Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Tô Ngự có đến không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Tối đêm Trung thu bên phía Ngô Bỉ)

Ngô Bỉ hôm nay bận rộn cả ngày, sau bữa tối hắn đã cùng Ngô Chính Hào và Tiêu Tán ở phòng khách xem TV, nhưng tâm trí hắn không hề tập trung vào TV, hắn đã đáp lại lời chúc lễ của bạn bè, nhưng Tô Ngự thì vẫn chưa trả lời tin nhắn hắn. Ngô Bỉ nghĩ thầm, 'Cậu ấy bị làm sao vậy? Mình gửi tin nhắn đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trả lời.'

Thế là hắn chụp ảnh Mặt Trăng rồi gửi cho cậu, nhưng vẫn không có hồi âm. Ngô Bỉ đã gửi hơn chục tin nhắn cho Đại Văn và Nhị Nghĩa, hai cái người bên kia đại dương vẫn đang nằm ngủ trên giường lúc 7 giờ sáng.

[Dậy đi!]

[Biết mấy giờ rồi không?]

[Không phải hai cậu nói muốn học hỏi tôi sao?]

[Tôi thức dậy đi học vào lúc 5 giờ sáng đấy!]

[Mau dậy nhanh lên!]

[Hôm nay là Trung thu, hai cậu có gọi điện về nhà chưa?]

[Hai cậu là những người cuối cùng chưa gửi tin nhắn chúc lễ cho tôi.]

[Hai cậu đã ăn bánh trung thu chưa?]

[Hôm nay tôi đã ăn cua hoàng đế, bít tết, cà tím và khoai tây.]

[Kêu một tiếng đi chứ!]

[Nếu không ai trả lời, tôi sẽ gọi điện quấy rối.]

Đại Văn: [Đại ca, sáng nay tôi không có tiết học!]

Nhị Nghĩa: [Đêm qua tôi ngủ muộn lắm.]

[Vậy thì lúc nửa đêm đừng gửi tin nhắn chúc lễ cho tôi nhé.]

Nhị Nghĩa: [Bây giờ tôi chúc cậu, được chưa?]

Đại Văn: [Tôi gửi xong rồi, cậu nhận được rồi, tôi đi ngủ đây.]

Nhị Nghĩa: [Tôi cũng ngủ đây.]

[Dậy đón Trung thu, sao phải ngủ?]

Đại Văn: [Bên đây không có ngày nghỉ Trung thu.]

Nhị Nghĩa: [Sao hôm nay cậu phiền thế?]

Đại Văn: [Đúng đó, phiền lắm. Bình thường cậu còn không trả lời tin nhắn với chúng tôi khi chúng tôi đang trò chuyện.]

Nhị Nghĩa: [Ba cậu về nhà chưa? Về rồi thì nói chuyện với ba cậu về lý tưởng sống của cậu đi nhé. Tôi đi ngủ đây.]

[Được rồi được rồi mấy cậu đi ngủ đi.]

Ngô Bỉ nhìn thấy có tin nhắn gửi đến, hắn nhanh chóng thoát khỏi nhóm trò chuyện, kiểm tra tin nhắn, kết quả không phải là Tô Ngự. Ngô Bỉ vươn tay lấy đĩa trái cây, phát hiện trên đĩa đã hết sạch, nên đành mở gói hạt dưa ra và bắt đầu ăn.

Tiêu Tán thấy vậy nên hỏi hắn, "Ngô Bỉ, con ăn cơm chưa no sao? Hay là để dì nấu mì cho con ăn được không?"

"Không sao, tôi không đói, tại tôi rảnh rỗi thôi."

Ngô Chính Hào lại hỏi hắn, "Con đã gọi điện chúc lễ cho cậu mợ cả chưa?"

Cả đêm Ngô Bỉ chỉ đợi tin nhắn trả của Tô Ngự, liền nhảy ra khỏi sofa, "Suýt nữa quên mất."

