Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88. Vu khống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy lại mỉm cười tươi tắn nhìn hắn: "Bùi đại nhân nóng nảy như thế làm gì?"

Nhìn bộ dáng thong thả ung dung kia của Lý Dung, Thượng Quan Nhã có chút mất kiên nhẫn. Dù đã đoán được Lý Dung đã tính toán đâu vào đấy nhưng nàng vẫn không kiềm được khuyên nhủ: "Điện hạ, chúng ta nên có chuẩn bị trước. Hiện tại Lận Phi Bạch đã bị Tạ gia bắt sống, e rằng gã sẽ khai ra Điện hạ."

"Là nàng lệnh gã đi ám sát Tạ Lan Thanh?"

Bùi Văn Tuyên khiếp sợ quay đầu sang hỏi, Lý Dung lại chẳng màng quan tâm đến Bùi Văn Tuyên, nàng phe phẩy cây quạt trong tay, ra lệnh cho Thượng Quan Nhã, "Mau đi chuẩn bị chứng cứ lúc trước bọn chúng ám sát ta, khẩu cung của Lận Phi Bạch còn không?"

"Vẫn còn ạ", Thượng Quan Nhã nhíu mày, "Nhưng chứng cứ có thể dùng để chống lại Tạ Lan Thanh hiện tại chỉ có khẩu cung của Lận Phi Bạch. Tất cả sát thủ trong vụ ám sát ở hẻm núi Hồ Điệp đều bị Trần gia thu mua, từ nguồn tiền, giao dịch đến kẻ bắt cầu đều là người của Trần gia. Nếu Lận Phi Bạch phản cung, sợ là..."

"Sợ cái gì chứ?", Lý Dung cười, "Có chứng cứ nào thì cứ chuẩn bị hết đi, muội chỉ cần lo ép chết Trần gia, những chuyện khác muội không cần quan tâm."

Thượng Quan Nhã nghe vậy, sau khi do dự hồi lâu cuối cùng chỉ phải đồng ý, lui xuống.

Thượng Quan Nhã vừa rời khỏi, Bùi Văn Tuyên hỏi thẳng: "Nàng định làm gì?"

"Hửm?" Lý Dung quay sang nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên nhíu mày nói: "Sao nàng lại bảo Lận Phi Bạch đi ám sát Tạ Lan Thanh chứ? Tạ Lan Thanh là Hình bộ Thượng thư, ông ta dễ ám sát như vậy sao? Hiện tại Lận Phi Bạch bị bắt sống, nếu gã thú nhận kẻ chủ mưu là nàng, cộng thêm một đống rắc rối nàng đang vướng phải, ta sợ Bệ hạ dù muốn cũng chẳng bảo vệ nổi nàng!"

Nói xong, Bùi Văn Tuyên lại thấy bản thân có chút quá lời, Lý Dung không phải là người ngu ngốc như thế.

Hắn trái lo phải nghĩ, phân tích nói: "Căn cứ của Thất Tinh đường được xây ở đất của Tạ gia, có quan hệ khắn khít với Tạ gia. Nàng muốn ám sát Tạ Lan Thanh vì gã là người mà ông ta phái ra sao?"

Lý Dung không nói, nàng đi lòng vòng trong phòng, tìm kiếm tất cả hồ sơ muốn giao cho Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên đi phía sau nàng, tiếp tục nói: "Thất Tinh đường có tiếng kín miệng, bọn họ dù chết cũng sẽ không khai ra cố chủ*. Làm sao nàng có thể khiến Lận Phi Bạch khai ra Tạ Lan Thanh còn lấy được khẩu cung?"

(*Gốc, 雇主, chỉ người bỏ tiền ra thuê người khác làm việc)

Nói xong, không đợi Lý Dung đáp lời, Bùi Văn Tuyên lập tức tiếp tục: "Nàng dùng chuyện căn cứ để uy hiếp gã? Nhưng nàng không nên làm vậy, Lận Phi Bạch hẳn cũng biết danh gia vọng tộc mới là kẻ nắm quyền thật sự ở địa phương, dù nàng lập tức xuất binh, dưới sự giúp đỡ của Tạ gia, bọn họ vẫn có thể kịp thời trốn thoát. Lận Phi Bạch không phải kẻ ngốc, gã sẽ không bị chuyện này uy hiếp đâu, nhưng gã vẫn khai ra Tạ Lan Thanh..."

"Gã cho rằng ta là con ngốc," Lý Dung mỉm cười xoay người, giao một cuộn hồ sơ cho Bùi Văn Tuyên: "Muốn hùa theo Tạ Lan Thanh tính kế ta."

