Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Tôi chỉ để lại cho cậu ấy một lối thoát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Ngự đang sơ chế chuẩn bị bữa tối thì điện thoại reo lên, cậu lau tay ấn trả lời rồi bật loa ngoài, giọng nói của Mạo Xung từ đầu bên kia truyền đến.

"Dậy rồi à? Tối qua xảy ra chuyện gì à?" 

"Nghĩ tôi là heo chắc, tôi đang muốn hỏi cậu, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại về cùng Ngô Bỉ?" 

"Là ý của chúng tôi! Ngày hôm qua Ngô Bỉ cõng cậu một đoạn ra đường lớn bắt taxi, còn khoác cả áo khoác lên lưng cậu nữa!" 

Đầu dây bên kia lại có giọng nói của một người khác, chính là Hàn Ba Cuồng, "Ây dô, thôi chết, Ngô Bỉ có ở gần cậu không? Cậu ta có nghe được những gì vừa nói không?" 

"Không, cậu ấy ra ngoài rồi." 

Nghe có vẻ Mạo Xung giật lại điện thoại từ Hàn Ba Cuồng, "Ra ngoài? Cậu vẫn chưa rời khỏi nhà Ngô Bỉ à? Tôi tưởng cậu đã về nhà rồi." 

"Lúc trước tôi đã hứa đãi cậu ấy một bữa nhưng tôi đã để cậu ấy phải đợi lâu rồi, hôm nay tôi ở lại để nấu cho cậu ấy ăn." 

"Tô Ngự à, tôi có hơi ghen tị với Ngô Bỉ đấy, cậu nói xem cậu cũng đã hứa với hai chúng tôi, mà cũng đã đợi lâu lắm rồi mà vẫn chưa được ăn ba bữa do cậu nấu. Bây giờ lại biết được một mình cậu ta được ăn đồ cậu nấu, có biết tôi khó chịu đến thế nào... á, cậu đang nhéo tôi đấy à!" 

"Nếu cảm thấy khó chịu thì bây giờ cậu đến nhà Ngô Bỉ ăn đi, không ai ngăn cản đâu!" 

"Tôi nói cho cậu biết, Tô Ngự nấu ăn rất ngon, hơn nữa tôi không thể tự mình đi được, tôi định dẫn cậu đi cùng!" 

"Ai muốn ăn cơm với cậu chứ?" 

... 


Nghe hai người đầu dây bên kia cãi nhau, Tô Ngự cảm thấy có chút lo lắng về cước phí điện thoại của Mạo Xung, mà thôi mặc kệ, bản thân không tốn tiền là được. 

Bất kể họ có tranh cãi bao lâu nữa, cậu vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Mãi đến khi Tô Ngự mở vòi nước, âm thanh nước chảy hơi lớn, hai người bên kia mới nhớ ra là có người đang nghe ở đầu dây bên kia. 

"Ahem, à thì, Tô Ngự, tối qua mấy cậu nói chuyện gì thế?" 

Tô Ngự nghe đến tên mình, hai người kia tới bây giờ mới nhớ ra đang nói chuyện điện thoại với cậu, cậu tắt vòi nước hỏi lại, "Cậu nói gì? Tiếng nước chảy lớn quá, tôi không nghe rõ." 

"Tôi nói là, tối qua khi hai chúng tôi đi vệ sinh, cậu và Ngô Bỉ đã nói chuyện gì?" 

"Sao mấy cậu tò mò quá vậy? Thế thì sao tối qua hai cậu lại tránh mặt?" 

"Làm thế chẳng phải sẽ mang lại cho hai người không gian riêng tư sao? Hai chúng tôi không dễ dàng gì để diễn trước mặt Ngô Bỉ đâu." 

Tô Ngự thuật lại ngắn gọn cuộc trò chuyện tối qua của hai người, đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Hàn Ba Cuồng lên tiếng trước, "Ngô Bỉ hiện tại cũng rất quan tâm đến cậu. Bây giờ cậu đã chắc chắn cậu ta muốn biết chuyện quá khứ, vậy cậu có định nói với cậu ta không? Tại sao phải đau khổ ở đây?" 

