệ giữa nàng và Xuyên nhi. Hụt hẫng là vì không hiểu sao ông cứ thấy... bắp cải trắng mình dày công chăm sóc trong vườn đã bị một con heo cướp đi mất.

Sau khi do dự một chốc, cuối cùng Lý Minh đã đưa ra quyết định: "Được rồi, vậy cứ để hắn ở lại phủ con tĩnh dưỡng đi, nhưng dưỡng thương xong phải lập tức về nhà ngay."

"Nhưng mà..."

"Còn nhưng nhị cái gì nữa?" Lý Minh nâng mắt nhìn nàng, phiền hà hỏi, "Hay con muốn thành thân lại với hắn hả?"

Lý Dung nghe xong, dường như có chút ngượng ngùng: "Nói thế nào thì chàng cũng đang sống trong phủ của con... Ngài cũng phải nghĩ cho danh dự của nữ nhi chứ, nếu không..."

"Đến lúc này rồi con mới nói đến vấn đề danh dự với ta?" Lý Minh trào phúng bật cười, không muốn tiếp tục lằng nhằng với nàng thêm nữa, "Lui xuống đi."

"Phụ hoàng, còn nữa, còn Tô Dung Khanh thì sao?" Lý Dung nhìn Lý Minh chằm chằm, "Vì y bắt Bùi Văn Tuyên về Hình bộ mới hại Bùi Văn Tuyên bị người ta ám sát và bị thương nặng như vậy. Ngài định cứ thế cho qua ạ?"

Lý Minh nghĩ một chốc mới đáp: "Trẫm sẽ đích thân phạt y, nhưng chẳng qua y chỉ tắc trách trong việc bảo vệ thôi, không phải hung thủ, con cũng không nên chấp nhất quá."

"Dù là vậy cũng phải phạt," Lý Dung lập tức nói: "Ít nhiều vẫn cần phải phạt bọn họ, nếu không ai nấy đều sẽ nhắm vào Bùi Văn Tuyên, như vậy sau này còn ai dám giúp ngài làm việc nữa ạ?"

Câu nói này như thể chọc đúng vào tâm sự của Lý Minh, ông khoát tay nói: "Con về đi, kiếm thêm mấy chuyện thêu thùa may vá hay luyện chữ mà làm, đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa."

Lý Dung bĩu môi, quỳ xuống dập đầu, nhưng lúc nàng sắp rời khỏi, Lý Dung đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Phụ hoàng, vậy còn lệnh cấm túc con..."

"Bỏ đi."

Hình phạt này vốn làm cho người khác xem và giúp Nhu phi lập uy thôi. Hiện tại Nhu phi đã bắt nhốt Vương Hậu Văn rồi, cũng không cần tiếp tục cấm túc Lý Dung để giữ thể diện cho bà nữa.

Bây giờ có thể nói, danh tiếng của Nhu phi đang vô cùng cao.

Lý Dung mỉm cười hành lễ, cực kì vui sướng rời đi. Lúc nàng quay về phòng, Bùi Văn Tuyên thấy nét mặt Lý Dung xán lạn, thầm biết mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi. Hắn nâng tay chỉ về phía hai lá thư đặt trên bàn, cười nói: "Ta đã viết sổ con xong rồi, phiền nàng đưa đến Ngự sử đài và bảo họ nhớ chú ý vụ án của Vương Hậu Văn."

"Vai bị thương mà còn viết được sổ con luôn đấy?" Lý Dung cười, ngồi xuống cạnh Bùi Văn Tuyên, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ cười một tiếng: "Ta không những có thể viết sổ con," Bùi Văn Tuyên ngồi dậy, áp sát vào gần Lý Dung, "Mà còn có thể làm rất nhiều chuyện khác nữa đó. Điện hạ, Người có muốn thử hay không?"

(Tây: aiya anh ghê quá à 😂)

"Bùi Văn Tuyên," Lý Dung dùng quạt khẽ đẩy đầu hắn ra xa: "Chàng thật đúng là một con dê già."