"Chuyện ám sát có rất nhiều khả năng," Lý Dung tiếp tục rút hồ sơ từ kệ xuống bỏ vào tay Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên ôm chồng hồ sơ, đi theo Lý Dung, lắng nghe nàng phân tích: "Với suy nghĩ của một lão cáo già như Tạ Lan Thanh, lão không thể nào không chuẩn bị phương án dự phòng nếu mọi chuyện thất bại. Lận Phi Bạch chịu khai dễ dàng như vậy cũng vì gã đã có chuẩn bị từ trước. Theo Tạ Lan Thanh, nếu Lận Phi Bạch khai ra ông ta, ta hẳn sẽ tìm ông ta truy cứu trách nhiệm, nhưng ta lại không tìm được bất kì chứng cứ gì ngoài khẩu cung của Lận Phi Bạch. Như vậy, nếu ta tố cáo ông ta ngay trên triều, Lận Phi Bạch lại đột nhiên phản cung, nói gã bị ta nghiêm hình tra tấn, còn mách cả chuyện tra tấn bức cung Trần Quảng, như vậy, hai cái mũ vu khống và tra tấn bức cung to đùng này nhất định sẽ chụp ngay lên đầu ta rồi."

"Nàng đã biết rõ như vậy còn thả gã đi ám sát Tạ Lan Thanh làm gì? Tính nhờ gã đưa đồ ăn cho ông ta sao?"

"Cho nên ta có hai lựa chọn, nếu chọn tin gã, ta phải giả vờ đến nơi đến chốn. Nếu không tin Lận Phi Bạch, ta cũng không thể lừa được lão cáo già Tạ Lan Thanh kia. Cho nên bọn họ muốn gài bẫy ta, ta sẽ tương kế tựu kế, không chỉ nhảy xuống bẫy, còn phải nhảy xuống sâu một chút. Ta bảo Lận Phi Bạch đi ám sát Tạ Lan Thanh, ngày mai Tạ Lan Thanh tất nhiên sẽ tố cáo ta ngay trên triều. Chỉ khi ông ta chủ động ra khỏi chỗ tối, lộ diện dưới ánh sáng, ta mới có cơ hội cắn chết ông ta."

Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung tính toán đâu ra đó cũng yên tâm hơn được một chút. Hắn ôm chồng hồ sơ, cung kính hỏi: "Vậy răng nanh của Điện hạ đâu?"

Lý Dung xoay người, ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn đến gần. Bùi Văn Tuyên ôm hồ sơ, cúi đầu nghiêng tai nghe Lý Dung thì thầm vài câu.

Nghe xong, Bùi Văn Tuyên khiếp sợ ngẩng phắt đầu hỏi: "Thật sao?"

Lý Dung đè thấp giọng nói: "Thật còn hơn vàng nhé! Năm xưa vụ án này là do Tô Dung Khanh điều tra, vì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam nên y chỉ nói riêng với ta, nhưng đã thông qua sự xác nhận từ cả ba phía."

"Vậy Lận Phi Bạch có biết không?"

Bùi Văn Tuyên nhíu mày, Lý Dung lắc đầu: "Đến tận trước khi chết gã mới biết."

"Tạ Lan Thanh thì sao?"

"Ít nhất thì hiện tại ông ta vẫn chưa biết."

Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: "Nếu thật sự như những gì Điện hạ nói vậy lúc này Tạ Lan Thanh thật sự trộm gà không được còn mất nắm gạo."

"Cho nên chàng đừng lo lắng," Lý Dung nâng tay, khẽ vỗ vai Bùi Văn Tuyên: "Thay vào đó nên ngẫm lại xem, nếu vị trí Hình bộ Thượng thư trống rồi nên chọn ai thì được."

Nói xong, Lý Dung đi đến gần Bùi Văn Tuyên nhỏ giọng nói: "Tiền mua hoa thược dược ta không đền cho chàng nổi, vậy thay bằng chức Hình Bộ Thượng thư được không?"

"Xem ra chỗ hoa thược dược kia cũng đáng tiền thật đấy." Bùi Văn Tuyên mỉm cười, hắn ôm hồ sơ đến cạnh bàn, như suy tư nói: "Với kinh nghiệm làm việc hiện giờ của ta, Điện hạ muốn đẩy ta lên vị trí đó không dễ dàng đâu."

"Chàng cứ chọn ra một người đi," Lý Dung theo hắn đến cạnh bàn, nàng dựa vào bàn, khẽ vỗ quạt nhỏ lên vai, ôn hòa nói: "Về phần tiền bạc, chúng ta đã cướp lại được một phần từ tay nhị thúc chàng rồi, vậy về quyền, ông ta cũng nên trả lại luôn, đúng chứ?"

Bùi Văn Tuyên hơi khựng lại, sau một chốc, hắn chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt như có ám chỉ nhìn Lý Dung, khẽ cười nói: "Xem ra Điện hạ xem thường vi thần vì bây giờ thần chẳng có gì trong tay nhỉ?"

"Ấy, ta không hề nói vậy nha," Lý Dung vội chỉ vào Bùi Văn Tuyên nói: "Đừng có mà vu oan cho ta."

