Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19. Chủ thẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Tặng kiếm cho Bùi Văn Tuyên xong Lý Dung bảo người hầu khiêng nàng dạo một vòng quanh hoàng cung. Dạo Ngự hoa viên chưa được bao lâu, khi Lý Dung đang ngồi xổm chơi đùa với đóa hải đường mới nở, nàng bỗng trông thấy người mình sắp xếp cho Bùi Văn Tuyên. Gã đi đến trước mặt nàng, cung kính nói: "Điện hạ, mọi chuyện đã hoàn tất."
  
Lý Dung khẽ gật đầu, nhận lấy khăn tay từ Tịnh Lan nói: "Dương Tuyền quả nhiên là kẻ thiếu kiên nhẫn."
  
Nếu Dương Tuyền ra tay muộn một chút có lẽ sẽ sống được thêm mấy ngày. Song với tính cách của Bùi Văn Tuyên, hắn không nói thì thôi, nếu đã nói ắt sẽ làm được. Một khi hắn bảo muốn lấy mạng Dương Tuyền, gã nhất định sẽ không còn bất kì cơ hội sống sót nào.
 
Khi hồi tưởng lại những chuyện Dương gia đã làm ở kiếp trước, Lý Dung cũng thấy việc giữ lại Dương gia quả thật là một hiểm họa.
 
Kiếp trước, tuy cuối cùng Dương gia luôn một mực canh giữ biên quan song lại khiến Đại Hạ liên tiếp mất năm tòa thành. Phải đến tận năm năm sau khi Lý Xuyên đăng cơ, cậu đích thân dẫn quân thảo phạt mới lấy lại được những tòa thành đó.
 
Hiện tại nếu có thể áp chế Dương gia sớm hơn, âu cũng là một chuyện tốt.
  
Nàng đại khái đoán được cách làm của Bùi Văn Tuyên nhưng lại có chút hiếu kỳ về những gì mà hắn nói. Sau khi lau sạch tay nàng đứng dậy nói với Tịnh Mai: "Ngươi hãy đi thông báo trước một tiếng, rằng ta muốn nến Ngự thư phòng tìm Phụ hoàng nói chuyện."
  
Tịnh Mai lập tức làm theo mệnh lệnh của nàng. Tịnh Lan dìu Lý Dung thong thả đi về phía Ngự thư phòng.
 
Khi đến cửa Ngự thư phòng nàng đã thấy Phúc Lai đang đứng đợi sẵn, ông ta cười nói: "Điện hạ, Bệ hạ đang thương nghị với các vị đại thần, xin Người hãy đợi ở bên ngoài một chút."

Lý Dung khẽ gõ chiếc quạt nhỏ vào lòng bàn tay gật đầu đáp: "Không vấn đề gì, Bổn cung sẽ đợi."
 
"Vậy nô tài mang cho người một chiếc ghế nhé?" Phúc Lai biết vị Điện hạ này từ xưa đã được sủng ái nên nhanh chóng lấy lòng nói. Lý Dung gật đầu nhàn nhạt đáp, "Được."
 
Phúc Lai ra lệnh cho người hầu mang ghế đến cho Lý Dung, còn kê thêm một chiếc bàn nhỏ đặt trà bánh bên trên. Lý Dung sai người mang cho nàng một quyển sách, vừa phơi nắng uống trà vừa ngồi đợi Lý Minh triệu kiến.
 
Chưa ngồi được bao lâu, một thái giám đã hớt hải chạy đến thì thầm vào tai Phúc Lai gì đó. Sắc mặt Phúc Lai đột ngột thay đổi, ông ta trầm ngâm hồi lâu rồi nhỏ giọng căn dặn: "Trước tiên ngươi hãy dẫn ngài ấy vào đây, để ta đi bẩm báo lại với Bệ hạ."
  
Nói xong Phúc Lai quay vào Ngự thư phòng. Lý Dung giả vờ như chẳng nghe thấy gì, thong thả lật sang trang mới.
  
Qua vài phút, Lý Dung nhìn thấy Bùi Văn Tuyên được người khác dẫn đến. Hắn cúi thấp đầu, tinh thần có chút hoảng loạn, trên cổ áo còn dính đầy vết máu, trông vô cùng nhếch nhác. Sau khi thái giám dẫn hắn lên hết bậc thang, Bùi Văn Tuyên bỗng nhìn thấy Lý Dung, hắn cung kính chào: "Tham kiến Công chúa Điện hạ."

