Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Móc ngoéo, trăm năm cũng không được phép thay đổi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì Ngô Bỉ đang ở nhà nên Tô Chí Cương và Châu Lê bị giằng xé giữa việc muốn cho bọn trẻ có thời gian ở cùng nhau và việc ở nhà cùng với bọn trẻ. Thế nên hôm nay hai người về nhà sớm hơn nhiều so với thường lệ.

Trên đường trở về, Châu Lê mua rất nhiều rau và thịt tươi, Ngô Bỉ nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm để ăn tối, hắn đề nghị muốn học nấu ăn từ cô Châu. 

"Không phải cậu nói muốn học tôi sao? Cậu đừng làm xáo trộn cấp bậc chứ, không muốn gọi tôi là sư phụ, mà muốn gọi tôi là sư huynh à!", Tô Ngự cùng Đoá Đoá đang chơi súng đồ chơi, thay phiên nhau thi bắn mục tiêu. 

"Tôi muốn học sớm làm sớm, hai chúng ta có thể thảo luận và học hỏi lẫn nhau sớm hơn. Lần sau món sủi cảo sẽ đẹp hơn." 

"Hôm nay không có sủi cảo." 

Châu Lê lắng nghe hai người nói chuyện không mạch lạc với nhau, liền tiếp lời, "Tụi con muốn ăn sủi cảo à? Tuần sau nhé, tuần này cô không có mua bí ngòi." 

"Được chứ cô! Mà làm sao cô biết món sủi cảo yêu thích của cháu là nhân bí ngòi vậy?", Ngô Bỉ đi tới, bóp vai cô Châu thể hiện sự tán thành. 

"Không phải cậu chỉ mới ăn có một lần sao? Sao tự dưng lại trở thành món cậu yêu thích?" 

"Tôi gọi đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu nó sau khi ăn qua một lần. Phải đấy cô, nhân bí ngòi trứng là ngon nhất!" 

"Được được, tuần sau cô sẽ gói thêm cho cháu, sau đó để đông cho cháu mang về nhà, có thể nấu bất cứ lúc nào cháu muốn". Cô Châu đang rửa sạch rau, được hắn nịnh nọt nên cảm thấy rất vui vẻ. 

"Cảm ơn cô Châu!" 

Tô Ngự không bám dính theo hai người trong bếp, Ngô Bỉ rất hòa hợp với gia đình, mọi người đều cảm thấy thoải mái. 


Khi đã chơi với Đoá Đoá chán chê, cậu giúp Tô Chí Cương mở chương trình truyền hình mà ông muốn xem, sau đó ngồi lại bàn và tiếp tục chơi lắp ghép với Đoá Đoá. 

Trong bếp, Châu Lê đang sơ chế thịt đồng thời giảng dạy cho Ngô Bỉ những điểm cần chú ý. Trong khi đợi thịt được hầm trong nồi, Châu Lê lại bắt đầu ướp thịt lợn xé. Ngô Bỉ lấy giúp mấy lọ gia vị, lần này đọc thật kỹ nhãn mác để không lấy nhầm nữa. "Cô, thịt lợn xé này nấu món gì vậy?" 

"Thịt lợn xé xào ớt xanh." 

"A, mấy ngày trước Tô Ngự cũng làm món này cho cháu, ăn rất ngon!" 

"Đúng vậy, Tô Ngự thích ăn nhất là thịt lợn xé xào ớt xanh. Trước đây thằng bé chẳng chịu ăn uống gì cả, chỉ ăn mỗi món thịt lơn xé xào ớt xanh này thôi". Trong lúc nói chuyện, Châu Lê lại nhớ tới điều gì đó có chút nghẹn ngào, quầng mắt đã đỏ hoe, sắp rơi nước mắt. 

Ngô Bỉ đang nhặt cuống ớt, thấy vậy rút một tờ khăn giấy đưa về phía cô, giữa chừng nhớ ra mùi ớt trên tay liền thu tay lại. Châu Lê thấy hắn lúng túng như vậy, cô bật cười rồi đưa tay tự rút một tờ khăn giấy, "Cô không sao đâu, chỉ cay mắt thôi." 

"Thế thì tốt rồi, vậy cháu sẽ đứng cách xa một chút, sẽ không cay nữa". Vừa nói, Ngô Bỉ vừa bước về phía bồn rửa, sau đó lại lùi lại nửa bước, nghiêng người lén nhìn Tô Ngự, trong phòng khách để đảm bảo không ai để ý đến động tĩnh trong bếp, hắn tiếp tục hỏi cô Châu, "Cô Châu, tại sao lúc đó Tô Ngự chỉ ăn mỗi món này vậy?" 

