Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Chuẩn Bị, Viên Đá Ma Thuật và Tương Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tôi chưa chỉnh sửa nhiều nên ai thấy đọc chỗ nào sạn thì nhắc tôi sửa nhá.
.
.
.
.
.
.
Nếu có thể, tôi muốn Ciel nghĩ ngơi một chút sau khi đánh bại gã khổng lồ một mắt. Nhưng vì mùi máu có thể thu hút những con quái vật khác nên tôi muốn Ciel rời khỏi đây ngay lập tức.

Với việc mọi người bị đập nát hết như thế này, thì họ sẽ không nghĩ rằng Ciel vẫn còn sống. Tuy nhiên, tôi vẫn còn vài việc mà mình muốn làm.

[Trước tiên, chúng ta nên xử lí cái xác của gã khổng lồ đã chết này đi.]

“Con nghĩ là chỉ cần để nó ở đây, nhưng những gì con vừa nói có sai không?”

[Nếu họ mà tìm thấy cái xác này, thì ắt hẳn là họ sẽ nghĩ là vẫn có người còn sống.
Mà nếu ta cứ để ở đây thì trước sau gì bọn quái vật và động vật trong khu rừng này cũng sẽ đến để làm gì đó với nó. Nhưng tốt hơn hết là chúng ta nên xử lí nó thì hơn, cứ đốt rồi chôn nó xuống đất chắc là được rồi.]

“Con hiểu rồi. ‘Faro(Hỡi lửa)’......”

[Ciel, ngừng lại!]

Sau khi tôi vừa ngăn Ciel, người đang định chuẩn bị đốt nó bằng phép thuật thì giờ đây Ciel đang im lặng nhìn lại tôi bằng ánh mắt dò hỏi.

Là một người mà ít nhiều gì cũng đã đang ở trong độ tuổi trưởng thành, thì cách con bé ngoan ngoãn nghe lời như thế, thực sự khiến tôi cảm thấy hơi lóa mắt. Nếu là tôi thì ít nhất cũng phải giận dữ nói lại “Chẳng phải chính là cậu người bảo tôi đốt nó hay sao.”

Nói vậy là đủ rồi, bây giờ tôi sẽ làm tới cái việc mà mình đang tò mò.

[Ciel, con có thể đâm con dao vào xác của nó được hay không?]

“Con không nghĩ là cần phải xác nhận nó đã chết hay chưa.
Hay ý người là một cái gì khác?”

[Ừ, đó là do trái tim của nó. Ta cảm thấy có sức mạnh ma thuật  đang được tập trung ở đó.]

“Vậy thì cắt nó ra và kiểm tra xem nó là gì đúng không ạ? Nhưng còn dao thì...”

[Hãy tìm một cái thử xem. Có lẽ gã lợn và đoàn của hắn chắc cũng sẽ có một cái.]

“Gã lợn?..... À, con chưa thấy một con lợn thật sự trước kia, nhưng nó chắc chắn cũng sẽ trông như thế! Nhưng, Ain mà cũng có thể ăn nói một cách như vậy sao, hể.”

Tôi thốt lên cái tên mà tôi đã tự nghĩ ra trong đầu mình. Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ ra được cái tên nào hay hơn cho ông ta, nhưng mà Ciel vẫn hiểu được người tôi đang nói đến là ai, vậy nên không thành vấn đề.

Tôi không muốn làm Ciel thất vọng sau khi thấy thái độ của tôi như thế. Tuy nhiên có vẻ như những lo lắng của tôi là không cần thiết vì con bé lại đang cười khúc khích rất vui vẻ như vậy.

Tôi không muốn lấy bất cứ thứ gì trong số những thứ rải rác quanh đây, vì vậy chúng tôi lục lọi trong phần còn lại của chiếc xe ngựa đã vỡ nát và đã tìm được một con dao. Đó là một con dao được trang trí cực kì lòe loẹt, nhưng nó vẫn có thể sử dụng được.

