Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60. Giành gia tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Bùi Văn Tuyên vừa nói thế, những người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, Lý Dung thì phe phẩy quạt ngồi một bên xem kịch vui.

Sau hồi lâu, Bùi Huyền Thanh chậm rãi nói: "Gia tài phụ thân cháu để lại rất lớn, tuy cháu đã lớn khôn nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, trước đây chưa từng có kinh nghiệm quản lý tài sản nên chuyện đó vẫn nên để Nhị thẩm của cháu làm."

"Tổ phụ nói đùa rồi," Bùi Văn Tuyên mỉm cười: "Hiện tại Văn Tuyên đang làm quan ở Ngự sử đài, cũng thành gia lập thất, suy cho cùng cũng đã là người trưởng thành nên không có lý nào lại để các trưởng bối phải nhọc lòng vì mình cả. Hơn nữa, mẫu thân của Văn Tuyên vẫn còn đây, cho dù Văn Tuyên không quản lý nổi gia sản phụ thân để lại thì chuyện đó cũng nên do mẫu thân cháu làm, không dám làm phiền các vị trưởng bối nhọc lòng đâu ạ."

"Vậy cứ hỏi mẫu thân cháu đi." nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, Bùi Huyền Thanh cũng không tiện nói nhiều, ông quay đầu sang nhìn Ôn thị hỏi: "Ôn thị, trước đây là con nhờ người nhà giúp quản lý sản nghiệp nên người trong tộc mới bảo Lễ Hiền gánh vác việc này. Con nên nói với Văn Tuyên rõ ràng, kẻo nó hiểu nhầm."

Ôn thị bị chỉ đích danh, thấy Bùi Văn Tuyên nhìn bà, Ôn thị liền lấy hết dũng khí, cung kính nói: "Công công* nói phải, con dâu cũng có nói với Văn Tuyên, nó cũng hiểu rõ chuyện này. Nhưng Văn Tuyên đã trưởng thành, theo lý đã đến tuổi quản lý chuyện nhà, nếu nhị thúc vẫn tiếp tục quản lý thế này e rằng sẽ khiến mối quan hệ giữa đôi bên xấu đi."

(*cách gọi cha chồng xưa)

Trước khi Ôn thị rời khỏi phủ, Lý Dung đã cho người hướng dẫn bà nói như trên. Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, bà không dám nâng mắt, tuy cả người vẫn run rẩy song cuối cùng vẫn nói hết được một cách suôn sẻ.

Nghe xong những lời của Ôn thị, sắc mặt ai nấy đều hơi thay đổi.

Bùi Lễ Văn cười lạnh: "Đại tẩu sống trong phủ Công chúa mấy ngày quả nhiên không lãng phí nhỉ, mới bao lâu thôi mà đã hoài nghi người nhà rồi. Nhị ca, thôi thì đừng lo chuyện này nữa, có lòng tốt lại bị xem là thứ lòng lang dạ sói, cứ xem như nuôi nhầm hai con bạch nhãn lang*!"

(*ý chỉ nuôi ong tay áo, nuôi kẻ phản bội)

"Tam thúc..." Ôn thị nghe Bùi Lễ Văn nói thế liền vội vàng muốn giải thích: "Bọn ta cũng..."

"Mẫu thân cũng có suy nghĩ giống như cháu vậy." Bùi Văn Tuyên thấy Ôn thị muốn giải thích lập tức ngắt lời bà. Hắn nhìn Bùi Huyền Thanh nói: "Không bằng ngày mai cháu về nhà một chuyến, tính rõ sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình là bao nhiêu. Tổ phụ thấy thế nào ạ?"

Bùi Huyền Thanh không đáp, một ông lão trong tộc ngồi bên cạnh khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: "Lễ Chi là đứa trẻ xuất sắc nhất trong Bùi gia chúng ta, lúc hắn còn trẻ cũng là do chúng ta chăm sóc, dạy dỗ hắn. Lúc ra làm quan, hắn cũng được người nhà không ngừng nâng đỡ. Tuy những thứ hắn để lại thật sự là của Văn Tuyên song người trong nhà không thể cứ thế trơ mắt nhìn nó biến mất. Hành động bây giờ của Văn Tuyên thật sự là quá liều lĩnh, ông hãy nhìn lại mấy chuyện xảy ra gần đây xem, đã có bao nhiêu thế gia bất mãn với hắn rồi. Theo ta thấy, bọn trẻ vẫn cần rèn luyện nhiều hơn mới được."