Lý Dung nâng mắt đánh giá Bùi Văn Tuyên từ trên xuống dưới một phen, sau đó mỉm cười hỏi: "Ban nãy ta thấy Bùi đại nhân đã xuất cung rồi mà, sao bây giờ lại vào cung nữa vậy?" Lý Dung mở quạt, che nửa mặt nhỏ giọng hỏi: "Chắc không phải vì nhớ ta đấy chứ?"
  
Đầu Bùi Văn Tuyên càng cúi thấp hơn như thể có chút xấu hổ vì những gì nàng nói, song hắn vẫn trấn định đáp: "Điện hạ nói đùa rồi ạ, vi thần nào dám có ảo tưởng gì với Người? Chỉ vì trên đường về xảy ra chút chuyện nên phải vội vàng quay lại bẩm báo Bệ hạ thôi."
 
"Chậc."
 
Nhìn bộ dáng hiện tại của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung không kiềm được lộ ra vẻ chán ghét. Bùi Văn Tuyên quen biết nàng nhiều năm nên đã miễn nhiễm với sự độc miệng của nàng. Dù nàng có kể chuyện cười trước mặt hắn, Bùi Văn Tuyên vẫn có thể trả lời với sắc mặt bình thường, huống hồ đây chỉ là mấy câu bông đùa nhỏ bé. Những lúc như thế, hắn chẳng khác gì mấy lão cao tăng đắc đạo, dùng vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn nàng: "Hoang đường"
 
Đương nhiên nàng cũng rất đồng cảm với hắn, vì suy cho cùng cuộc sống sau này của hắn ở kiếp trước chẳng khác hòa thượng là bao.
 
Hiện tại, khi nhìn Bùi Văn Tuyên cố làm ra vẻ mình còn trẻ trung, ngây thơ vô tội, nàng thật sự thấy buồn nôn. Nàng dùng quạt che mặt ra lệnh: "Phụ hoàng còn đang nghị sự, hãy mang cho hắn một chiếc ghế đi."
  
Nói xong, nàng xếp quạt lại và cầm sách lên tiếp tục đọc.
  
Bùi Văn Tuyên đưa mắt nhìn thoáng qua quyển sách trên tay nàng, lại là mấy quyển tiểu thuyết với nội dung nhảm nhí. Quả nhiên đây là sở thích từ trẻ của nàng, đến già cũng chẳng thay đổi gì.

Hoặc có lẽ nàng chỉ đang hoài niệm những gì mình từng làm.
 
Người hầu mang trà lên cho hắn, hai người ngồi đó trông chẳng khác gì những người xa lạ. Bùi Văn Tuyên vừa ngồi xuống đã thấy Phúc Lai đi ra và nói với mình: "Bùi đại nhân, Bệ hạ cho mời ngài vào ạ."
  
"Khoan đã." Lý Dung cắt ngang lời Phúc Lai: "Bổn cung ngồi đây cả nửa ngày trời, sao Phụ hoàng lại gọi hắn vào trước?"
  
"Công chúa," Phúc Lai cười khổ đáp: "Việc của Bùi đại nhân gấp hơn."
  
"Hắn thì có chuyện gì gấp hơn ta chứ?" Lý Dung khó hiểu hỏi: "Hắn... chuyện mà hắn đang gấp không phải chỉ là..."

Lý Dung tự chỉ vào mình và không nói gì thêm. Nàng cứ thế nhìn chằm chằm vào Phúc Lai, như thể nếu ông không để nàng vào, nàng sẽ không để yên cho ông vậy.
  
Sắc mặt Phúc Lai đầy khổ não, đang nghĩ phải đáp thế nào thì nghe thấy giọng Lý Minh truyền đến: "Để cả hai cùng vào đi."
 
Phúc Lai thở phào một hơi, nhanh chóng mời hai người vào phòng.
 
Lý Dung dùng ánh mắt vô cùng đắc ý nhìn Bùi Văn Tuyên, còn Bùi Văn Tuyên lại hơi nhướng mày, khẽ cười một tiếng.

