Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 38: Ánh Mắt, Lọ Thuốc và Vô Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ước chừng 1 tháng đã trôi qua sau khi hoàn thành yêu cầu của tổ đội và khoảng 10 tháng kể từ khi chúng tôi đến Sanowa.
Từ khi tới thế giới này, tôi thường không quan tâm mấy đến ngày tháng, cho nên tôi không chắc hôm nay là ngày mấy hoặc bao nhiêu ngày đã trôi qua.
Song tôi biết, tính đến chuyện tới giờ chúng tôi vẫn chưa bị đuổi ra khỏi quán trọ, thì coi bộ chưa đến một năm. {Lua: guild trả tiền ở trọ trong 1 năm do vụ của Carol}
Thứ thay đổi gần đây nhất đó là – kẻ theo dõi tôi đã không còn theo dõi tôi nữa.
Ngay từ đầu, Carol-san đã ý thức được việc chúng tôi đã nhận thấy được việc cổ theo dõi chúng tôi, mà cổ làm vậy chỉ vì để kiểm tra năng lực của tôi với tư cách là một thợ săn, cho nên chỉ cần biết được rồi thì không cần phải theo dõi nữa.
Tuy nhiên, vẫn có những kẻ theo dõi khác. Mặc dù lúc đầu tôi có nghĩ đó chẳng qua chỉ là những nhân viên hoặc thợ săn được cử đến bởi Guild Thợ Săn mà thôi, song kĩ năng theo dõi của chúng lại có hơi tệ nếu so với người của Guild, hoặc là chẳng nói nó giống như là chỉ cần biết được tôi đang ở đâu thì bọn chúng chẳng thèm để ý tới mấy thứ khác nữa ấy.
Thêm nữa, cơ bản việc bị theo dõi chỉ có diễn ra ở trong thị trấn, cho nên tôi chắc chắc đó là một vấn đề khác.
Và điều khó chịu nhất chính là, căn cứ vào sự hiện diện trên Dò Tìm, mà dường như mỗi lần thì lại là những người khác theo dõi chúng tôi.
Bởi vậy, ngay cả khi tôi có bắt bọn chúng lại để tra hỏi, thì khả năng cao là bọn chúng chỉ nói là do trùng hợp ngẫu nhiên rồi khiến tình hình trở nên rối ren hơn mà thôi.
Ngay cả hôm nay, trong khi cảm nhận được ánh mắt đó – hay chẳng nói là những chuyển động lạ – tôi đi vào rừng theo yêu cầu.
Mặc dù trước kia lúc mới thoát ra tôi còn có chưa quen, song hiện tại mỗi ngày đều đi vào rừng, thì giờ tôi đã tường tận như thể nó là sân sau nhà mình rồi.
Dẫu là có nói vậy, nhưng tôi cho rằng mức độ khó khăn giữa khu rừng nơi căn biệt thự đó tọa lạc và khu rừng gần Sanowa là hoàn toàn khác nhau.
Dù sao thì, những con sói rank D đã xuất hiện ở trong khu rừng đó, còn những con sói mà tôi thường thấy ở đây thì chỉ khoảng D hoặc C thôi.{Lua: sói B nhưng cắn hoài éo xước kết giới làm ẻm dỗi bỏ đi luôn...}
[Này, Ain.]
[Gì thế?]
[Con tự hỏi, tại sao những con nhện lại tồn tại.] {Lua: à rế, câu hỏi của bé nhân văn thiệt. Hồi xưa t cũng từng có đặt câu hỏi y như bé, nhưng không phải của nhện. T tuổi rắn, nhưng lại cực sợ rắn và chó, chó thì dù có sợ nhưng chỉ mấy con dữ thôi chứ vẫn bình thường. Còn rắn thì khỏi nói, “Sao lũ rắn không tuyệt chủng hết luôn đi cho mình nhờ”}
[À, con thấy đó. Nhện không phải hoàn toàn là xấu.
Chúng cũng có ăn những côn trùng có hại cho con người.]
[Và suy nghĩ thật của người?]
[Sao lũ chúng mày không tuyệt chủng hết luôn đi!]
[Phức tạp thật nhỉ.]
[Ừ, phức tạp thật.] {Lua: cười ỉa, cứ như hai đứa vừa giác ngộ được gì đó mà nhìn về nơi xa với ánh mắt xa xăm ấy nhể...}
Đi qua cổng trong khi nói tám chuyện linh tinh, có vẻ hôm nay tôi cũng bị theo dõi.
