Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Cậu ấy không thể nghe thấy nó được nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỗi một bước đi, những chiếc lá khô bị giẫm lên lại phát ra tiếng lách cách. Trở về nhà cũ sau hai tháng, Tô Ngự không ngờ có một ngày tâm trạng của mình lại khác đến thế. 

Mọi khi về đây một mình, cậu đều thẳng đến phòng của Ngô Bỉ, bởi vì trong quá trình chuyển nhà các phòng khác gần như trống rỗng, chỉ còn lại phòng của Ngô Bỉ, Tô Ngự không hề động đến, cố gắng lưu giữ dấu vết và mùi hương của Ngô Bỉ lâu hơn một chút. 

Lần này về đây cậu cuối cùng cũng có tâm trạng hồi tưởng lại. 


Dưới gốc cây lớn nhất trong sân đã rụng gần hết lá, phần đất bị xới tung khi cậu đào cái hộp gỗ chôn dưới đó lên đã bị lá rụng che phủ. Tô Ngự lấy chiếc ví trong túi, lấy ra một tờ giấy có chút nhăn nheo do đã bị xem qua quá nhiều lần. Điều ước của Ngô Bỉ được viết trong đó vẫn được bảo quản cẩn thận, điều ước đó bây giờ gần như trở thành hiện thực, nó chính là niềm tin đã nâng đỡ Tô Ngự vượt qua năm tháng cô đơn này. 

Đi chậm rãi từ góc sân này sang góc sân khác. Hóa ra gia đình cậu luôn bày bàn ăn ở đây. Lần đầu Ngô Bỉ đến đây cùng cậu ăn cơm là sau khi hắn giúp cậu đánh đuổi bọn côn đồ trước cổng trường, sau đó hắn "mặt dày" bám theo cậu về tận đây. 

Chiếc quạt trần trong phòng ban đầu của cậu đã lâu không được sử dụng bị phủ một lớp bụi dày. Lần đó, Ngô Bỉ đã bị chiếc quạt này rơi trúng chân vì "trù ẻo" chính mình, cậu đã phải đỡ hắn bước đi trong nhiều ngày. Thế mà mấy ngày sau đó thậm chí còn không để lại vết sẹo nào. 

Trong bếp chỉ còn lại mấy cái bát và thau tồi tàn không được dọn đi. Nhớ lại mấy cái bánh nếp Ngô Bỉ cố tình chiên đến cháy khét lúc đó, cuối cùng cậu vẫn không nuốt nổi, rồi còn "mì sợi" Ngô Bỉ tự làm, sợi nào sợi nấy có độ dài và độ dày không đồng đều. 

Ngô Bỉ đứng ở cửa sổ nhà bếp bao nhiêu lần, học nấu ăn từ mẹ bao lâu, thậm chí cũng chưa bao giờ đếm kỹ, mặc dù mất rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cậu cũng ăn được món thịt lợn xé xào ớt xanh do chính Ngô Bỉ nấu cho cậu.

Trong thế giới nhỏ bé của cậu và Ngô Bỉ, khắp nơi đều phủ một lớp bụi. Trên ghế sofa, cậu cùng Ngô Bỉ giành thịt viên, cùng làm bài tập, cùng cãi nhau ầm ĩ và cùng nỗ lực vượt qua... Chỉ là mọi thứ ở đây hiện giờ đã mất đi rất nhiều nhân khí. 


Rời khỏi ngôi nhà này cũng là giải pháp cuối cùng, lúc đó Mạc Dĩ không cho thời gian để cậu dần dần cảm thấy buồn bã. Sau khi Ngô Bỉ chuyển đi, hợp đồng với cửa hàng của ba mẹ bị buộc phải chấm dứt. Nghĩ lại mới thấy, Mạc Dĩ thậm chí còn muốn giết cậu, vậy tại sao anh ta lại giao cửa hàng đó cho gia đình cậu thuê chứ? Chỉ là mọi thứ diễn ra quá chậm, cậu không kịp phản ứng và đề phòng.

Không ngờ tới, ngay cả ngôi nhà nhỏ của cậu và Ngô Bỉ cũng bị môi giới yêu cầu phải chuyển đi theo thời hạn, ngôi nhà này vốn là do Ngô Bỉ thuê, nhưng có vẻ như Ngô Chính Hào là người quyết định, không muốn Tô Ngự còn chỗ để dành thời gian cho Ngô Bỉ nữa. 

Lúc đó, Tô Ngự đang trên bờ vực suy sụp, cậu gọi điện cho Tiêu Tán trong nước mắt, cậu đã liên tục gọi "mẹ" để cầu xin bà giúp đỡ để giữ lại ngôi nhà này. Tiêu Tán chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được Ngô Chính Hào đồng ý cho bà mua lại ngôi nhà này. Tô Ngự không ghét mẹ mình vì đã lừa dối cậu tách khỏi Ngô Bỉ cũng là vì lý do này. Cậu nên biết ơn vì mẹ cậu đã cố gắng hết sức để làm được nhiều điều cho cho cậu. 


