Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 153. Phút yếu lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chú: tác giả để tên chương là 身-cơ thể-桥-cây cầu, mình nghĩ đánh nhầm chữ 娇, yểu điệu đáng yêu, nếu đặt tên thân thể đáng yêu yếu đuối thì không ổn, nên mạn phép đặt theo nội dung chương, có gì cứ mọi người góp ý.

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung trầm ngâm không nói gì.

Tiêu Văn là con trai của Tiêu Túc, hiện tại Lý Minh lại triệu Tiêu Văn vào cung, mà sau khi Tiêu Văn xuất cung lại có người rời khỏi Hoa Kinh, rất có thể là Lý Minh đang liên hệ với Tiêu Túc bằng một con đường khác thường.

Trong tình huống nào thì một hoàng đế phải chọn đi con đường bí mật, không chấp nhận bất kì một sai sót nhỏ nào để tránh né vô số tai mắt nhằm liên hệ một tướng lĩnh đóng quân ở biên quan?

Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều hiểu rất rõ.

Về chuyện binh biến, đây không phải là lần đầu tiên họ trải qua.

Dù là năm xưa khi Lý Xuyên bị phế, thế gia khởi binh* lật đổ Lý Minh, hay sau này thế gia từng vài lần nổi ý muốn gây cung biến mưu phản, sau ba mươi năm chính trị đầy mưa gió, đây hoàn toàn không phải là chuyện đủ để khiến họ hoảng hốt, bối rối.

(*Gốc, 清君侧, thanh quân trắc, là một cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để "Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua". Nguồn: Wikipedia)

Nhưng suy cho cùng đây vẫn là một chuyện lớn nên hai người nhất thời đều đăm chiêu.

Thấy không khí bỗng trầm xuống, Thượng Quan Nhã cũng tự mình hiểu lấy, sau khi chắp tay hành lễ, nàng xoay người bước ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn lại Lý Dung và Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên mới lên tiếng: "Chúng ta cần phải đưa ra một quyết định càng sớm càng tốt."

"Chàng sốt ruột đến vậy à?" giọng Lý Dung rất nhẹ, nàng ngẫm nghĩ tự hỏi: "Phụ hoàng đang nghĩ gì vậy nhỉ?"

Kiếp trước, lúc Lý Minh xuống tay với Lý Xuyên dường như cũng không sớm đến vậy.

Lý Dung cảm thấy có chút hoang đường, không khỏi nhếch miệng cười: "Chẳng lẽ Phụ hoàng thật sự 'giận dựng cả tóc chỉ vì hồng nhan'*, một hai muốn cứu Nhu phi ra sao?"

(*Gốc, 冲冠一怒为红颜, trích từ Viên Viên Khúc của Ngô Vĩnh Nghiệp)

"Nghe nói bệnh tình của Bệ hạ bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng."

Lý Dung hơi sững người, Bùi Văn Tuyên ngồi xuống đối diện với Lý Dung, chậm rãi nói: "Nên việc Bệ hạ muốn tranh thủ thời gian giúp Túc Vương nắm vững vị trí cũng có thể hiểu được."

Suy cho cùng, sau khi Thượng Quan gia tự xử lý nội bộ xong, tầm ảnh hưởng của họ trên triều đã bị giảm bớt rất nhiều. Hiện tại, thế gia và Lý Dung chỉ vừa bắt tay làm đồng minh, nếu xét về quyền lực trong triều, tuy phe Lý Dung và thế gia đang chiếm thượng phong thật nhưng nếu họ muốn phát động binh biến thì chưa chắc thành công.

Lý Minh đang nắm giữ quân đội của Tiêu Túc ở Tây Bắc, còn cả nhóm quân đội chính thống do chính tay ông bồi dưỡng từ nhiều năm nay của Lý thị, tổng cộng lại gần một trăm ngàn quân lính. Với số lượng đó, ông không hề sợ chuyện phải đơn độc đối diện với bất kì thế gia nào.

Thứ ông sợ chính là sau khi thế gia hợp lực, họ sẽ mượn danh nghĩa của Lý Xuyên để xây dựng một quân đội mới.

Nhưng hiện tại, tình hình của thế gia đã như một cuộn chỉ rối, sau khi thành lập Đốc tra ti, tuy bề ngoài trông như đang đoàn kết trừng trị Nhu phi, nhưng thực tế ai ấy đều đã có tính toán riêng cả rồi.

Trong tay Lý Xuyên không có đủ quân đội, lúc này nếu lại phát động binh biến, Lý Minh quả thật có đủ điều kiện để chống trả.