"Nhân tiện, con cũng nên gọi cho cậu hai của con đi. Hồi Tết, lúc đó con đang ôn thi, ông ấy muốn nói chuyện với con nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc con ôn tập. Ông ấy cũng rất quan tâm đến con đấy."

"BIẾT RỒI!!"

Sau khi gọi cho cậu mợ cả, Mạc Dĩ và dì của mình, Ngô Bỉ do dự một lúc lâu có nên gọi cho cậu hai hay không. Từ khi mẹ hắn qua đời, Ngô Bỉ rất ít khi tiếp xúc với cậu hai hắn, ấn tượng của hắn đối với ông không mấy tốt đẹp, Mạc Nhân Hoà quá tàn nhẫn, cũng không mấy thích nhà họ Ngô. Hắn nghe ba hắn nói rằng di thư của mẹ hắn là do cậu hai của hắn đưa cho, vì mẹ hắn nên hắn cũng quyết định gọi điện thoại cho ông ta.

"Alo cậu hai, là cháu, Ngô Bỉ."

"Hừ, tiểu tử nhà ngươi còn biết gọi điện cho ta sao."

Sau khi điện thoại kết nối, Ngô Bỉ cảm thấy bớt đau khổ hơn, Ngô Bỉ thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên giường, "Cậu hai, Tết Trung thu vui vẻ, cháu không kịp gửi bánh trung thu cho cậu, cháu sẽ gửi lại cho cậu vào ngày khác."

"Chỉ vậy thôi, tôi không cần miếng bánh trung thu của nhà cậu, không ngờ tính tình của tên tiểu tử nhà ngươi lại cải thiện rất nhiều như vậy sau khi trải qua thời khắc sinh tử, không còn là cậu thiếu niên đến nhà tôi rồi đánh tôi nữa nhỉ."

Ngô Bỉ không hiểu tại sao hắn lại gây gổ với cậu hai vì suốt nhiều năm qua hắn không hề gặp mặt hay nói chuyện với ông lần nào cả. "Cháu đã làm ra chuyện phản nghịch như vậy trước đây sao? Lúc đó là cháu còn non trẻ, không hiểu biết, cháu xin lỗi cậu hai."

"Quên đi, tại sao ngươi lại xin lỗi chuyện mình đã quên chứ? Nếu ngươi còn chưa quên mẹ mình thì ngươi có lương tâm. Ta còn có khách, cứ như vậy đi. Coi như ta đã nhận được lời chúc lễ của ngươi."

"Được rồi, vậy cậu hai nghỉ ngơi sớm."

Ngay sao đó, hắn lại gửi tin nhắn một lần nữa, Tô Ngự vẫn không trả lời, mới chín giờ, cậu ấy không thể đi ngủ sớm như vậy nên Ngô Bỉ lại gửi một tin nhắn khác. [Cậu bận lắm nhỉ?]

Một lúc lâu vẫn không trả lời, đống trái cây và hạt dưa mà hắn ăn đã khiến dạ dày hắn bị tắc nghẽn, bụng hắn bắt đầu biểu tình. Vì vậy, Ngô Bỉ ra ngoài đi dạo thêm hai giờ nữa để tiêu bớt đồ ăn. Hắn liên tục làm mới trang QQ, thỉnh thoảng trả lời một vài tin nhắn và bình luận không gian của những người bạn nước ngoài, hắn xác nhận rằng không phải do tín hiệu kém khiến hắn chưa nhận được tin nhắn trả lời từ Tô Ngự. Nhưng đã muộn thế này rồi, sợ rằng Tô Ngự đã đi ngủ, sợ làm phiền nên không dám gửi tin nhắn nữa. Ngay sau đó, thấy Tô Ngự đăng bài lên QQ, Ngô Bỉ lập tức gửi tin nhắn.

Sau khi nói chuyện với Tô Ngự, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Ngô Bỉ đã ngủ thiếp đi trong vòng mười phút sau khi nói chuyện xong.