Sau khi vào phòng bái kiến Lý Minh xong, nàng mới thấy có một nhóm đại thần đang ngồi bên cạnh thảo luận vấn đề quan trọng nào đó với Lý Minh. Tả tướng, Hữu tướng, Thất bộ Thượng thư, còn cả các tỉnh Thượng thư, tất cả những nhân vật có quyền thế trên triều đều đang tập trung ở đây. Sau khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Lý Dung phút chốc lộ ra vẻ sợ hãi, nàng ngượng ngùng nói: "Phụ hoàng, hay là con lui xuống trước nhé?"
  
Lý Minh nghe Lý Dung nói thế không kiềm được mỉm cười: "Lúc đòi vào đây không phải rất oai phong sao? Cớ gì lúc vào rồi lại muốn lui xuống? Đứng dậy đi." Lý Minh hất cằm sang bên cạnh: "Ra đứng sau lưng ta."
  
Lý Dung có chút xấu hổ đứng dậy và ngoan ngoãn đến đứng sau lưng Lý Minh. Lúc này ông mới quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt hỏi: "Không phải ban nãy khanh đã xuất cung rồi sao, sao lại vào cung nữa?"
  
"Bệ hạ," giọng Bùi Văn Tuyên có chút run rẩy: "Khi nãy vi thần thật sự đã xuất cung, nhưng trên đường về lại bị Dương nhị công tử mai phục. Vi thần vì muốn bảo vệ mạng sống, trong lúc lỡ tay, Dương nhị công tử đã..."
  
Nói xong, Bùi Văn Tuyên dập đầu một tiếng "cộp" thật mạng xuống đất, âm thanh vang vọng khắp cả phòng. Tiếng động ấy khiến da đầu Lý Dung tê dại, chỉ nghe thôi đã đủ thấy đau rồi. Rất nhanh nàng lại nghe thấy Bùi Văn Tuyên nói: "Thần đã giết ngài ấy rồi!"
  
Vừa dứt lời, cả phòng đều chấn động. Tả tướng Thượng Quan Húc quát: "Ngươi nói cái gì?! Ngươi đã giết ai?!"
  
"Dương..." giọng nói của Bùi Văn Tuyên chứa đầy sự run rẩy, như thể vì còn kích động nên dù đã qua vài phút, hắn vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh: "Dương..."
  
"Thượng Quan đại nhân," Hữu tướng Tô Mẫn Chi ngồi bên cạnh bình thản khuyên: "Tiểu công tử này tuổi hãy còn nhỏ, lại vừa trải qua đại nạn, Thượng Quan đại nhân còn dọa dẫm thế này sao hắn có thể nói rõ ràng được? Bùi tiểu công tử," Tô Mẫn Chi quay đầu sang an ủi nói: "Ngươi đừng sợ, cứ nói rõ ràng, ngươi đã giết ai?"

Bùi Văn Tuyên không đáp, rất lâu sau, hắn hít sâu vào một hơi, nâng mắt nhìn Lý Minh nói: "Bẩm Bệ hạ, vi thần... đã giết Dương gia Nhị công tử Dương Tuyền ạ!"
 
Cả sảnh bị bao trùm bởi sự im lặng. Lần này, như thể đã biết mình dù sao cũng phải chết nên Bùi Văn Tuyên hạ quyết tâm, thuật lại đầu đuôi câu chuyện vô cùng suôn sẻ. Từ lúc hắn cứu Công chúa thế nào, xích mích với Dương Tuyền ra sao, đến cuộc đối thoại với gã trước cửa Ngự thư phòng. Dương Tuyền hâm dọa sẽ giết Bùi Văn Tuyên, sau đó trên đường về nhà, Dương Tuyền thật sự đã dẫn người phục kích. Và cuối cùng là chuyện hắn giết chết Dương Tuyền như thế nào.
  
Sau khi Bùi Văn Tuyên kể xong, hắn thấp giọng nói: "Vi thần tự biết mình có tội, tuy Dương nhị công tử mai phục vi thần song công lao của Dương gia với Đại Hạ ta lại vô cùng to lớn. Hiện tại chiến sự vẫn còn đó, Dương nhị công tử muốn lấy mạng vi thần, đáng lẽ vi thần nên lấy đại cuộc làm trọng, không nên chống đối nhị công tử. Nhưng vì lúc ấy không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng chỉ mong tìm được đường sống nên đã gây ra tai họa động trời, Bệ hạ..."
  
