Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chào buổi sáng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Ngự phụ việc ở cửa hàng cả buổi chiều, có phần lơ đãng, Tô Chí Cương thấy vậy chỉ tưởng cậu mệt nên bảo cậu đưa Đoá Đoá về nhà nghỉ ngơi. 

Ở nhà, Tô Ngự ban đầu muốn chơi trò ghép hình với Đoá Đoá, nhưng Đoá Đoá nhất quyết muốn Tô Ngự chơi trò gia đình. "Anh Tô Ngự, anh không thích chơi trò này à?" 

Tô Ngự bị kéo nằm xuống ghế sofa, Đoá Đoá đắp chăn cho cậu. "Em đột nhiên muốn chơi, anh Tô Ngự, anh nhanh nằm xuống đi. Em sẽ là mẹ, anh là con trai ngoan, mẹ sắp bắt đầu kể chuyện." 

"Được rồi ~" Tô Ngự co chân trên ghế sofa, nằm nghiêng đối diện với Đoá Đoá, "Hôm nay mẹ Đoá Đoá sẽ kể cho con nghe câu chuyện gì?" 

"Câu chuyện "Cô bé quàng khăn đỏ". Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé đáng yêu...", Đoá Đoá di chuyển một chiếc ghế đẩu đến bên cạnh ghế sofa, vừa kể vừa nhẹ nhàng xoa đầu Tô Ngự, làm giống như khi cô Châu dỗ cô bé ngủ. Tô Ngự biết Đoá Đoá nhận ra tâm trạng cậu không tốt nên mới muốn chơi trò này, cậu cũng phối hợp nhắm mắt lại, không biết câu chuyện có gì thần kỳ không, đầu óc vốn đang suy nghĩ lung tung của cậu dần dần chậm lại, không biết sau khi nghe xong câu chuyện này có thực sự ngủ quên không? 


------ 

Ngô Bỉ vô cùng vui mừng khi cuối cùng cũng gặp được một người bạn cùng lớp cấp ba trong ký ức đã mất, dù sao xung quanh không có ai sẵn lòng kể lại những chuyện đã xảy ra ba năm trước đó với hắn. Hắn từng hỏi ba mình, ba hắn trả lời với hắn rằng, thời điểm đó ông chỉ bận công việc nên không quan tâm đủ nhiều đến hắn. Hắn hỏi Đại Văn và những người bạn khác, nhưng họ luôn tránh né, lấy cớ rằng họ đang ở nước ngoài và ở múi giờ khác với Ngô Bỉ. 

Trước khi đi ngủ, Ngô Bỉ lướt không gian QQ của Tô Ngự, nội dung không có nhiều, gần đây nhất là về ngày lễ thất tịch tháng trước, Tô Ngự đăng ảnh biển kèm theo dòng trạng thái. 

[Chúng ta chưa có vẫn chưa có thời gian dành cho nhau.]  

Trước đó Tô Ngự chia sẻ bài hát {I Only Care About You}

3/5/2008: [Cây cối ngoài sân đã đâm chồi mới.] 

14/4/2008: [Hôm nay tôi đã leo núi. Cậu sẽ ở tầng mây nào?] 

21/2/2008: [Hương vị khác hẳn.] 

6/2/2008: [Hôm nay cậu đã ăn sủi cảo nhân bí ngòi trứng chưa?] 

17/1/2008: [Trận tuyết đầu tiên của năm 2008. Trời cũng lạnh hơn rồi, cậu nhớ giữ ấm.] 

10/12/2007: [Tôi đã thua khi cạnh tranh với Đoá Đoá.] 

10/10/2007: [Tôi đang ở trong lớp, còn cậu thì sao? Đã dậy chưa?] 

27/6/2007: [Chúng ta tốt nghiệp rồi!] 

25/6/2007: [Chúc mừng cậu đã tiến một bước gần hơn đến ước mơ của mình! Đang chờ cậu vươn tới những vì sao.] 

... 

Ngô Bỉ có chút tò mò muốn biết "cậu" trong những bài đăng này là ai, nhưng sau đó hắn nghĩ lại và nhận ra rằng sự tò mò của mình đã vượt quá giới hạn. 

Nhưng Tô Ngự lại học cấp ba tại trường cao trung Nhật Nguyệt Vi Minh Bắc Kinh, trong ảnh chụp khi tốt nghiệp, hắn cũng có mặt trong bức ảnh, Ngô Bỉ đã lưu lại bức ảnh. Hắn tìm kiếm thông tin về ngôi trường này, cũng không gần nhà hắn, hắn nhớ rằng sau khi tốt nghiệp cấp hai, hắn đang chuẩn bị thi vào cấp ba ở Trường Quốc tế Duy Đức, thế tại sao hắn lại học ở đây? 

