Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12: Khu Rừng, Gác Đêm và Trò Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn một ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi lấy viên đá ma thuật. Với tốc độ này, không biết liệu chúng tôi có thể sớm đến được nơi có người hay không. Tuy nhiên một phần đơn giản cũng là do chúng tôi bước đi không nhanh, vậy nên tôi không nghĩ nội trong ngày hôm nay chúng tôi có thể đến nơi được.

Lý do đầu tiên của việc đi chậm là do Ciel chưa quen đi trong rừng. Ngoài ra con bé còn chưa quen với việc trong khi đi mặc áo choàng và mang thêm túi, vì vậy nó sẽ càng làm tốn thêm sức lực của con bé hơn nữa. Nhưng thật tốt vì con bé đã có thêm một chút thể lực nhờ việc nhảy thường xuyên, nếu không như thế, tôi không chắc là chúng tôi có đi được một nữa quãng đường của ngày hôm nay không nữa.

Còn một lý do là vì Ciel chỉ toàn tập trung chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Rốt cuộc, phải mất 10 năm để chúng tôi có thể đến một nơi khác ngoài căn biệt thự đó, nên chỉ là tự nhiên nếu một cô bé 10 tuổi thấy tò mò về mọi thứ xung quanh

Thay vào đó, đây cũng là lần đầu tôi đi trên một con đường thế này, vì vậy tôi cũng có đôi chút quan tâm đến nó.
Tuy nhiên, nó cũng là con đường dẫn đến ngôi biệt thự đó, vậy nên tôi cũng để dò tìm của mình ở mức tối đa để đảm bảo, nếu có ai đến gần thì chúng tôi có thể trốn đi ngay lập tức.

Dù sao, Ciel của ngày hôm qua đã rất đáng yêu.

Vì tôi muốn tránh xa cỗ xe càng nhanh càng tốt, nên tôi đã thúc giục Ciel rời khỏi đó ngay lập tức; nhưng khi tôi nói với con bé là không sao nữa vì đã đi đủ xa rồi thì con bé liên tục gọi tôi “Ain, Ain!” với cái giọng điệu sôi nổi.

Từ lúc đó trở đi, những lời tiếp theo như kiểu “Bầu trời thật là xanh!” và “Nhìn kìa, nhìn kìa! Những chiếc lá này xanh quá đi!” và như vậy, nó cũng làm tôi nhớ lại những khó khăn mà chúng tôi đã trải qua trong cuộc sống cho đến bây giờ.{Lua: chắc nhìn con bé năng nổ quá nên mới hồi tưởng lại những ngày tháng khó khăn chứ gì}

Cứ cười đùa vui vẻ như thế trong một khu rừng xa lạ cả ngày hôm qua, nhưng cuối cùng thì Ciel cũng ngủ thiếp đi trước khi màn đêm buông xuống.

Chúng tôi không thể dựng trại nhưng đối với Ciel, người từng ngủ trên gường đá và sàn đá thì mặt đất mềm khá thoải mái để ngủ và con bé đã ngủ rất nhanh.

Thật ra, khi con bé đang ngủ, có một con sói nhỏ đã mò đến. Nhưng do dường như nó không thể phá vỡ nổi kết giới của tôi, vì vậy tôi đã nhìn thấy nó bỏ cuộc và bỏ đi mà không làm Ciel thức giấc.

Tuy nhiên, chính xác mà nói, tôi đã cố gắng để đánh thức Ciel, nhưng con bé thậm chí còn không nhúc nhích nữa là.
Do con bé đã luôn cảnh giác mọi thứ và bây giờ thì đã thoát ra được, nên tôi sẽ không phàn nàn gì nếu con bé có ngủ sâu đến như vậy.

Nhưng để có thể sống tiếp được trong tương lai, tôi muốn con bé có thể tỉnh dậy ngay, trong những lúc mà tôi đánh thức con bé dậy. Tuy nhiên, tất cả cũng là do tôi chẳng có khả năng để tấn công mà thôi.

Do bây giờ dò tìm của tôi chẳng phát hiện ra được bất cứ thứ gì nên về cơ bản thì chúng tôi chỉ cần đi qua khu rừng đầy nắng này, vì vậy tôi đã bớt căng thẳng đi đôi chút.

Tuy nhiên, dù cho tôi có nói đã bớt căng thẳng, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là hát. Chà, do tôi cũng thích hát mà Ciel cũng đang lắng nghe, nên thế cũng tốt thôi.

Khi tôi đang hát một bài hát thích hợp với tâm trạng hiện tại của mình, thì Ciel cũng thay đổi tốc độ khi bước đi theo bài hát của tôi.