"Ta không hề có ý vu oan Điện hạ, ta chỉ đang tỏ lòng trung thành mà thôi," Bùi Văn Tuyên chống hai tay lên bàn, rướn người về phía Lý Dung: "Điện hạ yên tâm, ta thuộc về Điện hạ, và Bùi gia cũng thuộc về Điện hạ."

"Bùi đại công tử không làm ăn lỗ vốn bao giờ." Lý Dung ngồi lên bàn, hai tay đan vào nhau đặt trước người, nàng cười tủm tỉm hỏi: "Bùi đại công tử hứa hẹn nhiều như vậy là muốn Bổn cung dùng thứ gì để trao đổi đây?"

"Điện hạ đoán thử xem?"

"Vinh hoa phú quý?" Lý Dung nhướng mày, cố ý đoán theo hướng lệch đi. Bùi Văn Tuyên biết nàng cố ý chơi xấu, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"

"Quan cao chức lớn?"

"Như vậy có khác gì ban nãy đâu? Xem ra Điện hạ không còn thứ gì khác có thể cho vi thần rồi."

Lý Dung ngồi trên bàn nên cao hơn Bùi Văn Tuyên đang đứng một chút. Nàng cười tươi tắn nhìn Bùi Văn Tuyên, cảm nhận ánh mắt của đối phương dần biến thành thực thể. Ánh mắt của hắn và ánh mắt của Lý Dung chạm vào nhau, trên mặt cả hai đều là nụ cười vô hại chẳng khác gì ngày thường nhưng trong không khí lại có một sự đối kháng đang âm thầm lan rộng.

Loại đối kháng này như dây mây đan chằn chịt vào nhau, vừa chém giết lại vừa không ngừng quấn lấy, thít chặt đối phương đến chết.

Ai cũng không chịu nhún nhường, nhưng chính cảm giác sống chết không chịu nhượng bộ này mới giúp Lý Dung cảm nhận được sự hưng phấn khó tả.

Tim nàng chợt đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Bùi Văn Tuyên của lúc này thật sự khiến người khác phải nảy sinh một dục vọng khó tả.

Là dụ dỗ, nhưng trong sự dụ dỗ kia lại mang theo vài phần trêu đùa, như thể đang chờ Lý Dung cúi đầu.

Nếu nàng chấp nhận sự quyến rũ kia, nàng lập tức sẽ thua.

Trong tình yêu nam nữ, việc kích thích nhất không phải nằm ở việc trực tiếp lên giường, trải qua một trận mây mưa mà là thời điểm lạt mềm buộc chặt, hai bên đều bị hấp dẫn nhưng lại không muốn chủ động tấn công thế này.

Lý Dung không muốn thua, cho nên nàng không thể chạm vào người này.

Nàng biết rõ, đóa hoa xinh đẹp vừa nở rộ này đã vượt ra khỏi bức tường, lắc lư trong gió, kiều diễm ưu nhã, khiến người khác không kiềm được muốn hái xuống.

Điều duy nhất nàng có thể làm cũng chẳng khác gì hắn, khiến đối phương phải quỳ dưới làn váy của nàng, chủ động đến tìm nàng.

Lý Dung cũng rướn người về trước, áp sát lại gần Bùi Văn Tuyên. Nàng mềm giọng xuống khiến âm thanh luôn cao ngạo, lạnh lùng mang theo chút dụ hoặc: "Vậy Bùi đại nhân rốt cuộc muốn gì đây?"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Bùi Văn Tuyên chỉ thấy toàn bộ xương cốt đều tê rần, hắn hít ngược một hơi, đứng thẳng dậy nói: "Không nói với Điện hạ nữa, ta đi tìm đường thúc đây. Người cứ bảo người hầu mang hồ sơ về phủ Công chúa trước, buổi tối về ta xem sau."

Nói xong, Bùi Văn Tuyên vội vàng bước ra ngoài, tuy bước chân vẫn rất vững vàng nhưng bóng dáng lại toát ra vẻ gì đó "chạy trối chết".

Lý Dung ngồi trên bàn, thản nhiên cầm ly trà lên, mỉm cười nhìn bóng lưng dần khuất xa của Bùi Văn Tuyên.

Khi Thượng Quan Nhã mang người ôm hồ sơ bước vào thì thấy Lý Dung bưng ly trà ngồi bên bàn, vẻ mặt sung sướng chẳng khác một chú mèo đang lười biếng liếm móng vuốt sau khi đã chén một bữa no nê.

Thượng Quan Nhã ngẩn người, theo bản năng nói: "Hai người chịu chơi thật đó."

Lý Dung hơi khựng lại, tiếp đến nàng lạnh lùng nhướng mày nhìn sang: "Bình thường muội đọc mấy thứ tầm phào gì vậy hả?"

"Nếu Điện hạ nghe hiểu được vậy xem ra chúng ta là người đồng đạo rồi."

Thượng Quan Nhã nghiêm túc chắp tay: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ."