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Bùi Văn Tuyên dán lại gần hôn Lý Dung, vì bị hắn làm cho có chút ngứa, nàng cười khanh khách đứng dậy: "Ta không nói mấy chuyện này với chàng nữa, ta còn có chuyện quan trọng cần đi giải quyết nữa."

Nói xong, Lý Dung bước đến bàn lấy sổ con của Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên thở dài, nằm lại xuống giường: "Điện hạ lợi dụng vi thần cho đã, khi thấy người ta hết giá trị lợi dụng thì vứt bỏ không thương tiếc luôn."

"Đúng rồi đó, đồ vô dụng," Lý Dung đi lướt qua hắn, dùng quạt đánh nhẹ lên bụng hắn vài cái. Lúc ra tới cửa, sau khi suy nghĩ một chốc, nàng quay đầu lại, nhìn hắn với hàm ý sâu xa bảo: "Lo mà dưỡng thương cho tốt đi."

Một cái liếc mắt kia được nàng làm rất chậm, dường như mang theo vô vàn sự phong lưu không thể miêu tả cùng sự quyến rũ như muốn giam cầm hồn phách của người khác.

Bùi Văn Tuyên hít ngược một hơi, chớp mắt đối phương đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Lý Dung đưa sổ con cho người ở Ngự sử đài, ngày hôm sau, lúc Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đang ngồi trong phòng ăn quýt thì nghe báo lại rằng Ngự sử đài tham tấu Vương Hậu Văn, nói muốn giúp Nhu phi điều tra vụ án nhưng lại bị Nhu phi từ chối.

Còn Tô Dung Khanh vì không thể bảo vệ được Bùi Văn Tuyên nên bị phạt ba tháng bổng lộc, đồng thời đề bạt Hình bộ Tả thị lang Bùi Lễ Minh làm Hình bộ Thượng thư mới.

Vị trí Hình bộ Thượng thư vốn vẫn luôn lắc lư giữa Tô Dung Khanh và Bùi Lễ Minh, chưa biết giao cho ai. Hiện tại Tô Dung Khanh lại khiến Bùi Văn Tuyên bị thương, tuy nói là phạt bổng lộc, nhưng mọi người đều hiểu, đối với một người có xuất thân như Tô Dung Khanh, chuyện bổng lộc vốn không phải chuyện quan trọng gì. Cho nên sự trừng phạt thật sự dành cho Tô Dung Khanh chính là để Bùi Lễ Minh lên làm Hình bộ Thượng thư.

Hai tin tức này khiến Lý Dung và Bùi Văn Tuyên không khỏi ăn thêm được mấy chén cơm. Lý Dung lén cho người không ngừng đi thăm chừng tin tức của Vương Hậu Văn và Nhu phi.

Sau khi bị Nhu phi bắt giam, nghe nói Vương Hậu Văn không ngừng chửi rủa Nhu phi, biết tin Nhu phi trực tiếp cho người dùng "Ám hình". Thứ gọi là "Ám hình" chính là vài hình phạt tra tấn nhưng lại khó phát hiện được vết thương.

Vương Hậu Văn chưa từng trải nghiệm thủ đoạn âm độc nhường ấy nên chẳng bao lâu sau đã khai hết mọi chuyện.

Sau khi đánh và khiến Vương Hậu Văn khai ra hết, cuối cùng Nhu phi mới đến gặp ông. Vương Hậu Văn đã bị bà tra tấn đến thoi thóp, bà cười tủm tỉm hỏi: "Vương đại nhân, ngài thấy thế nào rồi?"

Sau mấy ngày liên tiếp bị tra tấn, Vương Hậu Văn không dám lớn lối quát mắng nữa, nhưng nếu bắt ông phải cúi đầu với Nhu phi quả thật khó lòng chấp nhận. Vì thế ông chỉ im lặng không nói gì, Nhu phi khẽ búng móng tay, thong thả nói: "Trư thực hạng trung ô tước mang, nhất triều chi đầu hủ phượng hoàng. Phi hoàng đỉnh lục khẩu hàm châu, nan yểm thân trọc nhiễm dạ hương. Vương đại nhân," Nhu phi quay đầu sang, khẽ cười nhìn ông: "Ông có còn thấy, đây là một bài thơ hay không?"