"Bệ hạ đang có tổng cộng gần một trăm ngàn binh mã, Tiêu Túc nắm giữ năm mươi ngàn quân, trong kinh có mười ngàn quân, rải rác các nơi khắp Hoa Kinh cộng lại là bốn mươi ngàn." Bùi Văn Tuyên rút một tấm bản đồ từ dưới bàn lên, trải ra mặt bàn, hắn chỉ lên điểm Tây Bắc trên bản đồ sau đó kéo dài một đường xuống Hoa Kinh: "Nếu bây giờ Bệ hạ bắt đầu điều binh từ Tây Bắc về, cả quá trình từ chuẩn bị đến hành quân về kinh, giả dụ như Tiêu Túc ra roi thúc ngựa không ngủ không nghỉ, ít nhất cũng phải cần một tháng."

"Nhưng giữa Tây Bắc và Hoa Kinh, có Tô gia và Tạ gia ngăn cách." Lý Dung suy tư nói: "Nếu bị họ ngăn cản, chưa biết chừng phải mất đến hai tháng."

"Nhưng họ sẽ ngăn cản ư?" nghe Bùi Văn Tuyên hỏi lại, Lý Dung hơi chững người và nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nhắc nhở: "Người biết được tương lai, không chỉ có ta và nàng."

Nếu Tô Dung Khanh đã sống lại từ lâu, vậy thì y chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.

Từ sau khi Tạ Lan Thanh bị lưu đày, tuy Tạ gia vẫn luôn im lặng không tỏ thái độ gì, nhưng e rằng đã sớm có ý định phản bội Lý Xuyên. Tây Bắc và Hoa Kinh bị ngăn cách bởi Tô gia và Tạ gia, như vậy khi Tiêu Túc đi qua biên giới, kết quả xấu nhất có lẽ là sẽ dẫn theo cả quân đội của Tô gia và Tạ gia về Hoa Kinh.

"Tô Dung Khanh..."

Lý Dung khẽ nhịp tay xuống bàn, không kiềm được nói ra cái tên Tô Dung Khanh. Khi nghe thấy nàng lẩm bẩm tên y, Bùi Văn Tuyên chỉ nâng ly lên uống trà, hờ hững hỏi: "Sao nào, nhớ người ta rồi sao?"

"Chứ còn gì nữa?" Lý Dung cảm khái nói: "Thì ra ta đã xem thường y. Việc Tạ Lan Thanh bị lưu đày, e rằng là kế hoạch mà y đã bày ra từ đầu."

Hiện giờ nghĩ lại, lúc trước khi Tạ Lan Thanh làm Hình bộ Thượng thư, gây khó dễ cho nàng đủ điều, ban đầu nàng chỉ cho rằng vì lập trường của Đốc tra ti có mâu thuẫn với Hình bộ, nhưng hiện tại ngẫm lại, e rằng là do Tô Dung Khanh đã âm thầm làm gì đó mà nàng không biết.

Tô Dung Khanh ngay từ đầu đã ép buộc nàng phế truất Tạ Lan Thanh, như vậy cũng chặt đứt con đường Tạ gia sẽ giúp đỡ Lý Xuyên, trừ phi Lý Xuyên thật sự quyết định không cần vị trưởng tỷ là nàng.

Nhưng Lý Xuyên sẽ không bao giờ làm như vậy.

Tạ gia có sẵn bất hòa với Lý Xuyên, tuy bình thường đó không phải chuyện gì to tát nhưng đến hôm nay đã trở thành điểm mấu chốt.

Nếu Tiêu Túc có thể tiến quân thần tốc, thuận lợi đến được Hoa Kinh, vậy thì dù nàng có điều động binh lực ở đâu cũng không thể đến sớm hơn Tiêu Túc được.

Một khi đại quân của Tiêu Túc vào kinh, Lý Xuyên cũng không còn đường sống.

Lý Xuyên chết rồi, thế gia mất đi người dẫn đầu, trừ phi chọn được một người dẫn đầu mới để tiến hành mưu phản, triều đình sẽ rơi vào kết cục chia năm xẻ bảy. Với tính tình của thế gia, họ chắc hẳn sẽ rút lui, tự bảo vệ mình, lúc này Lý Minh vừa đấm vừa xoa, nhân cơ hội lật đổ Thượng Quan gia, như vậy sẽ chẳng còn ai dám dị nghị gì.

