Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Con vẫn còn cuộc sống của riêng mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Tô Ngự tỉnh lại, cậu rút kim truyền dịch ra và lao ra ngoài, bất chấp sự ngăn cản của ba cậu và cô Châu. 

Bàn tay gõ cửa đẩy mạnh, cửa bị đẩy ra mà không hề đóng lại. Mẹ cậu, người đã ngồi đây an ủi cậu vài giờ trước, đã rời đi, cùng với người nhà họ Ngô. Bọn họ thậm chí còn không có thời gian đem hết đồ đạc đi, vì muốn giữ cậu ở lại đây cả buổi chiều, chỉ để cậu tránh mặt Ngô Bỉ. Bọn họ thực sự đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí bỏ luôn cả căn nhà này. Họ xem Tô Ngự là một vấn đề lớn. 

Tô Ngự không chỉ mất đi Ngô Bỉ mà còn mất đi mẹ của mình. Có thể cậu ấy đã mất đi mẹ từ lâu khi còn nhỏ, nhưng cậu đã có lại trong thời gian ngắn gần đây. Cậu không thể trách Tiêu Tán, bây giờ cậu cũng không có quyền trách bà, cậu biết bà đã khó khăn đến thế nào, lẽ ra cậu không nên vì tình yêu của mình mà hủy hoại gia đình mẹ cậu. Nhưng thật đáng buồn, cậu đã lớn như vậy, muốn khóc cũng không thể làm được nữa, thật đáng hổ thẹn. 


Tô Ngự lại đi về phía chung cư quốc tế, cậu không vội nữa, đã mấy ngày trôi qua rồi, mọi việc bọn họ dự định đều đã hoàn thành. Hiện tại cậu không hề có ảo tưởng viển vông rằng vừa mở cửa là sẽ thấy Ngô Bỉ đợi cậu ở nhà, cậu chỉ đi đến những nơi mà Ngô Bỉ có thể ở đó, bản thân Tô Ngự cũng cảm thấy mình như phát điên, chỉ cần nhìn một lần và bỏ cuộc chỉ sau một cái nhìn. 

Tô Ngự đến chung cư, ngay cả ổ khóa cửa cũng được thay mới, cậu ngồi ở cửa chờ đợi suốt hai tiếng, nhưng cửa không hề mở. Sau đó đi đến trường, sáng sớm kỳ nghỉ hè, không có ai ở đấy cho cậu vào. Cậu thậm chí còn đến nhà nghỉ, đứng ngơ ngác ngoài cửa căn phòng trống, nơi Ngô Bỉ đã từng ngồi đợi cậu cả đêm. 

Cậu đi đến mọi nơi mà cậu và Ngô Bỉ đã cùng nhau đến nhưng cậu không thể vượt qua được bất cứ cánh cửa nào. Mỗi bước cậu đi đều có đích đến riêng, nhưng đều vô ích. Cậu đang làm gì ở những nơi này? Tìm Ngô Bỉ? Buồn cười thật đấy. Có thể là cậu đang nói lời tạm biệt với quá khứ? Nhưng cậu thật sự không muốn nói lời tạm biệt. 

Có lẽ cậu phát điên thôi. 


Cậu lấy chiếc đồng hồ của Ngô Bỉ mà bác sĩ đã tháo đưa cậu giữ khi cấp cứu cho hắn, cậu cẩn thận lau mặt kính dính máu. Thứ khiến Tô Ngự nhất quyết muốn quay về nhà, cậu cho rằng mình còn một cơ hội cuối cùng, đó là đợi Ngô Bỉ. 

Với năng lực của nhà họ Ngô, thật sự rất khó để Tô Ngự tìm được Ngô Bỉ. Nhưng chỉ cần cậu không rời đi, Ngô Bỉ sớm muộn cũng tìm đến cậu. Cậu dường như quá phụ thuộc vào hắn và cậu thực sự không thể sống thiếu hắn. Tô Ngự trốn trong căn nhà nhỏ nơi cậu và Ngô Bỉ chung sống, cậu nằm trên giường của Ngô Bỉ. Giá như đây chỉ là một giấc mơ. 

Đôi khi Tô Ngự cảm thấy choáng váng, nhìn xem, cuộc sống không có Ngô Bỉ vẫn như vậy, trước đây không có Ngô Bỉ, bây giờ cũng không có Ngô Bỉ. 