Ciel tiến tới, bước chân nhẩn nha theo nhịp điệu bài hát và sau đó dừng chân lại ngay khi tôi hát xong bài hát của mình.

[Có chuyện gì thế?]

“Ain này, người đang hát một bài hát đúng không?”

[Ừ, nhưng có chuyện gì à?]

“Không không có..... hay có lẽ là có nhỉ? Một bài hát là khi người nói những lời sao cho phù hợp với điệu nhạc đúng không vậy?”

Tôi nhìn vào Ciel, người đang nói chậm rãi trong khi lựa chọn lời thích hợp để nói ra và tôi cũng gần như hiểu con bé đang muốn cái gì.

Tóm lại, có vẻ như con bé đang thắc mắc cái việc là tôi đang hát những bài hát của mình bằng Tiếng Nhật đây mà.

[Nó là ngôn ngữ của đất nước nơi ta ở khi ta còn sống đấy. Nên con có thể sẽ không hiểu nó được đâu Ciel.
Nhưng lời bài hát vẫn có ý nghĩa của nó đấy. Giống như lời bài hát ta đang hát bây giờ sẽ kiểu như: “Tôi đang đi trên một con đường trong rừng!” vậy đó.]

“Là vậy ư! Ngay cả mấy thể loại như thế cũng có thể là một bài hát. Nếu vậy thì bất cứ cái gì cũng có thể trở thành một bài hát sao?!”

[Như thế cũng có thể đúng. Nhưng trước giờ ta chỉ hát chứ chưa bao giờ tạo ra một bài hát mới cả.
Mà nghĩ kĩ lại thì, hình như con cũng có thể hát được một chút bài hát của đất nước ta đúng không?]

“Đó là do Ain luôn hát cho con nghe mỗi ngày, thì dĩ nhiên là con phải nhớ được thứ mà mình đã nghe nhiều lần đúng chứ.
Nhưng vì con không hiểu nó có nghĩa là gì, nên con chỉ dựa theo giai điệu của nó mà thôi.”

Chắc chắn, tôi không nhớ là mình đã hát bao nhiêu bài cho Ciel.
Nhưng tôi nghĩ tầm khoảng 2000-3000 bài, tuy nhiên số lần mà các bài hát lặp lại cũng khác nhau giữa những bài hát tôi nhớ rõ và những bài hát tôi không nhớ.{Lua: sao thằng này nhớ nhiều bài thế nhỉ}

Bởi do hát là thứ mà tôi thích làm nhất lúc còn sống. Nên dù tôi không có quá nhiều kiến thức chuyên sâu về âm nhạc nhưng các bài hát tôi lại biết rất nhiều. Vì thế tôi rất tự tin về số lượng những bài hát mà mình có thể hát được.

Nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ có ích với mình khi ở thế giới khác. Tuy nhiên, thay vì có ích, tôi nghĩ nó là thứ mà tôi có thể dùng để giết thời gian thì đúng hơn.

“Nếu mà nói tới từ ngữ thì, [Cielmer] là cái tên được sử dụng ở đất nước của Ain đúng không ạ?”

[Tên của Ciel là do ta mượn từ ngôn ngữ của một quốc gia khác ở nơi ta sống.]

“Ain còn biết được ngôn ngữ của quốc gia khác nữa ư, người thật giỏi quá đi!”

[Không hẳn đâu. Ngoài ngôn ngữ của đất nước ta thì ta chỉ biết một vài từ của các quốc gia khác thôi.]

“Rốt cuộc thì người cũng không biết gì về ngôn ngữ của đất nước này nhỉ. Vậy Cielmer có nghĩa là gì thế ạ?”

Tôi nghĩ rằng người nhật nào cũng sẽ như thế. Kể cả bản thân tôi, thì nói chuyện bằng tiếng Anh rất khó, nhưng lại rất quen thuộc với các từ của tiếng Pháp và tiếng Đức.{Lua: hình như do cách phát âm với bảng chữ cái của tụi nhật nên bên đó rất khó học tiếng anh}

Tôi hơi do dự khi nói với Ciel chuyện về Trái Đất. Nhưng có vẻ sẽ không sao nếu tôi nói như kiểu đang nói về một lục địa khác ở trên thế giới này.

Rốt cuộc, là người nghĩ ra cái tên con bé, tôi cảm thấy rất vui vì con bé đã quan tâm đến ý nghĩa của nó.