Người đó vừa mở lời, ai nấy đều phụ họa đồng ý. Lý Dung ngồi một bên uống trà, bên môi mang theo ý cười nhìn Bùi Văn Tuyên. Hắn ung dung đứng giữa sảnh, vẫn giữ nụ cười như gió xuân tháng ba, không hề có chút ác ý. Tiếp đến nàng nghe thấy hắn từ tốn nói: "Năm xưa, khi phụ thân vừa vào Hoa kinh cũng xấp xỉ tuổi cháu bây giờ. Lúc ấy, Thánh thượng vẫn còn là Thái tử, khoa cử còn chưa được lập ra, phụ thân phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong Hoa kinh, đến cuối cùng mới có thể trở thành tâm phúc của Thái tử, cũng đưa cả Bùi gia một bước lên trời. Nhưng mà, phụ thân chỉ là một hàn tộc, làm thế nào có thể trở thành tâm phúc của Thái tử đây?"

Bùi Văn Tuyên mỉm cười chất vấn, mọi người nghe xong không nói gì. Bùi Văn Tuyên khẽ phủi tay áo, hắn cúi thấp đầu, tiếp tục nói: "Có rất nhiều chuyện, chúng ta đều có thể tự mình ngầm hiểu. Xuất thân của Bùi gia là gì, các vị trưởng bối đương nhiên cũng biết rõ. Vì sao Bệ hạ lại muốn thành lập Đốc tra ti? Các vị trưởng bối nói Văn Tuyên liều lĩnh, nói danh tiếng của Văn Tuyên trong giới thế gia không tốt, còn đánh Văn Tuyên chỉ vì muốn lấy lòng bọn họ." Bùi Văn Tuyên bật cười thành tiếng, quét mắt nhìn một vòng: "Vậy chi bằng chúng ta cứ tiến cung, cầu Bệ hạ đưa ra một phán xét?"

"Có bao nhiêu triều thần quỳ trước cửa Ngự thư phòng lâu như vậy mà Bệ hạ còn không thèm gặp, tất cả chỉ vì muốn giữ lại chút mặt mũi cho họ. Các vị trưởng bối, vẫn mong các vị đừng cô phụ tấm lòng của Bệ hạ."

Mọi người không ai đáp lời, những gì Bùi Văn Tuyên nói họ không phải chưa từng nghĩ đến. Lần trước khi bị Lý Dung mắng, họ càng nhận thức được điều đó rõ hơn. Nhưng thứ nhất, tài sản Bùi Lễ Chi để lại quá lớn, thứ hai bây giờ Bùi Lễ Hiền quyền cao chức trọng như thế cũng không dễ đắc tội, nên cuối cùng mọi người đành phải nói giúp ông ta.

Song những gì Bùi Văn Tuyên vừa nói lại mang theo đầy sự uy hiếp. Thái độ của Hoàng đế đã rất rõ ràng, e rằng ông còn thấy bất mãn với Bùi gia, song vì Bùi Lễ Hiền đang nắm giữ chức vị cao nên vẫn phải nể mặt đôi chút. Nếu Ôn thị đòi sống đòi chết không chịu bỏ cuộc còn dễ giải quyết, vì ít nhất đó là chuyện nhà của Bùi gia, Hoàng đế không thể nhúng tay vào quá nhiều. Nhưng hiện tại Ôn thị đã bị Bùi Văn Tuyên xúi giục, làm lớn chuyện đến nỗi ngay cả Hoàng đế cũng biết, chỉ sợ rằng họ sẽ không có kết cục tốt.