"Cháu muốn tìm hiểu về Tô Ngự sao? Thế thì cháu phải nghe lời Tô Ngự. Sớm muộn gì nó cũng sẽ nói cho cháu biết." 

"Cô Châu nói như vậy, cháu lại càng tò mò hơn!" 

"Nếu tò mò thì cứ học kỹ món này đi nhé, sau này cho Tô Ngự ăn món thịt lợn xé xào ớt xanh do cháu làm, chắc chắn thằng bé sẽ nói cho cháu biết." 

"Đồng ý! Vậy để cháu học hỏi cô. Cô xem cháu nên thái ớt thành miếng cỡ nào?" 

"Chỉ cần chừng này là được. Nó phụ thuộc vào cảm giác của cháu, không có yêu cầu nghiêm ngặt nào cả." 


"Ahhhh ~" 

"Lão Tô, nhanh lấy hộp thuốc đi." 

"Sao vậy?", nghe được thanh âm, Tô Ngự vội vàng đứng dậy đi vào bếp kiểm tra tình hình. Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, Châu Lê nghĩ Tô Ngự cũng vào bếp nên vội vàng ngăn cậu, "Tô Ngự, con đừng vào đây!" 

"Ahh~". Nhưng khi Tô Ngự nghe thấy được tiếng rên la đau đớn của Ngô Bỉ, cậu vội vàng bước vào, lúc này cậu đã đến cửa bếp, cậu nhìn thấy một màu đỏ nhàn nhạt chảy ra từ tay của Ngô Bỉ đang được rửa dưới vòi nước. 

Tay chân cậu lạnh cóng, yếu ớt bám vào khung cửa bếp, cậu gần như sắp ngã quỵ, hơi thở có chút gấp gáp. Ngô Bỉ không quan tâm đến bàn tay của mình, muốn lao tới để đỡ cậu. 

Châu Lê thấy thế vội vàng giữ lấy cánh tay Ngô Bỉ, "Thằng bé sợ máu!" 

Ngô Bỉ dừng bước, nhận ra mình chính là "đầu sỏ", hắn nhanh chóng giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, tiến một bước về phía Tô Ngự và dùng tay kia che mắt cậu lại. Vết cắt không sâu lắm, sau khi xả nước một lúc, cơ bản là máu đã ngừng chảy ra, Đoá Đoá chạy đến bên cạnh Tô Ngự nắm lấy tay cậu, trong khi Tô Chí Cương nhanh chóng gỡ băng cá nhân ra và dán vào vết thương cho Ngô Bỉ. 

Mọi sự hỗn loạn đều kết thúc trong vòng ba mươi giây, lúc này Tô Ngự vẫn có chút run rẩy, gằn giọng thốt lên, "CAYYYYYYYY!!!." 

Ngô Bỉ giật mình nhớ ra tay vừa chạm vào ớt, vội vàng rút bàn tay đang chặn tầm mắt của Tô Ngự, may là ban nãy tay hắn đã rửa qua nước được một lúc, và cũng may nữa là hắn không đến quá gần Tô Ngự vì sợ để cậu thấy bàn tay bị thương, tay hắn không quá gần đến mắt mà chỉ vừa chạm vào mí mắt, Tô Ngự hai mắt nhắm chặt trong lúc hoảng loạn. 

Quầng mắt của Tô Ngự còn đỏ hơn so với cô Châu lúc nãy. Mọi người lại lúng túng lao tới đỡ Tô Ngự ngồi xuống ghế sofa. Tô Ngự nhìn thấy ba mẹ cậu hơi nhíu mày lại, uống một ngụm nước, hắng giọng để đảm bảo giọng nói không run nữa, "Con không sao, lúc nãy cậu ấy rửa với nước rồi, con không thấy gì đâu, chỉ hơi hoảng một chút thôi, hiện tại thì ổn rồi. Bây giờ, Ngô Bỉ, tay cậu ấy không sao chứ?" 

Ngô Bỉ đang ở trong bếp rửa tay lại cẩn thận, rồi vào nhà tắm giặt khăn sạch rồi thay mới cái băng đã bị ướt. Nghe thấy Tô Ngự hỏi, hắn gấp chiếc khăn thành hình vuông rồi đáp lại cậu, "Tôi không sao cả, chỉ là một cái lỗ nhỏ thôi, xin lỗi vì đã làm cậu sợ rồi." 

"Thay băng cá nhân khác ngay đi, đừng để bị sinh mủ." 

"Ừm, tôi sẽ chú ý", Ngô Bỉ ngồi xuống cạnh Tô Ngự, dùng khăn lau mắt cho cậu, "Cậu đừng cử động, mắt còn cay không? Thật xin lỗi, tôi sốt ruột quá, quên mất lúc nãy vừa chạm vào ớt." 

