Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Tên cậu là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm giác được có ai đó đang hướng về phía mình, Ngô Bỉ định xoay người lại để nhìn xem, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã bị người đó ôm lấy. Hắn hơi bối rối, nhưng cảm giác được người đang ôm mình tâm trạng không tốt nên hắn vẫn để người đó ôm hắn một lúc. Sau đó, hắn giơ tay lên, cẩn thận dùng tay phải vỗ nhẹ hai cái vào lưng người đó.

"À này... bạn gì đó ơi... Xin lỗi, nhưng mà cậu biết tôi à, tên của cậu là gì?" 

Cái ôm vừa ấm áp vừa quen thuộc kia rõ ràng không phải là mơ, làm sao có thể nghe được lời nói hư ảo như vậy từ miệng Ngô Bỉ. Không đúng, ngay cả trong mơ Tô Ngự cũng chưa bao giờ nghe thấy hắn nói như vậy. Tô Ngự buông tay ra, run rẩy đứng thẳng dậy, tự véo vào đùi, đau quá, không chịu bỏ cuộc, cậu lại véo, vẫn đau quá. Cậu mở to mắt, chăm chú nhìn người trước mặt, có thể nhìn rõ từng sợi mi, rõ ràng không phải là mơ nhưng làm sao có thể không phải là người cậu yêu? 


Ngô Bỉ chú ý đến hành động của người trước mặt, vội vàng giải thích, "Xin lỗi, trước đây tôi bị tai nạn, chấn thương não, dẫn đến mất trí nhớ, quên mất một số thứ. Cậu biết tôi đúng không, thế nên tôi muốn hỏi tên của cậu là gì, xem xem tôi có thể nhớ được điều gì không?" 

"Tôi... tên tôi là Tô Ngự..." 

"Ah, xin chào Tô Ngự! Trước đây chúng ta là bạn bè phải không?", Ngô Bỉ đưa tay ra muốn bắt tay cậu. 

"Là... bạn... bạn cùng lớp", Tô Ngự bắt tay Ngô Bỉ, nhìn vào mắt hắn, "Bạn học cấp ba." 


Một người bạn đi cùng Ngô Bỉ nhìn thấy tình huống vừa rồi, chạy lại hỏi hắn có ổn không, hắn vẫy tay hiệu cho người bạn đó bảo là không sao, rồi hắn đi theo Tô Ngự về chỗ ngồi của cậu.

"Thực sự xin lỗi, tôi quên mất hết ký ức từ hồi cấp ba. Cậu có thể kể cho tôi nghe được không? Có thể tôi sẽ nhớ được cậu."

"Chuyện là như vầy... chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi", Tô Ngự mặc dù biết biểu hiện vừa rồi không thể che giấu được lời nói dối của mình, nhưng cậu vẫn nói như vậy, sắc mặt không hề thay đổi. 

Ngô Bỉ lấy điện thoại ra mở QQ, "Chúng ta có thể kết bạn QQ lại không? Điện thoại cũ của tôi bị hỏng, tôi không còn kết nối với bạn bè cũ được nữa. Cậu là bạn học cấp ba đầu tiên tôi gặp lại, sau này chúng ta hãy cùng nhau đi chơi nhé." 


Tô Ngự đã thêm QQ của Ngô Bỉ, hóa ra đó là một tài khoản khác với tài khoản ban đầu. QQ ban đầu của Ngô Bỉ đã bị xoá bỏ ngay sau khi gia đình hắn rời đi và bây giờ hắn thậm chí không còn một chút ký ức nào về cậu. Tô Ngự trịnh trọng đổi tên nickname của hắn thành [Ngô Bỉ], nhìn cái tên xuất hiện trở lại trong danh sách tin nhắn, nhịp tim của cậu như sống lại. Sẽ thật tuyệt khi chúng ta có thể gặp nhau. 

"Tên cậu là... à gì đó Ngự nhỉ?", điện thoại của Ngô Bỉ đặt trên sách ghi chú, trên màn hình có rất nhiều từ gợi ý với ký tự [Yu], Tô Ngự cầm lấy điện thoại hắn, vuốt vuốt hai lần, bấm vào tên cậu, "Là cái này." 


Trước khi Ngô Bỉ bấm điện thoại xong, Tô Ngự đã hỏi hắn, "Hiện tại cậu đang học đại học phải không?" 

"Ừ, tôi phải học lại kiến thức cấp ba trong một năm, thế nên năm nay vừa vào năm nhất đại học", Ngô Bỉ nói chuyện với Tô Ngự như một người bạn cũ. Theo quan điểm của hắn, nếu là bạn học cũ thì không cần phải nói chuyện trang trọng, lịch sự như lúc nãy. 

"Cô gái đang hùng biện trên sân khấu là bạn gái của cậu à?" 