Cặp đôi của ngày hôm nay đang theo dõi chúng tôi trong khi trốn từ cái cây này sang cái cây khác.
Biết được thời gian chuyển động của chúng, tôi quan đầu lại ngay đúng thời điểm chúng chạy từ cây này sang cây khác, và ở đó, tôi thấy hai gã đàn ông với vẻ ngoài mà người ta thường sẽ gọi là những gã thợ săn bặm trợn, thô kệch.
Nhìn quen quen, hình như thấy ở đâu rồi, cơ mà ở đâu ta? Hai gã bỏ chạy trong nháy mắt sau khi bị phát hiện, cho nên tôi khó lòng mà kiểm tra kĩ lại được.
Đang đi gần vào rừng trong lúc tự hỏi đó là ai, tôi nhìn thấy một tổ đội mà tôi chắc chắn là mình nhớ rõ.{Lua: cái “đó là ai” là ám chỉ 2 gã bám đuôi đấy.}
Ngay khi thấy tôi, một người trong số họ - Perla-san vẫy vẫy tay mừng rỡ chạy về phía tôi.
“Giáo Viên, cô cũng đi làm yêu cầu trong rừng sao?”
“Đúng vậy, cơ mà ‘Giáo Viên'?”
“Vâng! Nhờ Giáo Viên mà em mới được như hôm nay, giúp ích được nhiều hơn cho tổ đội và được phép làm bài kiểm tra thăng hạng D. Tất cả đều là nhờ công dạy dỗ của Giáo Viên, cho nên Giáo Viên là Giáo Viên của em. Nhưng, vậy là không tốt sao!? {Lua: từ xưng sẽ để xưng cô-em thay vì em-chị cho Perla nha}
“Không, không phải là không tốt. Mà dù sao thì, chúc mừng chị đã được cho phép làm bài kiểm tra thăng hạng D. Mà, giờ cũng chưa định làm luôn, đúng chứ?”
“Bọn em định chừng nào phối hợp tốt hơn một chút rồi làm luôn.
Chứ giờ em vẫn còn toàn làm ướt Teren-kun à.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện với nhau, Terencio-kun và Ilda-san cũng tới, thành ra chúng tôi chào nhẹ nhau rồi lại tiếp tục bước đi.
“À nhân tiện, bài kiểm tra thăng hạng D thì sẽ thi cái gì nhỉ?”
“Chị cũng thấy tò mò nữa.”
Ilda-san cũng gật đầu với câu hỏi của Perla-san, nhưng tiếc thay là tôi không biết.
Tôi do dự không biết có nên nói với họ hay không, song chẳng lý do gì để mà nói dối, cho nên tôi quyết định nói ra ở một mức độ nào đó.
“Em không biết, tại em được miễn thi thăng hạng D.”
“Có thể được miễn thi sao?”
“Dường như có một cơ chế cho phép miễn là chị đủ năng lực.
Sau khi vượt qua bài kiểm tra trong quá trình đăng đi, em đã được miễn.”
Nghe tôi nói xong, ba người đồng thanh thốt lên “Ohhhh~” đầy thán phục.

Do cả tụi đều đi vào rừng, nên chúng tôi quyết định là sẽ đi cùng nhau cho đến khi tới bìa rừng.
Trên đường đi, bọn họ nhiệt tình nói về việc chiến đấu đã dễ dàng hơn đến thế nào, về sức mạnh của Terencio-kun, rồi v.v.
Thế này còn đỡ hơn là hỏi đại đủ thứ chuyện đâu đâu, cho nên tôi chăm chú lắng nghe mà gật đầu không ngớt.
Rồi một câu chuyện về Brass-kun cũng được đưa ra, có vẻ cậu tiếp cận bọn họ với vẻ mặt ngạo mạn thường ngày mà chả rút ra được bài học gì sau vụ đó, xong rồi ba người họ đã đánh bại cậu ta trong một trận quyết đấu.
“Đúng là rắc rối thật, nhưng anh ta cũng tới bước đường cùng rồi, nên là anh chị hãy thật cẩn thận vào.”
“Là một cựu thành viên, chị muốn làm gì đó cho cậu ấy, nhưng sau cùng, đây là tất cả những gì bọn chị có thể làm.”
“Dù chị có cố gắng tới cỡ nào, cũng luôn luôn có một số người không chịu nghe.