Tô Ngự đang gọt khoai tây, giọng nói có chút thờ ơ, như thể đã lặp đi lặp lại câu trả lời này trong đầu rất nhiều lần, "Tôi không để lại cho mình một lối thoát, nhưng tôi muốn để lối thoát đó cho Ngô Bỉ. Nếu tôi kể cho cậu ấy nghe về quá khứ và lý do khiến cậu ấy bị mất trí nhớ như bây giờ, tôi sợ là cậu ấy sẽ từ chối đi bất kỳ con đường nào khác." 

"Vậy cậu làm sao xác nhận được cậu ta muốn đi con đường nào? Cậu định đợi tới khi cậu ta tỏ tình với cậu à? Lỡ như cậu ta cả đời không tỏ tình thì sao? Cậu có định đợi cậu ta cả đời không?", Hàn Ba Cuồng có chút sốt ruột, không thể tranh khỏi việc nâng âm lượng giọng nói lên hai mức. 

"Tôi chỉ để lại cho cậu ấy một lối thoát thôi." 

Tô Ngự nói xong, chỉ một khoảng lặng dài, tựa hồ có thể nhìn ra Hàn Ba Cuồng bên kia có lẽ đang bực mình, biết người bên kia đang lo lắng cho cậu, cậu cũng không muốn bướng bỉnh nữa. "Nếu một ngày nào đó cậu ấy từ chối việc rút lui, tôi sẽ kể với cậu ấy từng chút từng chút một." 

Tút... tút... tút... 

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tô Ngự bị Hàn Ba Cuồng cúp điện thoại một cách đột ngột như vậy. 


----- 

Mạo Xung có chút ngơ ngác đứng nhìn chiếc điện thoại của mình bị đập mạnh vào sofa, nhưng lại sợ đắc tội nên chọn cách dỗ Hàn Ba Cuồng trước. 

"Tô Ngự, cậu ấy cũng có những suy nghĩ riêng, chúng ta chỉ có thể giúp được nhiểu nhất có thể, nhưng cậu ấy phải tự mình quyết định. Chẳng phải diễn biến bây giờ đã phát triển ngoài dự tính của chúng ta sao? Cậu xem, Ngô Bỉ lo lắng cho Tô Ngự đến mức nào, cho dù cậu ta không thể nhớ được, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ ở bên Tô Ngự thôi. Đừng giận nữa, cứ thong thả." 

Hàn Ba Cuồng vỗ vỗ mạnh vào ghế sofa, "Tôi không giận Ngô Bỉ, tôi chỉ thấy sốt ruột cho Tô Ngự, cậu ấy bướng bỉnh như vậy mà. Mà đây còn là Ngô Bỉ lại thân thiết với cậu ấy đấy nhé, nếu như lần này cả hai xảy ra chuyện gì thì cậu ấy và Ngô Bỉ không có duyên ở bên nhau, thái độ của Ngô Bỉ cũng sẽ khác, Tô Ngự không dễ gì mới vượt qua đau khổ đó quá khứ một chút, cậu ấy phải để cho mình một lối thoát! Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra? Tôi chỉ sợ thôi." 

Mạo Xung rót một ly nước đưa vào tay và vỗ lưng Hàn Ba Cuồng, "Đừng giận nữa, đây không phải chỉ là một khả năng sao? Hai người họ là định mệnh của nhau, dây tơ hồng của cả hai không thể cắt được. Cho dù nó có bị đứt đi nữa, tôi sẽ tự tay buộc lại cho bọn họ, trói chặt bọn họ cho đến chết. Hơn nữa, có hai chúng ta ở đây quan sát, chỉ cần đợi đến lúc thì chúng ta sẽ ra tay! Hôm nay tôi sẽ nấu cơm cho cậu nhé? Hãy để bọn họ thể hiện tình cảm nhé! Chờ tới khi họ hẹn hò với nhau, chúng ta hãy đến xem bọn họ khoe khoang là đã ở bên nhau nhé!" 