Tiêu Tán mua lại nhà, đưa giấy tờ nhà cho Tô Ngự, "Hiện tại mẹ không tiện sang tên lại cho con, nhưng ngôi nhà này vĩnh viễn là của con." 

Sau này, Tô Chí Cương và Châu Lê nghe được chuyện đó và quyết định mua lại ngôi nhà từ Tiêu Tán. Không phải bởi vì hai người muốn chiếm lấy ngôi nhà này, họ tin tưởng tấm lòng chân thành của người mẹ đối với con trai mình, chỉ là họ cũng là ba mẹ của Tô Ngự, với tư cách là người làm cha làm mẹ, hai người không muốn mắc nợ Tiêu Tán bất cứ điều gì. 

Mọi người đều kiên trì như vậy, cuối cùng mỗi người lùi một bước, mỗi người góp một nửa, một nửa số tiền nhà từ phía Tô Chí Cương và Châu Lê được chuyển trả góp cho Tiêu Tán mỗi tháng, vì vậy mấy tháng qua ba mẹ cậu phải chịu rất nhiều áp lực, mặc dù Tiêu Tán không hề thúc giục hai người họ, nhưng hai người sẽ luôn trả tiền nhà mỗi tháng. Mãi cho đến sau này, khi công việc buôn bán ở cửa hàng mới khởi sắc, cậu cũng tham gia nhiều cuộc thi, dự án và nhận được nhiều tiền thưởng, điều này khiến cuộc sống của gia đình cậu trở nên tốt hơn. 

Số tiền nhà được chuyển đến hằng tháng, Tiêu Tán không hề đụng đến, bà bí mật giữ chúng trong một thẻ riêng, để sau này khi Tô Ngự cần đến, bà sẽ đưa nó cho cậu. 


Cậu gần như mất đi những suy nghĩ cuối cùng về Ngô Bỉ, cảm giác bất lực ùn ùn kéo đế bao trùm lấy Tô Ngự. Những ngày đầu không tìm thấy Ngô Bỉ, Tô Ngự chỉ có thể ở trong phòng Ngô Bỉ, thậm chí không dám cử động bất cứ thứ gì, chỉ vùi mình trong chăn, lưu luyến chút mùi hương quen thuộc đó. Tờ giấy điều ước của Ngô Bỉ được Tô Ngự đặt trong vỏ gối, ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. 

Chiếc đồng hồ của Đoá Đoá cô bé đã trao cho Tô Ngự vào lúc đó. Mặc dù không ai đề cập đến chuyện này trước mặt trẻ con nhưng không khí khổ đau bị đè nén trong nhà thực sự rất mãnh liệt, Đoá Đoá cũng cảm nhận được điều đó. Cô bé biết Tô Ngự đang thương nhớ Ngô Bỉ rất nhiều, thứ duy nhất còn sót lại của cô bé có liên quan đến Ngô Bỉ chính là chiếc đồng hồ này, Đoá Đoá đã đặt nó vào tay Tô Ngự. Không ngờ, khi Tô Ngự nhìn thấy chiếc đồng hồ này, cậu đột nhiên bật khóc nức nở, ôm chặt chiếc đồng hồ và đập nó vào ngực.

"Cậu ấy không thể nghe thấy nó được nữa." 


Có lẽ lần này đã khóc quá nhiều, nước mắt gần như cạn khô nên Tô Ngự cũng ngừng khóc. Cậu như người mất hồn, nằm đó bất động, đeo chiếc đồng hồ trắng của mình và giữ chặt hai chiếc đồng hồ điện tử đó trong tay. 

Ba mẹ hằng ngày thay phiên nhau ở phòng khách canh chừng cậu, không còn nghe thấy tiếng khóc ngắt quãng của Tô Ngự nữa, mà thay vào đó thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh "Ding ding ding~ Ding ding ding~ Ding ding ding~". 

Ba mẹ cậu cũng không nhàn rỗi, cửa hàng cũ không còn, nguồn thu nhập chính bị cắt đứt, hơn nữa còn phải trả tiền nhà cho Tiêu Tán, không đủ để trang trải chỉ bằng quầy hàng cũ của Châu Lê. Hai người luôn tìm kiếm cửa hàng mặt tiền, chỉ là thật khó để tìm được một cửa hàng khác như cửa hàng trước đây của Mạc Dĩ. 

Hai người tìm được một số cửa hàng tương đối gần nhà, về mọi phương diện đều khá tốt, nhưng lần nào chủ nhà cũng đột nhiên hối hận vào phút chót và không muốn cho họ thuê. Hai người không thể hiểu nổi, tại sao những chuyện này lại luôn xảy ra, sau này Tô Ngự nghe được chuyện này, chỉ thở dài trong lòng, anh ta muốn cậu rời đi, nhưng thực chất là muốn "diệt sạch". 