Tô Ngự dựa vào lưng ghế sofa, nhắm mắt lại, để Ngô Bỉ giúp cậu lau mắt, "Cậu xin lỗi cái gì chứ? Cậu có làm gì sai đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi." 

Châu Lê nhìn vẻ mặt áy náy của Ngô Bỉ, lôi kéo Ngô Bỉ để thay đổi sự chú ý của hắn, "Lão Tô, anh giúp Tô Ngự giặt khăn. Ngô Bỉ, cháu đừng lo lắng, lại đây tiếp tục học nấu ăn với cô. Cháu đừng dùng tay chạm vào rau, đều là nước, rất bất tiện. Cháu giúp cô nêm gia vị vào, cô sẽ chỉ cho cháu định lượng phù hợp." 

"Ngô Bỉ, cậu đi đi, tôi vẫn muốn ăn đồ cậu nấu", Tô Ngự tự mình cầm khăn lau lên mắt, thúc giục Ngô Bỉ vào bếp. 


Bữa tối đã chuẩn bị xong, mắt Tô Ngự cũng đã bình thường trở lại từ lâu, lần này phản ứng không quá lớn, chỉ là vô tình làm cay mắt nên mất một chút thời gian. Khi bày thức ăn ra bàn, Ngô Bỉ đặc biệt đặt đĩa thịt lợn xào ớt xanh trước mặt Tô Ngự, ngồi xuống bên cạnh Tô Ngự và đưa mắt với ánh nhìn đầy mong chờ Tô Ngự ăn miếng đầu tiên. 

Tô Ngự ăn miếng đầu tiên, liền biết là do Ngô Bỉ nêm gia vị, vì mẹ cậu sẽ không cho nhiều muối như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt "hài lòng" của Tô Ngự, sự tự tin của Ngô Bỉ tăng lên rất nhiều, gắp một miếng cho vào miệng, ngay sau đó nét mặt nhăn lại, "Sao mà lại mặn thế? Tôi có bỏ nhầm gia vị đâu." 

"Cháu lỡ tay cho nhiều cũng không sao đâu, ăn mặn một chút cũng được", Châu Lê không biết là đang "chữa cháy" hay là đang "cổ động" hắn nữa. 

Nhìn thấy Tô Ngự định gắp thêm miếng thứ hai, Ngô Bỉ nhanh chóng kéo đĩa thịt lợn xào ớt xanh trước mặt về phía của hắn, "Cậu đừng ăn cái này nữa, lần sau tôi sẽ làm lại cho cậu." 

Tô Ngự lại kéo đĩa thức ăn lại, gắp một miếng lớn cho vào miệng, "Tôi chỉ là thích ăn mặn thôi, rất thích ăn mặn." 

Thế là cuối cùng Tô Ngự và Ngô Bỉ mỗi người uống một hơi ba bát canh. Bởi vì Tô Ngự vui vẻ ăn từng miếng lớn, Ngô Bỉ lại sợ Tô Ngự ăn đồ mặn nhiều quá nên cũng vội vàng tranh ăn, yêu cầu Tô Ngự ăn ít đi, hai người ăn hết cả đĩa. 


Sau bữa tối, Tô Ngự gói lại hai bộ quần áo dày, chuẩn bị đợi xe của Ngô Bỉ đưa về trường học. Trước khi rời đi, Đoá Đoá đã nắm lấy tay Ngô Bỉ, "Tuần sau anh phải đến đấy nha ~ Không được quên em!" 

"Được, anh hứa với em." 

"Vậy thì móc ngoéo! Ai nuốt lời sẽ là chó con!" 

Đoá Đoá giơ ngón nút lên trước mặt Ngô Bỉ, Ngô Bỉ cũng giơ ngón út móc lấy ngón tay Đoá Đoá, quay lại gọi Tô Ngự, "Cậu cũng tới đây móc ngoéo đi." 

"Hai người hứa với nhau, tại sao tôi cũng phải móc ngoéo chứ?", Tô Ngự tuy miệng nói vậy nhưng cậu vẫn bước tới, vào tư thế móc với hai người. 

"Móc ngoéo, trăm năm cũng không được phép thay đổi!!", ba người đồng thanh nói, "Đóng dấu!!" 

"Bởi vì tôi luôn cảm thấy ba người chúng ta phải cùng nhau móc ngoéo để hoàn toàn thỏa thuận", Ngô Bỉ buông ngón tay ra. 

Tô Ngự nhìn Ngô Bỉ ôm sau gáy Đoá Đoá để nói lời tạm biệt, trong lòng thầm nghĩ, 'Sao lúc nào cậu cũng nói những lời mang đến những hy vọng kỳ quái cho tôi như vậy, nếu cậu thật sự nhớ lại thì tốt quá.' 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top