{Lua: đoạn đầu của câu này hơi khó nên tui làm theo raw, nhưng không biết có chuẩn không nữa. raw: ぐちゃぐちゃになった、人の装備を持っていくのはあまりしたくなかったので、つぶされた馬車の残骸の方をあさってみたら、すぐにナイフは見つかった。見た目を重視したゴテゴテしたものだったけれど、使えなくはないだろう。}

Ở đó, tôi cũng thấy tiền. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng. Nhưng vì chúng là những miếng tròn mỏng nặng bằng vàng và bạc. Nên tôi không thể nhầm lẫn được.

Vì cũng chẳng có gì để mất nếu lấy chúng, vậy nên chúng tôi quyết định mang theo chúng nhiều nhất có thể.
Tiện thể, tôi cũng đã nói Ciel tìm kiếm luôn một chiếc áo trùm đầu hoặc là áo choàng.

Vì mái tóc dài màu trắng của Ciel có thể nổi bật nên tôi muốn tìm một thứ gì đó để che giấu nó. Và vì phần tóc mái quá cản trở, nên Ciel lúng túng -mặc dù tôi đưa ra một số chỉ dẫn khi nhìn thấy lọng tóc- dùng phép thuật để cắt nó đi. Nhưng chúng tôi không đụng đến những phần tóc phía sau, vì vậy bây giờ nó đã dài lên đến tận eo con bé.

Không vấn đề gì với chiều dài của tóc. Nhưng thứ làm tôi lo là nó đã đổi màu từ màu vàng ban đầu kia kìa. Nếu nó là một màu tóc phổ biến ở thế giới này thì tốt, không có gì để nói, chứ nếu mà màu tóc trắng là hiếm hoặc không có luôn thì rất có thể nó cũng sẽ dẫn rắc rối đến cho chúng tôi.

Tuy nhiên, ngay cả khi không nói đến màu tóc, thì Ciel cũng đã có nhiều thứ có thể sẽ mang rắc rối đến cho con bé.

Cái áo choàng là để che giấu mái tóc của con bé, nhưng tôi cũng muốn tránh việc người khác nhìn thấy Ciel trong tình trạng hiện tại. Vì bây giờ trên người con bé chỉ có một mảnh vải để che thân mà thôi.
{Lua: gái của "anh" thì chỉ để "anh" tia thôi, chứ "anh" éo cho bố con thằng nào nhìn đâu}

"Người cũng tiện thể tìm áo choàng được luôn rồi à?"

[Ciel, con không tìm thấy cái nào, nhưng cũng may là có mấy cái xác chết nên cứ mượn tạm cũng được.
Mà quả nhiên là không có cái vừa cỡ với Ciel cả.]

“Nhưng kéo lê tà áo thế thì trông khó coi quá, nên con cắt bớt một chút được không ạ?”

[Ừ, con cứ làm đi.]

Tôi để Ciel cắt nó bằng phép thuật sao cho vừa với con bé.
Tôi có thể làm mấy thứ như đổ đầy một cốc nước, đun nóng hoặc làm mát thức uống nhưng vì phép để cắt cái áo lại thuộc về một phép tấn công nên tôi không thể làm việc đó được.{Lua: ý ở đây là do thằng này không dùng được phép tấn công nên thằng này không sử dụng phép để cắt cái áo được}

Trái ngược với tôi, Ciel thì lại luôn tập trung vào việc học phép thuật chiến đấu. Hay nói đúng hơn, con bé có vẻ như có thể làm được hầu hết mọi thứ vì đã không hi sinh tài năng của mình giống như tôi. Thứ duy nhất mà tôi có thể thắng con bé có lẽ chỉ là về sức mạnh phòng thủ và khả năng dò tìm mà thôi.