------

Trong một năm rưỡi kể từ khi rời xa Ngô Bỉ, cậu vô số lần tỉnh dậy từ giấc ngủ vì nghĩ rằng Ngô Bỉ đang nằm bên cạnh, cậu hết lần này đến lần khác quay trở lại căn nhà nhỏ của hai người, chờ đợi Ngô Bỉ quay lại. Nhưng từ hôm đó đến nay, Ngô Bỉ chưa bao giờ liên lạc với cậu. 

Cậu ấy cũng nghĩ rằng Ngô Chính Hào quá cương quyết nên không cho Ngô Bỉ đến gặp cậu dù thế nào đi nữa. Có lẽ hắn và ba hắn đã có những cuộc cãi vã không cần thiết, đụng độ sứt đầu mẻ trán. Chắc chắn hắn đang cố gắng hết sức để có thể tìm cậu. 

Không biết Ngô Bỉ bây giờ đang ở đâu? Không biết vết thương Ngô Bỉ có đỡ hơn chưa? Không biết Ngô Bỉ đang làm gì? Không biết Ngô Bỉ có nhớ cậu không? 

Nếu như định mệnh nhất định bắt cậu đánh mất Ngô Bỉ giữa đám đông rộng lớn, thì ít nhất có thể cho cậu biết Ngô Bỉ vẫn bình an vô sự. 


Sau khi nhà họ Ngô chuyển đi, Tô Ngự không khỏi gọi điện cho mẹ cậu rất nhiều lần. Cuối cùng cũng gọi được, cậu khóc đến khản cả giọng, "Mẹ, con cầu xin mẹ, hãy cho con gặp Ngô Bỉ, bây giờ cậu ấy thế nào rồi?" 

"Con trai, mẹ thực sự có lỗi với con. Con là con trai duy nhất của mẹ, con còn cả cuộc đời dài phía trước. Mẹ không muốn con đi sai đường." 

"Mẹ, con muốn gặp cậu ấy. Cậu ấy có sao không? Con không liên lạc được với điện thoại của cậu ấy". Tô Ngự suy sụp đến mức không nghe được gì nữa, cậu chỉ muốn nhận được tin tức từ Ngô Bỉ.

"Thằng bé không sao. Sau khi thằng bé bình phục, gia đình chúng ta đã ra nước ngoài."

"Đừng lừa con, số điện thoại của mẹ vẫn ở Trung Quốc."

"Con trai, đừng tìm thằng bé nữa, con sẽ không tìm được đâu. Con vẫn còn cuộc sống của riêng mình."

Mọi người đều khuyên cậu hãy sống thật tốt và mọi người đều muốn cậu có cuộc sống tốt đẹp hơn, và bây giờ cậu quả thực đã làm như vậy. Khi ba cậu nói "Chúng ta hãy chuyển đi", cậu nhất quyết không để mình mắc bẫy tất cả những người yêu thương anh. Chỉ thỉnh thoảng khi cậu nhớ Ngô Bỉ rất nhiều, cậu mới quay lại phòng Ngô Bỉ và mơ một lúc. Đồng hồ của Ngô Bỉ vẫn còn được đeo trên tay Tô Ngự. 

------

Trong nháy mắt, đã là năm hai đại học, vì gia đình cậu vẫn ở Bắc Kinh nên trong kỳ nghỉ hè Tô Ngự đã cùng các giáo viên thực hiện các dự án, cậu đã quen với việc bận rộn. 

Sau khai giảng, các sinh viên khắp cả nước quay trở lại trường, công việc bận rộn trước mắt có thể chia ra, cậu cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Ngoại trừ việc về nhà dành thời gian với Đoá Đoá vào cuối tuần, cậu thường ở trong thư viện đọc sách hoặc ở trong ký túc xá đọc sách. 

Phòng ký túc xá cậu ở có bốn người, Lâm Tiêu là người đã ở trong phòng ký túc xá này lâu nhất, anh là một người rất hướng ngoại và sôi nổi, anh vừa mới trở thành phó ban tuyên truyền và tham gia vào nhiều hoạt động của trường. Bình thường anh luôn thích nói chuyện với Tô Ngự, một người nghiêm túc say mê học tập, "Ây dô, em không thể cứ như vậy mãi được, em đang tạo áp lực rất nhiều cho chúng ta đấy. Cùng anh ra ngoài đi dạo nào, anh sẽ cho em thấy đô thị nhộn nhịp sầm uất!" 

Vì vậy, Tô Ngự luôn bị lôi đi ăn với các bạn cùng phòng, tất cả quán ăn vặt trong bán kính 10km quanh trường đều bị bọn họ "dọn sạch".  


