Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Cậu thích ngôi sao nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Ngự đang nghe hướng dẫn viên giải thích về biểu đồ chòm sao, Ngô Bỉ đợi bài phát biểu ngắn này kết thúc mới vỗ nhẹ vào vai cậu. 

"Cậu có hứng thú với các chòm sao không?" 

"Khá thích, trước đây tôi tới đây cũng chưa từng nghe qua." 

Tô Ngự nhìn thấy Ngô Bỉ tan làm, cũng không nghe nữa, quay người, cùng Ngô Bỉ đi về phía trước không mục đích. Ngô Bỉ tiến lên một bước, đứng trước mặt Tô Ngự, đối mặt với cậu. 

"Vậy để tôi giải thích thêm cho cậu nghe! Tôi tới đây làm tình nguyện viên cũng không phải vô ích, tôi biết mọi thứ ở đây!" 

Tô Ngự mỉm cười đáp lại, "Được rồi! Tại sao cậu lại nghĩ đến việc đến đây làm tình nguyện viên?" 

Ngô Bỉ cùng Tô Ngự trở lại chỗ ngồi, định dẫn cậu từ cổng vào địa điểm tham quan, "Ba tôi đã giúp tôi xin miễn huấn luyện quân sự, lúc đó tôi không cần phải đi, trong khi đó bạn bè của tôi đều đi cả. Tôi cảm thấy chán, nghĩ rằng đi dạo lung tung cũng khá thú vị, vì dù sao cũng chẳng có việc gì làm nên tôi đăng ký làm tình nguyện viên. Hiện tại cũng đi học lại rồi nên khi nào rảnh mới đến đây làm. Còn cậu, lúc trước cậu đến đây khi nào vậy? Sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ?" 

"Cách đây mấy tháng rồi, thỉnh thoảng mới tới đây." 

Ngô Bỉ thở phào nhẹ nhõm, "Thế là nhiều rồi, e rằng cậu đã quen thuộc với cung thiên văn, xem ra tôi ở đây cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi." 


Kỳ thật Tô Ngự đều biết câu chuyện của hầu hết các vật trưng bày ở đây. Những lần đầu đến đây, cậu đều ở lại tìm hiểu cả ngày, huống hồ chi là Ngô Bỉ giải thích cho cậu, cậu giải thích ngược lại cho Ngô Bỉ nghe cũng không thành vấn đề. Nhưng cậu rất thích khoảng thời gian đi cùng Ngô Bỉ, đồng thời cũng thích đôi mắt phát sáng của Ngô Bỉ khi hắn nói về những điều hắn thích. Cậu vui vẻ tham gia và chăm chú lắng nghe Ngô Bỉ giải thích. 

"Cậu nhìn xem, mảnh thiên thạch sắt Nandan ở ngoài cửa. Điều đặc biệt nhất là trong không gian không có oxy nên không bị oxy hóa, nếu chạm vào nó sẽ sáng lên", Ngô Bỉ chạm vào một góc của mảnh thiên thạch, bảo Tô Ngự cũng sờ thử xem. 

Theo lộ trình tham quan, hai người đến Đài thiên văn cổ, "Nó được xây dựng vào năm 1442 và là đài thiên văn hoàng gia của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, những thiên thể này là di tích văn hóa cấp quốc bảo. Đặc biệt là cái này, để tôi giải thích cho cậu nghe! Người ta ghi lại rằng khi Càn Long đến đài thiên văn, ông thấy những nghi khí này có cấu trúc và hệ thống của phương Tây, và chúng có những cái tên rất chuyên ngành và nhàm chán. Vì vậy, ông đã đã yêu cầu Khâm thiên giám làm theo hình thức Hỗn thiên cầu truyền thống của Trung Quốc và kết hợp nó với các thang đo của phương Tây, phải mất mười năm để chế tạo nghi khí mới này. Theo {Thượng Thư Thuấn Điển}, "Huyền Cơ Vũ Hoành trong Kỳ Chính" được đặt tên là "Kỷ Hoành Phủ Thần Nghi". Cậu có biết "Phủ Thần" nghĩa là gì không?" 

"Phủ Thần, chạm vào các ngôi sao trên bầu trời bằng cách quan sát các vì sao." 

"Bingo! Chẳng phải lãng mạn lắm sao!". 

Sau đó họ đi đến phòng triển lãm vũ trụ, Ngô Bỉ vươn tay làm động tác nắm lấy ánh sao chiếu trên đầu, "Những ngôi sao trên bầu trời không thể được nhìn thấy khi Mặt Trời mọc vì trời quá sáng. Thực ra, những ngôi sao vẫn ở đó, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy chúng nữa. Mặc dù vậy chúng luôn ở đó." 

