Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương Cuối: Mừng cậu về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ăn tối xong, Ngô Bỉ tính toán chênh lệch múi giờ, thấy rằng đã đến giờ hai tên ở nước ngoài phải dậy, trực tiếp kéo Tô Ngự về phòng, gọi video.

Đại Văn: [Cái gì vậy, tôi còn chưa rửa mặt mà.] 

Nhị Nghĩa: {Cậu thua tôi rồi, tôi đã ăn sáng xong rồi này, xem xem.} 

"Chuẩn bị tinh thần cho tốt, để tôi giới thiệu cho hai cậu một người." 

[Ai đấy? Tôi có cần thay đồ khác không?] 

"Thay làm gì? Nào, để tôi giới thiệu với hai cậu, người yêu của tôi, Tô Ngự." 

Khoảnh khắc khuôn mặt của Tô Ngự hiện rõ trên màn hình, một loạt âm thanh than khóc đau khổ vang lên từ màn hình điện thoại. 

[Ây dô, mũi tôi bị đập chết rồi!!] 

{Chết tiệt, màn hình của tôi hỏng rồi, Ngô Bỉ, cậu bồi thường cho tôi!!} 

Ngô Bỉ hướng điện thoại lại về mặt hắn, "Hai người đừng giả vờ khốn nạn, có phải là vì trước đây ba tôi không cho phép hai cậu nhắc đến Tô Ngự với tôi không?" 

{Không phải, chuyện đã xảy ra với cậu, chúng tôi không dám nói.} 

[Đợi một chút, để tôi khóc cái đã.] 

"Các anh em, là chính thức công khai đấy. Thế nên cho hai người một cơ hội cuối cùng, nếu không tôi sẽ trực tiếp báo thù, và nếu có thể thì kiếp này hai người đừng bao giờ quay lại Trung Quốc." 

[Thật hay giả đấy, cậu đừng gài bẫy chúng tôi, tôi không mắc bẫy đâu.] 


Ngô Bỉ cầm điện thoại lên đi quanh phòng, "Hai người nhìn xem tôi đang ở đâu, nếu không phải chính thức công khai, ba tôi có thể để tôi đưa Tô Ngự về nhà được không?" 

{Tôi đi đây. Thật luôn, Ngô Bỉ, cậu làm được rồi á. Nhanh, để tôi nhìn anh trai cậu lần nữa nào.} 

Ngô Bỉ có chút phấn kích khi được dỗ dành, đưa điện thoại cho Tô Ngự, "Xin chào, hai bạn khỏe không?" 

{Tô Ngự ca ca, xin đại nhân đừng bắt lỗi của tiểu nhân, trước đây tụi em ngu dốt và làm một số việc trái đạo đức. Ngô Bỉ tức giận như vậy, anh thay tụi em gánh lấy trách nhiệm nhé.} 

[Đúng đúng đúng, ca ca, anh giúp em dỗ dành Ngô Bỉ nha. Cả hai tụi em đều không có lựa chọn nào khác. Ba cậu ấy hăm dọa tụi em không được nhắc đến anh với cậu ấy. Nếu anh thuyết phục cậu ấy, cậu ấy sẽ không giận tụi em nữa.] 

"Cậu ấy không giận, chỉ trêu chọc hai bạn thôi. Đừng gọi tôi là anh nữa, tôi bằng tuổi hai người mà. Cứ gọi tôi là Tô Ngự." 

Ngô Bỉ cầm lại điện thoại, "Này này này, hai người đừng có lôi kéo làm thân với Tô Ngự. Chuyện này còn chưa xong đâu, đợi đến Tết hai người quay về rồi xử sau, cúp máy đây." 


Đã lâu rồi mới về đây, lần này Ngô Chính Hào lại đề nghị hai người ngủ ở nhà qua đêm, Ngô Bỉ cũng không từ chối nữa. 


------- 

Thứ ba sau giờ học, Tô Ngự quyết định đưa Ngô Bỉ về nhà, trở về ngôi nhà thực sự của hai người. 