"Chưa xuất các* mà suốt ngày toàn nói mấy thứ tầm phào." Lý Dung ném một quyển sách về phía Thượng Quan Nhã, nàng ấy cười hì hì trốn sang một bên, lúc này Lý Dung lại quát: "Xem sau này ai chịu cưới muội."

(*Gốc: 出阁, trước đây chỉ Công chúa thành thân, sau này cũng chỉ các thiếu nữ khuê phòng thành thân.)

"Chuyện này không nhọc Điện hạ lo lắng đâu ạ," Thượng Quan Nhã mỉm cười đi đến cạnh Lý Dung, bảo người hầu đặt tất cả khẩu cung đã được xét duyệt xong xuống bàn. Nàng dựa vào cạnh bàn, nhìn Lý Dung nói: "Ta đã nói với cha ta rồi, ta muốn dưỡng lão ở Thượng Quan gia, làm một bà cô già."

"Bà cô già?" Lý Dung bật cười hỏi: "Cha muội vậy mà cũng đồng ý?"

"Đương nhiên chỉ là nói đùa thôi ạ." Thượng Quan Nhã bỗng nghiêm túc lại: "Cha ta đương nhiên không chấp nhận chuyện ta dưỡng lão ở Thượng Quan gia, nhưng nếu ta thật sự trở thành gia chủ của Thượng Quan gia..." Thượng Quan Nhã nâng mắt nhìn Lý Dung: "Thì chuyện đó không do ông ấy quyết định nữa."

"Chỉ là hai năm sắp tới đây, ông ấy vẫn còn cần ta," Thượng Quan Nhã dựa vào bàn, từ tốn nói: "Ta tạm thời còn có thể kéo được mấy năm."

"Muội sợ thành thân đến vậy sao?"

Lý Dung có chút tò mò, nàng nhớ kiếp trước Thượng Quan Nhã là một nữ tử thế gia vô cùng đoan trang, mọi thứ đều làm theo quy tắc, tính tình lạnh nhạt, khắc chế, luôn kiềm chế bản thân và quản lý nghiêm người khác.

Dù có là lúc Thượng Quan gia đều bị Lý Xuyên chém đầu gần hết, nàng ấy đều không lộ ra chút sai lầm gì, thậm chí ngay cả khi Lý Xuyên cực kì chán ghét thế gia như thế, nàng ấy vẫn có thể giữ được vị trí Hoàng hậu của mình.

Nàng nhìn chăm chú vào Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã suy nghĩ một chốc mới nói: "Nếu Điện hạ có thể được lựa chọn, trước khi quen biết Phò mã, Người có định thành hôn không?"

Lý Dung nhất thời bị câu hỏi của Thượng Quan Nhã làm nghẹn lời, Thượng Quan Nhã chậm rãi nói: "Thành hôn có gì tốt chứ? Ta không thành hôn, ta chính là đại tiểu thư của Thượng Quan gia, ai cũng không thể khi dễ ta. Ta chính là hòn ngọc quý trên tay cha ta, ta muốn đi học thì đi học, muốn làm gì thì làm, còn có thể đảm nhiệm một chức quan nho nhỏ bên cạnh Điện hạ, tích góp được chút tiền, cũng có thể đến sòng bạc giải sầu."

"Sau khi thành hôn thì sao?"

Vẻ mặt Thượng Quan Nhã cực kì bình tĩnh: "Nếu gả cho nhà bình thường, trên có mẹ chồng, bên cạnh có trượng phu, lúc nào cũng phải ghi nhớ đủ loại quy tắc. Chỉ cần làm sai một chút sẽ khiến Thượng Quan gia mất mặt. Trượng phu tốt một chút có lẽ còn có thể tôn trọng nhau như khách, nhưng nếu trượng phu là dạng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, quá đáng hơn còn động tay động chân với ta, ta phải làm sao đây?"

"Dù ta có giỏi đến thế nào..." Thượng Quan Nhã thở dài, cười khổ: "Gả cho người ta rồi sẽ không được làm chính mình nữa. Chưa bàn đến chuyện khác, chỉ tính chuyện nếu trượng phu không cho ta về nhà mẹ đẻ, ta sẽ chẳng thể tiếp quản Thượng Quan gia. Hắn không cho ta đến giúp đỡ Điện hạ, vậy mọi thứ ta làm đều sẽ không còn ý nghĩa gì."

"Nhưng muội cũng không phải là dạng người biết nghe lời đâu nhỉ?"

Lý Dung nhướng mày hỏi, Thượng Quan Nhã khẽ cười đáp: "Điều đó là đương nhiên, nếu ta thật sự gặp được một tên trượng phu như vậy, ta sẽ ra ngoài tìm bừa một tên nam nhân nào đó, lấy tên đó có thai xong sẽ hạ độc, giết chết trượng phu. Tiếp đến ta sẽ dùng danh nghĩa của đứa nhỏ này và lên làm chủ mẫu, như thế không phải rất tốt sao?"