Vì trước sau gì cũng phải đi tìm thức ăn nên chúng tôi đã tìm kiếm một ít trước khi trở lại chỗ cái xác của gã khổng lồ.
Nhìn kĩ hơn vào nó một lần nữa, tôi thấy cách nó chết thật sự gây khó chịu. Có một cái lỗ xuyên qua cơ thể nó, nhưng vì miệng vết thương đã bị đốt cháy bởi ngọn lửa nên chẳng có tí máu nào chảy ra,  cũng như không thể nhìn thấy bên trong càng làm tôi cảm thấy khó chịu hơn nữa.

Đặc biệt là đầu nó,  não - dù tôi không chắc nó có hay không - nhưng vì nó đã bị cắt ra nên tôi chắc chắn là nó đã chết. Tuy nhiên, có vẻ như nó vẫn còn sống, nên điều này làm tôi cảm thấy không thật chút nào. {Lua: Ain nghĩ là cái đầu bị cắt ra rồi nên chắc nó đã chết, nhưng ain cảm nhận được có vẻ như nó vẫn còn sống}

Lí do cho việc tôi tương đối có thể chấp nhận được chuyện này, có lẽ là do tôi đã được tái sinh hoặc là vì tôi đã sống gần 10 năm trong một cuộc sống như thế này.

Nhưng dù nó có là gì đi chăng nữa, thì nó có thể là thứ mà tôi cần để sống ở trong thế giới này.
Có lẽ sau này sẽ có lúc tôi sẽ không nghĩ một điều như thế này nữa. Tuy nhiên bây giờ, nhìn thấy một người nào đó chết vẫn sẽ khiến tôi cảm thấy đau lòng. Tôi sẽ không nói là mình cần phải làm quen với nó, nhưng ít nhất thì tôi cũng sẽ chịu đựng được nó.

Ciel tiến đến gần gã khổng lồ, con bé quỳ xuống và đâm con dao vào cơ thể của nó.
Tôi cứ tưởng con dao này chỉ để trưng vì mấy cái trang trí lòe loẹt nó, nhưng bất ngờ là nó cắt xuyên qua da thịt gã khổng lồ dễ dàng hơn tôi nghĩ.

Vì nó đã chết, nên không có máu phun ra và chúng tôi ngay lập tức tìm thấy một quả cầu màu xanh chàm có kích thước lớn hơn so với một quả bóng mềm. Trong quả cầu này, có chứa đầy một thứ sức mạnh thuật rất thuần khiết mà bất kì ai cũng chưa từng “đụng” tới, đây có lẽ là cái mà được gọi là viên đá ma thuật(ma thạch).

“Đây có phải là thứ mà Ain muốn tìm không vậy?”

[Ừ nó đó. Ta có thể cảm nhận được một lượng ma lực rất tinh khiết ở trong nó. Vậy đây có phải là đá ma thuật không thế?]

“Vâng, nó là một viên đá ma thuật. Trong những cuốn sách đã viết rằng nó sẽ được lấy ra từ những con quái vật.
Nhưng thật bất ngờ là người vẫn còn nhớ đó!”

Ciel trông hơi phấn khích một chút vì được nhìn thấy được thứ mà mình chỉ biết qua những cuốn sách.

Trong số những quyển sách ở trong căn phòng đó, có những cuốn nói về chất xúc tác được dùng trong phép thuật và ma thuật, như thảo dược và đồ trang sức, cũng như phương pháp để có được chúng. Tuy nhiên, chúng có vẻ chẳng được bọn họ coi trọng lắm nên những quyển như thế rất ít. Vì vậy, không có gì lạ nếu như Ciel không nhớ những thứ như thế này.

Đó chỉ là giả định của tôi mà thôi, nên nói tôi giỏi vì tôi nhớ thì thật không đúng. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa định cho Ciel biết về kiếp trước của mình, vì vậy tôi chỉ chấp nhận lời khen của con bé với một nụ cười có phần gượng gạo.

[Ta nghĩ rằng đá ma thuật có thể bán được ở rất nhiều nơi và còn có thể dùng nó để tăng sức mạnh ma thuật cho chúng ta.
Nên không có hại gì khi lấy nó theo cả.]

“Vậy đây có phải là thứ đó không ạ?”