Thấy đám đông bắt đầu dao động, ngữ điệu của Bùi Văn Tuyên cũng dịu xuống: "Hôm qua Văn Tuyên vốn có thể tiếp tục tranh chấp với tam thúc ngay trước cửa Ngự thư phòng nhưng Văn Tuyên thật sự không muốn làm như thế. Suy cho cùng, cháu cũng là người nhà họ Bùi, cả gia tộc vẫn nên bao bọc giúp đỡ lẫn nhau. Trong nhà dù có tranh chấp, cự cãi thế nào thì cũng nên do người trong nhà tự phân xử, không thể để người khác chê cười."

"Hiện tại, dù Văn Tuyên không có gì quá xuất sắc, chẳng thể so sánh với tiên phụ, nhưng cháu cũng có chút quyền lực trong Ngự sử đài. Sau này trên quan trường, cháu vẫn còn cần các vị trong tộc chiếu cố nhiều hơn. Hôm nay cháu và Điện hạ đến đây cũng không phải muốn tranh chấp, cãi nhau gì cả. Các vị trưởng bối đều có mặt đông đủ, cháu cũng muốn nói rõ một số việc. Cháu là người của Bùi gia, trước đây đã vậy, ngày sau cũng sẽ như thế. Hiện tại, cháu đã thành hôn với Bình Nhạc Điện hạ, nên dù thế nào Bùi gia đều sẽ liên quan đến Điện hạ. Hiện tại, các vị trưởng bối ra sức lấy lòng các thế gia nhưng chưa chắc họ sẽ xem trọng chúng ta, đã vậy, chi bằng chúng ta hãy một lòng một dạ ủng hộ Bệ hạ và Công chúa. Sau này chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, các thế gia còn cách gì để uy hiếp chúng ta đây?"

Qua những lời nói an ủi trên, Bùi Văn Tuyên ẩn ý muốn nói cho họ biết, hiện tại hắn đã có chỗ dựa, có năng lực, tương lai cũng vô cùng xán lạn, kêu gọi mọi người đứng về phía hắn.

Sau một chiêu "đánh một cái lại cho một quả táo" này, ai nấy đều bắt đầu suy ngẫm lại. Sau khi do dự một chốc, Bùi Huyền Thanh mới nói: "Cháu là một đứa trẻ tốt, trước đây là chúng ta hiểu lầm cháu. Cháu có thể nghĩ được như thế, tổ phụ cũng thấy vô cùng an ủi. Lề Hiền à," Bùi Huyền Thanh nhìn Bùi Lễ Hiền, có ý thăm dò hỏi: "Cháu trai cũng đã lớn cả rồi, chi bằng, cứ làm theo ý nó đi?"

Mọi người đều nhìn về phía Bùi Lễ Hiền, tuy không ai nói gì nhưng trong ánh mắt, ít nhiều cũng mang theo niềm hy vọng, mong Bùi Lễ Hiền đồng ý.

Bùi Lễ Hiền than một tiếng: "Ban đầu khi nhận trách nhiệm này, ta cũng từng nói với đại tẩu rằng sau này nó có lẽ sẽ dẫn đến xích mích nhưng đại tẩu không tin, luôn nói Văn Tuyên không phải là đứa trẻ như vậy. Bây giờ nhìn xem..."

Bùi Lễ Hiền khẽ lắc đầu cười khổ: "Thôi bỏ đi."

Mấy lời chỉ chó mắng mèo này rõ ràng đang lên án hai mẹ con Bùi Văn Tuyên là thứ vong ân phụ nghĩa. Bùi Văn Tuyên hoàn toàn không quan tâm, hắn đã quá quen thuộc với mấy chú bác này, không ai là thứ vô năng, dễ ức hiếp cả. Nhưng khi hắn còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói run rầy: "Chú... sao chú có thể nói như vậy được?"