Nghe xong, trái tim Lý Dung chợt lạnh buốt, nàng do dự hỏi: "Nếu ngươi gả vào cung thì sao?"

"Gả vào cung ấy à..." vẻ mặt Thượng Quan Nhã vẫn rất bình tĩnh: "Vậy thứ ta gả cho không chỉ là một nam nhân nữa mà là ngôi vị Hoàng đế. Lúc đó, ta cũng không còn là Thượng Quan Nhã nữa mà đã đại biểu cho sự vinh nhục của cả Thượng Quan gia."

Lý Dung còn định nói thêm gì đó nhưng lời nói vừa đến miệng, nàng lại cảm thấy không còn ý nghĩa. Việc ở kiếp trước, dù nàng có hỏi rõ ràng và biết nhiều thêm cũng để làm gì chứ?

Chỉ khiến tình cảm bị sứt mẻ thôi.

Lý Dung trầm ngâm không nói, Thượng Quan Nhã chợt mỉm cười hỏi: "Điện hạ, vì sao Người lại đột nhiên hỏi những chuyện này vậy?"

"Chỉ vì ta muốn biết thêm về muội thôi." Lý Dung nhảy từ trên bàn xuống, đặt tay lên vai Thượng Quan Nhã: "Chúng ta là tỷ muội tốt của nhau mà, nên nói chuyện, tâm sự với nhau nhiều hơn."

Nói xong, Lý Dung kéo Thượng Quan Nhã ngồi xuống, chống cằm lật hồ sơ hỏi: "Muội hãy kể lại tình hình cụ thể cho ta nghe nào."

Khi Lý Dung và Thượng Quan Nhã thương lượng việc ngày mai trên triều nên ứng phó với Tạ Lan Thanh thế nào, Bùi Văn Tuyên lại đang ngồi trên xe ngựa đi thẳng về Bùi phủ.

Trước tiên hắn ghé thăm Ôn thị, sau đó đến bái kiến Bùi Huyền Thanh. Sức khỏe Bùi Huyền Thanh không tốt, từ rất lâu về trước ông đã từ quan ở nhà dưỡng lão rồi. Ngày thường công việc của con cháu đều bận rộn nên rất hiếm khi có người đến thăm ông.

Khi Bùi Văn Tuyên đến thăm Bùi Huyền Thanh, Bùi Huyền Thanh đang cho người nấu trà, tự mình đánh cờ. Bùi Văn Tuyên tiến đến, cung kính gọi: "Tổ phụ."

"Ta nghe nói hiện tại cháu đã là đại hồng nhân*, như vậy phải rất bận mới phải," Bùi Huyền Thanh bình thản hỏi: "Sao hôm nay lại có thời gian đến thăm lão già này, là vì có việc muốn nhờ sao?"

(*Gốc: 大红人, ý chỉ những người đắc thế, tiền đồ rộng mở hoặc đang được cấp trên tín nhiệm)

"Đã lâu không được gặp ngài, hôm nay rảnh rỗi..." Bùi Văn Tuyên quỳ ngồi xuống đối diện với Bùi Huyền Thanh, cười nói: "Tranh thủ quay về thăm người nhà thôi."

Bùi Huyền Thanh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên một cái.

Bùi Văn Tuyên cực kì giống phụ thân của mình, ánh mắt Bùi Huyền Thanh hơi dừng trên mặt Bùi Văn Tuyên giây lát, sau đó ông khẽ cười nói: "Cháu thật sự rất giống phụ thân mình, ngay cả tính cách cũng vậy."

Dứt lời, Bùi Huyền Thanh chỉ tay vào hộp cờ bên cạnh nói: "Ta chơi cờ một mình cũng chán, cháu đánh với ta đi."

Bùi Văn Tuyên cung kính đáp một tiếng, sau đó bắt đầu đánh cờ với Bùi Huyền Thanh. Trong quá trình đó, hai bên đều không hề nhắc đến chính sự, ngược lại Bùi Huyền Thanh lại hỏi vài câu về hôn sự giữa Bùi Văn Tuyên và Lý Dung.

Bầu không khí thư thái như vậy khiến Bùi Huyền Thanh thả lỏng lại, ông cười nói: "Cháu cũng đã hai mươi mốt, là thời điểm nên có con rồi. Ngày thường đừng mãi lo công sự, bỏ bê Công chúa, mau chóng ôm một đứa trẻ về đây, ta có cháu cố cũng thấy vui."

"Đây đâu phải là chuyện muốn gấp là gấp được ạ." Bùi Văn Tuyên cười đáp: "Hiện tại Điện hạ phải giải quyết bao nhiêu là việc, không phải là thời điểm thích hợp có con cái."

Thấy Bùi Văn Tuyên tránh né như không muốn tiếp tục vấn đề trên, ông cũng không nhiều lời thêm. Hai người yên lặng đánh một ván xong, Bùi Văn Tuyên nhìn sắc trời, bình thản nói: "Canh giờ cũng không còn sớm, tổ phụ, tôn nhi xin cáo lui trước."