[Ừ, đây có vẻ như là một trong những thành phần chính của viên thuốc đó.]

Việc Ciel có thể để ý và phản ứng lại rất nhanh với lời nói của tôi, làm tôi thấy rằng con bé thật sự thông minh hơn tôi rất nhiều.

Có vẻ như việc con bé là con gái của một Công tước cũng chẳng phải để trưng. {Lua: ủa, thế chẳng lẽ con gái công tước thì bắt buộc phải thông minh à?}

Tiếp tục, có vẻ như là họ không bắt chúng tôi uống trực tiếp một viên đá ma thuật. Mà viên thuốc đó có thể đã được tạo ra sau khi xử lý và chế biến những viên đá ma thuật.

Ma lực sẽ tăng lên khi một người lớn lên và sẽ dừng khi họ đến tuổi thiếu niên. Nhưng có một số người lượng ma lực của họ vẫn tiếp tục tăng dù là họ đã trưởng thành. Tuy nhiên, không có cách nào được xác nhận có thể chủ động gia tăng ma lực của một người.

Tôi sẽ không nói là chúng tôi đã đọc hết tất cả những cuốn sách trong căn phòng đó, nhưng tôi nghĩ rằng những quyển sách đó để là những quyển nguyên cứu chuyên sâu về phép thuật. Vì vậy, chúng tôi cũng cần chỉnh lại thường thức chung về phép thuật của mình một khi đến thị trấn hoặc là một ngôi làng.
{Lua: chỗ này kiểu như bọn nó đọc quá nhiều sách chuyên sâu về phép rồi nên giờ khi đến thị trấn khác thì phải chỉnh lại thường thức cho hợp}

“Vậy bây giờ, con chỉ cần đốt và chôn nó thôi phải không ạ?”

[Phải, con cứ làm đi.]

Nghe lời của tôi, Ciel đốt cái xác của tên khổng lồ, đào một cái hố rồi chôn nó xuống.

Vì tất cả những việc này đều được làm hết bằng phép thuật, nên tự bản thân Ciel có thể hoàn thành nó trong vài phút mà không bị bẩn.

Sau khi đã san phẳng lại mặt đất xong, tôi thấy Ciel vẫn còn đang suy nghĩ về một điều gì đó.

[Có chuyện gì thế?]

“Này Ain. Thay vì dùng dao, chẳng phải chúng ta chỉ cần dùng phép thuật để lấy viên đá ma thuật ra sao?”

[Ah.....] {Lua: thanh niên bị nhốt 10 năm nên ngáo rồi. Có phép mà éo chịu xài}

Bây giờ con bé nói thế tôi mới thấy, đúng thật ấy chứ! Ừ nhỉ, chỉ cần nghe đến việc mổ xẻ một con quái vật đã làm tôi nghĩ ngay tới chuyện dùng một con dao; nhưng mà, dùng phép thuật của Ciel thì dễ hơn nhiều.

[N-nhưng... vẫn có thể, sau này chúng ta vẫn có thể sẽ phải cần dùng tới con dao đấy...
Không, ừm... Ta thật lòng xin lỗi, chỉ vì quyết định vội vàng của ta mà chúng ta đã phải phí công để đi tìm nó rồi!!!]

Tôi định đưa ra một cái cớ, nhưng rồi lại vội vàng xin lỗi trước khi nói xong. Có lẽ vì quá xấu hổ và lúng túng mà giọng tôi nhỏ dần đi vào cuối câu nói của mình.

Nếu tiếp tục thế này không chừng tôi lại rơi vào trạng thái phòng vệ mất thôi, nhưng tôi vẫn muốn mình thành thật với Ciel hết mức có thể. Dù rằng tôi vẫn đang giấu kín chuyện giới tính và quá khứ của mình.

