Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Tô Ngự xuất viện, ngày nào cậu cũng ở trong bệnh viện, nhưng không thể đến gần Ngô Bỉ, chỉ có thể ngồi trên ghế ở hành lang, đêm này qua đêm khác, không ai đủ sức thuyết phục, nên Tô Chí Cương và Châu Lê phải thay phiên nhau mang đồ ăn và quần áo cho Tô Ngự.

Khi cậu bị chặn lại bên ngoài khu chăm sóc đặc biệt lần thứ ba, cậu nhìn thấy Mạc Dĩ đi ra từ "khu vực cấm" của mình. Mạc Dĩ bước đi như không nhìn thấy cậu, Tô Ngự cũng đi theo anh ta, cậu không muốn làm ầm ĩ trước mặt Ngô Bỉ và không muốn ảnh hưởng đến Ngô Bỉ.

Rõ ràng Mạc Dĩ cũng có ý nghĩ tương tự, lúc rời khỏi khu chăm sóc đặc biệc, Mạc Dĩ quay người đi vào cầu thang lối thoát hiểm, khi Tô Ngự bước vào, Mạc Dĩ đã đợi cậu ở sau cửa. Mạc Dĩ khoanh tay, nâng cằm nói với Tô Ngự.

"Nói đi."

"Anh rốt cuộc đã làm cái quái? Anh đã nói cái quái gì với ba của Ngô Bỉ!"

"Không phải tôi đã nói với cậu là tôi sẽ không để cậu đi sao?"

Tô Ngự tiến lên nắm lấy cổ áo Mạc Dĩ, "Anh có dám làm hay không?"

Mạc Dĩ đẩy tay Tô Ngự ra, phủi bụi trên cổ áo  "Phương pháp khiêu khích tướng quân đối với tôi không có tác dụng gì, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, tôi chỉ nói với dượng của tôi những điều tôi biết, cậu nghĩ xem ông ấy có thể chấp nhận để con trai mình vì một thằng con trai khác mà mạo hiểm tính mạng và tài sản của gia đình mà không thèm quan tâm đến thể diện nhà họ Ngô không? Ôi, nếu cậu nghĩ ông ấy có thể chấp nhận được thì tại sao lại trốn tránh đến tận bây giờ?"

Không phải Tô Ngự không nghĩ tới khả năng này, cậu vẫn luôn tự an ủi mình, chỉ là Ngô Chính Hào tức giận vì đã khiến Ngô Bỉ bị thương. Chỉ cần giải thích đàng hoàng cho ông ấy biết, có lẽ ông ấy sẽ nguôi giận, nhưng cậu chưa có cơ hội gặp ông. Từ góc độ này, những gì Ngô Chính Hào nói với cậu hôm trước là đã rất tử tế rồi.

Nhưng Tô Ngự nghĩ, hắn không dễ dàng buông tay như vậy. Nếu như Ngô Bỉ tỉnh dậy và phát hiện ra cậu đã bị bỏ lại phía sau, hắn sẽ đau lòng lắm. Hơn nữa, cậu cũng không thể sống thiếu Ngô Bỉ. "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không rời xa cậu ấy."

Mạc Dĩ không hề ngạc nhiên trước sự đánh giá quá cao bản thân của Tô Ngự, "Cậu nghĩ tôi vẫn cần phải ra tay sao?"

Khi Mạc Dĩ nắm lấy tay nắm cửa, Tô Ngự đáp lại với anh ta: "Mạc Dĩ, tôi nghĩ vì anh là anh họ của Ngô Bỉ, cho nên tôi sẽ đợi Ngô Bỉ tỉnh dậy và để cậu ấy quyết định cách xử lý với tội ác mà anh đã làm. Hãy nhớ món nợ của anh với Ngô Bỉ. Người đã làm điều đó, ông Trời đều biết, anh sẽ nhận lấy quả báo của mình."