Mặc dù Tô Ngự nói rằng mối quan hệ của hai người không tốt lắm, chỉ là bạn học bình thường thì không thể nào lại phấn khích như vậy khi gặp lại hắn và sự gần gũi của cả hai trong bức ảnh tốt nghiệp. 

Ngô Bỉ nghĩ câu trả lời chắc chắn đang được ẩn giấu trong ký ức đã mất của hắn. Hắn càng ngày càng tò mò hơn về "bạn học cũ" này. Trước đây, mỗi khi ngủ, Ngô Bỉ từng mơ thấy hắn luôn ở cùng với một người nào đó, có vẻ rất thân thiết, nhưng hắn lại không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng bây giờ hắn đã biết người đó chính là Tô Ngự. Tô Ngự ngồi trên mái nhà ngắm sao, một lúc sau mới quay đầu nhìn hắn, sau đó Tô Ngự mỉm cười bảo hắn đếm số sao trên trời. 

----- 

Ngô Bỉ bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Hắn có chút đau đầu, thật sự là hắn ngày ngày suy nghĩ, ban đêm lại mơ thấy. Trong giờ học, hắn cứ nhìn chằm chằm vào trang tin nhắn QQ, ngoại trừ nhóm bạn bè Đại Văn và Nhị Nghĩa được ghim ở đầu trang tin nhắn, thì không có một tin nhắn mới nào gửi đến. 

Thiếu quyết đoán không phải là tính cách của Ngô Bỉ, hắn quả quyết gửi tin nhắn. 

[Chào buổi sáng!] 

Chưa đầy nửa phút, tin nhắn của Tô Ngự hiện lên. 

[Đã gần trưa rồi.] 

[Trả lời tin nhắn nhanh quá.] 

[Tôi đang làm bài tập.]  

[Tôi đang trong lớp, tôi không hiểu được bài giảng...] 

[Không muốn nghe giảng thì cứ nói đi, đừng dựa vào chỉ số IQ thảm hại của mình.] 

[Khó thật đấy, nếu biết trước tôi đã không nghe lời khuyên của ba về học kinh tế và thương mại quốc tế.]  

[Thế thì bỏ tiết và không theo nữa.]

[Bữa trưa ăn gì?] 

[Căn tin, còn cậu thì sao?]

[Tôi chưa nghĩ tới, hay là xuống căn tin ăn luôn nhỉ?] 

[Tùy ý cậu thôi.] 

[À, giáo viên gọi tên điểm danh, may quá hôm nay tôi đến.]  

[Tập trung vào bài giảng, cẩn thận để không trượt môn!] 

[Đúng vậy! Đã rõ!] 

... 

Ngô Bỉ nhìn vào khung trò chuyện mãi không thấy bên kia phản hồi, tuy vậy tâm trạng hắn vẫn rất vui vẻ. Sự tò mò của hắn đối với Tô Ngự và sự phấn khích của hắn khi khám phá lại ký ức ba năm bị mất khiến hắn không thể ngừng trò chuyện với Tô Ngự, nhưng hắn không có ý định đột ngột xâm chiếm vòng vây của bên kia. 

Việc học đi học lại trong suốt một năm khiến thời gian gặp gỡ bạn bè của hắn bị cắt bớt, một số đã bay ra nước ngoài học, một số tiếp nối công việc kinh doanh của gia đình, một số đi học ở các thành phố khác. Bình thường ban ngày không tìm được ai, nhưng đến nửa đêm thì người này phấn khích hơn người kia. Rõ ràng một số người trong số họ đang ở Trung Quốc, nhưng họ thức suốt đêm để chơi game và trốn học vào ban ngày để bù đắp cho giấc ngủ. Hơn nữa, mọi người đều đã trải qua một năm đại học và đã kết bạn mới, việc hòa hợp với những người bạn mới sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những người bạn cũ chỉ gặp nhau vài lần một năm. 

Chỉ có Ngô Bỉ vẫn một mình. Vì vậy, hắn đặc biệt vui mừng khi được gặp lại người bạn cùng lớp cũ đầu tiên và là người bạn mới đầu tiên mà hắn kết thân kể từ khi tỉnh dậy. Chỉ là hắn không biết bây giờ hắn và Tô Ngự có thể coi là bạn bè hay không, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ như vậy. 

Khi Ngô Bỉ thấy nhóm ghim ở đầu trang tin nhắn không còn những chấm đỏ hiện lên, hắn biết rằng hai chàng trai bên kia đại dương đã đi ngủ và cũng đến lúc hắn phải tan học. Kể từ khi Đại Văn và những người khác biết rằng hắn đã đậu đại học nhờ nhồi nhét kiến thức cấp ba trong một năm, họ không biết điều gì đã truyền cảm hứng cho hắn nhưng họ bắt đầu "noi gương" hắn, quyết tâm học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày để có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sau khi tốt nghiệp. 

Ngô Bỉ hỏi bọn họ. 