Tô Ngự theo cánh tay đang giơ lên của Ngô Bỉ nhìn bầu trời đầy sao, "Đúng vậy, cho dù không nhìn thấy, nhưng vẫn luôn ở đó, vẫn luôn sáng ngời. Ban đêm vẫn luôn có thể nhìn thấy nó." 

"Nói đi, cậu thích ngôi sao nào? Anh đây tặng cậu!" 

Tô Ngự chợt sững sờ khi nghe những lời nói quen thuộc của Ngô Bỉ, cậu nhìn vào mắt Ngô Bỉ, cố gắng tìm kiếm manh mối mơ hồ quen thuộc nào trong đó, nhưng không có. 

Lúc trước đã quá muộn, nhưng lần này thì muốn tùy ý, Tô Ngự chỉ vào ngôi sao sáng nhất. "Tôi muốn cái này." 

"Vậy thì cậu nhắm mắt lại đi!" 

Tô Ngự tuy khó hiểu nhưng vẫn phối hợp nhắm mắt lại. Trên cổ đột nhiên có cảm giác lạnh buốt, cậu mở mắt ra liền phát hiện Ngô Bỉ ở sau lưng cậu, đang loay hoay với cái móc khóa. 

"Cậu chờ một chút, cái khoá này nhỏ quá... Được rồi! Cậu thấy nó thế nào! Có phải là cái cậu chọn không?", Ngô Bỉ hưng phấn nhướng mày, quan sát biểu cảm của cậu khi được nhận quà. 

Tô Ngự dùng ngón tay nâng mặt dây chuyền ngôi sao trên cổ, cảm thấy trong mắt nóng lên, trước khi nước mắt tụ lại, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, mỉm cười, "Chính là nó, cảm ơn cậu." 

"Này, cảm ơn gì chứ! Nhìn này, tôi cũng chọn cho mình một chiếc", Ngô Bỉ xắn tay áo, lắc lắc cổ tay, "Cái vòng tay này dài quá, tôi sợ cậu đeo vào sẽ rơi ra nên tôi đã đổi nó thành vòng cổ. Đừng cảm động quá, tôi đã dùng điểm tình nguyện của mình để đổi nó, nghĩ rằng cậu có thể sẽ thích nó." 

"Tôi rất thích nó." 


Sau đó, cả hai đi đến các phòng triển lãm khác, khi gặp triển lãm có hướng dẫn viên sẽ cùng nhau lắng nghe. Nhưng Tô Ngự cảm thấy không có lời nào sống động như lời nói của Ngô Bỉ. Ngô Bỉ ăn nói hùng hồn và rất am hiểu về nhiều vật trưng bày triển lãm khác nhau. 

Tô Ngự mua hai chai nước, đưa cho Ngô Bỉ một chai, "Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi." 

Hai người tìm một dãy ghế ngồi xuống nhìn người qua lại. Có cặp đôi, có gia đình, có bạn bè. Hầu hết khuôn mặt của mọi người đều tràn ngập cảm xúc và niềm vui. Tô Ngự xoa xoa chai nước trong tay, "Cậu có ước mơ gì không?" 

"Không phải bây giờ. Có lẽ tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba, đến công ty của ông ấy làm việc trước khi tốt nghiệp." 

Hai chữ "bây giờ" khiến trái tim Tô Ngự đau nhói, cậu vô thức siết chặt chai nước. 

"Còn cậu thì sao? Ước mơ của cậu là gì?" 

"Tôi từng muốn trở thành một nhà lữ hành, nhà thám hiểm." 

"Tôi cứ tưởng cậu muốn trở thành một nhà khoa học hay gì đó." 

"Có lẽ bây giờ là sự kết hợp. Tôi muốn tự mình thiết kế một con tàu vũ trụ, để nó bay lên trời, cùng tôi khám phá thế giới. Vì vậy, tôi học ngành thiết kế và kỹ thuật máy bay." 

Một ước mơ cao cả như vậy đang được thực hiện, khiến thế giới quan của Ngô Bỉ bị sốc, hắn không khỏi phấn khích, "Trời ơi, thật cảm động khi tưởng tượng cậu có thể đưa máy bay hoặc tàu vũ trụ vào không gian bằng chính đôi tay của mình. Ban đầu tôi cũng nghĩ đến việc trở thành một phi hành gia." 

"Vậy cậu có hối tiếc không?" 

"Hối tiếc cái gì?" 

"Ước mơ, cậu có hối tiếc vì không thực hiện được ước mơ của mình không?" 

Ngô Bỉ mím môi cười, nhún nhún vai, "Đó hẳn là một điều đáng tiếc." 