Em cũng sẽ cẩn thận... mà hình như có mùi nào thơm thơm đúng không ta?”
Mặc dù đã chán ngấy khi nghĩ rằng cả bọn có thể bị dính vào rắc rối nào đó, song tôi vẫn trả lời mà không để những ý nghĩa đó lộ ra.
Ngay lúc đó, tôi ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt trong gió thổi ra từ phía khu rừng.
Nó không phải là một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng mà là một hương thơm ngọt ngào đậm đặc kinh khủng tới mức có thể khiến tôi nghẹt thở nếu đến gần.
“Để chị thử xem, đúng là có mùi gì đó ngọt ngọt.”
“Ừ, nhưng hình như chỉ là một hương thơm nhàn nhạt mà thôi.”
“Thật à? Sao tôi không ngửi thấy gì hết trơn vậy?”
Mỗi một người trong ba người đều có những phản ứng khác nhau. Mặc dù đây chắc chắn là một chủ đề Carol-san rất thích nguyên cứu, song nếu ba trong bốn người chúng tôi đều cảm nhận được, thì mùi này có lẽ không phải chỉ là do tôi tưởng tượng ra.
Khi tới gần rừng, mùi càng nồng nặc hơn, và tới bìa rừng, mùi càng nồng nặc tới mức làm tôi thấy hơi mắc ói.
Tuy nhiên, Perla-san vừa thích thú vừa nói “Thơm quá đi!” với tâm trạng phấn khích, còn Terencio-kun bối rối “Bà có chắc không thế?” và Ilda-san thì trông ngơ ngác không hiểu gì cả.
Tôi đã suy tính tới việc chặn mùi hương lại bằng giới, song sau khi cân nhắc tốt nhất là nên để tìm ra nguyên nhân, tôi tiến tới nơi mùi hương phát ra nồng nhất.
Cách bìa một đoạn ngắn, tôi nhìn thấy một vật thể giống như một cái bình miệng nhỏ được đặt bên dưới bóng của một cái cây. Bên trong bình là một chất lỏng có màu như được pha trộn giữa màu xanh lá cây và màu nâu.
Gần như cùng lúc khi tôi nhặt nó lên, liền có một phản ứng từ Dò Tìm, một phản ứng của thứ gì đó đang chạy sâu vào trong rừng. Có lẽ là... con người.
Xem ra dự cảm của tôi là chính xác. Mệt thật.
Trong nhất thời, tôi tìm kiếm nắp bình, đậy lại rồi quay lại chỗ ba người kia.
“Có gì không?”
“Loại thuốc này? Chị thấy có quen không?”
“Không hẳn, nhưng thứ này là cái gì vậy?”
“Có vẻ là nguồn gốc của thứ mùi hương đó. Em có dự cảm chẳng lành về thứ này, bọn chị quay về thị trấn rồi cho người trong hội xem được không? Cứ nói là do em nhặt được.”
Nghe yêu cầu của tôi, cả ba nhìn nhau và im lặng gật đầu.
Sau đó, nhận lấy cái bình, họ quay bước trở lại thị trấn.
“Giáo Viên, cô định làm gì vậy?” (Perla)
“Em cũng không biết nữa. Nhưng, nếu không còn lựa chọn nào khác, em sẽ bỏ chạy.” (Ain)
“Hứa với em nhé?” (Perla)
Perla-san dừng bước, quay sang tôi và nói vậy với vẻ mặt có phần buồn bã, xin lỗi vì đã phá hỏng khoảng khắc này, nhưng chứ không nhanh lên, chúng ta chưa bị gì mà thị trấn có thể phá nát trước rồi đấy.

Mà sao cũng được, chỉ cần họ hiểu đây là một cuộc chạy đua với thời gian là được rồi.
Kiểm tra sự hiện diện đó lần nữa bằng Dò Tìm, tôi nhận thấy người đó đang cố chạy xa ra khỏi chúng tôi.
Phía đằng sau hắn là vô số quái vật, mà coi bộ mấy con quái này nó đang hướng về phía chúng tôi. Vậy là, hắn ta không phải đang trốn chúng tôi, mà chỉ là chạy theo hướng ngược lại với hướng của lũ quái vật đang đổ dồn về thôi nhỉ.
Mặc khác, có lẽ không phải chúng tôi, mà mùi của thứ dược liệu trong bình. Nếu bọn chúng đang hướng tới nơi phát ra mùi hương nồng đậm nhất, thì không có gì lạ khi chúng hướng đến đây.