Bùi Văn Tuyên nghẹn ngào cúi đầu: "Dù có bị phân thây trăm mảnh, vi thần chết cũng không hối tiếc. Chỉ mong Bệ hạ sớm biết được sự thật để tránh dẫn đến đại họa."
 
Từng câu từng chữ của Bùi Văn Tuyên lọt vào tai mọi người đều khiến họ không khỏi kinh hồn bạt vía.

Tuy Bùi Văn Tuyên tự nói bản thân đáng bị phân thây trăm mảnh nhưng trong lời hắn nói, có câu nào không dùng để vạch tội đây? Dương Tuyền chẳng qua chỉ là một công tử của Dương gia thế mà lại to gan uy hiếp Công chúa, tiếp đến còn dám ám sát mệnh quan triều đình vì thấy đố kị. Những tội này nếu nói ra đều là đại tội và phải bị xử tử.

Nhưng Bùi Văn Tuyên nói đúng một điều, Dương gia nắm binh quyền ở biên quan đã nhiều năm nên sự uy hiếp của họ với triều đình là rất lớn. Dù họ thật sự đã làm ra những chuyện trên nhưng nếu muốn trách phạt, cũng phải cân nhắc kĩ càng.

Đặc biệt khi tình hình biên quan hiện tại đang rất căng thẳng. Một khi chọc giận Dương gia, nhỡ xảy ra chuyện gì, ai sẽ là người gánh vác trách nhiệm đây?
  
Vì thế những người có mặt đều im lặng và trầm ngâm không nói. Sắc mặt Lý Minh lại vô cùng trấn định, ông nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi hỏi: "Khanh sợ cái gì?"
  
Bùi Văn Tuyên cúi đầu không dám trả lời, lúc này Lý Minh bỗng nhiên ném mạnh ly trà xuống đất rồi hét lớn: "Khanh là mệnh quan triều đình của Đại Hạ, vậy mà tên Dương Tuyền đó lại dám giữa thanh thiên bạch nhật hành thích khanh. Khanh giết cũng đã giết rồi, còn sợ cái gì nữa hả?"
 
"Bệ hạ..." Bùi Văn Tuyên run rẩy lên tiếng: "Còn chuyện biên quan..."
  
"Dương gia dám tạo phản sao?!" Lý Minh kích động quát sau đó quét mắt nhìn một vòng các đại thần: "Ban nãy trẫm đã nói với các khanh, lần này Nhung quốc xâm lược nước ta, ấy vậy mà Dương gia lại không chịu nổi một đòn của kẻ địch, thật khiến Đại Hạ mất hết mặt mũi! Năm mươi ngàn quân chẳng địch nổi hai mươi ngàn quân của kẻ địch! Còn bị công thành! Hiện tại chúng còn dám ngay trong Hoa Kinh uy hiếp Công chúa, hành thích quan viên, đám người Dương gia đó nghĩ rằng trẫm chết rồi sao?"
  
"Bệ hạ bớt giận."
 
Mọi người thấy Lý Minh phẫn nộ như thế liền đồng loạt quỳ xuống, Thượng Quan Húc vội vàng khuyên nhủ: "Bệ hạ, đánh trận dù thắng hay bại cũng là chuyện thường tình. Vì Nhung quốc xâm lược quá bất ngờ, Dương gia không đoán trước được nên mới trở tay không kịp. Bọn họ đang ở tiền tuyến, nếu chúng ta vì chuyện này mà xử tội họ sẽ có chút..."
  
"Ngươi câm miệng cho trẫm!"
  
Lý Minh ném một quyển sách xuống, vừa hay lại bay thẳng vào mặt Thượng Quan Húc. Lý Dung lộ ra vẻ hoảng loạn, hết nhìn Thượng Quan Húc lại nhìn Lý Minh, trông nàng định nói gì đó nhưng lại không dám. Lý Minh tức giận không ngừng thở dốc, ông nhìn chằm chằm những người trong phòng nói: "Ý trẫm đã quyết. Dương gia dám sỉ nhục hoàng thất như thế, trẫm muốn điều tra bọn chúng, điều tra thật kĩ càng! Ai sẽ nhận vụ án này?!"
  