------

Những ngày sau, hai người vẫn thường xuyên trò chuyện, một đêm nọ, Ngô Bỉ gửi tin nhắn cho Tô Ngự.

[Cậu có đi họp lớp vào ngày Quốc khánh không?]

Tô Ngự khó hiểu. [Họp lớp gì?]

[Thì là buổi họp mặt cấp ba, Mạo Xung chưa kể cho cậu nghe à?]

Tô Ngự càng khó hiểu. [Sao cậu biết Mạo Xung?]

[Cậu ấy không phải là bạn cùng lớp của chúng ta sao? Tôi thấy cậu ấy cũng đăng ảnh tốt nghiệp giống cậu.]

[Đợi một chút tôi sẽ hỏi.]

Tô Ngự không quan tâm Mạo Xung có bận hay không, liền trực tiếp gọi điện, Mạo Xung vừa bắt máy, chưa kịp nói chuyện, Tô Ngự đã chủ động nói trước. "Chuyện buổi họp lớp là sao vậy?"

Mạo Xung có vẻ rất phấn khích, "Tôi còn chưa kịp nói với cậu mà cậu đã biết rồi à. Thứ hai chúng ta sẽ họp lớp ở nhà hàng gần trường. Nãy giờ tôi đã gọi cho mấy người rồi. Nhớ đến lúc 6 giờ tối nhé!"

Nghe Mạo Xung nói hồi lâu mà vẫn không vào trọng điểm, Tô Ngự nóng lòng, "Làm sao mà Ngô Bỉ lại biết?"

"Tôi đặc biệt làm việc này vì hai người. Cậu biết không, tôi vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của cậu ta. Tôi đã hỏi thăm tất cả bạn bè trước đây của tôi, và tìm được người bạn mà hồi cấp một cậu ấy học cùng trường với Ngô Bỉ. Tôi nhờ cậu ấy giúp đỡ, may mắn thay, các tân sinh viên trong câu lạc bộ của cậu ấy tuyển dụng đều học cùng chuyên ngành với Ngô Bỉ."

Tô Ngự xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút đau đầu, "Sao cậu không cùng tôi thương lượng trước hả?"

Mạo Xung rất quả quyết, "Tôi với Hàn Ba Cuồng đã cùng nhau bàn bạc, và đều nhất trí là cậu chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên bọn tôi quyết định làm trước rồi mới nói cho cậu sau!"

"Hai cậu biết tôi không đồng ý mà vẫn làm. Chẳng phải tôi đã nói là không muốn tạo áp lực cho cậu ấy sao?"

"Tôi không có ý định gây áp lực cho cậu ta, cũng không có ý định gây áp lực cho cậu. Yên tâm, tôi đã hỏi Ngô Bỉ trước tiên, cậu ta nói là cậu ta không bận tâm nếu các bạn học khác biết được tình hình hiện tại của cậu ta, cậu ta chỉ muốn gặp mặt và chào hỏi mọi người thôi. Tôi chỉ gọi cho một vài người quen thuộc với chúng ta, với lại những người tôi hỏi tin tức của Ngô Bỉ đều là những người đáng tin cậy. Tôi đã nói cho bọn họ chuyện Ngô Bỉ mất trí nhớ, không chịu được kích động, bọn họ sẽ không kể chuyện hai người cho cậu ta biết đâu. Hàn Ba Cuồng cũng sẽ đi, cậu không tin tưởng tôi, thì cũng phải tin tưởng Hàn Ba Cuồng chứ."

"Ý tôi không phải là..."

Mạo Xung thở dài, "Tôi và Ba Cuồng tôn trọng nguyện vọng của cậu, cậu sợ Ngô Bỉ nhớ lại quá khứ hay chỉ sợ cậu ta sẽ bị dằn vặt bởi một thời gian dài không thể nhớ ra được. Cậu rõ ràng là hy vọng Ngô Bỉ sẽ có thể nhớ lại mà."