Sau cùng, gia đình cậu cũng thuê được một cửa hàng ở một nơi rất xa nhà, thực sự rất xa, xa đến mức ngay cả Mạc Dĩ cũng cảm thấy đủ xa nên không can thiệp vào nữa. Việc chuẩn bị ban đầu của cửa hàng tốn nhiều sức lực, lại xa nhà nên đi lại bất tiện, Châu Lê thường ở nhà chăm sóc Tô Ngự, Tô Chí Cương trông chừng cửa hàng, thường khi bận quá không về nhà được ông sẽ ngủ lại trong cửa hàng. 


Mạo Xung nghe Hàn Ba Cuồng kể về tình trạng của Tô Ngự, hai người họ thường xuyên đến giúp đỡ, cả hai người cũng không biết phải làm gì khác, nhưng ít nhất họ cũng ở bên cạnh Tô Ngự, để cậu biết rằng vẫn còn có người ở bên cạnh cậu. 

Tô Ngự đã bị thực tại đã kích đến mức mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, thậm chí hàng ngày không thể ăn uống và sụt cân rõ rệt. Châu Lê mỗi ngày nấu đủ loại món ăn theo nhiều cách khác nhau, cố gắng khơi dậy cảm giác thèm ăn của Tô Ngự. Lúc đầu Tô Ngự không có tâm trạng ăn uống, sau lại nhìn thấy mẹ đã quá mệt mỏi, không đành lòng để mẹ phí công vô ích, nhưng thực sự thì cậu không có cảm giác muốn ăn, chỉ sau vài ngụm là không thể ăn được tiếp nữa. 

Châu Lê đau lòng nhìn cậu, Tô Ngự thậm chí còn không thể nuốt nổi hai cái sủi cảo nhân bí ngòi trứng yêu thích của hai người, cô lo âu đến mức tóc bạc trắng. 


Cho đến một ngày, Châu Lê làm món thịt lợn xé xào ớt xanh, Tô Ngự như thường lệ chỉ ăn hai miếng thì không thể ăn được nữa. Cô ôm bát đũa trong tay, tâm sự cùng Tô Ngự như mọi ngày. 

Cô vô tình nhắc đến, "Mẹ nói cho con nghe, khi nhìn thấy món ăn này, làm cho mẹ nhớ đến một lần trong lúc mẹ nấu ăn, Ngô Bỉ đứng bên cửa sổ nhà bếp, mẹ hỏi thằng bé làm gì mà đứng ở đấy, thằng bé trả lời là muốn học nấu ăn từ mẹ, thằng bé muốn học nấu ăn để sau này nấu cho người yêu của nó ăn, lúc đó mẹ đang chuẩn bị nấu món thịt lợn xé xào ớt xanh này. Thế là thằng bé mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì để làm sẽ lại đứng bên cửa sổ xem mẹ nấu, và cuối cùng thằng bé đã nấu món này thực sự rất tốt." 

Châu Lê cũng đắm chìm trong hồi ức của chính mình, mỉm cười nhìn đĩa thức ăn trên tay. Buồn bã không chỉ có mỗi Tô Ngự, mọi người trong gia đình ai cũng nhớ Ngô Bỉ. 

Khoảnh khắc Tô Ngự cầm bát đũa trong tay, nụ cười trên mặt Châu Lê đông đặc lại, lần đầu tiên trong nhiều ngày qua, Tô Ngự chủ động ăn cơm. Cô vui mừng vội vàng rót một ly nước ấm, lúc ngẩng đầu lên, Tô Ngự đang nghẹn một đống đồ ăn trong miệng, ôm lấy đầu giường ho khan. Cô cầm cốc nước vỗ vỗ lưng Tô Ngự, Tô Ngự nuốt xong còn chưa kịp thở đã đã tiếp tục ăn thêm nữa.

Nhiều ngày không ăn không uống, dạ dày Tô Ngự cũng không thể chịu đựng nổi một lượng thức ăn lớn đột ngột. Tô Ngự loạng choạng nôn ra hết, nôn xong quay lại súc miệng, rồi bưng đĩa đồ ăn đã nguội lạnh lên và tiếp tục ăn, cứ tiếp tục như thế không thể ngăn nổi. 


Mãi cho đến lúc đấy, Tô Ngự mới khôi phục lại tinh thần. Cậu không còn chìm đắm trong ký ức một cách chán nản và không thể thoát ra được nữa, thay vào đó vui lên và học nấu ăn cùng mẹ. Cậu đứng bên cửa sổ nơi Ngô Bỉ thường đứng và học món đầu tiên là thịt lợn xé xào ớt xanh từ mẹ. Tô Ngự nói rằng, "Con sẽ học nấu từng món ăn mà cậu ấy thích và nấu chúng cho cậu ấy ăn khi gặp lại nhau." 

Nhìn thấy Tô Ngự cuối cùng cũng có động lực sống, ba mẹ cậu cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top