Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Con trai, đừng hối tiếc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay Ngô Bỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, có rất nhiều chuyện không ổn. Rõ ràng nhất chính là Tô Ngự, dạo gần đây Tô Ngự rất ít khi chủ động bắt chuyện, cho dù hắn gửi tin nhắn trước thì cậu trả lời cũng luôn kết thúc bằng vài chữ. Hắn cảm thấy bốn chữ [Tô Ngự không vui] được hiện giữa những dòng tin nhắn.

Cậu chỉ cảm thấy không vui, nhưng cậu không hề qua loa. Tô Ngự sẽ trả lời mọi tin nhắn của Ngô Bỉ một cách rất nghiêm túc, nhưng hiếm khi đưa ra chủ đề tiếp theo cho cuộc trò chuyện.

Hơn nữa, mấy ngày trước Tô Ngự còn nói với hắn rằng gần đây cậu quá bận rộn với dự án, không có thời gian xem điện thoại, bảo hắn đừng gọi cho cậu, nếu không gọi được, thì có thể gửi tin nhắn QQ, cậu sẽ trả lời ngay khi nhìn thấy.

Ngô Bỉ xem lại lịch sử trò chuyện thì phát hiện ra Tô Ngự đã như vậy kể từ hôm hai người huỷ hẹn ăn tối. Ngô Bỉ nghĩ rằng tâm trạng của Tô Ngự thực sự rất tệ, là vì quá bận rộn và mệt mỏi? Sau vài lần quan tâm hỏi thăm, Tô Ngự luôn nói rằng sẽ thấy đỡ hơn khi đi ngủ sớm sau khi bận rộn một thời gian dài. Nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn thức rất khuya, mãi đến 12h cậu mới trả lời tin nhắn của hắn. Cuối tuần cậu chỉ về nhà nửa ngày.

------

Sang tuần tiếp theo, Ngô Bỉ cố gắng hẹn gặp Tô Ngự lần nữa, đúng như dự đoán, ba giờ sau Tô Ngự trả lời.

[Dự án vẫn chưa hoàn thành, nhưng cũng sắp xong rồi, khi xong việc tôi sẽ đãi cậu.]

Tô Ngự không phải đang trốn tránh Ngô Bi, một phần nguyên nhân là cậu thực sự cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, hiện tại cậu vẫn không thể đối mặt với Ngô Bỉ, chỉ là nhớ đến khuôn mặt của Ngô Bỉ cũng khiến cậu cảm thấy đau lòng, cậu sợ khi nhìn thấy Ngô Bỉ cậu sẽ không kìm được cảm xúc của mình, Tô Ngự không thể tha thứ cho chính mình vì đã tự tay giết chết ước mơ của Ngô Bỉ.

Vì thế cậu thật sự rất mệt mỏi và bận rộn, ngay cả giáo viên cũng ngăn cậu lại, nói cậu có đủ thời gian, không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng cậu lại không muốn để mình nghỉ ngơi, một khi dừng lại, cậu sẽ không khỏi nghĩ đến Ngô Bỉ, lời nói "Tôi không thể làm phi công được nữa" giống như một lời nguyền khiến đầu cậu đau như búa bổ.

Quá bận rộn để có thời gian suy nghĩ, quá bận rộn đến mức mất ngủ. Nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn khi có được tin tức về Ngô Bỉ. May mắn là hắn vẫn ổn.

Ngoài ra, còn có một lý do khác khiến cậu không cho Ngô Bỉ gọi điện và từ chối lời mời của Ngô Bỉ. Đó là bởi vì cậu cho rằng Ngô Chính Hào sẽ không dễ dàng "bỏ cuộc" và nhất định sẽ ra tay. Tô Ngự chỉ có thể cố gắng tránh sự tiếp xúc quá rõ ràng giữa cậu và Ngô Bỉ.

Vốn dĩ cậu hàng ngày ở trong lớp, căn tin và ký túc xá, không biết Ngô Chính Hào sẽ hành động như thế nào, nhưng khi Tô Ngự bắt xe buýt về nhà vào ngày Chủ nhật, cậu nhận thấy hình như có một chiếc ô tô đang bám theo. Lúc đầu cậu nghĩ chỉ là... tiện đường thôi, nhưng đến lúc cậu thu dọn đồ đạc và quay lại trường, chiếc xe đó vẫn đuổi theo cậu một quãng xa nên dường như không phải ngẫu nhiên.