Nghe vậy, Vương Hậu Văn không kiềm được bật cười: "Thơ hay!"

Ông nâng cao giọng nói: "Thật sự không còn gì thích hợp để nói về nương nương hơn nó cả!"

"Vậy thì thật khéo," Nhu phi nhẹ giọng nói: "Đợi đến khi Vương đại nhân lên đoạn đầu đài, lúc chuẩn bị hành hình, ta phải xem xem, Vương đại nhân còn thấy nó còn hay hay không."

Nói xong, Nhu phi đứng dậy bước ra ngoài. Sau khi ra ngoài, bà hơi nheo mắt, quay đầu hỏi thị vệ bên cạnh: "Về vụ Trần Hậu Chiếu, đến nay vẫn chưa điều tra được chứng cứ gì cho thấy là Bình Lạc ra tay à?"

"Vẫn chưa ạ." thị vệ thấp giọng thưa: "Bình Lạc Điện hạ xử lý quá sạch sẽ."

Nhu phi híp mắt nói: "Con bé này, xem thông minh hơn mẫu thân mình rất nhiều."

"Có chuyện này nương nương," thị vệ có chút lo lắng hỏi: "Lão phu nhân cho người đến nhắn, vụ án của Trần Hậu Chiếu là do một vị đường thúc, bà con xa của ngài gây ra, nên mong ngài để tâm nhiều hơn."

Động tác Nhu phi hơi chững lại, sau đó theo vội hỏi: "Còn có ai khác biết chuyện này nữa không?"

"Xin nương nương đừng lo lắng, đều là người của chúng ta." thị vệ chạy nhanh chóng trấn an bà: "Lão phu nhân nói, chỉ cần Trần Hậu Chiếu chết, mọi chuyện còn lại đều nghe theo ý nương nương."

Nghe xong Nhu phi trầm ngâm một chốc mới thấp giọng nói: "Ta sẽ gộp vụ án này vào chung với những vụ án khác, ngươi cứ bảo nương của ta... Đừng lo lắng. Nhưng sau này, những chuyện tương tự nhất định phải báo trước với ta một tiếng," ánh mắt Nhu phi dần bén nhọn hơn: "Không được có lần sau."

"Nương nương yên tâm, lão phu nhân đã nói, trong nhà đã đưa ra hình phạt rồi. Văn Chương lão gia còn sợ nương nương sống trong cung thiếu thốn nên có gửi hai tấm ngân phiếu đến." thị vệ lén chìa hai tấm ngân phiếu ra, sau khi nhìn lướt qua con số bên trên, sắc mặt Nhu phi mới dịu xuống đôi chút: "Suy cho cùng đều là người một nhà, nếu có khó khăn gì, đương nhiên vẫn phải giúp thôi."

Nói xong, Nhu phi mang theo thị vệ ra ngoài.

Sau khi đắc tội với Vương Hậu Văn, Nhu phi đương nhiên không dám tiếp tục đắc tội với các thế gia khác. Vì thế bà bắt đầu đi kết giao, tỏ thiện ý với thế gia, tặng quà tặng tiền.

Nhưng thủ đoạn của bà quá tàn nhẫn, việc trực tiếp nhốt Vương Hậu Văn, dùng ám hình bức cung ông ta cuối cùng vẫn bị lộ ra ngoài và truyền lưu trong nhóm các thế gia. Các thế gia bắt đầu thấy sợ hãi và đề phòng bà, vì thế thái độ cũng ngày một tốt hơn. Nhu phi lại xem nó là minh chứng cho việc quan hệ giữa mình và thế gia đã được cải thiện, mất đi sự nghi kỵ của thế gia cũng không bị Ngự sử đài giám sát, Nhu phi càng ngày càng chẳng nể nang gì ai.