{Lua: ở đây kiểu như ain muốn mở lòng với ciel nhưng nhút nhát, mới đây còn bị rơi vào tình cảnh xấu hổ nữa nên thay vì mở lòng thì “ổng”(công chúa rồi thì ổng gì nữa, giờ phải gọi là thím) lại về safezone, làm các hành động để bảo vệ tự tôn của mình, không muốn lộ ra điểm yếu.}

Tuy nhiên, điều đó cũng không thay đổi được những gì tôi đang làm thật là đáng hổ thẹn. Và đúng như tôi nghĩ, Ciel nhanh chóng chớp mắt im lặng trong khi suy nghĩ cái gì đó.

[Ừm....]

“Không có gì, không có gì cả. Con chỉ nghĩ một chút, chỉ một chút thôi, rằng cũng có những thứ mà ngay cả Ain cũng không thể nhận thấy.
Vì con luôn được Ain giúp đỡ, nên con cứ nghĩ rằng Ain có thể làm được bất cứ điều gì.”

[Không hẳn đâu, có lẽ vẫn còn có nhiều thứ mà ta cũng không thể làm được đó.]

Trong khi đang bối rối với Ciel ăn nói khác thường như vậy, tôi đã trả lời lại như thế.
Tuy nhiên, sau khi thấy Ciel hài lòng một cách kì lạ vì một số lí do nào đó, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm vì đã không làm con bé thất vọng.

Nhưng thay vì hài lòng, hay có vẻ như con bé chỉ đang cười toe toét?

“Chúng ta nên làm gì bây giờ đây?
Vì con chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để thoát khỏi biệt thự nên chưa nghĩ sẽ làm gì sau khi thoát ra được, còn có người biết không?”

[Có một con đường phía trước chúng ta, nên trước tiên chúng ta cứ đi theo con đường đó càng xa càng tốt.
Ít nhất, chúng ta có thể đến được một thị trấn hoặc một ngôi làng.]

Dù nó có hơi khó để có thể gọi là một con đường. Nhưng cỏ bị giẫm lên và có dấu vết của bánh xe ngựa nên tôi không thể nhầm được.

Nhưng ít nhất, thì nó còn tốt hơn là đi tìm một dòng sông ngay bây giờ.

[Mặc dù có giới hạn với số lương thực mà chúng ta mang theo, nhưng nó vẫn đủ trong vài ngày và chúng ta cũng có thể tạo ra nước bằng phép thuật.
Nhưng vấn đề sẽ xảy ra một khi chúng ta đến thị trấn.]

“Vấn đề?”

[Thành thật mà nói, Ciel có rất nhiều thứ mà sẽ dễ khiến một người gặp rắc rối đấy.
Dù gì thì con vẫn còn nhỏ, là một công chúa xui xẻo và còn có họ hàng máu mủ với công tước. Hơn nữa, trông con còn rất xinh xắn, toàn đầy ắp những đặc điểm dễ gây chú ý thôi.]

“Đầy ắp có nghĩa là gì thế? ”

[Ừm... Nó có nghĩa như là “quá nhiều” ấy. Đó chỉ là một thuật ngữ được dùng ở nơi ta từng sống thôi.]

Fufufu. Vậy thì, con tự hỏi mình không nên là một cô bé, cũng như phải giấu chuyện công chúa xui xẻo và con gái công tước, đúng không nhỉ?”

Tôi lại mắc phải sai lầm nữa rồi. Thật thảm hại vì để bị thử chỉ sau khoảng khắc mà mình quyết định thành thật với con bé. Nhưng vì ta không thể nói dối, hãy tha cho ta đi mà!!!

Thấy con bé cười khúc khích vui vẻ như thế, mà tôi không biết con bé đang nghĩ cái gì. Nhưng dường như con bé vẫn biết là tôi không muốn con bé quá dò xét mình, thế thì tôi cũng quyết định cứ nghe theo con bé mà thôi.
{Lua: câu này kiểu như thấy con bé đang chọc mình nhưng vẫn biết là con bé không muốn nói quá sâu vào chuyện của main, nên main cứ để con bé làm cái gì thì làm nhưng miễn sao không đụng vô mấy chuyện nhạy cảm của main là được}

[Ta nghĩ là Nghề và quá khứ của con thì có thể giấu được, nhưng mà ngoại hình thì hơi khó. Còn cái áo choàng thì chỉ che được mái tóc của con mà thôi.]