Lần này là Ngô Bỉ chở Tô Ngự trên chiếc xe đạp xanh đen quen thuộc, còn Tô Ngự thì chỉ đường cho Ngô Bỉ từ phía sau. 

Con đường trước mặt ngày càng quen thuộc, thậm chí Tô Ngự còn chưa kịp chỉ hướng để rẽ, Ngô Bỉ vô thức biết phải rẽ vào đâu. 


Bước vào trong sân, đúng như dự đoán, Mạo Xung đã quét dọn sạch sẽ mọi thứ. Tô Ngự đẩy xe đạp vào góc sân rồi đỗ xe, quay người lại thì nhìn thấy Ngô Bỉ đang ngơ ngác nhìn từng ngóc ngách của ngôi nhà cũ. 

Tô Ngự bước đến đứng cạnh Ngô Bỉ, "Cậu sao thế?" 

Ngô Bỉ chậm rãi đi xung quanh bên trong nhà một lúc, "Nơi này... thật sự không có chút thay đổi nào." 

Tô Ngự vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng ngời nắm lấy cánh tay Ngô Bỉ, "Cậu vừa nói gì!!" 

Ngô Bỉ nắm lấy tay Tô Ngự, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tôi nói là, nơi này vẫn như lúc tôi rời đi, chỉ là có chút trống trải." 

Tô Ngự không còn có thể che giấu được cảm xúc của bản thân nữa, những giọt nước mắt rơi xuống ngày càng dày đặc, "Cậu nhớ lại rồi sao?" 

Ngô Bỉ dắt tay Tô Ngự đi khắp các ngóc ngách trong nhà một lần nữa, "Lúc bước tới đây, tôi nhớ được một chút. Lúc bước tới chỗ này, tôi nhớ được nhiều hơn một chút nữa. Giống như màu sắc của mọi thứ ở đây đều trở nên tươi sáng hơn theo mỗi bước chân của tôi." 

Tô Ngự phấn khởi ôm lấy cổ Ngô Bỉ, vùi sâu vào vai hắn, bật khóc nức nở, "Thật tốt quá, cuối cùng thì cậu cũng nhớ lại rồi, Ngô Bỉ của tôi cuối cùng cũng nhớ lại rồi!!" 

Ngô Bỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Ngự, "Lần này tôi thật sự trở về rồi." 


Khi Tô Ngự ngừng khóc, Ngô Bỉ kéo Tô Ngự đến gốc cây to trong sân, cùng nhau đào chiếc hộp gỗ lên, trong khi đào Ngô Bỉ cũng không quên kêu "gâu gâu" vài cái. 

Mở chiếc hộp ra thì bên trong chỉ có hai tờ giấy điều ước, một cái là của Đoá Đoá, [Hy vọng ba mẹ và hai anh trai sẽ luôn hạnh phúc] 

Cái còn lại là của Tô Ngự [Từ giờ trở đi sẽ cùng Ngô Bỉ đón mọi ngày lễ] 

Ngô Bỉ xòe tay ra, "Điều ước của cậu đã thành hiện thực, thế còn của tôi đâu?" 

Tô Ngự lấy ra tờ giấy điều ước của Ngô Bỉ được cất giữ cẩn thận trong ví của mình, đưa nó cho Ngô Bỉ, hắn mở tờ giấy ra, trong đó viết, [Ngô Bỉ và Tô Ngự mãi mãi bên nhau] 

"Mừng cậu về nhà." 

Ngô Bỉ xoa xoa tờ giấy đã thấm đẫm nước mắt của hai người, ôm chặt người mình yêu vào lòng lần nữa. 

"Tôi, Ngô Bỉ, đã nói là sẽ làm!" 


------ 

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Tô Ngự, Ngô Bỉ, gia đình họ Tô và gia đình họ Ngô cùng nhau chuyển đồ đạc về ngôi nhà cũ. 