Lý Dung nhắm mắt lại, nâng tay khẽ xoa huyệt Tình minh*: "Đầu tiên cứ cho Triệu Trọng Cửu nhanh chóng truyền tin đến Tây Bắc, bảo Tần Lâm canh chừng Tiêu Túc, một khi quân đội của Tiêu Túc tiến về Hoa Kinh..."

(*Huyệt nằm ngay dưới khóe mắt)

Lý Dung thoáng chốc do dự, trong lòng cũng có chút bất an.

Nếu hiện tại dùng đến vũ lực, đối với họ mà nói, quả thật hơi sớm một chút. Hơn nữa nếu Tần Lâm trực tiếp ra tay, ngăn chặn quân đội của Tiêu Túc, dù thế nào cũng xem là hành động mưu phản.

"Vậy cần phải ngăn cản."

Bùi Văn Tuyên thấy nàng do dự liền quyết đoán nói: "Điện hạ, đây là lúc chúng ta cần dùng đến Lận Phi Bạch đấy, chúng ta hãy gọi gã về kinh đi."

"Về kinh làm gì?"

Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên nâng tay, khẽ vỗ xuống bản đồ: "Nhận tổ quy tông."

Lý Dung lập tức thông suốt, cho dù Lận Phi Bạch có tội, thậm chí còn chính miệng khai Tạ Lan Thanh ra, nhưng gã dù sao cũng là con trai của Tạ Lan Thanh. Một khi đích trưởng tử của Tạ gia không còn nữa, gã sẽ là người có cơ hội kế thừa Tạ gia.

Nếu đổi lại là trước đây, dù con trai của Tạ Lan Thanh có chết sạch thì cũng không đến lượt một đứa con ngoài giá thú như Lận Phi Bạch được suy xét. Nhưng hiện tại, Lận Phi Bạch có binh quyền.

Sở hữu binh quyền lại thêm thân phận con trai của Tạ Lan Thanh, nếu muốn Lận Phi Bạch kế thừa Tạ gia, họ chẳng qua chỉ cần tốn công sắp xếp, thao túng một chút.

"Tuy Tạ gia có xích mích với Điện hạ thật, nhưng nếu là việc có liên quan đến toàn bộ thế gia, Tạ gia tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Hiện tại Lận Phi Bạch có binh quyền, chỉ cần gia chủ Tạ gia Tạ Xuân Hòa chết đi, việc Lận Phi Bạch trở thành gia chủ mới của Tạ gia chẳng qua chỉ tốn chút công dàn xếp là xong."

"Cho nên chuyện thứ nhất mà chúng ta phải làm là giết Tạ Xuân Hòa."

Nghe đến đó, Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi: "Vậy tại sao chúng ta không trực tiếp giết Lý Thành đi?"

Lý Thành chết rồi, nếu Lý Minh còn giết cả Lý Xuyên, Lý thị thật sự sẽ bị tuyệt hậu.

"Trước đây nếu giết Lý Thành, Phụ hoàng hẳn sẽ vẫn cho rằng mình có thể sinh được một đứa khác, không chừng còn nhân cơ hội phế truất Xuyên nhi càng nhanh càng tốt. Nhưng hiện tại, có lẽ ông đã không còn năng lực cũng như thời gian để sinh thêm một đứa con trai nào nữa rồi."

Lý Dung tiếp tục bình bình nói: "Nếu ta ra tay, ông ấy sẽ không tha cho ta, nhưng nếu ông ấy đã lên sẵn kế hoạch gọi Tiêu Túc từ Tây Bắc về kinh, có thể thấy được ông ấy cũng không định tha cho ta và Xuyên nhi. Cho nên chúng ta không cần thiết giữ lại mạng của Lý Thành nữa."

"Nếu Điện hạ đã định như thế..." giọng Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: "Cũng không phải không thể."

"Giết Lý Thành và Tạ Xuân Hòa rồi," bàn tay đặt trên bản đồ của Bùi Văn Tuyên vẽ thành một vòng tròn: "Nếu Tô Dung Khanh vẫn không muốn để Xuyên nhi đăng cơ, vậy chúng ta chỉ còn con đường mưu phản. Nhưng Tô Mẫn Chi sẽ không đồng ý."

"Từ đó," Bùi Văn Tuyên kiên định nói: "Dù Tiêu Túc có vào được kinh thành cũng chẳng còn tác dụng gì. Nhưng nếu vậy, chuyện nguy hiểm duy nhất chính là..." Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Dung: "Vì để hả giận, Bệ hạ có lẽ sẽ giết Người và Hoàng hậu."