[Hai cậu học hành chăm chỉ như vậy, không phải là vì muốn về kế thừa sự nghiệp của gia đình sao?] 

Đại Văn hỏi ngược lại hắn. 

[Cậu học hành chăm như vậy, không phải  là vì muốn kế thừa sự nghiệp của gia đình sao?] 

[Tôi học không phải  để kế thừa sự nghiệp của gia đình.] 

[Thế lý do là sao vậy?]

[Tôi chỉ muốn học thôi.]

Cả hai người họ bị Ngô Bỉ mắng đến mức không nói chuyện trong nhóm trong ba ngày. 

------- 

Tô Ngự ngơ ngác nhìn điện thoại, bên kia vẫn chưa gửi tin nhắn gì nữa, mãi đến khi Vương Soái gọi điện, cậu mới phục hồi tinh thần.

"Tô Ngự, cậu có muốn đi ăn không? Hôm nay không ra sớm sẽ không còn chỗ ngồi đâu."

"Họ vẫn chưa về à?" 

"Đại Lâm vừa nhắn tin trong nhóm là bọn họ sẽ đến sớm thôi, bảo chúng ta đi chiếm chỗ trước đi." 

Tô Ngự thoát ra khỏi khung trò chuyện với Ngô Bỉ, nhìn vào danh sách tin nhắn, "Lúc nãy không thấy, đi thôi." 

"Cậu ngủ không ngon à?" 

"Ừ, chiều qua tôi ngủ quên ở nhà, ban đêm khó ngủ." 

Tô Ngự nói thật, cậu ngủ quên ở nhà trong lúc nghe Đoá Đoá kể chuyện, cho đến khi ba mẹ về. Khi tỉnh dậy, Đoá Đoá đang ngồi vẽ một mình, thế nên suốt đêm cậu không ngủ lại được. Vì mất ngủ nên cậu đã suy nghĩ rất nhiều và sắp xếp lại tâm trạng của mình. Cậu sẽ không bỏ cuộc, cậu quyết định bắt đầu lại từ đầu, từ việc làm bạn tốt với Ngô Bỉ. Cho nên buổi sáng sở dĩ cậu trả lời nhanh như vậy, không phải là ngẫu nhiên đang làm bài tập, mà là cậu đang nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện với Ngô Bỉ, đang suy nghĩ nên bắt chuyện thế nào. Tô Ngự vốn không phải kiểu người hòa đồng, nếu không thì cậu đã không bị các bạn cùng lớp gọi là "mặt liệt". 

Trước đây, cậu và Ngô Bỉ nói chuyện với nhau mỗi ngày, nhưng bây giờ bắt đầu lại từ đầu, cậu lại không biết phải mở lời thế nào. Cậu sợ nếu lỡ nhiệt tình quá sẽ khiến Ngô Bỉ trở nên xa cách, còn nếu lạnh lùng quá sẽ khiến Ngô Bỉ cảm thấy bị thờ ơ. Cảm giác được và mất luôn xâm chiếm trái tim cậu. 

Những ngày sau đó, hai người thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu, bắt đầu bằng. 

[Chào buổi sáng, Ngô Bỉ] 


...

[Chào buổi tối, Tô Ngự] 

Sau đó là. 

[Cậu ăn gì chưa?] 

[Cậu đã ăn gì rồi?] 

Và sau đó nữa là. 

[Giáo viên môn này nghiêm khắc quá.] 

[Tôi ghét môn toán cao cấp.] 

Rồi tới. 

[Hôm nay tôi nhìn thấy một chú chó con.] 

[Hôm nay tôi bị kẹt xe 10 phút.] 

Hai người đi từ việc chào hỏi nhau một cách đơn điệu đến việc thỉnh thoảng chia sẻ về thói quen hàng ngày của mình. Tuy đối thoại không nhiều nhưng cả hai bên đều đắm chìm trong đó. 

Các bạn cùng phòng của Tô Ngự tò mò, Tô Ngự người mà ngày nào cũng cầm sách, sau mà cả tuần nay lại cầm điện thoại. 

Ngô Chính Hào liếc nhìn Ngô Bỉ đang ngồi đối diện, không khỏi hỏi, "Sao con suốt ngày dán mắt vào điện thoại vậy? Nếu con đã có bạn gái thì cứ mời cô bé đó đến nhà chúng ta ăn bữa cơm gặp mặt đi." 

Ngô Bỉ tắt màn hình, tiếp tục ăn, "Không phải đâu ba, chỉ là bạn cùng lớp giới thiệu cho con một cuốn tiểu thuyết, khá thú vị." 

"Con dù sao cũng đã phải ôn thi suốt một năm qua rồi, tìm cái gì đó để thư giãn cũng tốt. Nhưng con nên lựa cho cẩn thận, đừng mua về rồi nhàm chán vứt qua một bên." 

"Con biết rồi, ba ăn nhanh đi, sẽ nguội mất." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top