Tô Ngự nghe vậy cảm thấy rất khó chịu, liền nghĩ cách an ủi hắn. Tô Ngự còn chưa kịp nói, Ngô Bỉ đã hít một hơi rồi nói trước, "Nhưng trên đời này luôn có những thứ quan trọng hơn ước mơ. Cậu có tin vào sự bảo toàn năng lượng không? Tôi cảm thấy mình chắc chắn đã nắm bắt được thứ gì đó còn quý giá hơn ước mơ. Tôi sẵn sàng buông tay, vứt bỏ ước mơ của mình. Tôi không hề cố gắng tự an ủi mình, chỉ là sau khi trải qua thời khắc nguy kịch của sự sống và cái chết, tôi nhìn nhận mọi thứ một cách cởi mở hơn." 

Không phải là hối tiếc, chỉ cần nghĩ về nó. 

Lời nói của Ngô Bỉ không khiến Tô Ngự cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu. Cậu dùng ngón tay nắm chặt ngôi sao trên ngực cho đến khi nó được sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể. 


Thấy Tô Ngự có chút chán nản, Ngô Bỉ một hơi uống hết nước rồi ném cái chai một cách chuẩn xác vào thùng rác phía xa, sau đó kéo tay cậu đi ra ngoài, "Vẫn chưa muộn, tôi đưa cậu đi đâu đó!" 

Ngô Bỉ kéo Tô Ngự đến bãi đậu xe và giúp cậu mở cửa ghế trước, khi Ngô Bỉ vòng sang bên kia để vào xe, hắn thấy Tô Ngự vẫn đứng bên ngoài. 

"Cậu bị sao vậy? Lên xe đi!" 

Kể từ sau vụ tai nạn, Tô Ngự đã mắc chứng sợ ngồi ghế trước, ngồi ở đó sẽ khiến cậu run rẩy và buồn nôn. Lúc đầu, cậu thậm chí còn không thể ngồi trên xe. Sau này, có rất nhiều lần cậu phải đi du lịch cùng thầy cô và các bạn nên đành phải cắn răng vào trong xe. Sau một thời gian "tiếp xúc trị liệu", Tô Ngự cuối cùng cũng quen với cảm giác ngồi ở hàng ghế sau. Mọi người cũng cho rằng cậu cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi ở hàng ghế sau. Có người còn hỏi cậu có nên ngồi phía trước cho thông thoáng hơn không, nhưng cậu chỉ nói chóng mặt và không muốn nhìn thấy mặt đường. 

Chỉ là lần này, cậu không chỉ đối mặt với ghế trước, mà người lái xe lại là Ngô Bỉ, chưa kể  mặc dù đã được sửa sang lại như mới nhưng nó vẫn là chiếc xe mà Ngô Bỉ đã lái hôm đó, là chiếc hôm vụ tai nạn xảy ra. Những xúc tu của cơn ác mộng khó quên từ dưới gầm xe thò ra, sắp tóm lấy cổ Tô Ngự. 

Ngay lúc đấy, Ngô Bỉ hai tay nắm lấy vai cậu, "Tô Ngự, cậu thấy khó chịu sao?" 

Ánh mắt Tô Ngự cuối cùng cũng tập trung lại nhìn Ngô Bỉ, cậu cảm thấy lưng mình có chút ướt đẫm mồ hôi lạnh, may mắn là cậu đang mặc áo khoác nên không nhìn thấy. Sau đó, cậu nhìn đôi tay vẫn còn run rẩy của mình, nở nụ cười gượng gạo với Ngô Bỉ, "Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy hơi say xe thôi." 

Ngô Bỉ cẩn thận nhìn Tô Ngự và thấy cậu đã lấy lại được tinh thần, vỗ vai cậu, "Cậu không nghỉ ngơi một chút sao? Cậu vừa nhìn thấy xe đã muốn ngất đi rồi." 

"Hơi đói một chút." 

"Khi đến đó sẽ có chỗ bán đồ ăn, trong xe tôi có chocolate, ăn tạm trước. Chúng ta bắt xe buýt nhé?", Ngô Bỉ lấy ra hai gói chocolate từ trong hộp ra, xé vỏ một cái, nhét thanh chocolate vào tay Tô Ngự.  

"Không sao đâu, bình thường tôi chỉ ngồi ở hàng ghế sau thôi." 

Ngô Bỉ cũng cười nhẹ nhõm, đóng cửa trước lại, mở cửa sau ra, "Tình trạng say xe của cậu khá bất thường đấy, xuất phát thôi! Nếu thấy khó chịu thì cứ nói với tôi." 

"Ừm." 

Dọc đường, trong khi đợi đèn đỏ, Ngô Bỉ nhìn tình trạng của Tô Ngự từ gương chiếu hậu, hắn dần dần cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu quả thực đã khá hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top