Lý Dung trầm ngâm không nói, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng: "Nếu chỉ giết Tạ Xuân Hòa, có lẽ Bệ hạ sẽ không nhìn ra ý đồ thật sự của chúng ta. Mục tiêu chính của ông là Thái tử, ông sẽ không vì một tên Tạ Xuân Hòa mà rút dây động rừng và làm gì nàng. Nếu chúng ta động đến Lý Thành, đương nhiên đây là hướng giải quyết nhất cử lưỡng tiện, nhưng Điện hạ," giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ: "Đến lúc đó, Thái tử Điện hạ sẽ là người thừa kế duy nhất của Bệ hạ, vì để giảm thiểu sức ảnh hưởng của Thượng Quan gia với mình xuống mức nhỏ nhất, cậu ấy chắc chắn sẽ áp dụng một ít thủ đoạn khó lường. Dù là vì thù riêng hay vì tương lai của Thái tử, Bệ hạ ắt vẫn sẽ bất chấp hậu quả mà giết Người và Hoàng hậu. Việc có muốn vì Thái tử mà đi đến bước này không thì..." Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nói: "Người phải ngẫm lại cho kỹ."

"Chàng đang khuyên ta ấy à?" Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên phân tích, lập tức hỏi.

Bùi Văn Tuyên khẽ cười nói: "Ta đời nào khuyên nổi nàng chứ?"

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy sự bao dung: "Ta chẳng qua chỉ muốn được ở cạnh nàng mà thôi."

Lúc Lý Dung nói chuyện với Bùi Văn Tuyên, Hoa Nhạc cầm trong tay lệnh bài Nhu phi đưa cho mình, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, vội vàng trở về Tiêu gia.

Nàng không ngừng trấn an bản thân.
Nàng không thể hoảng loạn, ít nhất không được hoảng loạn vào giờ phút này.

Nàng cần phải trấn định lại, đừng để bất kì ai có cơ hội chê cười mình vì cho rằng một khi Nhu phi không còn nữa, nàng sẽ trở thành một kẻ mặc người khi dễ.

Lúc Hoa Nhạc về đến Tiêu phủ, nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng nắm chặt lệnh bài Nhu phi cho mình và bước xuống xe ngựa.

Sau nhiều năm được nâng đỡ, số người của Tiêu gia được đề bạt và có thể nhờ cậy tổng cộng chỉ có hai người cậu.

Một người là Đại cữu cữu Tiêu Túc ở Tây Bắc, một người là Tam cữu cữu Tiêu Minh ở Ngự lâm quân.

Hoa Nhạc vừa vào phòng đã nhìn thấy Tiêu Minh, cả người nàng suýt chút nữa đã ngã phịch xuống đất nhưng nàng vẫn cố gắng gồng mình, đỏ mắt hành lễ: "Tam cữu cữu."

"Cháu cứ bình tĩnh trước đã," Tiêu Minh giơ tay ra hiệu người hầu đỡ Hoa Nhạc ngồi xuống, hắn bưng ly trà, nhíu chặt mày nói: "Mẫu thân cháu có nhắn gì cho ta không?"

"Có ạ."

Hoa Nhạc vội vàng gật đầu, chìa lệnh bài ra đưa cho Tiêu Minh, nàng lau nước mắt, đau khổ nói: "Mẫu thân đưa lệnh bài này cho cháu, bảo cháu đi giết Lý Xuyên, nếu được thì giết luôn cả Lý Dung càng tốt."

"Giết Thái tử?!"

Tiêu Minh khiếp sợ hỏi lại, Hoa Nhạc khẽ gật đầu, vì sợ Tiêu Minh không dám, nàng nhanh chóng bổ sung: "Cậu, hiện tại mẫu thân đã là ốc khó giữ nổi mình ốc, con đường duy nhất để thoát khỏi hoàn cảnh này chính là nhanh chóng giết Lý Xuyên. Nếu thành công, Thành nhi sẽ là hoàng tử duy nhất, cũng là người thừa kế duy nhất. Phụ hoàng không còn sống được bao lâu nữa, ông ấy chết rồi thì Thành nhi có thể đăng cơ, đến lúc đó ngài chính là cậu của Bệ hạ, cháu chính là Trưởng công chúa. Ngài cứ nhìn đi, hiện nay Thượng Quan gia được huy hoàng thế này còn không phải nhờ vào việc họ là nhà ngoại của Phụ hoàng sao?"