Cách đây vài ngày gia đình Tô Ngự đã thảo luận về việc chuyển về ngôi nhà cũ và đều đồng ý. Ngô Chính Hào và Tiêu Tán đã nghe về kế hoạch của họ, và cuối cùng quyết định cũng chuyển đến căn tứ hợp viện mà Tiêu Tán đã mua trước đây, để hai người có thể gặp con trai mình thường xuyên hơn. 

Về phần cửa hàng, Ngô Bỉ mở chi nhánh gần nhà cũ bằng cách đầu tư vào cổ phiếu, lần này không có trở ngại gì, cũng không khó để tìm được một cửa hàng tốt và tiện lợi. Còn cửa hàng kia thì thuê một người có kinh nghiệm để quản lý. Bình thường khi có thời gian, Tô Chí Cương và Châu Lê có thể đi qua lại hai cửa hàng một lát để kiểm tra, phần lớn công sức thì dồn vào chi nhánh mới, hai người cũng có nhiều thời gian dành cho con cái và nghỉ ngơi nhiều hơn. 

Khoản vay lúc mua nhà mới vẫn chưa trả hết, nhưng vị trí tốt, bán lại cũng không khó, chưa kể mối quan hệ của nhà họ Ngô, đột nhiên có được một số vốn, cuộc sống trở nên thoải mái hơn, không còn áp lực đối với chi nhánh mới. 


Xe tải lại chở thêm một đống đồ đạc nữa đến, Châu Lê ở ngoài cửa hét vào, "Con trai! Lại đây chuyển mấy thứ này đi." 

Từ trong nhà, Tô Ngự và Ngô Bỉ đồng thanh đáp lại, "Vâng! Tới ngay đây mẹ!" 

Tô Ngự nghe Ngô Bỉ gọi "mẹ" ngày càng trôi chảy hơn, cười rồi đánh hắn một cái, sau đó cùng nhau chuyển ghế sofa vào. Châu lê không thể không vui mừng. 

Ngô Chính Hào nghe thấy liền nhướng mày, rõ ràng rất quan tâm, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, Tiêu Tán chú ý đến chút biểu cảm này của lão Ngô, cười cười hỏi ông, "Sao thế? Ghen tị với con trai mình à?" 

Ngô Chính Hào thấp giọng lẩm bẩm, "Con trai chúng ta bỏ nhà theo trai, em vẫn còn cười được sao!" 

"Xem anh keo kiệt đến mức nào." 

Tô Ngự ở gần đó, cậu đang bê một cái hộp, nghe được hai người nói chuyện, nhanh chóng mang hai cốc nước tới, "Ba, mẹ, uống chút nước nghỉ ngơi đi. Dù sao hôm nay còn rất nhiều việc phải làm." 

Ngô Chính Hào đang nhìn hướng khác, cũng không quay đầu lại, ông không hề nghĩ là đang gọi ông, Tiêu Tán đẩy nhẹ ông một cái, "Con trai đang gọi anh kìa." 

Sau đó ông nhận lấy cốc nước từ trong tay Tô Ngự, "Cảm ơn con trai". Ngô Chính Hào rõ ràng rất muốn cười, nhưng vẫn dùng hết sức mím khóe miệng lại, uống chút nước, "Ừm!" 

Tô Chí Cương được Ngô Bỉ đỡ xuống cái thang, tủi thân hỏi, "Anh đã có hai người con trai rồi, còn tôi thì sao?"  

Tô Ngự bước tới chỗ ông, Ngô Bỉ khoác vai cậu, cùng nhau hét lớn, "BA!!!" 

Đoá Đoá cũng chạy tới ôm lấy đùi ông, "Ba!!" 

"Ôi chao! Tôi có nhiều hơn anh một cô con gái!" 


Ngô Bỉ buông tay, đem cái thang sang một bên, "Mọi người bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi một lát, Tô Ngự và con đi mua đồ. Hôm nay hãy thử tay nghề của tụi con xem!" 