Chẳng ai dám nói gì vì trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
 
Rắn chết vẫn để lại độc. Nhìn Thượng Quan Húc nói giúp cho Dương gia đã đủ hiểu, hai gia tộc này có thể sẽ bắt tay nhau thôi. Trong trường hợp đó, các thế gia và đại gia tộc khác đều không muốn nhúng tay vào cuộc tranh chấp này.
 
Lý Minh gật đầu: "Được, được lắm, các ngươi ai nấy đều sợ bọn chúng. Bùi Văn Tuyên," Lý Minh quay đầu sang nhìn Bùi Văn Tuyên: "Người khanh cũng đã giết rồi, vậy trẫm hỏi khanh, vụ án này nếu giao cho khanh, khanh có dám nhận không?"
 
"Bệ hạ!" nghe vậy, Công bộ thượng thư Bùi Lễ Văn vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối bỗng ngẩng phắt đầu lên, gấp gáp nói: "Văn Tuyên còn trẻ người non dạ, không gánh vác nổi..."
 
"Trẫm đã hỏi khanh chưa?" Lý Minh hét lên, cắt ngang lời Bùi Lễ Văn. Thấy thế, Bùi Lễ Hiền, người đảm nhậm chức Thượng thư tỉnh nạp ngôn, quỳ ở bên cạnh nhanh chóng nhìn Bùi Lễ Văn khẽ lắc đầu.

Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Minh nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Khanh nói đi!"
 
Bùi Văn Tuyên hít sâu vào một hơi, thẳng lưng đáp: "Vi thần sẵn lòng giúp Bệ hạ phân ưu ạ!"

"Tốt" Lý Minh trực tiếp nói: "Bắt đầu từ ngày mai, khanh đến Ngự sử đài nhậm chức Giám sát ngự sử, sau đó cùng Hộ bộ điều tra vụ án của Dương gia"
  
"Bệ hạ," Thượng Quan Húc không kiềm được khuyên can: "Bùi Văn Tuyên nói mình là người bị hại, nếu để hắn nhận trọng trách này e rằng không ổn."
  
"Vậy Thượng Quan đại nhân sẽ nhận trọng trách này sao?"
  
Bị Lý Minh hỏi vặn lại, sau khi trầm ngâm hồi lâu, Thượng Quan Húc đang định mở miệng đáp thì bên tai bỗng truyền đến tiếng của Lý Dung: "Chi bằng vụ án này cứ do Bổn cung làm chủ thẩm, còn Bùi đại nhân chỉ đóng vai trò giúp đỡ thôi, các vị thấy sao?"
  
Nghe xong, mọi tầm mắt đều đổ dồn vào Lý Dung, nàng khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Chuyện này xảy ra cũng một phần là do Bổn cung. Bổn cung là Công chúa, xét về cấp bậc, việc ta muốn điều tra Dương gia sẽ chẳng có gì là không ổn. Các vị đại nhân nếu đã không có lựa chọn nào thích hợp, chi bằng để Bổn cung giám sát đốc thúc, Bùi đại nhân điều tra. Không biết các vị nghĩ thế nào?"
  
Lý Dung vừa mở miệng, ai nấy đều im lặng. Lý Minh nhíu mày, Thượng Quan Húc cũng đăm chiêu.
  
Tô Mẫn Chi do dự nói: "Nhưng Công chúa cũng là người bị hại trong vụ án này..."
  
"Vậy để Tô thị lang giám sát được không?" Lý Dung nhìn Tô Mẫn Chi khiến ông ta hơi sững người. Lý Dung trực tiếp nói: "Nghe bảo Tô thị lang là người công chính liêm minh, nếu Tả tướng không yên tâm, cứ để Tô thị lang làm chủ thẩm, thế nào?"
  
"Công chúa nói đùa rồi ạ," Tô Mẫn Chi vội vàng đáp: "Nhi tử của thần vẫn còn trẻ, không đủ sức cáng đáng vụ án lớn thế này đâu."
 
"Cho nên ta mới để y giám sát," Lý Dung cắt ngang lời của Tô Mẫn Chi, sau đó nàng trực tiếp hỏi Thượng Quan Húc: "Cậu thấy thế nào ạ?"
 
Thượng Quan Húc mím môi nhìn Lý Dung một cái, sau khi do dự một chốc mới đáp: "Vi thần cảm thấy những gì Công chúa nói vô cùng hợp lý."
  