"Làm gì có? Chị gái của huynh đệ của tôi tình cờ cùng khoa với tôi, tôi không có việc gì làm nên nhờ tôi làm hoạt náo viên." 

"Ồ, thì ra là vậy." 

... 


"Cậu đang chụp ảnh phải không?" 

"Thời gian qua cậu thế nào rồi?" 

Im lặng một lúc, cả hai người đồng thanh mở miệng, Tô Ngự trả lời trước, "Trường chúng tôi cũng tham gia cuộc thi, tôi đến đây để giúp bạn cùng phòng." 

Ngô Bỉ nghiêng người nhìn về phía màn hình camera, trên màn hình là khung cảnh khán phòng Tô Ngự vừa mới chụp, "Cậu học đại học BGI sao!! Cậu giỏi thật, có thể thi đỗ vào trường đấy. Trong khi đó tôi đã phải chăm chỉ học suốt một năm và mới vừa thi đỗ. IQ của tôi thực sự có vấn đề." 

"Còn cậu, thời gian qua cậu thế nào rồi?" 

"Khá tốt. Tôi chỉ học, học và học. Sau khi thi đỗ, tôi được nghĩ ba tháng để vui chơi." 

Tô Ngự nhìn tấm lưng không thay đổi của Ngô Bỉ và chống lại sự thôi thúc muốn chạm vào nó. "Vậy tại sao cậu không đi du học? Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?" 

Ngô Bỉ gãi gãi đầu, cản trở tầm nhìn của Tô Ngự, "Tôi không muốn đi, tôi thực sự chỉ muốn ở Bắc Kinh. Dù gia đình có thuyết phục thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn rời đi. Có lẽ là bởi vì tôi cảm thấy người nước ngoài thật nhàm chán." 


"Các em thân mến, vòng thi thứ hai sắp được bắt đầu. Chủ đề của vòng thi này là: Nỗi ám ảnh là niềm vui hay bi kịch trong cuộc sống? Người ngồi bên phải tôi là... " 

Khi người chủ trì cuộc thi đang phát biểu, mọi người đều im lặng, Tô Ngự và Ngô Bỉ cũng ngừng nói chuyện. Tô Ngự nghĩ, nếu phải lựa chọn, cậu sẽ chọn tham gia bên nào trong cuộc tranh luận? Nỗi ám ảnh là gì? Nỗi ám ảnh của cậu là gì? Điều gì sẽ xảy ra nếu không có nỗi ám ảnh? Khi Tô Ngự kịp phản ứng, cậu nhận ra rằng mình đang nhìn Ngô Bỉ. Ngô Bỉ thì đang dành sự chú ý của mình vào cuộc thi. Vì vậy Tô Ngự cũng chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình. 

Vòng thi kết thúc với chiến thắng của trường BGI, nhưng vòng sơ loại dựa trên điểm nên BGI không nản lòng. Ngô Bỉ chào Tô Ngự bằng câu "Giữ liên lạc nhé!" và rời đi cùng đội xuất cảnh của trường hắn.


Tô Ngự ôm điện thoại trong túi, cười khổ một chút, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Tô Ngự còn chưa dọn dẹp xong, Trương Đông Lữ từ hậu trường đi ra, "Về thôi, tôi đưa cậu về nhà." 

"Không phải cậu còn phải gửi hoa cho nữ thần của cậu sao?" 

"Xong rồi." 

"Ý tôi là chuyện sau khi gửi hoa. Tại sao cậu không đưa cô ấy về nhà thay vì là đưa tôi về?" 

"Cô ấy sắp mở tiệc với đồng đội, sao tôi lại phải tham gia? Tôi thấy tâm trạng cậu không tốt, sao không bày tỏ với tôi?" 

Tô Ngự thu dọn đồ đạc, cầm túi đựng máy ảnh đi ra ngoài, "Không cần, tôi có thể chịu được." 

Đông Lữ đuổi theo, khoác tay lên vai Tô Ngự, giả vờ cường điệu buồn bã, "Không phải là điều hiển nhiên sao? Chúng ta ngày nào cũng ở chung phòng, {nhìn xuống cũng không thấy nhau, nhưng tôi vẫn chưa thể bước vào trái tim cậu. Ôi, sao mà đau lòng quá!} 

Tô Ngự mắng cậu ta, "Đừng hát nữa, chỉ là một người bạn đã lâu không gặp mà thôi." 

"Được rồi được rồi, sau khi tốt nghiệp đã lâu không gặp, chúng ta sẽ ôm nhau khóc một lúc." 

"Cậu cứ khóc một mình đi." 