Hôm nay là lần đầu tiên cả hai gia đình ngồi cùng nhau ăn cơm vui vẻ, nhưng chắc chắn đây không phải là lần cuối cùng, hạnh phúc như vậy sẽ luôn xảy ra trong tương lai. 


-----------

Nhiều tháng sau. 

Ngô Bỉ hốt hoảng bật dậy khỏi giường, vội vội vàng vàng mang vớ vào chân mà chẳng phân biệt mặt trong mặt ngoài, bên trái bên phải, "Thôi chết rồi!! Sắp trễ rồi! Điện thoại lại hết pin nữa chứ. Tôi đã đến trễ tiết học của giáo sư Lý hai lần liên tiếp rồi, nếu lại trễ thêm lần nữa, điểm chuyên cần của tôi sẽ bị trừ hết mất! Ahhhhhh, buổi sáng chết tiệt!" 

Tô Ngự mê man từ từ mở mắt ra, liếc nhìn điện thoại, cảm thấy điểm chuyên cần của Ngô Bỉ hẳn là đã ngoài tầm với, hết cách để cứu vãn, nhưng không nỡ đả kích hắn, "Cậu lần sau đừng thức khuya cùng tôi sửa bản thảo nữa nhé." 

Ngô Bỉ chỉ mới mặc áo vào một tay, dừng lại ôm mặt Tô Ngự, "Không được, nó không quan trọng bằng việc học cùng cậu!" 

Sau đó hắn hôn lên môi Tô Ngự một cái, "Nụ hôn chào buổi sáng, cậu ngủ tiếp đi, đợi tôi về làm cơm trưa cho cậu nhé!" 

Tô Ngự vô cùng đắc chí, trở mình tiếp tục ngủ. 


----- 

Vào giờ ăn trưa, Ngô Chính Hào gọi điện thoại đến, "Alo, Ngô Bỉ, Tô Ngự có đang ở cùng con không?" 

"Cậu ấy bên cạnh con đây, con mở loa ngoài rồi, ba nói đi." 

"Mạc Dĩ đã thua kiện trong phiên sơ thẩm. Bằng chứng về việc kiếm lợi bất chính lần này của nó đã có tính kết luận và không thể lật lại được. Việc ngồi tù là điều chắc chắn, sẽ rất khó để lật ngược bản án. Hai con yên tâm nhé." 

"Được rồi, ba, ba đã vất vả rồi, tụi con đã không giúp được gì nhiều cho ba cả". Tô Ngự trả lời. 

"Không có gì đâu, sợ tụi con cứ nghĩ mãi chuyện này. Ngay khi mọi chuyện kết thúc, ba sẽ báo cho tụi con, tụi con ăn cơm tiếp đi, ba còn phải giải quyết cho xong việc ở chi nhánh, khi nào tụi con có thời gian thì đến thăm mẹ, mẹ tụi con đang buồn chán lắm đấy." 

"Con hiểu rồi, ba đừng lo." 


Sau khi cúp điện thoại, cả hai đều thở phào một cái như trút được gánh nặng, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn rất nhiều. Ngô Bỉ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Đúng rồi, cậu đã xong kỳ thi cuối kỳ chưa?" 

"Vẫn chưa, chỉ còn khoảng hai tuần thôi." 

"Vậy cậu cho tôi biết ngày thi cuối cùng là ngày nào đi, tôi sẽ đặt vé, chúng ta cùng đi du lịch!" 

"Được." 

"Cậu muốn đi đâu?" 

"Tôi muốn đi Tây Tạng!" 

"Không thành vấn đề, mấy ngày nay tôi đang tìm kiếm cẩm nang du lịch, tất cả đều đã sớm được tôi thu xếp hết!" 

"Tốt thôi! Cậu có nơi nào muốn đến không?" 

"Tôi muốn cùng cậu đi Na Uy." 

"Được, chúng ta cùng đi." 


~~End~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top