Bùi Huyền Thanh khẽ gật đầu, Bùi Văn Tuyên đứng dậy, hành lễ với Bùi Huyền Thanh xong định lui ra ngoài. Bùi Huyền Thanh thấy Bùi Văn Tuyên đi ra ngoài, nhíu mày hỏi: "Cháu thật sự không có việc gì muốn nói với ta sao?"

"Tổ phụ," Bùi Văn Tuyên thở dài: "Con đến đây chỉ vì con là người của Bùi gia thôi, dù sao đi nữa chúng ta vẫn là người một nhà mà."

Nói xong, Bùi Văn Tuyên hành lễ, Bùi Huyền Thanh lẳng lặng nhìn Bùi Văn Tuyên lui xuống.

Người hầu bên cạnh tiến đến rót trà cho Bùi Huyền Thanh, cung kính nói: "Đại công tử có tặng loại trà ngài thích nhất, trong tất cả các công tử, chỉ có mình đại công tử là biết được điều này. Đại công tử quả thật rất hiếu thảo với lão gia."

Bùi Huyền Thanh trầm ngâm, đảo mắt nhìn ly trà một cái, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Thăm Bùi Huyền Thanh xong, sau khi suy nghĩ một chốc, Bùi Văn Tuyên lại quay ngược về Đốc tra ti.

Khi Bùi Văn Tuyên đến nơi, Lý Dung còn chưa giải quyết công việc xong. Nàng và Thượng Quan Nhã xác nhận khẩu cung của sát thủ cùng sổ sách chi tiêu của Trần gia xong thì tính sang chuyện Thượng Quan Nhã nên bắt đầu "dọn dẹp" lại Thượng Quan gia thế nào.

Lý Dung định trước khi Lý Minh kịp ra tay sẽ "rửa sạch" Thượng Quan gia một lượt, tránh như kiếp trước, Lý Xuyên sẽ bị liên lụy bởi một đống việc phiền phức của Thượng Quan gia.

Lý Xuyên là một Thái tử theo trường phái chín chắn, điềm đạm, có thể nói không ai có thể tìm ra được bất kì sai lầm nào của cậu. Việc lập hay phế truất Thái tử là một chuyện trọng đại, chỉ cần Lý Xuyên không phạm sai lầm gì thái quá, Lý Minh dù muốn nhắm vào cậu cũng rất khó.

"Dọn dẹp" Thượng Quan gia cũng chính là cách giải quyết nỗi lo về sau của Lý Xuyên.

Bùi Văn Tuyên đến Đốc tra ti lại được báo Lý Dung vẫn đang làm việc, nghe xong hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ bảo người bưng trà lên sau đó ngồi ở sảnh trước, cầm một quyển sách dùng để giết thời gian lên đọc.

Chưa đọc được bao lâu, một thị về vội vàng từ ngoài chạy vào, Bùi Văn Tuyên đưa mắt nhìn sang, thị vệ kia đã gấp gáp la lớn: "Điện hạ, không hay rồi Điện hạ!"

Dù ngồi bên trong nhưng Lý Dung vẫn có thể nghe thấy được. Nàng và Thượng Quan Nhã liếc nhìn nhau một cái, tiếp đến họ nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài. Thị vệ kia vừa nhìn thấy Lý Dung đã quỳ xuống, lớn tiếng bẩm báo: "Điện hạ, Tạ Lan Thanh vào cung tố cáo Người, Bệ hạ ra lệnh triệu Điện hạ vào cung gấp ạ."

"Ông ta nóng lòng muốn chết đến vậy cơ đấy?"

Lý Dung bật cười, thị vệ không dám đáp lời. Bùi Văn Tuyên đứng dậy, đi đến sau Lý Dung thấp giọng nói: "Ta theo Điện hạ vào cung."

"Điện hạ," Thượng Quan Nhã nhíu mày: "E rằng lão già Tạ Lan Thanh kia không có ý tốt gì đâu."

"Muội đừng lo lắng..." Lý Dung khẽ cười đáp: "Bổn cung lập tức sẽ tiễn ông ta lên đường."

Nói xong, Lý Dung xoay người, tay áo rộng vung lên, nàng chắp tay sau lưng, mang theo một nhóm người, vui sướng nói: "Đi thôi!"

Lý Dung đi thẳng một đường đến hoàng cung. Khi đến Ngự thư phòng, Lý Dung nhìn thấy Tạ Lan Thanh đang ôm bụng, yếu ớt nằm trên ghế.

Lý Dung mỉm cười bước vào, cung kính hành lễ: "Nhi thần tham kiến Phụ hoàng."

Bùi Văn Tuyên cũng làm theo Lý Dung dập đầu thưa: "Vi thần tham kiến Bệ hạ."