Trên thực tế, Ngô Bỉ cũng phát hiện ra điều đó, bởi vì hắn phải về căn hộ sau giờ học, hắn ra vào rất nhiều trong một ngày, người và xe theo dõi hắn luôn thay đổi. Ngày hôm sau, Ngô Bỉ nhận ra một người từ công ty của ba hắn. Có lẽ bởi vì Ngô Bỉ chưa bao giờ quan tâm đến công việc của công ty và chưa bao giờ gặp gỡ người của công ty nên Ngô Chính Hào mới tự tin phái họ ra ngoài. Ngô Bỉ nhìn ra người này chính là trợ lý của Ngô Chính Hào, Ngô Bỉ nghĩ rằng đó là vì hắn đã rời khỏi nhà trong nhiều ngày và Ngô Chính Hào không thể không cử người đến để theo dõi hắn. Không sao cả, ông cứ làm những gì ông muốn làm. Nếu hắn lại đối đầu với ba hắn, sẽ chỉ khiến ông tức giận mà thôi. Chỉ là đã hơn một tuần rồi mà vẫn có người theo dõi, Ngô Bỉ đã cảm thấy có chút khó chịu và bắt đầu cắt đuôi người đó.

Thư ký Tôn đều báo cáo tình hình của Ngô Bỉ cho Ngô Chính Hào mỗi ngày.

"Cậu Ngô Bỉ mỗi ngày đều trở về chung cư quốc tế sau giờ học, không đi nơi nào khác."

"Cậu Ngô Bỉ hôm nay đi siêu thị mua bánh trôi."

"Cậu Ngô Bỉ hôm nay mua đồ ăn từ quán ăn cạnh trường để mang về nhà."

"Cậu Ngô Bỉ mấy hôm nay không hề gặp Tô Ngự, Tô Ngự mấy ngày nay cũng không rời trường. Nhật ký cuộc gọi cũng không có vấn đề gì, ông chủ vẫn muốn kiểm tra sao?"

Ngô Chính Hào giơ tay ngắt lời, "Không, nếu Ngô Bỉ thật sự liên lạc với Tô Ngự, nó sẽ không nhịn được nhiều ngày như vậy. Tiểu tử này nó đang cảnh giác, nếu như nó biết được mình bị theo dõi, nó nhất định sẽ làm loạn. Những bạn bè khác của nó trong bữa tiệc hôm đó thì sao? Ngô Bỉ có liên lạc gì với họ không?"

"Sau bữa tiệc hôm đó đến nay vẫn không có, nhưng cậu Ngô Bỉ có lẽ đã phát hiện ra có người theo dõi. Hôm nay, cấp dưới nói rằng cậu ấy đã cố tình lẩn tránh trong siêu thị, năm phút sau mới xuất hiện trở lại."

"Được rồi, nó vẫn có thể ăn uống, ngủ nghỉ với không bỏ học là được, mười ngày này không phải là không có thu hoạch. Nếu bị phát hiện thì rút lui đi, càng ép buộc nó càng quay lưng."


Ngô Chính Hào cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tô Ngự có phần dè chừng. Sau khi gặp Tô Ngự ngày hôm đó, Ngô Chính Hào và Tiêu Tán đã trực tiếp thảo luận vấn đề này. Nói là thảo luận, nhưng thực chất chỉ là Ngô Chính Hào đơn phương ra tay, Tiêu Tán chỉ im lặng rót trà.

Tiêu Tán trước đây có thể tàn nhẫn phối hợp với ông để lừa gạt Tô Ngự, cho nên Ngô Chính Hào đương nhiên sẽ không quá nghi ngờ địa vị của bà, nhưng bản thân Tiêu Tán hiện tại cũng không biết mình nên đứng về phe nào.

"Em nói xem tại sao Tô Ngự lại bướng bỉnh như vậy? Ba nó có biết chuyện này không? Bọn họ cứ mặc kệ sao? Bọn họ không quan tâm đến thể diện, Ngô gia thì phải xấu hổ!"

"Bọn họ coi em là kẻ thù của họ, em làm sao dám hỏi"

Ngô Chính Hào càng nói càng tức giận, định gọi Tô Chí Cương đến nói chuyện. Tiêu Tán ngăn cản ông, "Anh đang giận dữ như vậy mà còn gọi họ tới nói chuyện, nói chưa được mấy lời thì đã đánh nhau mất. Để em gọi cho họ. Em sẽ nhờ Tô Chí Cương giáo dục lại Tô Ngự."


Cho nên kỳ thực Tô Ngự cuối tuần đó cũng không có dự định về nhà, thứ sáu khi cậu gọi điện thoại thông báo cho ba cậu, ông có chút do dự, hiển nhiên có chuyện muốn nói, "Con trai, có thời gian thì về nhà nhé. Hôm nay mẹ con có một ít mua thịt, muốn hầm cho con ăn."

Những người theo dõi Tô Ngự cũng không quá đáng, khi cậu đến khu dân cư cũng không đi theo nữa.

Mọi chuyện trên bàn ăn vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng sau bữa tối, Châu Lê đưa Đoá Đoá sang nhà hàng xóm, chừa lại không gian riêng tư cho hai ba con. Trong lúc rửa bát, Tô Chí Cương không ngừng hỏi tình hình ở trường của Tô Ngự.

"Gần đây con bận lắm à?"