Mọi người kinh ngạc nhìn sang thì thấy Ôn thị bỗng nhiên đứng bật dậy, bà nhìn Bùi Lễ Hiền, cũng không biết một người vốn nhu nhược như bà lấy can đảm từ đâu, bắt đầu khiển trách ông: "Ban đầu chính chú khuyên ta, nói rằng Văn Tuyên hãy còn nhỏ lại phải về quê thủ hiếu, sức khỏe ta không tốt sợ bị người khác lừa nên ta mới giao hết tài sản cho chú thím giữ giúp. Sau này nếu Văn Tuyên có trở về, chú sẽ giúp hắn học cách quản lý rồi trả tiền lại cho thằng bé. Bây giờ Văn Tuyên về kinh rồi, ta vì ngại không trực tiếp đòi tiền chú, hôm nay ta khó khăn lắm mới gạt hết mặt mũi mà nói ra chuyện này, thế mà chú còn không muốn trả tiền? Chú... sao chú có thể vô sỉ như thế chứ?"

Ôn thị nói lắp bắp, một câu không mấy hoàn chỉnh song lại vô cùng mộc mạc, Lý Dung nghe Ôn thị chửi thẳng ra như thế xong cũng không khỏi phụt cười.

Khi mọi người nhìn sang, Lý Dung vội vàng nói: "Xin lỗi, là ta xuất thần. Các ngươi đừng chú ý đến ta, tiếp tục đi"

Bùi Văn Tuyên sao có thể không biết nàng cười chuyện gì, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, khẽ ho nói: "Nhị thúc, cháu không hề nghi ngờ lòng tốt của chú, chỉ là hiện tại cháu thật sự cần tiền để làm việc. Nếu chú cứ giữ khư khư không trả lại thế này cũng không hay lắm, đúng không ạ?"

Bị Ôn thị mắng, sắc mặt Bùi Lễ Hiền lúc xanh lúc trắng, ông ta chưa kịp nói gì đã bị Ôn thì giành trước nói: "Hay lắm, thì ra chú luôn lừa ta. Ta tin chú như thế mà chú lại nhẫn tâm lừa ta? Chú nói đi, chú đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con trai ta rồi? Ta xem chú như em trai ruột, sao chú có thể tàn nhẫn như thế hả?"

Ngữ điệu của Ôn thị vô cùng bi thương, còn khóc như hoa lê đái vũ, thấy thế Bùi Lễ Hiền vội vã nói: "Đại tẩu, không phải như tẩu nghĩ đâu, tẩu nghe ta giải thích đã..."

"Chú trả tiền lại ngay." cảm xúc của Ôn thị đột nhiên thay đổi, hiện tại bà chẳng khác gì một nữ nhân chua ngoa nơi phố chợ, lớn tiếng quát: "Đó là tiền của con ta! Ta bị chú lừa, là ta có lỗi với Văn Tuyên, hôm nay nếu chú không chịu trả tiền, ta... ta... ta sẽ đâm chết chú cho xem!"

Nghe Ôn thị nói thế, Lý Dung nhất thời không hiểu ý của bà là gì, do bà lỡ miệng nói muốn đâm đầu vào tường chết hay muốn dùng đầu đâm chết Bùi Lễ Hiền?

Nàng vốn cho rằng Ôn thị chính là người thuộc dạng nhu nhược đến phiền lòng. Thế nhưng hôm nay khi nhìn tình cảnh này, nàng lại phát hiện bà có vài phần đáng yêu.

Bùi Văn Tuyên thấy Ôn thị "quậy" như thế cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng hắn vẫn giữ im lặng, quan sát Ôn thị và Bùi Lễ Hiền tranh chấp với nhau.

Ôn thị vốn không phải người nói lý lẽ, hôm nay bà vừa khóc vừa làm lớn chuyện thế này, Bùi Lễ Hiền cũng hết cách với bà. Ôn thị kể lại hết những gì mà khi xưa Bùi Lễ Hiền từng hứa hẹn đảm bảo, khi kể đến đoạn năm xưa Bùi Lễ Chi từng nâng đỡ, chiếu cố Bùi Lễ Hiền ra sao, vì quá kích động, bà bỗng nhiên lao thẳng về phía ông ta.

Trong phòng náo loạn như ong vỡ tổ, mọi người vội vàng tiến lên, vừa kéo vừa khuyên, có thế nói cực kì náo nhiệt.