Tiêu Minh trầm ngâm không nói, Hoa Nhạc có chút sốt ruột, vội vã nói tiếp: "Cậu, đây là cách duy nhất cứu mẫu thân và đệ đệ. Đợi đến khi Lý Xuyên đăng cơ, ngài cho rằng nó và Lý Dung sẽ chịu tha cho chúng ta sao? Thượng Quan gia đã chướng mắt chúng ta từ lâu lắm rồi, chẳng lẽ ngài cứ định ngồi yên đợi chết sao? Cậu..."

"Hoa Nhạc," Tiêu Minh ngắt lời nàng, chậm rãi nói: "Chuyện này quá trọng đại, cháu để ta ngẫm lại đã, bây giờ cứ quay về đi."

"Cậu?" Hoa Nhạc khiếp sợ nhìn Tiêu Minh: "Chẳng lẽ cậu thật sự định trơ mắt nhìn mẫu thân cháu chết sao?"

"Dù cho có giết được Lý Xuyên cũng không thể nào cứu được mẫu thân của cháu đâu." Tiêu Minh thở dài: "Không phải cậu không giúp cháu, chỉ là muốn ngẫm lại một đối sách tốt hơn mà thôi, cháu về nghỉ ngơi đi, để ta nghĩ lại. Chỉ là thời gian có chút gấp," Tiêu Minh lẩm bẩm một câu: "Không biết có thể kéo được đến chuyến đi săn mùa đông hay không, đó là một cơ hội cực kì tốt."

Hoa Nhạc nghe thế, hai mắt hơi sáng lên.

Tiêu Minh khẽ liếc nhìn Hoa Nhạc một cái sau đó cho người tiễn nàng ra ngoài.

Sau khi Hoa Lạc rời đi, quản gia đi đến và châm trà cho Tiêu Minh, ông thấp giọng nói: "Ngài xem, nương nương cũng thật là, sao lại xúi giục Hoa Nhạc Điện hạ đi ám sát Thái tử chứ, chuyện này là chuyện đùa sao? Nếu Thái tử Điện hạ dễ ám sát như thế, cần gì phải đợi đến hôm nay?"

"Người nọ không dễ ám sát nhưng không có nghĩa là không có cơ hội. Cơ hội đều do con người tạo ra, thứ ta sợ chỉ là cái giá phải trả thôi."

Tiêu Minh nhẹ nhàng mân mê mép ly: "Muội muội của ta có thể đi đến hôm nay đương nhiên không phải là thứ ngốc nghếch gì, ngươi cho rằng nó thật sự trông mong vào chuyện Hoa Nhạc có thể đi ám sát Lý Xuyên sao?"

Tiêu Minh bật cười trào phúng: "Nó chỉ đang muốn tìm một kẻ có ý đồ riêng để chết thay mình thôi. Hiện tại số người muốn Lý Xuyên chết không ít, chỉ cần sau vụ này Hoa Nhạc chịu đứng ra làm kẻ hứng mũi chịu sào, mọi người đều sẽ sẵn lòng giúp con bé một tay."

"Vậy..." quản gia nhíu mày: "Nương nương tính vứt bỏ Hoa Nhạc Điện hạ ạ?"

"Dùng một đứa con gái để đổi lấy ngôi vị hoàng đế cho con trai," Tiêu Minh nâng ly trà lên: "Trong suy nghĩ của nương nương, việc này hoàn toàn không hề lỗ vốn. Đợi sau này Túc Vương Điện hạ đăng cơ và truy phong Hoa Nhạc Điện hạ, như vậy cũng xem như một loại an ủi. Cả gia đình đó chẳng có lấy một người tốt, ngươi cứ nhìn Hoa Nhạc xem, mở miệng ngậm miệng đều là Trưởng công chúa, ngươi cho rằng nó quan tâm mẫu thân của mình được bao nhiêu chứ?"

Trong mắt Tiêu Minh mang theo vài phần trào phúng: "Con gái muốn mẫu thân mình chết để đổi lấy vị trí Trưởng công chúa, mà mẫu thân lại muốn lợi dụng cái chết của con để đổi lấy vị trí Thái hậu, thật sự thú vị mà."

"Vậy, lão gia định mặc kệ, đứng nhìn thôi ạ?"

Quản gia có chút do dự nói: "Nương nương và Tiêu gia, nói thế nào cũng có quan hệ khắn khít, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia* mà ạ."