Vương Soái luôn khen ngợi Tô Ngự có gu thẩm mỹ tốt, sau đó Tô Ngự bị kéo đi mua sắm để lựa quần áo. Tuy Tô Ngự là người độc thân duy nhất trong phòng, nhưng mỗi lần bạn cùng phòng ra ngoài hẹn hò, đều nhờ Tô Ngự lựa chọn quần áo, Lâm Tiêu và Trương Đông Lữ luôn vui vẻ, trình diễn sự kết hợp trang phục của cậu.

Khi có ít tiết học, mọi người sẽ cùng nhau đi leo núi. Ngày hôm sau trong lớp, mọi người đều đồng loạt thắc mắc tại sao Tô Ngự lại không thấy mệt, Tô Ngự nói rằng nếu chăm tập thể dục thì sẽ tốt thôi. 


Quán ăn vặt mới mở của Châu Lê có dịch vụ tốt, đồ ăn ngon và đa dạng, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt. Cô luôn lo lắng Tô Ngự sẽ không đủ tiền trang trải cuộc sống, nhưng thực tế thì Tô Ngự có học bổng và tiền thưởng từ các cuộc thi khác nhau, cậu luôn dùng tiết kiệm trong mỗi học kỳ. Số tiền dư lại cậu đã dành để mua đồ nội thất cho nhà mới của họ.

Căn nhà mới cách nhà cũ khá xa, ban đầu gia đình cậu chỉ thuê tạm chỗ này, nhưng cách đây nửa năm, chủ nhà nóng lòng muốn ra nước ngoài nên đưa ra giá cả cũng phù hợp hơn, bàn bạc xong gia đình cậu quyết định rút hết số tiền tiết kiệm được và thêm một khoản vay để mua lại căn nhà này. Hai phòng ngủ là đủ, Tô Ngự thường sống ở ký túc xá trường và chỉ về nhà vào cuối tuần, kỳ nghỉ đông và hè. Khi Tô Ngự về nhà, Đoá Đoá sẽ qua ngủ ở chung phòng với ba mẹ, cậu ở phòng Đoá Đoá, trong phòng Đoá Đoá cũng có một chiếc bàn và tủ quần áo riêng của Tô Ngự.

Tô Ngự cũng nghĩ đến việc thuê một căn hộ gần nhà và trường, số tiền tiết kiệm được có thể trang trải một nửa tiền thuê, tạo cho Đoá Đoá một không gian nhỏ độc lập, tuy nhiên Đoá Đoá nói rằng ba mẹ rất muốn Tô Ngự dành nhiều thời gian hơn cho họ, và cô bé cũng vậy, cô bé sẽ giúp anh trai Tô Ngự thay ga trải giường hàng tuần.

Vì mới khai trương, cửa hàng rất đông khách, đang là giờ ăn trưa sau khi tan học, một người hàng xóm đã chủ động đến đón Đoá Đoá trong nửa học kỳ, Tô Chí Cương cảm thấy rất xấu hổ nên đã thuê người đến giúp trông cửa hàng, ông và Châu Lê thay phiên nhau đón Đoá Đoá. Bình thường Đoá Đoá sẽ ở cùng cô Châu trong cửa hàng, làm bài tập về nhà và xem TV, đôi khi giúp cô Châu rửa bát đĩa. Khu dân cư này cũng chẳng hơn gì con hẻm họ sống lúc trước, Đoá Đoá cũng không dám tự mình chạy đi chơi, trong những ngày nghỉ lễ, khi Tô Ngự có việc gì đó, cô bé chủ yếu chơi đùa ở trước cửa hàng.

Sau khi cửa hàng ổn định, cuối cùng ông cũng có chút tiền, có thể đủ trang trải, tay nghề của đầu bếp mới cũng được đón nhận nồng nhiệt, Tô Chí Cương cũng thuê được nhân viên làm việc, ban ngày Tô Chí Cương bận rộn ở quầy lễ tân, còn Châu Lê bận rộn trong bếp, buổi tối hai người "giao quyền" cho đầu bếp và nhân viên, như thế có thể dành nhiều thời gian cho gia đình hơn. Ngày lễ cũng vậy, Tô Ngự về nhà thì ban ngày chơi với Đoá Đoá, nếu cậu bận việc gì đó thì Đoá Đoá đến cửa hàng chơi, buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm và cùng nhau xem TV. Thỉnh thoảng họ thậm chí còn đi mua sắm, cùng nhau làm vườn.

Dù sao đi nữa, mọi thứ bắt đầu đâu vào đấy một cách từ từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top