Không dễ gì mới kéo Ôn thị ra xa, phát quan của Bùi Lễ Hiền bị Ôn thị giật lệch, mặt cũng bị cào mấy đường. Ông bị những người khác can ngăn đứng một bên, khi nhìn thấy Bùi Văn Tuyên dìu Ôn thị, người đang khóc đến chết đi sống lại, ông phẫn nộ quát: "Chuyện gì cũng phải có trước có sau, tuần tự chậm rãi mà làm chứ, đại tẩu không thể vô lý như vậy được! Không phải ta không chịu trả tiền chỉ là hiện nay Văn Tuyên bận rộn việc triều chính, đột nhiên đưa cho hắn, hắn lo nổi không? Đưa cho tẩu tẩu cũng không lo nổi! Ta để phu nhân của ta tiếp tục quản lý, Văn Tuyên kiểm tra sổ sách, đợi sau này khi hết bận rồi thì mới để hắn từ từ tiếp quản. Sao tẩu có thể không hiểu lòng tốt thế này chứ?"

"Ta không quan tâm!" Ôn thị khóc rống lên: "Là chú ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi, muốn hại chết Văn Tuyên, ta không quan tâm, chú trả tiền cho ta, trả tiền cho ta!"

Câu nào câu nấy của Ôn thị đều chỉ xoay quanh tiền với tiền, khiến ai nấy đều thấy vừa thẹn lại vừa nhục nhã. Bùi Văn Tuyên dìu Ôn thị, lên tiếng khuyên bảo bà. Nghe đến đây, Lý Dung đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "Không phải chỉ là quản lý tiền nong thôi sao?"

Lý Dung vừa cất lời, mọi người lập tức yên lặng lại. Nàng đứng lên, cười tủm tỉm nói: "Để ta quản lý là được rồi?"

"Công chúa thân phận cao quý!"

Nghe Lý Dung nói thế, Bùi Lễ Hiền vội vã đáp: "Mấy chuyện vặt vãnh này sao có thể khiến Công chúa nhọc lòng được chứ?"

"Thân phận ta có cao quý thế nào thì ta cũng là thê tử của Văn Tuyên."

Lý Dung vừa nói vừa đi đến bên cạnh Bùi Văn Tuyên, khoác tay lên cánh tay của hắn sau đó mỉm cười nhìn Bùi Lễ Hiền: "Những chuyện như quản lý tiền bạc, vốn dĩ nên do thê tử làm. Văn Tuyên bận việc triều chính, ta đương nhiên phải giúp chàng rồi."

"Hiện tại Điện hạ đã thành lập Đốc tra ti, công việc cũng không ít, e rằng..."

"Không sao cả," Lý Dung lập tức ngắt lời Bùi Lễ Hiền, vô cùng chân thành nói: "Vì Văn Tuyên, ta có cực khổ thế nào cũng đáng giá. Hơn nữa, Đốc tra ti cũng chẳng có chuyện gì làm, chỉ là treo cái danh để đó thôi nên nhị thúc cứ yên tâm. Còn về chuyện tiền nong..." Lý Dung dường như không kiềm được nữa, rốt cục bật cười thành tiếng: "Bổn cung có đất phong, mấy khoản tiền này cũng không thể xem quá lớn, gộp lại quản lý một lượt cũng chẳng phải việc to tát gì. Nhị thúc..." Lý Dung thấp giọng, như thể đang nhắc nhở: "Tém tà tâm lại, nhé?"

Sắc mặt của Bùi Lễ Hiền cực kì khó coi, Bùi Văn Tuyên cúi đầu khẽ cười một tiếng.

Hắn thật sự không quan tâm tiếp theo đây Bùi Lễ Hiền sẽ trả lời thế nào, chỉ không kiềm được nhấn mạnh một câu: "Phu nhân ta nói rất đúng, nhị thúc, ngài yên tâm đi, nàng rất lợi hại!"

♪Góc tám nhảm♪

Các chị em ăn tết vui vẻ không nào, đầu năm làm một chương về tiền tài cho cả năm phát đạt nhá, hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top