(*Gốc, 一荣俱荣,一损俱损)

"Đương nhiên ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ngươi mau chóng bảo người vào cung truyền tin cho Bệ hạ, chỉ cần nói rằng Hoa Nhạc vì bị kích động nên muốn ám sát Lý Xuyên. À, nhớ rõ," Tiêu Minh siết chặt ly trà, dặn dò: "Chỉ được để mình Bệ hạ biết, cũng đừng để tên thái giám bên cạnh nghe được, ai biết cạnh ông ta là thứ đầu trâu mặt ngựa gì chứ?"

"Vâng."

Quản gia cung kính đáp một tiếng.

Tin tức Hoa Nhạc muốn ám sát Lý Xuyên, ngay khi màn đêm vừa buông xuống đã truyền tới tai Lý Minh.

Lý Minh một mình ngồi trong Đại điện suy nghĩ cả nửa đêm, vào buổi thượng triều ngày hôm sau, ông đã thông báo ngày tổ chức chuyến đi săn mùa đông năm nay.

Đi săn mùa đông là tập tục của Đại Hạ, dù gọi là đi săn nhưng đó thật chất là thời điểm quân đội trong Hoa Kinh luyện tập thông qua hình thức thi đấu hằng năm.

Hoa Kinh tổng cộng có sáu đội quân, Ngự lâm quân do Hoàng đế quản lý, Vũ Lâm Vệ dưới quyền Thái tử, bốn đội còn lại lần lượt là các đội quân trông chừng bốn cửa thành ở đông tây nam bắc.

Trưởng quan của bốn đội quân lần lượt là người của Thượng Quan gia, Tô gia, Bùi gia và Ninh Vương, họ hàng của Lý Minh.

Vào dịp đi săn mùa đông hằng năm, sáu đội quân sẽ đồng thời tiến vào rừng tiến hành cuộc huấn luyện nhằm tránh tình trạng trình độ binh lính bị tụt dốc.

Lý Dung nghe Lý Minh thông báo ngày diễn ra chuyến đi săn mùa đông xong, trong lòng rất nhanh đã đưa ra quyết định. Sau khi bãi triều, Bùi Văn Tuyên lập tức đi đến bên cạnh Lý Dung, họ sóng vai đi cạnh nhau, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Chuyến đi săn mùa đông năm nay được quyết định tổ chức vào mười ngày sau, Điện hạ đã có dự định gì chưa?"

"Bao lâu nữa Lận Phi Bạch mới về đến nơi?"

"Một mình gã ra roi thúc ngựa, nội trong ba ngày có thể về đến nơi."

"Đầu tiên cứ chuẩn bị giết Tạ Xuân Hòa đi."

"Đây là việc nhỏ."

Bùi Văn Tuyên khẽ cười nói: "Trong chuyến đi săn mùa đông này, ta sẽ lo liệu đâu vào đấy."

Lý Dung đáp một tiếng, hai người cùng nhau ra khỏi cổng cung, Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ: "Điện hạ, ta về trước."

Lý Dung khẽ gật đầu, Bùi Văn Tuyên không kiềm được nhìn nàng thêm một cái, khi thấy Lý Dung không có ý định giữ mình lại, trong lòng hắn lại có chút tiếc nuối.

Hiện tại về quan hệ giữa hắn và Lý Dung, người ngoài đều cho rằng là Lý Dung bám riết lấy hắn. Tuy sau chuyện của Nhu phi, Lý Minh có lẽ sẽ hoài nghi hắn, song suy cho cùng ông không thể hoàn toàn tỏ thái độ gì, hoặc có lẽ Lý Minh cũng không thông minh đến vậy?

Lý Dung đã không giữ hắn lại, hắn cũng không thể ở lại. Vì thế sau khi hành lễ, hắn lập tức tỏ vẻ lạnh nhạt quay về xe ngựa của mình.

Nhưng khi hắn vừa bước lên xe và ngồi xuống, lúc quay đầu lại, hắn lại thấy Lý Dung bám lấy vách xe và nhảy lên theo.

Bùi Văn Tuyên không khỏi sững sờ, Lý Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, nhướng mày cười hỏi: "Sao nào, ta không được phép ngồi đây sao?"

Bùi Văn Tuyên lập tức hồi thần, hắn cố gắng nhịn cười, sau đó vỗ lên đùi vài cái: "Nào, lên đây ngồi."

Lý Dung rơi rướn eo, chớp mắt nàng đã ngồi trên đùi Bùi Văn Tuyên, nàng duỗi tay quấn lấy cổ hắn, hướng ra ngoài xe nói: "Cho xe chạy đi, Bổn cung sẽ tiễn Bùi đại nhân một đoạn."