[Ciel có nghĩa là [Bầu trời] và mer là [Biển cả]. Ta nghĩ rằng đôi mắt xanh và mái tóc trắng của con rất giống chúng đấy.]

“Con chưa nhìn thấy biển, nhưng bầu trời là nó nhỉ?
Như người đã nó, nó chắc chắn là màu xanh. Xanh đến nổi mà trước đây con chưa bao giờ nhìn thấy. Nó cứ trải dài mãi mãi mà làm cho con có cảm giác như thể sẽ bị hút vào nó.
Nhưng mắt con có màu xanh đó không?”

[Ừ, ta chắc chắn.]

“Nếu vậy thì con thấy hơi ghen tị với người một chút. Rốt cuộc, ngày nào người cũng được nhìn thấy cái màu xanh này.”

[Đó chỉ là cái lợi kèm theo cho ta mà thôi.]

“Nhưng con cũng có thể nghe Ain hát, nên chúng ta hòa rồi nhá.”

Nhân tiện, Ciel đang cười toe toét sau khi nói thế. Mặc dù tôi là người bắt đầu chuyện này trước, nhưng tự dưng con bé lại nói ra mấy lời khó xử như thế làm tôi như muốn quằn quại trong ngượng ngùng.

Ít nhất, ở kiếp trước cũng không có ai mà thẳng thắn khen ngợi tôi như thế và tôi thì cũng chưa từng khen ai vậy. Tuy nhiên, Ciel trông rất vui mừng và trên hết cũng không giống như tôi không vui vì được khen. Vậy nên tôi sẽ chịu đựng cái sự ngượng ngùng này luôn.

“Nếu đôi mắt của con là bầu trời thì mái tóc trắng của con sẽ là những đám mây đúng không nhỉ? Khi con lần đầu được nhìn thấy bầu trời, con đã tự hỏi những thứ màu trắng đang trôi nổi trên đó là gì. Nhưng con đã im lặng vì chúng ta đang ở trong tình huống như thế.”

[Như thế thì đỡ cho ta rất nhiều đấy. Tại vì ta thật sự đã quá bận rộn với việc chạy trốn ngày hôm qua rồi mà.]

“Con chỉ không muốn làm phiền Ain mà thôi.”

Vì lí do nào đó, Ciel đang rất hài lòng mà khúc khích cười khì trong khi nói ra mấy lời khiêm nhường như vậy.

Nhưng nó cũng làm tôi cảm thấy rất vui, khi thỉnh thoảng con bé cũng có những phản ứng đáng yêu phù hợp với lứa tuổi của mình như thế này.

Và như vậy, cuộc trò chuyện kiểu này của chúng tôi được tiếp tục cho đến tối.

◇◇◇

Chúng tôi dừng lại khi mặt trời bắt đầu lặn và dùng phép thuật để đốt các nhánh cây mà chúng tôi đã nhặt được xung quanh.

Cơ thể Ciel dường như vẫn sạch sẽ nhờ vào mảnh vải con bé luôn mặc trên người. Nhưng tôi vẫn muốn tắm khi chúng tôi đến được một ngôi làng hay thị trấn nào đó.

Có phải là do tôi đã quá quen với cơ thể của Ciel rồi chăng? Hay do cơ thể của Ciel vẫn còn của một đứa trẻ nên tôi chưa để ý quá nhiều đến nó?{Lua: chú mày check cái cơ thể con bé cả 10 năm thì còn cảm giác gì nữa}

Gạt những ý nghĩa vô nghĩa này qua một bên. Sau khi ăn xong phần thức ăn mang theo từ cỗ xe và gần như đã sắp đến lúc đi ngủ, Ciel kêu tôi.

“Có phải từ bây giờ người sẽ luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh đúng không ạ?”

[Ta không cần ngủ đâu nên con đừng có lo. Ta cũng có thể sử dụng cả kết giới và dò tìm nữa nên việc này hợp với ta nhất rồi còn gì.]

“Vật thì con có thể ở lại thức canh cùng với người được không? Con nghĩ thật không tốt khi cứ để người gánh vác hết mấy chuyện này.”

Tôi hơi ngần ngại sau khi nghe những lời của Ciel. Thành thật mà nói, nếu nghĩ tới an toàn trong tương lai, tôi muốn Ciel ngủ được vào những lúc mà con bé có thể.

Rốt cuộc, thiếu ngủ có thể khiến con bé không thể phán đoán được mọi việc một cách chính xác và hơn nữa, nó cũng sẽ khiến con bé ngủ gật trong khi đi bộ vào ngày mai.