"Cậu nên lo cho bản thân mình đi, tôi sẽ không làm gì Ngô Bỉ, nó không chỉ là người nhà họ Ngô, mà còn là người nhà họ Mạc, tôi thay mặt nó cảm ơn tình cảm sâu đậm của cậu dành cho nó. Dù sao cậu cũng không có cơ hội gặp lại nó". Nói xong, không đợi Tô Ngự trả lời, Mạc Dĩ cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Tô Ngự biết mình không thể ngồi chờ chết được nữa nên sẽ không nói ra điều gì không chắc chắn, Ngô Chính Hào nhất định đang muốn tách cậu ra khỏi Ngô Bỉ. Tô Ngự chạy xuống lầu gọi điện cho Tiêu Tán, lần này điện thoại nhanh chóng được trả lời: "Mẹ, mẹ có phải đã biết những gì Mạc Dĩ đã nói với chú phải không?"

"Con trai, mẹ xin lỗi, con phải hiểu rằng điều đó cũng không hề dễ dàng với mẹ."

"Mẹ, chú có ở nhà không? Con muốn giải thích với chú ấy". Tô Ngự bắt taxi đi đến biệt thự Ngô gia. "Mẹ, mẹ có thể giúp con thuyết phục chú được không?"

"Ông ấy... ở đây, con đến đây đi..." Tiêu Tán ngập ngừng, có chút do dự, nhưng Tô Ngự thực sự không hề nghĩ đến chuyện này, mẹ cậu là con át chủ bài cuối cùng của cậu để có thể gặp Ngô Bỉ, cậu sẽ đợi sự việc được giải quyết rồi sẽ xin lỗi bà một cáchđàng hoàng.

Khi Tô Ngự đến cổng biệt thư Ngô gia, cậu thấy Tiêu Tán đi ra đón. "Mẹ, cảm ơn mẹ, chú có ý muốn gặp con phải không? Chú ấy rất tức giận phải không? Mẹ, con thực sự không thể sống thiếu Ngô Bỉ, mẹ có hiểu không?"

Tiêu Tán dọc đường không trả lời mà chỉ để Tô Ngự nắm tay bà với vẻ mặt lo lắng. Đã lâu rồi con trai mới chủ động nắm tay bà, nhưng bà không thể giúp được con trai mình.

"Chú! Chú! Con..." Tô Ngự lo lắng bước vào nhà, mới phát hiện trong nhà không có người. "Mẹ, chú đâu? Không phải mẹ nói chú có ở nhà sao?"

Tiêu Tán nắm tay Tô Ngự kéo cậu ngồi xuống sofa: "Con trai, đừng lo lắng, lão Ngô mới nhận được điện thoại của công ty, đã mấy ngày nay không xử lý được việc của công ty. Ông ấy đi xử lý công việc rồi, mẹ nói con nghe, ông ấy sẽ quay lại ngay, con đợi ông ấy một lát."

"Được, chỉ cần chú chịu gặp con, con sẽ đợi."

"Con trai, uống nước đi, dạo này con gầy đi nhiều. Mẹ bảo cô giúp việc nấu đồ ăn cho con, chúng ta ăn cơm trong lúc đợi được không?"

"Mẹ, con không ăn nổi, mẹ đừng làm." Tô Ngự đứng ngồi không yên, suy đi nghĩ lại thật kỹ những lời nói trước khi gặp Ngô Chính Hào.

Tiêu Tán gọt vỏ trái cây rồi đưa cho Tô Ngự, tay phải nắm lấy đôi bàn tay đang siết chặt của Tô Ngự, không ngừng an ủi cậu đừng nóng vội.

Tô Ngự càng nhìn đồng hồ, thời gian càng trôi qua, cậu càng cảm thấy bất an. Thấy trời đã tối, cậu hỏi Tiêu Tán, "Mẹ có nghe tin gì từ chú không? Con có quá tự phụ không? Đáng lẽ con phải chào hỏi trước mới phải."

Tiêu Tán liếc nhìn điện thoại mấy lần, lo lắng, bà nhờ cô giúp việc nấu chút rau, nắm lấy cánh tay Tô Ngự trả lời: "Lão Ngô vừa mới trả lời tin nhắn, hôm nay bận quá, thật sự không về đươc. Ông ấy sẽ gặp con vào một ngày khác. Khi đến lúc mẹ sẽ liên lạc với con. Bữa tối sẽ sớm sẵn sàng. Ở lại ăn tối với mẹ trước khi về nhé."