"Không sao đâu. Chẳng phải mọi khi có dự án hay cuộc thi thì đều như vậy sao?"

"Con đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân. Con đã không nói cho chúng ta biết chuyện con không được khoẻ. Nếu giáo viên của con không gọi cho chúng ta biết, con sẽ giấu như vậy mãi phải không?"

"Con chỉ là thức khuya thôi, ba nhìn xem, có sao đâu!", nói xong, Tô Ngự vỗ ngực chứng tỏ mình rất cường tráng và khỏe mạnh.

Tô Chí Cương mỉm cười, "Hôm đó tiệc họp mặt vui vẻ không con? Đã lâu rồi con không gặp lại các bạn cấp ba mà phải không?"

Tô Ngự cất bát đi, lau tay rồi dựa vào bồn rửa, cười khẽ nhìn ông, "Ba nói thẳng ra đi, là mẹ của con hay ba của Ngô Bỉ kể cho ba chuyện này?"

"Thằng nhóc này, ba vẫn đang nghĩ đến việc phải nói như thế nào cho khéo léo hơn."


Tô Ngự kéo ông ngồi xuống ghế sofa, "Con đã gặp lại Ngô Bỉ rồi, cậu ấy bị mất trí nhớ."

Tô Chí Cương có chút lo lắng, dù sao nghe được lời này, ông cũng cảm thấy buồn bực, huống hồ chi con trai mình, "Mẹ của con kể cho ba nghe, bà ấy còn nói ba của Ngô Bỉ cũng biết chuyện, thái độ của ông ta rất không tốt chút nào."

"Mẹ con nhờ ba thuyết phục con từ bỏ phải không?"

"Không phải, mẹ con nhờ ba nói với con rằng Ngô Bỉ hiện đang sống ở chung cư quốc tế."

Tô Ngự sửng sốt một lát khi nghe được câu trả lời bất ngờ, "Mẹ con không phải... "

"Ý định ban đầu của ba Ngô Bỉ là để mẹ con thăm dò thái độ của ba, lôi kéo ba vào chung chiến tuyến của họ để thuyết phục con buông tay. Nhưng mẹ con nói có chút hối hận. Năm đó mẹ con giúp đỡ lão Ngô vì bà ấy thực sự không có cách nào chấp nhận tình huống đó. Sau này, bà ấy thấy con đau khổ như vậy, bà ấy cũng dao động, nhưng không dám nói với con rằng Ngô Bỉ đã mất trí nhớ, vì sợ con sẽ mất hết hy vọng. Không ngờ tránh tránh né né mà hai con vẫn gặp lại nhau, không hề thay đổi. Bà ấy dù gì cũng là mẹ của con mà, làm sao mà một người mẹ lại không yêu thương con mình? Mẹ con rất quan tâm đến con, chỉ sợ con bị tổn thương thôi", Tô Chí Cương nắm lấy tay Tô Ngự, truyền đạt tâm tư của Tiêu Tán cho cậu. Ông đã lâu lắm rồi tôi mới nghe Tiêu Tán nói chuyện chân tình với mình, ông cũng đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó.

"Mẹ của con cảm thấy bản thân không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ yêu thương con, bà ấy không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của con. Con kiên trì như vậy, bà ấy cũng suy nghĩ rất nhiều. Bà ấy cũng nhờ ba nói lại với con, nếu con thật sự xác định rõ một đời, thì đừng buông tay, thà đau một lần còn hơn hối hận cả đời."

Tô Ngự kéo tay ông lại, "Còn ba thì sao? Ba nghĩ sao? Con có quá ích kỷ không?"

"Con đã chọn con đường của riêng mình. Ông trời cũng đã ban cho con một cơ hội để làm lại, thế nhưng chẳng phải con vẫn chọn con đường đấy sao? Lúc con đề nghị ba kết hôn với mẹ Đoá Đoá, con thì sao, con đã nghĩ thế nào?"

"Thành thật mà nói với ba, thực ra con có chút buồn phiền và có chút miễn cưỡng, nhưng con vẫn mong hai người và Đoá Đoá hạnh phúc."

"Đúng vậy, chúng ta đều chỉ mong con được hạnh phúc. Chuyện nối dõi tông đường hay người đời đàm tiếu, chúng ta đều không quan tâm. Cuộc sống này là của mình, mình sống vì chính mình, chúng ta chỉ quan tâm đến người ở trước mặt. Dù con có chọn con đường nào đi nữa, con trai, đừng hối tiếc!"

Tô Chí Cương vỗ nhẹ mu bàn tay của Tô Ngự, ông đứng dậy định sang nhà hàng xóm gọi Đoá Đoá về nhà, "Mẹ Đoá Đoá và ba đều đã già rồi, không thể ở bên con mãi được, nếu có Ngô Bỉ ở cùng con, chúng ta sẽ yên tâm hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top