Lý Dung quay sang nhìn Lý Minh, chớp mắt hỏi: "Phụ hoàng?"
  
Lý Minh nhìn Thượng Quan Húc, ông biết nếu cứ đà này, tiếp theo đây Thượng Quan Húc sẽ tiến cử một người thuộc phe cánh của mình điều tra vụ án. Hiện tại ông đã có thể khẳng định, Dương gia và Thượng Quan gia qua lại với nhau, nên nếu chuyện đó thật sự xảy ra sẽ chẳng tốt đẹp gì.
 
Vì thế Lý Minh nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Bây giờ cũng chẳng còn cách khác, cứ làm theo những gì con nói đi."
  
Nói xong, Lý Minh lại nghiêm mặt bổ sung: "Nhưng đừng gây chuyện đấy!"
  
"Phụ hoàng cứ yên tâm," Lý Dung cười nói: "Con có tính toán hết rồi."
  
Tâm trạng của Lý Minh đã dần ổn định lại. Ông quét mắt nhìn khắp phòng một vòng, ai ủi Thượng Quan Húc vài câu rồi ra lệnh tất cả lui xuống và chỉ giữ Lý Dung lại.
  
Sau một hồi trầm ngâm, Lý Minh mới nói: "Hôm nay sao con lại đột xuất muốn đến gặp Phụ hoàng vậy?"
  
Lý Dung hạ mắt, thấp giọng nói: "Đêm qua nữ nhi bị uy hiếp, vốn nên đến gặp Phụ hoàng đầu tiên để báo cáo tình hình. Nhưng đến tận bây giờ con mới gặp được ngài, mọi chuyện có lẽ đã quá muộn."

Lý Minh không nói gì, ông phát hiện sắc mặt Lý Dung có chút ảo não, dường như chất chứa nhiều tâm sự.
  
Lý Minh không tài nào nhìn rõ được lập trường của đứa con gái này. Ông vốn quen yêu thương chiều chuộng Lý Dung, nhưng đệ đệ của nàng lại là Thái tử. Hiện tại Lý Minh đang có mâu thuẫn với Lý Xuyên, ông cũng không biết Lý Dung rốt cuộc có cảm nhận thế nào về chuyện đó.

Lý Dung thông minh nhưng cũng rất trọng tình nghĩa. Lý Minh yêu thương, nâng niu nàng trong lòng bàn tay đã nhiều năm nên cũng dần nảy sinh tình cảm. Nếu không vì dính dáng đến quyền lực, ông cũng hy vọng đứa trẻ này có được một cuộc sống tốt.
 
Ông trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn không hỏi thẳng mà lại chọn cách đi đường vòng: "Lần này gặp mặt bốn người kia, con có vừa ý ai không?"

Lý Dung im lặng không nói, Lý Minh do dự một chốc mới chậm rãi hỏi: "Con thấy Bùi Văn Tuyên thế nào?"
 
Lý Dung cúi đầu, tiếp tục im lặng, Lý Minh nâng mắt có chút không kiên nhẫn nói: "Trả lời trẫm."
 
"Nhi thần cảm thấy hắn rất tốt." 
 
Con người hắn rất tốt nhưng những thứ khác thì không hề tốt.

Trong đầu Lý Minh lóe qua một ý nghĩ, sau khi suy ngẫm hồi lâu, ông chậm rãi nói: "Con chỉ cần ngẫm lại xem mình có thích hắn không, những chuyện khác con không cần quan tâm."

Nghe xong, nước mắt Lý Dung tí tách rơi xuống, dường như nàng đang phải chịu một sự thiệt thòi to lớn.
 
Lý Minh thấy Lý Dung khóc liền vội vàng hỏi: "Sao con lại khóc?"
  
"Phụ hoàng..." Lý Dung nghẹn ngào nói: "Nữ nhi cảm thấy, đã là người một nhà cớ gì không thể đối xử tốt với nhau..."
  