Nghĩ lại thì, tôi đã từng nghe qua một loại thuốc có thể gây ra một làn sóng, nhưng... giờ mà có nghĩ ngợi gì thì cũng vô dụng.
“[Chúng ta nên làm gì giờ?]
[Ain có hỏi con thì con cũng chịu à.]
[Một bầy quái vậy rất nhanh sẽ sớm đến đây thôi.]
[Bầy sao, có bao nhiêu con vậy Ain?]
[Ta không chắc, nhưng ít nhất cũng phải lên tới tận ba chữ số lận.]
[Đây là... một "làn sóng" sao?]
[Ừ, chắc chắc là một "làn sóng".]
[Ain, người thấy thế nào?]
[Ta nghĩ bỏ chạy thì cũng không sao, nhưng mặt khác, nếu chúng ta ở lại tiêu diệt được nhiều quái vật, chúng ta có thể được thăng lên hạng C.
Còn nữa, nếu sau việc này mà quay lại Sanowa thì coi bộ sẽ rắc rối dữ lắm, nên muốn chạy trốn là phải tìm nơi khác.]
[....Sự hiện diện mạnh nhất trong số đó thì mạnh đến cỡ nào vậy, Ain?]
Tôi cảm giác như Ciel vừa nãy đã rất ngạc nhiên, song tôi muốn nói đây hoàn toàn không phải lỗi của tôi
Hơn nữa, Ciel phần nào cũng hiểu được tình hình, nên con bé vẫn đang tiếp tục cuộc trò chuyện.
Sau cùng thì, nếu con bé cho rằng thực sự rất nguy hiểm, con bé luôn có thể giành lại quyền kiểm soát để mà bỏ chạy.
[Mạnh hơn rank D, nhưng yếu hơn Cyclops. Tuy nhiên, lại có rất nhiều con mạnh chừng đó.]
[Không phải người đang khá là bình tĩnh đó sao, Ain?]
[Rốt cuộc, không có con nào nguy hiểm tới mức độ của giáo băng.
Nếu là Ciel, con có ngủ một giấc thì cũng chả bị làm sao đâu.]
[Còn Ain thì sao?]
[Ai trong chúng ta cũng không quan trọng, nhưng vấn đề là số lượng quá nhiều kìa.
Dù khá may là chúng đang hướng về phía chúng ta, tuy nhiên, để tiêu diệt được hết mà không để con nào lọt qua thì coi bộ là khó dữ lắm.]
Có Carol-san trong thị trấn, thành ra tôi nghĩ dăm ba con có lọt qua được thì cũng chẳng sao.
[“nếu sau việc này mà quay lại Sanowa thì coi bộ sẽ rắc rối dữ lắm”, chính xác là ý gì vậy, Ain?]
[Chúng ta có thể sẽ bị gán cho tội danh gây ra làn sóng này, ta cho là vậy?
Khỏi cần quan sát kỹ thì ta cũng biết là có một số người có ác cảm với chúng ta, cho nên ta nghĩ bọn chúng đang thông đồng với nhau để mà gài bẫy chúng ta.
Việc chúng ta bị quan sát trong vài tháng qua chính là bằng chứng xác thực nhất, chúng có lẽ đang chờ đợi thời cơ để chúng ta không bỏ chạy được, hoặc đại khái là vậy, v.v.]
[Nói sao nhỉ, chúng cố chấp ghê mà.
Mà sao cũng được, cứ gạt chúng qua một bên đi Ain. Bữa nay, con muốn “quẩy” hết mình.] {Lua: ý ẻm là nhảy đấy}
[Thế thì, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà hát bằng tất cả những ý ta có luôn.] {Lua: lên nhạc và quẩy thôi...}
Có khả năng một ai đó từ hội hoặc một thợ săn sẽ được cử đến để xem xét tình tình, cơ mà tới đó tính sau.
Ít nhất, với sự hỗ trợ của tôi, họ sẽ không nhận ta Ciel là một Công Công Chúa Vũ Công.
Nếu họ nhận ra, giá trị của Công Công Chúa Vũ Công có thể sẽ bị đảo ngược. {Lua: ý nói là dù có Công Chúa Vũ Công nhưng lại rất mạnh ấy}
Nhưng, nếu Ciel muốn nhảy, thì tôi chỉ cần hát là được rồi.
------------
Lua: do hồi tối mãi chơi game quá mà quên đăng, mấy ông thông cảm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top