Tuy nhiên, xét về mặc an toàn, thì chỉ có mỗi tên khổng lồ một mắt đã tấn công đoàn hộ tống là thứ duy nhất có thể vượt qua được kết giới của tôi cho đến nay.
Mà kể từ cuộc tấn công trước đó, tôi cũng không cảm thấy được bất kì một ai khác cho đến nay và dù cho ngày mai Ciel có ngủ ở đâu đó, thì tôi vẫn hoàn toàn có thể bảo vệ tốt cho con bé được.

Hmm, sau khi lo lắng, tôi nhẹ nhàng từ chối [Không sao, ta sẽ không cố gắng quá sức đâu.]

“Con có thể làm được mà. Hay là không tốt nếu con làm như thế?”

[Nếu vậy thì, cũng được...]

Thành thật nói, tôi nên từ chối con bé lúc này. Nếu chúng tôi định tập việc canh gác ban đêm trong tương lai, thì chúng tôi nên làm thế ở nơi an toàn hơn. Tuy nhiên, rất khó để từ chối cảm giác của Ciel khi muốn làm cái gì đó cho tôi.

Rốt cuộc, điều đó cũng nhắc lại cho tôi biết rằng mình chính là một người Nhật. Vì đã luôn chấp nhận những việc như vậy vào những lúc như thế này.{Lua: câu này rối quá. Eng: Seeing how I end up giving in at times like these, well, really reminds me how Japanese I am. Raw: こういうところを、なあなあで済ませてしまうわたしは、何というか日本人だなと思ってしまう. }

Trong khi thời gian đang trôi qua lúc chúng tôi đang nói chuyện như thế này, bầy trời thì được bao phủ bởi đầy sao. Và sau đó tôi nhận ra một điều.

Mặt trăng, thứ chỉ có một trên Trái Đất, thì ở đây lại là hai.

Một cái có màu vàng và cái kia là màu bạc. Nó phần nào làm tôi nhớ đến mái tóc của Ciel và cũng đồng thời khiến tôi vô cùng xúc động bởi việc mình thật sự đang ở một thế giới khác.

Đêm qua tôi đã không đủ bình tĩnh để nhìn xung quanh thế này. Nhưng giờ có lẽ nhờ Ciel đang thức mà tôi có thể thư giãn đi đôi chút.

“Vậy thì, ban đêm cũng thật là sáng nhỉ. Hôm qua con đã ngủ thiếp đi trước khi đến đêm nên con không có biết.”

[Rõ ràng, trong phòng giam tối đen khi đèn tắt mà. Ta thậm chí còn chẳng thể nhìn thấy bàn tay của mình nữa là.]{Lua: what? Thím làm gì còn tay mà nhìn với chả thấy!? Gốc eng đây: I couldn't even see my own hand}

Về cơ bản, luôn có một thứ giống như ngọn đuốc được đặt trong phòng giam. Nhưng trong 5 năm chúng tôi bị nhốt ở đó, cũng có vài lần nó bị tắt đi.

Vì phòng giam có thể nằm ở dưới lòng đất nên khi đèn tắt đi thì chúng tôi sẽ không thể nhìn thấy được cái gì cả.

Nhưng có vẻ nó cũng chẳng phải là vấn đề nếu mắt tôi không quen với nó.

“Vì vậy, con cứ nghĩ rằng ban đêm sẽ tối.
Mà ngay cả những cuốn sách cũng nói rằng ban đêm cũng sẽ tối.”

[Ừ, nó tối hơn so với ban ngày. Bên cạnh đó, mặc dù có sáng nhưng nó vẫn không đủ để đọc sách và khó có thể nhìn thấy được đường đi.]

“Nếu vậy thì sẽ rất khó để làm việc đúng không? Nhưng nếu là Ain, con tự hỏi không biết người có thể nhận biết được đường đi hay không?”

[Thay vì chỉ con đường, ta nghĩ là mình có thể cảm nhận được không gian xung quanh nơi chúng ta đang đi.]

“Thế Ain đã nghĩ gì ngắm nhìn bầu trời vậy?”

[Tại sao con lại hỏi thế?]

Chắc chắn, tôi đã suy nghĩ về sự khác biệt giữa thế giới này và Trái Đất.
Có phải tôi đã làm cái gì đó khiến Ciel chú ý đến sao? Nhưng hình dạng bây giờ của tôi đâu phải là con người.{Lua: chỗ này kiểu như Ain chỉ là một đốm sáng thôi nên nếu có suy tư hay có biểu hiện gì thì cũng không biết được. Nhưng ciel lại nhận ra}

Ciel giờ đang nhìn chằm chằm vào tôi và cười khúc khích.