Lý Minh hiểu Lý Dung muốn nói gì, ông nghĩ Hoàng hậu đã bắt ép Lý Dung, muốn nàng nói tốt giúp Dương Tuyền. Tuy Lý Minh và Hoàng hậu có nhiều tranh chấp nhưng bọn họ chưa từng để những chuyện đó liên lụy đến con gái mình. Bây giờ, khi nhắc đến chuyện hôn sự mới không thể tránh khỏi việc tính toán so đo. Thấy bộ dáng khóc lóc như hoa lê đái vũ* của nàng, ông có chút đau lòng nói: "Chuyện này là do ta và mẫu thân con không đúng. Con không cần nghĩ nhiều, chỉ cần vờ như không biết. Hãy chọn người con thích, Phụ hoàng sẽ luôn tôn trọng quyết định của con. Con và Bùi Văn Tuyên cô nam quả nữ ở chung với nhau một đêm, theo lý con đã là người của hắn. Tên tiểu tử đó không tệ, diện mạo cũng tuấn tú, con gả cho hắn sẽ không bị thiệt đâu."
 
(*Gốc, 梨花带雨, hoa lê dưới màn mưa, miêu tả hình ảnh người con gái xinh đẹp khi khóc.)
 
Lý Dung gật đầu, Lý Minh lại thở dài: "Con đừng khóc nữa, mau lau nước mắt và ngẫm lại thật kĩ những lời trẫm nói. Đợi đến khi vụ án Dương Tuyền giải quyết xong, trẫm sẽ chỉ hôn cho hai đứa."
  
"Vâng."

Lý Dung khống chế giọng nói, ngẩng đầu lên: "Nhi thần xin nghe theo Phụ hoàng."
  
Sau khi an ủi Lý Dung một hồi, ông bảo nàng đứng dậy và sai Phúc Lai tiễn nàng về. Phúc Lai nghe Lý Minh nói thế chỉ cười nói: "Đâu đến lượt nô tài tiễn Công chúa ạ? Bùi đại nhân vẫn đang ở ngoài đợi Công chúa rất lâu rồi."

Nghe thế trên mặt Lý Minh và Lý Dung đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Sau vài phút, Lý Minh liền bật cười: "Tên tiểu tử này lại dám cướp con gái ngay trước mặt trẫm."
 
Nói thế song Lý Minh vẫn lên tiếng hối thúc: "Thôi được rồi, con mau đi đi, đừng để lão già này làm trễ nãi chuyện mấy người trẻ tuổi các con."
  
Lý Dung có chút xấu hổ, hành lễ xong liền nhanh chóng lui xuống.
  
Nàng đi thẳng từ Ngự thư phòng ra ngoài hành lang. Vừa đến nơi nàng liền thấy Bùi Văn Tuyên đang đứng trước lan can đợi nàng. Hắn mặc một áo bào dài với tay áo rộng màu xanh dương đậm có thêu những vân mây bằng chỉ vàng. Bùi Văn Tuyên tay cầm đèn lồng, đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao.
  
Vẻ ngoài của Bùi Văn Tuyên vốn đã mang vài phần tiên khí khiến người khác khó có thể đến gần. Lúc này hắn đang cầm đèn ngắm trăng, làn gió thổi tay áo khẽ tung bay, nhìn chẳng khác gì tiên nhân từ cung trăng hạ phàm, tùy lúc đều muốn cưỡi mây bay đi.

Phúc Lai tiễn Lý Dung đến cửa rồi cung kính nói: "Điện hạ, lão nô chỉ tiễn Người đến đây thôi, tiếp theo sẽ do Bùi đại nhân dẫn đường."
  
Lý Dung gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi lui đi."

Phúc Lai tuân mệnh rời khỏi. Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng động liền quay đầu, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cầm đèn bước đến và dừng trước mặt Lý Dung.

Hắn vốn cao nên khi nhìn nàng phải cúi thấp đầu. Tiếp đến Bùi Văn Tuyên bắt đầu nhìn Lý Dung chăm chú.
  
Lý Dung thấy hắn tỉ mỉ quan sát mình như thế, không hiểu vì sao có chút ngượng ngùng. Nàng quay đầu đi, thấp giọng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"
  
"Ban nãy cô đã khóc."

Bùi Văn Tuyên gật đầu kết luận rồi cảm thán nói: "Điện hạ còn sơ suất hơn cả vi thần."
 
Nghe xong Lý Dung nhất thời phẫn nộ, nàng cười trào phúng đáp: "Sao ta có thể so sánh được với Bùi đại nhân đây, biết nhu biết cương, trí dũng song toàn chứ?"
  
Vừa giết người xong liền khóc lóc thảm thiết cáo trạng, hành vi hai mặt này, Bùi Văn Tuyên vẫn có thể diễn rất tự nhiên.
 