"Được rồi, nhanh lên xe đi. Dù sao Đại Lâm sẽ hoàn tiền xăng. Tài xế Tiểu Trương sẽ phục vụ tận tình!", Đông Lữ mở cửa ở ghế sau, để Tô Ngự ngồi vào. 

"Tô Ngự, xin hãy chỉ đường cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp ba mẹ cậu. Tôi có cần mua gì không?" 

"Tôi sẽ xuống xe nếu cậu còn làm ồn nữa." 

"Thật đấy, cho dù tôi không mua gì cho chú và cô, thì tôi vẫn phải mua thứ gì đó cho em gái Đoá Đoá trong lần gặp đầu tiên." 

"Không cần đâu. Tôi sẽ đãi cậu một bữa ở cửa hàng." 

"Được rồi! Tôi nghe lời cậu!" 


Tô Ngự gần như im lặng, dọc đường nhìn điện thoại, Trương Đông Lữ nhìn qua gương chiếu hậu mấy cái, cũng không muốn làm phiền cậu nữa. 

Tô Ngự suy nghĩ một chút, sợ rằng Ngô Chính Hào đang ở cạnh Ngô Bỉ nên cậu nhắn tin cho Tiêu Tán. [Ngô Bỉ mất trí nhớ?]

Không ngờ một lúc sau Tiêu Tán lại gọi điện đến. "Con trai, đã lâu rồi con không liên lạc với mẹ, dạo này con thế nào rồi?" 

Tô Ngự không muốn cho bạn cùng phòng biết chuyện của Ngô Bỉ, cậu nhấn nút giảm âm lượng và cố gắng trả lời bằng những từ ngắn gọn. "Khá tốt." 

Tiêu Tán rõ ràng nhận thấy thái độ của Tô Ngự là thờ ơ với bà, lo lắng giải thích, "Con rất ghét mẹ phải không? Nhưng mẹ cũng không thể làm gì được, mẹ không muốn con dấn thân vào con đường không thể quay lại này. Con vẫn chưa đủ trưởng thành, không biết tương lai sau này sẽ phải đối mặt với điều gì, mẹ hy vọng... " 

"Không cần, con có thể hiểu được", Tô Ngự ngắt lời bà, "Con có thể biết câu trả lời không?" 

Tiêu Tán thở dài, giấu Tô Ngự chỉ vì sợ cậu buồn nên khi Tô Ngự hỏi bà về tình hình của Ngô Bỉ trước đó, bà đã nhiều lần khuyên Tô Ngự đừng tìm Ngô Bỉ nữa. Tô Ngự biết vậy nhưng không bỏ cuộc, là người làm mẹ sao có thể không đau lòng?  

"Ngô Bỉ khi tỉnh dậy bị mất trí nhớ, quên hết mọi thứ kể từ thời gian học cấp ba. Khi đó, thái độ thằng bé cũng giống như lần đầu tiên mẹ gả vào nhà họ Ngô, thằng bé lớn tiếng với mẹ, cãi nhau với lão Ngô. Sau đó, lão Ngô giải thích mọi chuyện về mẹ của thằng bé cho nó nghe, thái độ cũng trở nên lịch sự hơn. Sau này Lão Ngô muốn thu xếp cho thằng bé ra nước ngoài nhưng nó từ chối. Sau khi trải qua chuyện lớn như vậy, Lão Ngô không còn muốn làm khó thằng bé nữa, mà là chỉ im lặng không kể lại cho nó nghe những gì đã xảy ra trong ba năm qua. Thằng bé cũng phấn đấu nỗ lực học tập chăm chỉ mỗi ngày và nộp hồ sơ vào các trường Đại học ở Bắc Kinh, chọn chuyên ngành theo lời khuyên của lão Ngô. Khi được hỏi, thằng bé nói rằng muốn ở lại với ba mình thêm mấy năm nữa, để ông có thể về Bắc Kinh thường xuyên hơn. Lão Ngô cũng thuận theo ý nó. Con trai, con đã gặp Ngô Bỉ chưa?" 

"Chưa, chỉ nghe nói thôi." 

"Con trai, không phải mẹ ngăn cản con đâu. Ngô Bỉ hoàn toàn không nhớ được con, mẹ không muốn con buồn, con có thể đừng cố chấp nữa được không? Cho dù có tìm được thằng bé, hai đứa cũng không thể quay lại được nữa." 

"Con tự tính được, mẹ chăm sóc bản thân thật tốt. Con còn có việc khác phải làm." 

Sau khi Tô Ngự cúp điện thoại, Đông Lữ lặng lẽ tăng âm lượng đài phát thanh trên ô tô to hơn một chút, đi ngang qua siêu thị mua một ít trái cây và đồ ăn nhẹ làm quà. Đi tới cửa hàng của nhà họ Tô dùng bữa, không ở lại bao lâu liền quay lại đón đàn chị về trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top