Trong phòng tập trung rất nhiều người, Tô Mẫn Chi, Thượng Quan Húc, ngay cả Tô Dung Khanh cũng có mặt. Ghế dựa của Tạ Lan Thanh đặt ở một bên, quỳ dưới chân ông ta chính là Lận Phi Bạch người đầy thương tích.

Lý Minh nhìn Lý Dung, ông dường như có chút mệt mỏi, sau khi khoát tay ý bảo Lý Dung đứng lên xong liền nói thẳng: "Bình Nhạc, Tạ đại nhân nói con ra lệnh cho tên sát thủ này đến giết ông ta, con có nhận tội không?"

Lý Dung nghe vậy, cười như không cười nhìn về phía Lận Phi Bạch: "Con ra lệnh cho vị công tử này đi giết Tạ đại nhân á?"

Nói xong, Lý Dung đi đến cạnh Lận Phi Bạch, quỳ một gối xuống sàn, hai tay đặt trên đầu gối co lên, nàng cười nói: "Ta chỉ muốn hỏi vị công tử này một chút, ta quen biết ngươi thế nào và bằng cách nào để sai khiến được ngươi?"

"Thảo dân là một sát thủ chốn giang hồ, nửa tháng trước, Điện hạ cho người tìm thảo dân, muốn thảo dân giết một người. Lúc ấy Điện hạ có đeo khăn che mặt, tuy thảo dân không thể nhìn rõ mặt Điện hạ nhưng lại nhớ rõ giọng nói của Điện hạ."

"Thính giác của ngươi tốt thật nhỉ?" Lý Dung khẽ gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Điện hạ hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tạ Lan Thanh lập tức ngắt lời Lý Dung: "Chẳng lẽ Điện hạ đang chột dạ, muốn xác nhận lời khai của nhân chứng trước nhằm tìm cách giảo biện sao?"

"Tạ Thượng thư, xin chú ý lời ăn tiếng nói của ngài!" Bùi Văn Tuyên lạnh lùng nhìn ông, nhàn nhạt nói: "Hiện tại mọi chuyện còn chưa rõ ràng, ngài lại nói Điện hạ muốn giảo biện. Sao nào, chẳng lẽ Tạ đại nhân đang xem nơi này là Hình bộ, muốn tự mình phán quyết sao?"

"Mồm mép của Bùi đại nhân thật sự lươn lẹo." Tạ Lan Thanh cười lạnh thành tiếng: "Ý của ta là gì, mọi người ở đây ai cũng hiểu, Bùi đại nhân đừng bắt bẻ từng chữ một như vậy."

"Sau đó thì sao?" Lý Dung nhìn chằm chằm Lận Phi Bạch, Lận Phi Bạch không nói gì, Lý Minh lạnh lùng nói: "Lận công tử, nói đi!"

"Sau đó thảo dân làm theo yêu cầu của cố chủ, đến hẻm núi Hồ Điệp ám sát người trong tranh vẽ, nhưng thảo dân lại bị người khác mai phục và bắt giam vào Đốc tra ti. Sau khi đến Đốc tra ti, thảo dân gặp được Công chúa, Công chúa vừa lên tiếng thảo dân đã biết đây chính là cố chủ trước đây bảo thảo dân ám sát Công chúa. Công chúa biết được năng lực của thảo dân nên bảo thảo dân đi giết Tạ đại nhân, nếu không sẽ dùng tội danh ám sát Công chúa chém đầu thảo dân!"

Tuy ngữ điệu của Lận Phi Bạch không có cảm xúc gì nhưng nếu kết hợp với dáng vẻ trầm tĩnh mang theo chút tức giận của gã, ngược lại sẽ người khác tin tưởng đôi chút.

Lý Dung mỉm cười nghe Lận Phi Bạch nói xong lại hỏi tiếp: "Sau đó ngươi đã đi ám sát Tạ thượng thư?"

Lận Phi Bạch không thèm để ý tới nàng, gã quỳ dưới đất, sống lưng thẳng tắp.

Lý Dung thấy gã đã nói xong liền đứng dậy, Lý Minh thấy thái độ của nàng như thể mọi thứ đều nằm trong dự kiến, chỉ hỏi: "Những gì gã nói là thật?"

"Phụ hoàng," Lý Dung mỉm cười xoay người, nói thẳng: "Câu chuyện này của gã có trăm ngàn chỗ hở, chẳng khác gì những bá tánh nghèo khổ thảo luận chuyện Hoàng đế nên dùng đòn gánh vàng hay đòn gánh bạc vậy. Mà câu chuyện nhảm nhí như Hoàng đế dùng đòn gánh đi gánh đất sao có thể là thật ạ?"

Nàng vừa nói xong, Tạ Lan Thanh lập tức đanh mặt nói: "Có đúng hay không xin Điện hạ hãy nói rõ ràng, đừng quanh co lòng vòng như vậy."