Bùi Văn Tuyên ngồi vô cùng ngay ngắn, mà cơ thể Lý Dung lại mềm mại như thể không xương, xa phu không dám nhìn tình hình trong xe, chỉ do dự hỏi: "Đại nhân?"

"Đi đi." giọng Bùi Văn Tuyên truyền ra, mang theo chút lạnh lẽo: "Cứ làm theo lời Điện hạ."

Xa phu chỉ cho rằng Bùi Văn Tuyên làm vậy vì bất đắc dĩ, không khỏi có chút thương hại nhìn Bùi Văn Tuyên, sau đó ông đánh xe chạy về phía Bùi phủ.

(Tây: Ôi giời, vãi cả thương hại bất đắc dĩ, lol)

Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc vang lên, Bùi Văn Tuyên một tay ôm eo Lý Dung, nhẹ giọng nói: "Ta còn cho rằng Điện hạ sẽ về phủ."

"Chàng là cục cưng cục vàng của ta mà," Lý Dung dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên: "Sao ta có thể bỏ mặc chàng được chứ?"

Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp, im lặng nghe Lý Dung nói mấy lời vô nghĩa. Lý Dung dựa sát vào người hắn, chẳng bao lâu sau thì nghe thấy Bùi Văn Tuyên hỏi: "Điện hạ đã quyết định xong chưa?"

"Bùi Văn Tuyên."

Lý Dung thấp giọng nói: "Nếu ta giết Lý Thành, Phụ hoàng thật sự sẽ muốn giết ta, Hoa Kinh ắt sẽ xảy ra binh biến. Trong tay Xuyên nhi có năm ngàn Vũ Lâm Vệ, trong tay ta có một ngàn người của Đốc tra ti, Thượng Quan gia và chàng thì có bốn ngàn người, tổng cộng chỉ chừng mười ngàn người. Nhưng Phụ hoàng chỉ tính riêng Ngự lâm quân thôi đã hơn mười ngàn, nếu Tô Dung Khanh và Ninh Vương bắt tay với nhau, chàng nghĩ xem, liệu Xuyên nhi có sẵn lòng bảo vệ ta và ra tay với Phụ hoàng không?"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, nâng tay vỗ nhẹ lên lưng Lý Dung.

"Nếu đệ ấy không muốn liều mạng vì ta, ta sẽ chết."

Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên: "Lúc đó ta sẽ giống Nhu phi, phải chết chỉ vì một hoàng tử muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế."

"Điện hạ không tin Thái tử Điện hạ."

Bùi Văn Tuyên đưa ra một lời khẳng định, sau hồi lâu suy nghĩ, hắn kiên định nói: "Nếu Điện hạ muốn giết Lý Thành, Bùi gia trong kinh thành có hai ngàn quân đội, còn có riêng một ngàn binh lính trong phủ, mà tay sai trong tối của ta lại trải rộng khắp Hoa Kinh. Đến lúc đó, nếu Thái tử bỏ mặc Điện hạ, ta sẽ hộ tống Điện hạ ra khỏi thành. Sau khi Điện hạ ra khỏi thành thì cứ chạy thẳng về Thanh Châu, ở đó Người có quân đội của mình, lúc đó Hoa Kinh chỉ lo bận tâm chuyện tranh ngai vị, không một ai sẽ truy xét hành tung của Người. Nếu Thái tử thắng, Người cứ trở về. Nếu Thái tử thua, Người cứ chạy khỏi Thanh Châu, đi về phía Đông hải, như vậy có thể giữ được mạng sống."

Lý Dung không nói gì, bàn tay đang vỗ lưng nàng của Bùi Văn Tuyên hơi khựng lại, một lát sau, hắn không khỏi bật cười nói: "Người cũng không tin ta."

"Bùi Văn Tuyên," giọng Lý Dung có chút mất tiếng, nàng ôm Bùi Văn Tuyên vào lòng và nói: “Thực sự xin lỗi."

Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, sau đó hắn cũng nâng tay, hơi dùng sức ôm lại Lý Dung.

"Không phải do nàng sai, chỉ vì thế gian này không ai dạy nàng làm thế nào để tin một người. Không sao cả," Bùi Văn Tuyên khẽ hôn nàng: “Nếu nàng thấy sợ, đầu tiên cứ giết Tạ Xuân Hòa đã. Đợi sau khi Lận Phi Bạch nắm được quyền khống chế Tạ gia, Tạ gia ngăn Tiêu Túc vào kinh, lại cho Tần Lâm âm thầm truy kích Tiêu Túc, nàng và quân đội Thượng Quan gia cùng vào Hoa Kinh, chúng ta cứ tuần tự làm từng bước là được thôi.”