“Con nghĩ là sẽ ít có sự khác biệt về giới tính ở tuổi của con, vậy con có thể cải trang được không?”

[Nếu con cắt tóc ngắn và mặt một số quần áo rộng thì rất khó để nhận biết. Nhưng ta nghĩ tốt nhất là con đừng làm thế.]

“Bởi vì mạch ma thuật ở trên tóc con đúng không? Con không biết mình sẽ thay đổi bao nhiêu nếu cắt nó đi, nhưng chắc chắn là thật tệ nếu trở nên yếu hơn.”

[Hơn nữa, nếu con cần thể hiện Nghề của mình vì một số lí do nào đó, thì họ có thể biết con là một “Công Chúa” đấy.]

Nếu chúng tôi chọn sống một cuộc sống thật cẩn thận thì có thể giữ kín được Nghề của mình. Tuy nhiên, chẳng hạn như việc ra vào các thị trấn có thể yêu cầu chúng tôi thể hiện ra Nghề của mình. Đặc biệt nữa là do chúng tôi cũng chẳng có giấy tờ tùy thân nào cả.

Chính xác là bởi vì chúng tôi chẳng biết gì về thế giới, nên tốt nhất là nên xem xét tới mọi khả năng có thể.

[Ngoài ra, nếu có thể, con có thể để mọi việc lại cho ta xử lí một lúc khi chúng ta đến thị trấn được không?]

Nghe câu hỏi của tôi, Ciel suy ngẫm với một cái nhìn thật nghiêm túc.

Trong tương lai, tôi muốn con bé có thể phát triển đủ khả năng giao tiếp của mình để có thể tự mình hành động. Tuy nhiên, thật là vô lý nếu bắt con bé làm thế bây giờ.

Thay vào đó, tôi cảm thấy thật bất ngờ bởi con bé thậm chí còn không từ chối đến nơi có nhiều nhiều đang sống nữa kìa.

Dù sao, những người con bé từng gặp trước giờ chỉ có gã Công tước man rợ, tên quản gia mặt nạ và gã lợn + đoàn hộ tống. Nên dù có suy nghĩ lạc quan đi nữa thì tôi nghĩ bất cứ ai cũng sẽ bị androphobia ngay sau đó thôi.

{Lua: hội chứng sợ đàn ông}

Vì vậy, cho đến khi Ciel quen với nó, tốt nhất bây giờ tôi nên là người hành động.{Lua: ý đoạn này là do ciel vẫn chưa quen tiếp xúc với nhiều người nên bây giờ cứ để ain điều khiển cơ thể một thời gian đã}

Có vẻ như cũng hiểu ý tôi, Ciel cũng chịu thua và nói “Con sẽ để nó cho người, Ain.”

“Có một chuyện làm con còn lo lắng, đó là có nơi nào để chúng ta có thể làm việc hay không?
Với số tiền này hiện tại, chúng ta có thể sống được một thời gian, nhưng cuối cùng thì nó cũng sẽ hết, đúng không?”

[Nếu về vấn đề đó thì ta cũng kiếm được một đối tượng tiềm năng rồi.
Ta không thể nói chắc được, nhưng vì có những con quái vật ở khắp nơi nên ta đoán cũng sẽ có được một tổ chức. Tuy nhiên, chúng ta sẽ vướng vào nhiều rắc rối đấy.]

“Người có khẳng định là chúng ta sẽ gặp rắc rối không?”

Tôi trả lời với chút bối rối [Thường thì sẽ là như vậy.]
.
.
.
.
Vậy là chap sau sẽ là chap mà một vài người mong chờ. Chap với POV của Cielmer, đừng có đánh giá thấp bé Cielmer nha, chứ bé cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top