Tô Ngự trầm mặc hồi lâu mới trả lời, "Ừ..."

"Ngô Bỉ cũng sẵn lòng muốn nhớ lại, nếu không, cậu ta sẽ không dễ dàng đồng ý tham gia như vậy. Cậu biết rõ tính tình của Ngô Bỉ mà, không ai có thể bắt ép cậu ta làm điều cậu ta không muốn làm. Sau khi cậu ta đồng ý, cậu có biết Ngô Bỉ nói gì tiếp theo không? Cậu ta nói "Tô Ngự có đến không?", cậu dám nói cậu ta không quan tâm đến quá khứ của cậu sao?"

Tô Ngự không biết bản thân đang nghĩ gì, hồi lâu không có trả lời. Nếu không phải còn tiếng thở, Mạo Xung đã tưởng rằng cậu đã cúp máy. Mạo Xung biết Tô Ngự còn đang do dự, có lẽ chính sự thận trọng khiến cậu không dám liều lĩnh tiến lên phía trước một cách hấp tấp. Nỗi đau trong lòng khiến Tô Ngự không dám đối mặt với Ngô Bỉ dù chỉ một chút.

Mạo Xung biết cậu đang dao động, đối với Tô Ngự quan điểm của Ngô Bỉ còn quan trọng hơn quan điểm của chính cậu. Vì thế Mạo Xung tiếp tục thuyết phục, "Vậy cậu có bằng lòng cho Ngô Bỉ một cơ hội, cho cả hai người các cậu một cơ hội. Cho dù cậu không muốn nói cho cậu ta biết chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng lỡ như cậu ta có thể tự mình nhớ ra thì sao? Gặp người đã từng quen thuộc cũng không thể nói chắc chắn sao? Yêu hay không yêu, tiếp tục hay không tiếp tục cũng là lựa chọn của Ngô Bỉ. Ít nhất lần này câu ta chọn không trốn tránh, còn cậu thì sao? Nếu cậu không muốn đến, ngay bây giờ tôi có thể nói với Ngô Bỉ rằng buổi họp lớp đã bị hủy."

Tô Ngự đột nhiên cười lớn, "Mạo Xung, cậu có để ý không, lời thoại và diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều, cậu học diễn xuất quả thực là không phí phạm chút nào."

"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, cậu..."

"Cảm ơn Mạo Xung, thay tôi cảm ơn Hàn Ba Cuồng, tôi sẽ đến."

Sau khi cúp điện thoại, Mạo Xung vội vàng gửi tin nhắn cho Hàn Ba Cuồng để "báo tin."

Tô Ngự cũng gửi tin nhắn cho Ngô Bỉ. [Vậy hẹn gặp lại sau!]

Đêm nay Tô Ngự có chút mất ngủ, có đôi khi thật sự cần một người ngoài cuộc để phá vỡ thế giậm chân tại chổ của bản thân cậu. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về những gì Mạo Xung đã nói, cậu nhận ra rằng điều cậu thực sự sợ chính là ép buộc Ngô Bỉ chấp nhận quá khứ, và điều cậu mong đợi là Ngô Bỉ chủ động nhớ lại quá khứ. Ngô Bỉ đã không ngần ngại việc tiếp nhận lại quá khứ, vậy thì tại sao cậu lại phải rụt rè thay hắn?

Nhưng nỗi lo lắng về những điều chưa biết nằm ngoài tầm kiểm soát vẫn khiến Tô Ngự lo lắng rất lâu. May thay là sáng mai không phải đi học nên Tô Ngự lần đầu tiên nằm giường một thời gian dài. Đến mức khi bạn cùng phòng nhìn thấy Tô Ngự, người ăn tối vào đúng bảy giờ cho dù trời sập cũng không lay chuyển, đang năm dài trên giường ngủ, nhẹ nhàng sờ trán mình để xác nhận mình không bị sốt thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top