“Ain đôi khi đột nhiên trở nên im lặng đu khi chúng ta đang nói chuyện.
Vào lúc đó, con nghĩ rằng Ain đang nghĩ tới cái gì đó, nhưng con nói có sai không?”

[Vậy ư, ta xin lỗi. Thật là bất lịch sự khi ta làm thế lúc chúng ta đang nói chuyện.]

“Không đâu, con không có bận tâm đến nó. Nhưng con chắc đó là những gì mà Ain cần đúng không?”

Như Ciel đã nói, có vẻ như tôi có xu hướng chìm đắm trong suy nghĩ mỗi khi cảm nhận được sự khác biệt so với Trái đất.

Tôi không nghĩ rằng mình đã quá ám ảnh với thế giới ban đầu. Nhưng có vẻ do thường thức chung trong tôi bị sụp đổ mà nó mới khiến tôi bị sốc đến vậy.

Nếu tôi nhớ chính xác thì cho đến bây giờ chúng tôi vẫn đang bàn về việc gác đêm. Thật tốt vì Ciel đã chấp nhận nó, nhưng sau này tốt nhất là nên cẩn thận.{Lua: chắc chỗ này ổng có ý là hai đứa này đang nói về việc ổng canh gác vào ban đêm nhưng ổng lại suy nghĩ đến chuyện khác. Mà ciel nói là ẻm không bận tâm gì nên ổng thấy hên và với nghĩ phải sau cẩn thận hơn về mấy vấn đề này.}

“Rốt cuộc, Ain muốn quay về đất nước của mình đúng không?”

Nghe con bé hỏi tôi bằng một giọng nhỏ như vậy, tôi liền đáp lại và phủ nhận chuyện đó [Không hề.].

Tôi không biết tại sao con bé lại hỏi tôi câu đó. Nhưng có lẽ là do con bé đọc được trong sách có cảnh nào đó nhân vật nhớ đến quê hương của mình khi họ nhìn lên bầu trời.

[Thông thường, cuộc sống của một người sẽ kết thúc khi họ chết đi.
Ta gần như không có hối tiếc gì về những thứ mà mình đã bỏ lại ở đất nước ban đầu và bây giờ, ta chỉ là một người tồn tại cùng với Ciel mà thôi.]

“Vậy thì, người đã nghĩ gì khi nhìn lên bầu trời thế?”

[Nó là về chuyện nếu địa điểm thay đổi thì những gì ta thấy trên bầu trời đêm cũng sẽ thay đổi theo.]

“Bầu trời đêm là bầu trời đêm, chứ nó có thay đổi gì sao?”

[Con có thể thấy, nhìn thì trăng sao hôm nay vẫn trông giống với hôm qua, nhưng thực ra vị trí của những ngôi sao đã khác đi một chút đấy.
Do ta cũng không biết nhiều về nó nên ta cũng không thể nói nó sẽ khác nhau ở điểm nào.
Chỉ là, trăng hôm nay thật sáng.]

“Có phải nó giống như là bầu trời đầy sao mà Ain đang nhìn không?”

[Đúng đó. Ta không biết nó có khác gì ở đây không, nhưng ở chỗ ta, chúng vẫn tỏa sáng rực rỡ đến nổi những ngôi sao sáng nhất cũng trở nên nhạt nhòa.
Do đó, ta chỉ có thể nhìn thấy duy nhất những ngôi sao đặc biệt sáng trong số những ngôi sao mà ta đang thấy bây giờ mà thôi.]

Có lẽ là vì tôi đã giả vờ nói về một quốc gia của một lục địa khác nên tôi không còn miễn cưỡng nữa khi nói về cuộc sống của mình ở Nhật Bản.

Tuy nhiên, tôi không thể nói về khoa học và công nghệ cũng như việc thiếu đi phép thuật.

Chà, Nếu tôi không nói ra ở một mức độ nào đó, có khả năng tôi sẽ làm rối tung mọi chuyện lên trong tương lai. Vì vậy tôi nghĩ rằng đây là một chuyện cần thiết.

Sau đó, tôi đã thấy Ciel lơ mơ gật gà gật gù vài lần nhưng chúng tôi vẫn dành thời gian nói chuyện cho đến sáng.{Lua: ơ hay, chẳng lẽ chú cũng có máu S à. Con bé buồn ngủ mà không cho ngủ mà bắt con bé nghe chú nói chuyện tới sáng luôn à!}
.
.
.
.
.
Lua: tôi định đăng hồi 18h nhưng lại quên, giờ mới nhớ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top