“Cái giá phải trả quá lớn."

Lý Dung nhắm mắt lại: "Hơn nữa, nếu Tô Dung Khanh bắt tay với Phụ hoàng, một khi Tây Bắc xuất hiện bất kì sự cố nào, chúng ta đều xong đời."

"Chúng ta phải giết Lý Thành."

Giọng Lý Dung vô cùng bình tĩnh: "Chỉ là, mỗi lần ta nhắm mắt lại đều sẽ nhớ đến kiếp trước."

"Kiếp trước, vào lần cuối cùng ta gặp Xuyên nhi, đệ ấy hẹn ta chơi cờ. Đệ ấy không hề nhắc đến chuyện của ta, cũng không hỏi sức khỏe ta thế nào. Đệ ấy chỉ nói bản thân vừa tìm được một loại tiên đan mới, uống rồi có thể trường sinh bất lão. Đệ ấy chỉ hỏi ta chuyện lập Thái tử, cũng hỏi ta thấy Lý Bình thế nào."

"Trong mắt đệ ấy chẳng còn gì, ngoại trừ những quân cờ.”

Lý Dung hoảng loạn mở mắt: "Văn Tuyên, tuy rằng ta rất thương Xuyên nhi và mẫu thân, vì họ là người thân của ta, nhưng thật ra, trong thâm tâm, ta vẫn luôn thấy sợ."

Tuy sắc mặt Lý Dung rất bình tĩnh, nhưng Bùi Văn Tuyên lại có thể từ sự trấn định kia nhìn ra được sự đau khổ mà Lý Dung chôn giấu sâu trong nội tâm rất nhiều năm. Sự đau khổ ấy khiến nàng không kiềm được phải run rẩy, nàng không dám bộc bạch với ai, nàng lừa gạt chính mình thậm chí cả người khác.

"Bọn họ không hề thương ta đến vậy, mà ta cũng không thương họ nhiều được bao nhiêu.”

“Mẫu phi của ta sẽ bắt ta chết vì Xuyên nhi."

"Tất cả những gì ta làm cho Xuyên nhi, tuy nói là vì đệ ấy, nhưng thực chất cũng là vì bản thân ta."

"Mà Xuyên nhi...”

Trong mắt Lý Dung bỗng xẹt qua một tia hoang mang: "Nếu đệ ấy của kiếp trước sống lại, sau khi ta giết Lý Thành..."

"Đệ ấy sẽ để mặc ta chết."

Dùng tỷ tỷ và mẫu thân để đổi lấy sự cân bằng đại cục, đổi lấy hiệp nghị với phụ thân, đổi lấy vương vị, đổi lấy quyền hoàn toàn khống chế thiên hạ.

Nếu hiện tại là Lý Xuyên của kiếp trước.

Trái tim Lý Dung chợt lạnh buốt…

Đệ ấy sẽ để mặc nàng chết.

Khoảnh khắc suy nghĩ kia vừa lóe lên, hai tay Lý Dung tức khắc lạnh như băng.

Bùi Văn Tuyên im lặng nhìn chằm chằm vào Lý Dung, Lý Dung có chút miễn cưỡng cười nói: "Xin lỗi vì đã để chàng nhìn thấy mấy chuyện đáng ghê tởm như thế."

Nhà không phải nhà, nước cũng chẳng ra nước.

Dù là ai sống trong chốn hoàng cung này dường như đều đã biến thành những con ác thú biến dị bị nhốt trong sàn đấu thú.

"Điện hạ," Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay Lý Dung: “Người cứ thử một lần đi."

Lý Dung khó hiểu ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn nói: "Thứ nàng đang sợ hãi chính là sự phản bội. Nhưng nếu nàng không cho mọi người một cơ hội để tự chứng minh bản thân, như vậy nàng vĩnh viễn sẽ không biết được trên đời này mình có thể tin tưởng những ai."

"Nàng cứ thử một lần đi." Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, trong mắt mang theo sự thương xót: “Ta bảo đảm, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Hắn không biết Lý Xuyên sẽ đưa ra lựa chọn gì.

Nhưng chỉ cần hắn còn sống…

"Chúng ta đã từng sống qua một kiếp rồi, Dung Dung," Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào lòng: “Ta không muốn nàng lặp lại cuộc sống như kiếp trước, phải trải qua từng ngày trong sự tuyệt vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top