Hai người đang nói chuyện nên người hầu phía sau không dám tiến đến quá gần. Bọn họ sánh vai nhau bước về phía trước, Bùi Văn Tuyên vừa đi vừa nói: "Ta sẽ kể ngắn gọn."
  
Hắn tóm tắt sơ lược những gì bản thân nói với Lý Minh xong liền tổng kết: "Sau khi vụ án của Dương gia kết thúc, Bệ hạ sẽ đẩy chuyện ở Tây Bắc cho Thái tử Điện hạ. Nếu Thái tử Điện hạ làm tốt, chuyện binh quyền không cần phải bận tâm nữa."

"Nếu làm không tốt thì sao?" Lý Dung gõ quạt vàng vào lòng bàn tay, nhàn nhạt hỏi: "Vậy dù trực tiếp bị phế, biếm làm thứ dân cũng được xem là tha cho đệ ấy à? Bùi Văn Tuyên," Lý Dung liếc nhìn hắn, cười như không cười nói: "Ngươi dám đặt cược thế này, lá gan quả nhiên rất lớn."
  
"Nếu lá gan ta không lớn," nghe Lý Dung nói thế, vẻ mặt Bùi Văn Tuyên vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn ung dung đáp: "Sao dám cưới cô chứ?"
  
"Nói cũng đúng," Lý Dung gật đầu: "Cưới được ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nguy hiểm chồng chất nguy hiểm."
 
"Việc cưới cô vốn không nguy hiểm," Bùi Văn Tuyên nghiêm túc đáp: "Chỉ vì con người cô quá nham hiểm."
 
"Đó là do ngươi xin được cưới ta trước." Lý Dung trừng mắt nhìn hắn sau đó bước đi thật nhanh.
 
Thấy Lý Dung thật sự nổi giận, sợ nàng mất bình tĩnh rồi gây chuyện nên Bùi Văn Tuyên chỉ im lặng, xoa xoa mũi và vội vàng đuổi theo: "Vâng vâng vâng, là thần muốn cưới Điện hạ. Nhưng mà Điện hạ..." ý cười trong giọng nói của Bùi Văn Tuyên dần biến mất và thay bằng sự nghiêm túc: "Vi thần có một chuyện muốn thỉnh giáo Điện hạ."
  
"Nói đi!"
 
Lý Dung lạnh lùng ra lệnh, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, quan sát sắc mặt của nàng: "Vi thần muốn hỏi, ban nãy trong Ngự thư phòng, việc Điện hạ muốn Tô Dung Khanh giám sát vụ án này là có ý gì?"
  
Bước chân của Lý Dung khựng lại, Bùi Văn Tuyên nhấc đèn lồng, quay đầu nhìn nàng, "Điện hạ muốn y giám sát thế nào? Người muốn trong quá trình điều tra, ngày ngày từ sáng đến tối đều cho gọi Tô đại nhân hay mỗi ngày mời Tô đại nhân đến gặp mặt, thương lượng điều tra một lần?"
  
"Hơn nữa", Bùi Văn Tuyên dường như nhớ ra một chuyện, hắn nghiêm túc suy nghĩ nói: "Công chúa có cảm thấy, nếu vi thần cùng điều tra sẽ có chút không thỏa đáng không? Chi bằng vụ án này cứ để Công chúa và Tô đại nhân điều tra thôi?"
  
Lý Dung không nói gì, nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên đang mỉm cười, không chút cảm xúc gọi một tiếng: "Bùi Văn Tuyên."
  
"Vâng?" Bùi Văn Tuyên nhướng mày hỏi, Lý Dung lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể bớt diễn kịch đi được không?"
  
Sắc mặt Bùi Văn Tuyên lập tức cứng đờ. Lý Dung cong ngón trỏ đặt lên ngón cái tạo thành một vòng tròn nhỏ, sau đó đưa đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nhìn kĩ xem, đây là gì?"
 
"Là gì?" Bùi Văn Tuyên nhíu mày.
  
Vẻ mặt Lý Dung vô cùng nghiêm túc, nàng hùng hồn đáp: "Là lòng dạ của ngươi đó!"

♪Góc tám nhảm♪

Anh nhà ăn dấm chua rồi, cute quá, ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top