Lòng Tô Ngự trầm xuống, có lẽ ngay từ đầu Ngô Chính Hào đã không có ý định gặp cậu. Cậu gỡ tay bà ra khỏi tay mình và nói lời xin lỗi với bà. Gần đây cậu đã nói xin lỗi nhiều hơn tổng số lần cậu nói trong mười tám năm trước đó cộng lại. Cậu xin lỗi Ngô Bỉ, xin lỗi Ngô Chính Hào, xin lỗi Tiêu Tán, xin lỗi Tô Chí Cương, xin lỗi Châu Lê, xin lỗi Đoá Đoá, và xin lỗi tất cả những người đã lo lắng và buồn phiền vì cậu. Nhưng Tô Ngự không hiểu nổi, cậu chỉ muốn ở bên người cậu yêu, tại sao lại phải xin lỗi nhiều người như vậy? Cậu nói xin lỗi từng chữ từng chữ một, không phải vì cậu hối hận vì lựa chọn của mình, cậu chưa bao giờ hối hận khi yêu Ngô Bỉ. Nhưng thực sự cậu không thể làm gì khác trước tình huống mọi người và mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, nên cậu chỉ có thể xin lỗi hết lần này đến lần khác.

"Mẹ, là con làm khó mẹ. Con biết trước đây và bây giờ mẹ cũng đã giúp đỡ con rất nhiều. Là vì trước đây con không biết gì. Nhưng con... con thật sự không thể sống thiếu cậu ấy. Con không thể sống thiếu cậu ấy được. Con không nhất thiết bắt mẹ phải ủng hộ và hiểu cho con, nhưng Ngô Bỉ là người duy nhất con muốn níu giữ trong cuộc đời. Nếu một ngày nào đó con và Ngô Bỉ đấu tranh vì hạnh phúc của cả hai, con mong mẹ có thể ở đó ủng hộ tụi con". Tô Ngự hít một hơi thật sâu, ngay cả hô hấp cũng run rẩy, xoay người chuẩn bị rời đi, "Con nên về nhà, ba sẽ lo lắng nếu không tìm thấy con."

"Mẹ xin lỗi! Con trai, là mẹ có lỗi với con." Tiêu Tán không kịp nắm lấy tay trái của Tô Ngự và bất giác xin lỗi con trai mình.

Tô Ngự vẫn không ở lại ăn cơm. Cậu vội vàng trở lại bệnh viện, muốn đến phòng bệnh Ngô Bỉ thử lại lần nữa, đến nơi liền phát hiện trước cửa phòng bệnh không có người canh gác, Tô Ngự không khỏi cảm thấy vui mừng. Chẳng lẽ Ngô Chính Hào đã cho phép cậu gặp Ngô Bỉ sao?

Cậu nhanh chóng chạy đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bên trong không thấy Ngô Bỉ đâu.

Tô Ngự đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, "Ngô Bỉ vừa bình phục một chút nên đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi..." Cậu cố tự an ủi bản thân, loạng choạng đi đến bàn hướng dẫn, hỏi y tá bệnh nhân được chăm sóc đặc biệt đã chuyển đến phòng bệnh nào.

"Các chỉ số của cậu ấy hôm nay bình thường và cậu ấy đã được chuyển đến bệnh viện khác rồi."

"Cậu ấy chuyển đi đâu rồi!"

"Chuyện này tốt nhất cậu nên hỏi gia đình bệnh nhân."

Mấy ngày không ăn uống bình thường, dạ dày bắt đầu cồn cào, axit trong dạ dày dâng lên, Tô Ngự không khỏi buồn nôn mấy lần, cậu tựa hồ hiểu được vì sao Tiêu Tán xin lỗi cậu trước khi cậu rời đi. Trong lúc ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, Tô Ngự biết được mình đã rơi vào bẫy của Mạc Dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top