Chưa đầy nửa tháng, bà đã tuyên bố chính thức kết thúc vụ án.

Bà bắt gần ba mươi người, trong đó khoảng tám người bị chém đầu, ngoài Vương Hậu Văn ra, những người còn lại có thể nói đều là quan viên có liên quan đến Thượng Quan gia.

Người sáng suốt chỉ cần nhìn vào là sẽ hiểu ngay ý đồ của Nhu phi. Vì thế một ít gia tộc nhỏ cũng như vài hàn tộc vốn có trong triều tranh nhau móc nối quan hệ với bà, trở thành "Túc Vương đảng" trên triều.

Lúc Nhu phi kết án cũng đồng thời đưa ra danh sách những sĩ tử tham gia khoa cử. Vào ngày Nhu phi đưa ra bản danh sách hơn một trăm sĩ tử cáo trạng và được xác nhận bị chiếm mất suất thi, phủ Công chúa đã đón tiếp một nhóm quan viên của Lại bộ.

Bùi Văn Tuyên đang ngồi chơi cờ với Lý Dung thì nghe báo rằng bên ngoài phủ có một nhóm quan viên Lại bộ muốn gặp Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên và Lý Dung nhìn nhau, Lý Dung không khỏi bật cười rộ hỏi: "Không biết bệnh của Bùi đại nhân đã tốt hơn chưa?"

"Ta có khỏe chưa, chẳng lẽ Điện hạ không biết sao?"

Bùi Văn Tuyên mỉm cười thả quân cờ xuống, dịu dàng nói: "Dẫn họ đến sảnh ngoài đi, chốc nữa ta sẽ ra ngay."

Những người đến tìm đều là những quan viên nhỏ trong Lại bộ, phụ trách trực tiếp xử lý khoa cử. Khi họ nhìn thấy Bùi Văn Tuyên xuất hiện, ai nấy đều vui mừng.

"Bùi đại nhân," mọi người chắp tay hành lễ với Bùi Văn Tuyên: "Cuối cùng ngài cũng khỏe lại rồi."

"Làm phiền các vị đồng liêu lo lắng."

Suốt thời gian qua tuy Bùi Văn Tuyên đều dành để nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn âm thầm trao đổi thư từ với những người này để phân công sự vụ. Tuy có hơn nửa tháng không gặp nhưng họ lại chẳng có chút xa cách nào, ngược lại vì nhờ chuyện âm thầm giao lưu mà trở nên thân thiết hơn nữa.

Mọi người tùy ý tán gẫu vài câu xong thì bàn đến lý do ghé thăm: "Hôm nay bọn ta đến là vì nhận được tin, Nhu phi nương nương lén cho người đến hỏi chúng ta xem có ai đảm nhiệm được chức quan chủ khảo không. Bọn ta phỏng đoán, e rằng Nhu phi nương nương định thay vị trí của đại nhân, cho nên cố ý đến đây thông báo chuyện này với ngài."

Bùi Văn Tuyên nghe vậy, khẽ quét mắt nhìn bọn họ một cái. Những người này đều là con cháu xuất thân từ thế gia, tuy không được tính là quý tộc hàng đầu nhưng ở Hoa Kinh, những gia tộc hàng đầu như Tô gia hay Thượng Quan gia dù sao cũng là số ít, mà những người làm việc với vai trò cấp dưới, chiếm đa số chính là vài gia tộc nhỏ đã cắm rễ lâu đời ở Hoa Kinh.

Bọn họ dám giữa thanh thiên bạch nhật đến đây và báo với hắn chuyện này, không hề nghi ngờ là để tỏ rõ lập trường của bản thân. Bùi Văn Tuyên khẽ mỉm cười, điềm đạm nói: "Xin các vị cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ trở về làm việc."

"Còn về chuyện khoa cử, vẫn mong các vị chú ý nhiều hơn" 

Xem nhanh hơn tại nhà mới:

https://www.facebook.com/profile.php?id=61558009680830

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top