"Không có ý kiến, mà đồ cậu nấu có ăn được không đấy?" 

"Tôi ổn với việc nấu mì ăn liền." 

"Đưa điện thoại cho tôi, quên mất, điện thoại của tôi đâu?", Hàn Ba Cuồng lục lọi trong túi quần không tìm thấy. Cuối cùng bảo Mạo Xung gọi điện, sau đó theo tiếng nhạc chuông phát hiện ra nó trong phòng ngủ. "Tôi sẽ gọi lại cho Tô Ngự." 

"Không được tức giận đấy nhé, hai người nói chuyện vui vẻ." 

"Trông tôi có giống như sắp gọi thêm một cuộc điện thoại nữa chỉ để mắng cậu ấy à?" 

"Hiểu sai rồi, hahaha, hai người nói chuyện, tôi nấu mì." 

------- 


Tô Ngự đang đến bước chần sơ sườn, nhìn thấy Hàn Ba Cuồng đổi điện thoại gọi điện đến, liền tắt lửa, đậy nắp nồi rồi nghe điện thoại, "Không giận sao?" 

"Không giận." 

"Được rồi, cậu nói không giận thì không được giận đấy, tôi thật sự không để tâm vào chuyện vụn vặt." 

"Biết rồi", Giọng điệu Hàn Ba Cuồng dịu dàng hơn, "Hồi sớm bọn tôi đi ngang qua nhà cũ của cậu, phải trèo tường nhìn xem, trong sân có rất nhiều lá khô rụng." 

Tô Ngự sửng sốt một lát, mới nhớ ra đã hai tháng chưa về. Tháng đầu bận rộn, tháng sau là vì người cậu thương nhớ đã ở trở lại, mà chẳng nghĩ đến việc giành thời gian quay về. "Ừ, tôi sẽ quay lại dọn dẹp sau." 

"Ba mẹ tôi đều rất nhớ cậu. Ba tôi... hôm qua hỏi tôi Ngô Bỉ hiện tại thế nào rồi, còn nói là đã lâu rồi kể từ khi bị tai nạn đến giờ không nghe tin tức gì về cậu ta." 

Tô Ngự hiểu ý Hàn Ba Cuồng, không từ chối, "Sau này nếu có cơ hội tôi sẽ đưa cậu ấy đến thăm chú thím, trước đó nói cho chú biết cũng tốt." 

"Ừ, vậy thì tốt cho hai người. Tôi đã bảo ba ở nhà đợi hai người." 

Tô Ngự mỉm cười, chỉ có Hàn Ba Cuồng mới dám dùng lời lẽ nhẹ nhàng ép cậu tiến về phía trước, đáp lại sự quan tâm của cậu ta và bày tỏ quyết tâm của mình, cậu nói, "Được." 


--------- 

Sau bữa trưa, Ngô Bỉ không ở lâu lại nhà, sau đó nhét đống quần áo vào vali và quay trở lại chung cư. Trên đường về Ngô Bỉ ghé qua siêu thị, lúc sáng hắn có mua một số đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần ở cửa hàng tiện lợi trước khu dân cư, nhưng không thể để Tô Ngự sử dụng mãi đồ dùng một lần được. Đi thẳng vào siêu thị lớn, Ngô Bỉ mua quần lót, khăn tắm, bàn chải đánh răng, một ít nước trái cây, cà phê và một ít đồ ăn đông lạnh để dự trữ trong tủ lạnh. 

Khi đi ngang qua tiệm hoa, Ngô Bỉ mua một bó hoa, bình hoa trong nhà đã để trống khá lâu. Không hiểu vì sao, trước đây hắn không nghĩ nhiều vậy, nhưng sáng nay nhìn thoáng qua, hắn liền cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Hắn yêu cầu nhân viên bán hàng chọn ngẫu nhiên những loại hoa có màu sắc rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top