"Được thôi, vì Tạ thượng thư vừa bị ám sát nên đầu óc không minh mẫn lắm, Bổn cung có thể hiểu được. Vậy thì Bổn cung giúp ngươi phân tích một chút những sơ hở trong lời nói của gã. Thứ nhất, gã nói ta là cố chủ của gã, vậy xin hỏi, ta không có thủ hạ để dùng hay vì ngưỡng mộ mỹ danh của Lận công tử mà nhất định phải đến gặp trực tiếp? Đường đường là một Công chúa sao không chịu bảo thân tín đi mướn sát thủ mà lại muốn tự mình đi?"

"Điện hạ nói rất đúng," Bùi Văn Tuyên vội bổ sung: "Vi thần cũng không muốn Điện hạ gặp riêng nam nhân khác."

Lý Dung lén trừng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, Bùi Văn Tuyên giả vờ như không biết gì, mặt không chút cảm xúc.

"Nhỡ đâu Điện hạ vốn làm việc thận trọng, không muốn để người khác biết được chuyện xấu xa này thì sao?"

Tạ Lan Thanh lạnh giọng đáp, Lý Dung khẽ cười, vừa đi vòng quanh Lận Phi Bạch vừa nói: "Được thôi, ta nhường Tạ đại nhân một lần, cứ xem như ta làm việc thận trọng lại vô năng, chỉ có thể tự mình đi tìm sát thủ. Vậy thì dựa theo những gì vị công tử này nói, Bổn cung tự mướn sát thủ, tự biên tự diễn tiết mục mình bị ám sát, nhưng nếu biết rõ sau này phải gặp lại gã, lần đầu gặp ta còn biết đeo khăn che mặt, vậy chẳng lẽ lại không biết đổi giọng sao?"

"Thảo dân tập võ từ nhỏ, cực kỳ nhạy cảm với các loại âm thanh." Lận Phi Bạch lạnh giọng nói.

Bùi Văn Tuyên lại khẽ chen ngang: "Quả nhiên là đôi tai thính như chó."

"Được thôi," Lý Dung cúi đầu cười một tiếng: "Cứ xem như Lận đại hiệp võ công cao cường, là ta tính sai. Nhưng nếu ta đã lên kế hoạch vờ như có người muốn mưu hại ta, vậy vì sao ta còn muốn buộc ngươi đi giết Tạ thượng thư mà không phải trực tiếp bảo ngươi giả tạo chứng cứ, xác nhận Tạ thượng thư bảo ngươi mưu hại ta chứ?"

Lời chất vấn này khiến Lận Phi Bạch sững người, nhưng vì ngoài mặt gã không có chút biểu tình nào nên cũng không biết gã đang có suy nghĩ gì.

Thấy gã im lặng không nói, Tạ Lan Thanh lại chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này thì phải hỏi Điện hạ mới đúng. Có lẽ Điện hạ cảm thấy, sau khi Trần Vương thị chết lại nhắc đến chuyện mình bị ám sát sẽ không có được hiệu quả như Điện hạ mong muốn, chính vì thế Người đã bảo gã ám sát ta thì sao?"

"Nếu vậy thì trong chuyện này sẽ xuất hiện một vấn đề vô cùng mấu chốt."

Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, nàng hơi khom lưng, nhìn Tạ Lan Thanh đang ngồi trên ghế hỏi: "Sao ta có thể bảo con trai đi giết cha ruột của mình được chứ?"

Nghe thế, mọi người đều chấn động, sắc mặt Tạ Lan Thanh phút chốc thay đổi, còn Lận Phi Bạch lại ngẩng phắt đầu lên.

Lý Dung mỉm cười đứng thẳng người dậy, tiếp tục gõ quạt vào lòng bàn tay: "Về câu chuyện này, chi bằng chúng ta hãy nhìn nó từ một góc độ khác."

"Các vị cảm thấy, khả năng một vị Công chúa năm lần bảy lượt đầu óc có vấn đề, cuối cùng còn bảo con trai đi ám sát cha ruột của mình lớn hơn hay khả năng hai cha con họ thông đồng, vu khống Công chúa lớn hơn?"

"Lận công tử," Lý Dung nhìn gương mặt đầy vẻ khiếp sợ của Lận Phi Bạch, cười hỏi: "Ngài nghĩ sao?"

🌺Góc tám nhảm🌺

Gần đây đọc được một bài review, biết được truyện mình dịch cũng có nhiều người đang chờ đọc nên cũng khá vui vì công sức lao động được công nhận, hihi.

Nhân dịp năm mới 2022, Tây cũng cảm ơn những độc giả đã luôn ủng hộ Tây trong suốt thời gian qua, dù không thể được như lời hứa ban đầu mỗi tuần một chương (một phần vì công việc một phần vì ôm nhiều bộ khác) nhưng Tây chắc chắn sẽ không bỏ hố. 

Happy new year nha mn! 🎇🎇🎇🎇 Mong mn ủng hộ thêm vài bộ khác của nhà Tây nha, :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top